Dịch: Hạo Thiên
Đả tự: Sơn Lão Ma
Đông Phương Thiếu Bạch chậm rãi mở mắt, đôi mắt y đỏ như máu, giống như ác quỷ tới từ địa ngục, nhìn Đại Trưởng lão từ từ đi tới, trong mắt lộ vẻ tàn nhẫn.
Thấy dáng vẻ của Đông Phương Thiếu Bạch như vậy, trong lòng Đại trưởng lão có chút căm tức. Sao hả, thân là cận vệ giáo chủ, có thể không xem bản trưởng lão ra gì sao?
Lão không biết thực lực cụ thể của Đông Phương Thiếu Bạch, những suy đoán cũng không thể nào vượt qua thực lực của bạn Lý Dật Phong, trong lòng lão cũng không hề sợ hãi, lạnh lùng nói:
- Bản trưởng lão đang nói chuyện với người đó, chuyện này rất quan trọng, trì hoãn đại sự của giáo chủ, ngươi gánh tội nổi sao?
Đông Phương Thiếu Bạch căn bản cũng không lý tới vị Đại trưởng lão này, trong mắt của y, bất kể đối phương là ai cũng không có gì khác biệt, chỉ cần kẻ đó dám đi qua phòng tuyến Mạc Thiên Tà quy định, cũng sẽ giết chết không tha.
Đại Trưởng lão dứt lời cảnh cáo, thấy Đông Phương Thiếu Bạch vẫn không lên tiếng càng thêm căm tức, sải bước đi về phía trước, miệng tiếp tục nói:
- Mau đi thông báo! Để trễ nải chuyện này, giáo chủ sẽ lột da ngươi ra!
Lúc lão đi tới cách Đông Phương Thiếu Bạch chừng năm trượng, rốt cục Đông Phương Thiếu Bạch cũng động.
Đầy đầu tóc bạc đột nhiên căng phồng, trong nháy mắt liền xẹt qua khoảng cách không gian tựa như ngàn vạn con rắn độc, chụp về phía Đại trưởng lão.
Đại trưởng lão nằm mơ cũng không nghĩ tới tên thủ vệ cổ quái này lại dám hạ thủ đối với mình, cất tiếng hú lên quái dị, đưa tay ra chuẩn bị chống cự, hy vọng có thể dùng phách không chưởng lực đánh văng tóc Đông Phương Thiếu Bạch ra.
Nhưng ngàn vạn tóc dài kia làm sao có thể đánh văng ra, tiếp tục lấy khí thế không gì ngăn nổi nháy mắt bao phủ lấy Đại Trưởng lão.
- Không xong! Cứu mạng!
Tay chân, cổ đều bị tóc trắng quấn quanh, Đại trưởng lão mới ý thức được chênh lệch thực lực giữa mình và tên thủ vệ này, lập tức lớn tiếng gọi cứu mạng.
Cũng không phải là không ai thấy hết thảy chuyện này, ở phía xa, Lý Dật Phong cùng Lý Lưu Vân đang yên lặng nhìn chuyện này phát sinh, nhưng bọn họ căn bản cũng không có ý tới đây trợ giúp.
Đại trưởng lão tự nguyện đi tìm chết, cứ mặc lão là được, hai người Lý Dật Phong cũng không muốn chôn cùng lão.
Tóc dài Đông Phương Thiếu Bạch run lên, giật đầu và tứ chi của Đại Trưởng lão xuống.
Máu tươi bắn ra, một thân thể trụi lủi ngã xuống, mới vừa rồi còn là Ma giáo trưởng lão, bây giờ đã trở thành một thi thể không nguyên vẹn.
Đông Phương Thiếu Bạch khẽ há miệng, phun một bóng huyết khí ra ngoài, rơi vào trên thi thể Đại trưởng lão.
Trong vòng mười giây, thi thể Đại Trưởng lão đã hoàn toàn hóa thành nước máu, hơn nữa từ từ bốc hơi trong không khí.
Trừ ra một mùi máu tanh mơ hồ lan tràn ra xung quanh, dường như nơi này chưa từng xảy ra chuyện gì.
Thu mái tóc trở về, Đông Phương Thiếu Bạch chậm rãi nhắm mắt lại.
Hai người Lý Dật Phong ở phía xa chứng kiến hết thảy, cũng hít sâu một hơi khí lạnh, thủ đoạn của Đông Phương Thiếu Bạch này cũng quá mức kinh người, bọn họ không dám di động gì cả.
Hai người liếc mắt nhìn nhau, Lý Dật Phong nói với Lý Lưu Vân:
- Huynh đệ, chuyện này nên làm thế nào mới phải?
Lý Lưu Vân suy tư một chút:
- Dù sao cũng không thể kinh động giáo chủ.
- Không sai, nếu mấy trưởng lão này muốn lập công, vậy hãy để cho bọn họ đi đi, hiện tại lão Đại đã chết, chúng ta sẽ bảo lão Nhị lão Tam lập tức lên đường.
Lý Lưu Vân gật đầu:
- Nhưng chúng ta không thể gửi hy vọng vào bọn họ. Thủ đoạn của Thiên Cơ lão nhân thần quỷ khó lường, chúng ta có thể để cho bọn họ đi trước, sau đó hai chúng ta cũng tự mình tiến vào.
- Được rồi. Hy vọng chúng ta làm thành chuyện này, Mạc Thiên Tà Mạc giáo chủ có thể đại phát từ bi, cho chúng ta nhiều giải dược hơn một chút!
Hai người nhìn nhau cười khổ, Tả Hữu Kiếm Thị năm xưa tung hoàng ngang dọc, không ngờ rằng hôm nay lại rơi vào cảnh ngộ này.
- ------------------------------
Trên giang hồ chấn động, tin tức đã truyền ra, Thiên Cơ lão nhân có của cải phú khá địch quốc, ai có thể lấy được những của cải này chính là người giàu có nhất thiên hạ.
Các môn các phái, các tổ chức thế lực, thậm chí là một ít quốc gia đều động lòng.
Vô số người lập đoàn kết đội đi Thiên Sơn, tới chỗ của Thiên Cơ lão nhân.
Bởi vì tin tức này không chỉ nói của cải Thiên Cơ lão nhân, còn bại lộ cả vị trí Thiên Cơ lão nhân, cơ hội bực này chính là ngàn năm một thuở, bây giờ không tranh thủ sẽ hối hận cả đời.
Mà Hoắc Nguyên Chân trên ngọn tuyết sơn vẫn không biết những tình huống này, theo hắn thấy, bảo vệ Thiên Cơ lão nhân bảy ngày bảy đêm hắn không phải là một chuyện rất khó.
Dù là mấy bóng đen đối diện đã đến gần vô cùng.
Mục tiêu của những bóng người này hết sức rõ ràng, bởi vì Thiên Cơ lão nhân đốt Thất Tinh Đăng trên nóc nhà, khai quẻ xem bói, bảy ngọn đèn vô cùng nổi bật giữa đêm đen, chỉ cần nhìn qua là người ta đã có thể xác định được vị trí của lão.
Ngược lại bởi vì Hoắc Nguyên Chân ngồi xếp bằng ở dưới bóng tối mái hiên, cho nên không bị phát hiện.
Yên lặng nhìn những bóng đen kia đã đi tới rất gần, Hoắc Nguyên Chân cười lạnh một tiếng.
Kết quả xem bói lần này quá mức quan trọng, Hoắc Nguyên Chân không cho phép bất cứ kẻ nào tới phá. Nếu những người này không biết sống chết mà tới, như vậy đừng trách bần tăng xuất thủ ác độc.
Những bóng đen kia đi tới cách mái hiên không xa, đã thấy rõ ràng thân ảnh của Thiên Cơ lão nhân phía trên, một người trong đó quát to:
- Lão già kia, chớ làm gì nữa, mau mau xuống đây!
Thiên Cơ lão nhân căn bản cũng không lý tới những người này, đã giao nhiệm vụ bảo vệ cho Hoắc Nguyên Chân, lão sẽ không quản những chuyện này.
Người cầm đầu kia thấy Thiên Cơ lão nhân không nhúc nhích, lạnh lùng nói:
- Xem ra là rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt, chúng ta lên! Lão nhân này cũng có thực lực hậu kỳ, mọi người cẩn thận một chút!
Ánh mắt Hoắc Nguyên Chân rơi vào trên người những người này, tổng cộng năm người, một hậu kỳ, bốn trung kỳ.
Không tệ, hấp thu nội lực mấy người này, nội lực Bắc Minh mới có thể đến gần trung kỳ đỉnh phong.
Sau khi quyết định như vậy, Hoắc Nguyên Chân ngồi xếp bằng trong bóng tối không động, yên lặng thi triển ảo cảnh Âm Dương giới.
Hắn quyết định không đã thảo kinh xà, năm người này, một người cũng đừng hòng chạy thoát.
Ảo cảnh cao cấp dùng quá mệt mỏi, áo cảnh sơ cấp khó lòng bảo đảm, ảo cảnh trung cấp Âm Dương giới vừa đúng.
Năm người áo đen đang chuẩn bị nhảy lên nóc nhà, nhưng bọn họ chưa kịp động thân, đột nhiên cảnh sắc xung quanh biến hóa, ẩm phong trận trận, quỷ hỏa lốm đốm, trong nháy mắt đã biến hư ảo nhân gian.
Lúc này ngẩng đầu nhìn lên, bảng hiệu ba chữ to Quỷ Môn Quan đã xuất hiện ở trên đầu!
Lần này không phải là chuyện đùa, mấy người nhìn nhau, thình lình một trận sương mù dày đặc thổi tới, đã không còn ai thấy gì nữa.
Sau đó trong sương mù mơ hồ truyền tới một tiếng hét thảm, bóng quỷ áo trắng thỉnh thoảng ẩn hiện xung quanh, không biết tình huống đồng bạn như thế nào, chỉ có thể mò mẫm đi tới trong sợ hãi.
Hôm nay nội lực Hoắc Nguyên Chân thi triển Âm Dương giới đã cơ hồ không có bất kỳ sơ hở nào, những người này căn bản không nhìn ra một chút đầu mối, chỉ cảm thấy sợ hãi vô cùng.
Trong hoàn cảnh như vậy, bọn họ cơ hồ không thể có động tác nào chống cự, từng người một bị Hoắc Nguyên Chân đánh lén đắc thủ trong bóng tối.
Đến khi tên Tiên Thiên hậu kỳ cầm đầu bị một cỗ hấp lực hùng mạnh hút đi, ảo cảnh Âm Dương giới biến mất, bốn tên đồng bạn Tiên Thiên trung kỳ của y đã bị Hoắc Nguyên Chân hút hết sạch nội lực, điểm huyệt ném sang bên.
Thị triển Hấp Tinh đại pháp hấp thu sạch sẽ nội lực tên Tiên Thiên hậu kỳ này, Hoắc Nguyên Chân cũng điểm huyệt y ném sang bên.
Liên tục hấp thu nội công năm người, Hoắc Nguyên Chân giống như vừa ăn một bữa cơm no thoải mái. Cảm thụ mùi vị nội lực mênh mông, trong lòng của hắn kích động một trận.
Hiện tại chỉ còn cách Tiên Thiên trung kỳ đỉnh phong chỉ có một chút, Tam Phân Âm Dương Khí khuếch trương, đã đạt đến đường kính hơn hai thước ba mươi, còn thiếu hai phân nữa sẽ đạt tới hai thước tư.
Hấp thu một Tiên Thiên hậu kỳ nữa, nội lực Bắc Minh thần công đã có thể so sánh với Cửu Dương chân kinh. Hấp thu hai người nữa, Hoắc Nguyên Chân sẽ có nội lực của một Tiên Thiên hậu kỳ.
Tiên Thiên hậu kỳ là cảnh giới Hoắc Nguyên Chân mơ tưởng tìm cầu, đến khi đó nội công của hắn sẽ có bay vọt về chất lần nữa.
Nếu như ba loại nội lực đều đạt tới Tiên Thiên hậu kỳ, tổng nội lực của hắn đã sánh ngang với Tiên Thiên viên mãn.
Đến lúc này, chẳng những Hoắc Nguyên Chân không cảm thấy bảo vệ nơi này là chuyện cực khổ vất vả gì, mà là một chuyện rất tốt.
Thi triển Thiên Nhãn nhìn bốn phía, Hoắc Nguyên Chân hy vọng có thêm một ít người tới tìm phiền toái.
Nhưng dường như ông trời muốn đối nghịch với hắn, ngoại trừ tối ngày thứ nhất có năm người tới ra, sang ngày thứ hai một ngày một đêm trôi qua, đều không có một người xuất hiện.
Thiên Cơ lão nhân nói cho Hoắc Nguyên Chân biết, nhiệm vụ bảo vệ lần này hết sức nặng nề, rất nhiều người sẽ tới nơi này gây phiền toái, địch nhân nhiều vô cùng, cho nên Hoắc Nguyên Chân đầy cõi lòng hy vọng chờ đến ngày thứ ba.
Đã là Hai Mươi Bảy tháng Năm, Hoắc Nguyên Chân vẫn không thấy một người nào xuất hiện.
Những người đó không xuất hiện, Hoắc Nguyên Chân hơi có vẻ nóng nảy, nhưng cũng có thể trầm trụ khí, tối hôm nay không đến là hay nhất, vừa đúng mình có thể quay thưởng.
Vừa nghĩ tới chuyện quay thưởng, đột nhiên Hoắc Nguyên Chân nghĩ đến lời của Thiên Cơ lão nhân.
Theo như lời Thiên Cơ lão nhân, mình chỉ còn sống được một năm.
Nếu là như vậy, cũng không còn quay thưởng được bao nhiêu lần nữa.
Hôm nay là cuối tháng Năm, một năm mười hai tháng mười hai lần, cộng thêm đưa ông Táo, Tết, Nguyên Tiêu, Đoan Ngọ, Thất Tịch, Trung Thu, Trùng Dương vân vân, tổng cộng cũng không vượt qua hai mươi lần cơ hội quay thưởng.
Mà bên trong khoảng thời gian này, chuyện Hoắc Nguyên Chân cần phải hoàn thành còn có quá nhiều.
Đột nhiên Hoắc Nguyên Chân cảm thấy có chút không cam lòng, dựa vào cái gì mình cũng chỉ còn lại tuổi thọ một năm, nếu là như vậy, mình vất vả bấy lâu nay là vì cái gì?
Sau khi hoàn thành nhiệm vụ Hệ Thống rồi chờ chết hay sao?
Hơn nữa mình là bởi vì cái gì mà chết?
Bất kể Thiên Cơ lão nhân nói là thật hay giả, Hoắc Nguyên Chân đều cảm thấy mình nên tiếp tục gia tăng võ lực mình, chỉ có công phu càng cao, cơ hội sống mới càng lớn.
Bất kể ngày sau hoàn tục cũng tốt, tiếp tục làm phương trượng cũng được, võ công cao cũng không phải là một chuyện xấu.
Cũng không biết Thiên Cơ lão nhân này cụ thể có bao nhiêu bản lãnh, hết thảy phải xem kết quả lão thi pháp lần này rồi hãy nói.
Trong lòng suy nghĩ vẩn vơ, Hoắc Nguyên Chân chờ một mực đến gần nửa đêm.
Dùng Thiên Nhãn quét nhìn tuyết sơn một vòng, không phát hiện ra chút dị thường nào, Hoắc Nguyên Chân bàn mở Hệ Thống ra sớm.
Bình thời Hoắc Nguyên Chân đều chờ đợi Hệ Thống đến giờ, thanh âm nhắc nhở vang lên mới mở Hệ Thống ra, nhưng lần này hắn mở ra trước.
Trong lòng của hắn luôn luôn có một cảm giác, chính là Hệ Thống này sẽ không vĩnh viễn đi theo mình.
Hoàn tục, Hệ Thống sẽ còn ở đây không?
Phá giới, Hệ Thống sẽ còn ở đây không?
Nhìn luân bàn Hệ Thống quen thuộc, phía trên ảm đạm không ánh sáng, cách thời gian quay thưởng còn có năm phút.
Nhàn rỗi nhàm chán, Hoắc Nguyên Chân xem qua mấy nhiệm vụ Hệ Thống.
Trong đó một cái là nhiệm vụ thỉnh kinh, đang ở trạng thái chưa hoàn thành, không đạt được phần thưởng thần bí.
Nhiệm vụ Bát Bộ Chúng, hoàn thành ba trên tám, không đạt được phần thưởng thần bí.
Ba nhiệm vụ chính cũng chưa hoàn thành được nhiệm vụ nào.
Nhìn ba nhiệm vụ chính, Hoắc Nguyên Chân đột nhiên ý thức, tại sao không thể tra thử xem Thiếu Lâm mình hôm nay trong võ lâm đã đạt tới vị trí nào?
Nhiệm vụ đệ nhất đại phái thiên hạ còn cách mình bao xa?
Đây là lần đầu tiên Hoắc Nguyên Chân nảy sinh ý niệm này, bèn bắt đầu nghiên cứu nhiệm vụ đệ nhất đại phái trong ba nhiệm vụ chính của Hệ Thống, muốn biết mình còn kém bao nhiêu có thể hoàn thành đệ nhất đại phái nhiệm vụ, sau khi ô hoàn thành có thể đạt được thứ gì?
Hoắc Nguyên Chân kích động trong lòng mở Hệ Thống ra tra xét nhiệm vụ. Kể từ khi hắn xuyên qua cho tới bây giờ, chưa từng chủ động tra xét ba nhiệm vụ chính, đây là lần đầu tiên.
Khi mở ra nhiệm vụ đệ nhất thiên hạ đại phái, Hoắc Nguyên Chân ngạc nhiên phát hiện, trước mắt của mình xuất hiện tiến trình nhiệm vụ.
Phía trên chỉ có một hàng chữ nhỏ: “Thiếu Lâm tự, còn cần đi tới bốn hạng nữa mới hoàn thành nhiệm vụ đệ nhất thiên hạ đại phái.”
Hoắc Nguyên Chân ngẩn người một chút, Thiếu Lâm tự đứng hàng thứ năm thiên hạ sao?
Nhưng ở đây chỉ cho biết qua loa như vậy, Hoắc Nguyên Chân muốn biết tình huống những môn phái xếp hạng sau Thiếu Lâm tự cũng không thể biết được, cũng không biết bốn môn phái xếp hạng trước mình là môn phái nào.
Bất quá cho dù không cần xem, Hoắc Nguyên Chân cũng có thể suy đoán một cách đại khái, Ma giáo nhất định là xếp hạng ở trước Thiếu Lâm tự.
Bởi vì bên trong Ma giáo có Đông Phương Thiếu Bạch, đó là cao thủ thực lực vượt qua Thiếu Lâm Vô Danh, còn có Mạc Thiên Tà, đó cũng là một cao thủ chuẩn viên mãn, không sai biệt lắm với thực lực của mình.
Ngoài ra còn có hai Tiên Thiên hậu kỳ đỉnh phong Lý Dật Phong cùng Lý Lưu Vân, liên thủ cũng có thể chống lại chuẩn viên mãn.
Còn có hai tuyệt đỉnh cao thủ Tu La Sát, Ngọc La Sát, còn có Tam Trưởng Lão, thậm chí La Thái Y cũng là Tiên Thiên hậu kỳ, thật ra thì cũng tính vào trong thực lực của Ma giáo.
Cho nên bàn về sức chiến đấu của tầng lớp lãnh đạo Ma giáo, chắc chắn là vượt qua Thiếu Lâm.
Hơn nữa nếu bàn về số lượng đệ tử cấp thấp, Thiếu Lâm lại càng không thể nào sánh cùng Ma giáo, cho nên so sánh với Ma giáo, Thiếu Lâm toàn diện rơi lại phía sau.
Nhưng Thiếu Lâm lại đứng tới hàng thứ năm, dựa theo Hoắc Nguyên Chân suy đoán, môn phái mình ít nhất cũng phải đứng hàng thứ ba.
Mặc dù Lạc Hoa thần giáo có hai cao thủ Lý Thanh Hoa cùng Diệp Du Ly, nhưng căn cứ thời gian Hoắc Nguyên Chân ở Đại Hạ tìm hiểu, những cao thủ khác trong môn phái bọn họ cũng không có nhiều.