Phương Trượng

chương 539: hội ngộ thiên cơ lão nhân

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Dịch: Hạo Thiên

Đả tự: Sơn Lão Ma

Bất quá vì hỏi thăm chân tướng của chuyện này, Hoắc Nguyên Chân cố gắng đè nén ý nghĩ cũng hút sạch nội lực tên còn lại, nói với y:

- Nói đi, nếu như có điều giấu giếm, kết quả người kia sẽ là kết quả của ngươi.

Người áo đen này gật đầu lia lịa, bị thủ đoạn lôi đình của Hoắc Nguyên Chân hoàn toàn chấn nhiếp, không dám có một chút ý niệm chống cự nào, nói với Hoắc Nguyên Chân:

- Đại sư, là như vậy, tiểu nhân vốn là một tên sát thủ ở Tây Vực, những năm qua cũng có chút danh hiệu ở Tây Vực. Người bên ngoài kia là bằng hữu của ta, lần này là y tìm ta, cho ta một vạn lượng, nhiệm vụ chính là cùng đi đánh chết người trong căn nhà này.

- Ủa, người bên ngoài...

Hoắc Nguyên Chân vừa nghe mới ý thức có thể là mình bắt làm người, người bên ngoài kia hắn biết nhiều hơn người này một chút.

Vội vàng thi triển Thiên Nhãn nhìn ra ngoài, hắn giật mình kinh hãi phát hiện ra người kia đã uống thuốc độc tự vận.

Trong lòng không khỏi hối tiếc, Hoắc Nguyên Chân ý thức được mình phạm vào một sai lầm, chính là theo bản năng cho rằng hai sát thủ này đi cùng nhau, biết chuyện hắn là nhiều như nhau, chỉ cần bắt một tên khai ra là đủ.

Không ngờ rằng hai tên sát thủ này cũng có phân chia chủ thứ, kẻ mình bắt được chỉ là trợ thủ, còn kẻ chủ mưu kia dưới tình huống mất đi nội lực, tâm như tro tàn đã uống thuốc độc tự sát.

Thật dài thở dài một cái, Hoắc Nguyên Chân nói với người trước mắt:

- Nói ra chuyện người biết đi.

- Dạ, sau khi tiểu nhân nhận một vạn lượng bèn đi theo người kia tới nơi này. Chúng ta tới đây vào sáng sớm, nhưng trong nhà này lại không có người ta với y bèn ẩn nấp trong phòng. Y nói cho ta biết chủ nhân nhà này là một lão nhân, chúng ta chờ ở chỗ này, chỉ cần lão nhân trở về sẽ lập tức động thủ.

Hoắc Nguyên Chân khẽ gật đầu, không sai biệt lắm với tưởng tượng của mình.

- Lúc chúng ta tới, chăn trong phòng còn ẩm, chúng ta còn tưởng rằng lão nhân trong nhà ra ngoài đi nhà xí. Nhưng đợi hơn một canh giờ cũng không thấy người trở lại, chúng ta ý thức được lão nhân có thể đã chạy đang chuẩn bị ra ngoài tìm, Đại sư ngài lại tới, chuyện sau đó ngài cũng đã biết.

- Tên đã chết đi đã nói chuyện gì với ngươi, ngươi có biết chủ thuê lần này là ai?

- Y không nói, chẳng qua chúng ta chỉ trao đổi đơn giản một chút, thông thường ta làm chuyện này chỉ cần lấy tiền là đủ, không cần hỏi thăm chuyện của chủ thuê.

- Biết bao nhiêu cứ nói bấy nhiêu.

- Dạ, y có nói qua, dường như người thuê chúng ta là đại nhân vật mà chúng ta không thể đắc tội. Trên toàn Tây Vực, người thuê chúng ta là nhân vật chí cao vô thượng muốn bóp chết chúng ta giống như bóp chết một con kiến. Nhưng tiểu nhân có hơi không tin, làm sao Tây Vực lại có nhân vật lợi hại như vậy. Cho dù là Hoàng đế Đại Hạ Mã Đạo Viễn, cũng không dám nói Tiên Thiên hậu kỳ chúng ta là con kiến.

Nghe đến đó, Hoắc Nguyên Chân thoáng động trong lòng, chẳng lẽ là Lý Thanh Hoa thuê bọn họ?

Bởi vì ở trong mắt người học võ, có thể gọi chí cao vô thượng suy đoán phải là Tiên Thiên viên mãn, mà không phải Hoàng đế của phàm nhân giới.

Nhưng ngay sau đó Hoắc Nguyên Chân lại hủy bỏ khả năng này, trước khi rời đi Tiêu Châu, Lý Thanh Hoa còn khuyên hắn tới gặp Thiên Cơ lão nhân, nàng không thể nào đồng thời lại phải ra sát thủ tới ám sát Thiên Cơ lão nhân.

Nếu như không phải là nàng, như vậy ở Tây Vực còn có Tiên Thiên viên mãn tồn tại sao?

Lại hỏi thăm mấy câu, người này trả lời toàn là những chuyện không có giá trị, trong lòng Hoắc Nguyên Chân âm thầm thở dài.

Đây thật là vô ích một chuyến, cũng tại mình động thủ nóng nảy một chút.

Trước mắt người này đã không có đáng giá bao nhiêu, Hoắc Nguyên Chân dứt khoát hấp thu nội lực của y, sau đó tự mình đưa y rời đi ngọn tuyết sơn này.

Mặc dù nội lực của y không còn, nhưng Hoắc Nguyên Chân không có phá Khí Hải y, cảnh giới của y vẫn còn, tìm một chỗ tĩnh dưỡng hai năm vẫn có thể khôi phục nội công.

Hoắc Nguyên Chân nhất định phải làm như vậy, mặc dù hắn không khinh suất giết người, nhưng cũng không bằng lòng lưu lại hậu hoạn cho mình. Võ công của người này không tệ, nếu là len lén trở lại trả thù, cũng là một chuyện phiền phức.

Giải quyết xong hai tên thích khách, Hoắc Nguyên Chân trở lại nhà Thiên Cơ lão nhân, đang chuẩn bị ở chỗ này tiếp tục chờ đợi, nhưng khi hắn đẩy cửa ra, nhất thời cả kinh.

Bởi vì ở trước mắt hắn có một lão nhân đang nằm, hai chân rung rung có vẻ vô cùng thoải mái.

Lúc trở lại Hoắc Nguyên Chân không dùng Thiên Nhãn theo dõi, bất ngờ phát hiện trong nhà lại có thêm một người, trong lòng thầm kêu xấu hổ, cũng sinh ra lòng hiếu kỳ nồng đậm đối với lão nhân này.

Theo Hoắc Nguyên Chân thấy, thực lực lão nhân này là Tiên Thiên hậu kỳ. Tựa hồ thời gian tiến vào hậu kỳ không ngắn, nhưng nội lực tài nghệ thật sự là không dám khen tặng, tựa hồ sau khi tiến vào Tiên Thiên hậu kỳ không có tu luyện nữa.

Thấy Hoắc Nguyên Chân đi vào, lão nhân này lập tức ngồi dậy, quan sát trên dưới Hoắc Nguyên Chân, càng nhìn càng tỏ ra ngạc nhiên.

Hoắc Nguyên Chân nói với lão nhân:

- A Di Đà Phật! Lão tiền bối, xin hỏi phải chăng ngài là Thiên Cơ lão nhân?

- Thiếu Lâm tự Nhất Giới ư?

Lão nhân không trả lời câu hỏi của Hoắc Nguyên Chân, mà là hỏi ngược một câu.

Hoắc Nguyên Chân gật đầu nói:

- Chính là bần tăng.

- Lão phu gọi Thiên Cơ lão nhân không sai, bất quá hòa thượng, xem tướng ngươi chắc chắn là có phiền phức rất lớn. Nếu như ta xem không sai, tuổi thọ người chỉ còn một năm.

Thiên Cơ lão nhân vừa mở miệng đã nói ra lời nói kinh người, nói cho Hoắc Nguyên Chân biết hắn chỉ còn sống được một năm.

Đối với lời của lão nhân, Hoắc Nguyên Chân không tin hoàn toàn, cũng không tỏ vẻ không tin, bất quá chỉ ngồi xuống bên cạnh lão, nói với lão:

- Lão tiền bối có thể nhìn ra sinh tử người ta ư?

- Cũng chỉ qua loa đại khái mà thôi, bất quá nhìn tướng người quả thật là tướng đại hung, nhưng lão phu xem cũng không phải là rõ ràng lắm.

Hoắc Nguyên Chân trầm ngâm một chút:

- Lúc nãy tiền bối đi đâu?

- Sáng sớm hôm nay lão phu vừa thức dậy, chợt cảm thấy trong lòng kinh hoảng lặng lẽ tính toán một chút, phát hiện dấu hiệu hôm nay là hữu kinh vô hiểm, cho nên dứt khoát ẩn núp đi. Trong chốc lát sau hai người kia tới, nhưng bọn họ không có phát hiện lão phu mà thôi.

Hoắc Nguyên Chân cảm thấy á khẩu nghẹn lời, lão nhân này thật đúng là có bản lĩnh, không ngờ rằng có thể tính ra cát hung của mình, dùng để tránh né tai họa.

- Vậy vừa rồi lão tiền bối nói bần tăng chỉ có một năm tuổi thọ, không biết chuyện này là thật hay giả?

- Không dễ nói lắm...

Thiên Cơ lão nhân nhìn chằm chằm gương mặt Hoắc Nguyên Chân, giọng nói không còn vẻ khẳng định như lúc đầu, miệng lẩm bẩm:

- Kỳ quái, kỳ quái, quả thật người chỉ có một năm tuổi thọ mới phải. Chuyện này là không sai, nhưng tại sao lão phu cảm thấy chuyện này có vẻ kỳ quái như vậy?

- Một năm! Một trăm năm! Một ngàn năm!

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio