Dịch: Hạo Thiên
Đả tự: Sơn Lão Ma
Hoắc Nguyên Chân vừa nghe liền ngây ngẩn cả người, Hệ Thống nói cái gì? Nguy hiểm tánh mạng? Nó muốn chỉ cái gì?
Một linh cảm bất tường bao phủ trong đầu Hoắc Nguyên Chân, chẳng lẽ là Thiên Cơ lão nhân nói mạng mình chỉ còn có một năm là thật sao? Ngay cả Hệ Thống cũng vì chuyện này mà làm ra điều chỉnh tương ứng?
Mặc dù Thiên Cơ lão nhân nói như vậy, nhưng cho tới bây giờ trong lòng Hoắc Nguyên Chân cũng không quá mức cho là thật. Mình có Hệ Thống nơi tay, thân là người xuyên qua, vì sao không thể giữ được tính mạng?
Nhưng Hệ Thống cũng nói như vậy, Hoắc Nguyên Chân không thể không tin.
Dường như từ trước tới nay Hệ Thống chưa lừa gạt hắn bao giờ, nếu dám nói như vậy, chuyện này thật sự có khả năng trở thành thực tế.
Thanh âm nhắc nhở của Hệ Thống vẫn còn tiếp tục:
- Vì cứu vãn sinh mạng túc chủ, bây giờ túc chủ có thể chọn một trong hai lựa chọn như sau, một là tiếp tục duy trì phương thức quay thưởng Hệ Thống như cũ không thay đổi. Hai là có thể cho mượn trước quay thưởng một năm, gia tăng số lần quay thưởng mỗi lượt lên gấp đôi, nhanh chóng gia tăng thực lực tác chủ. Nhưng nếu một năm sau túc chủ không chết, vậy hai năm kế tiếp sẽ không có quay thưởng nữa.
Nghe thấy thanh âm nhắc nhở của Hệ Thống, Hoắc Nguyên Chân hít sâu một hơi khí lạnh, quả nhiên là gặp nguy hiểm thật sự.
Làm sao bây giờ? Một năm sau bần tăng sẽ phải về Tây ư?
Niệm A Di Đà Phật đã mấy năm, lần này thật sự phải đi gặp Phật rồi...
Mặc dù Hoắc Nguyên Chân vẫn có hướng tới Niết Bàn, nhưng thật sự bảo hắn chết, hắn vẫn không cam lòng.
Còn nhiều chí hướng cao xa vẫn chưa hoàn thành, làm sao Hoắc Nguyên Chân có thể cam tâm chết được.
Mà bây giờ Hệ Thống làm ra điều chỉnh, có một cơ hội, chi trước cho mình một năm quay thưởng kế tiếp. Nói cách khác, chỉ cần mình bằng lòng, có thể trước sau quay thưởng hai lần vào mỗi lần quay thưởng.
Nếu như bảo vệ tính mạng, một năm sau mình không chết, như vậy hai năm kế tiếp sẽ không có quay thưởng nữa.
Chuyện này cũng giống như vay tiền, lấy tiền trong tương lai ra chi xài trước, hơn nữa lợi tức còn rất cao, lợi tức cao gấp bội tiền vốn.
Mặc dù trả giá hơi đắt, nhưng Hoắc Nguyên Chân đã có chút động lòng.
Không phải là tương lai hai năm không quay thưởng thôi sao, nếu ngay cả một năm mình cũng không sống được, tương lai hai năm quay thưởng còn có ý nghĩa gì?
Bất kể nói thế nào, sống tiếp mới là quan trọng nhất.
Đối mặt điều kiện cay nghiệt do Hệ Thống đưa ra, Hoắc Nguyên Chân suy tư chốc lát liền đưa ra quyết định, sẽ lựa chọn điều thứ hai.
Mỗi lần quay thưởng đều quay thưởng hai lần, cứ như vậy thu hoạch của mình trong vòng một năm nhất định là không nhỏ.
Rất có thể trong vòng một năm, thực lực Hoắc Nguyên Chân sẽ đạt tới một độ cao tương đối, từ đó bảo vệ được mạng nhỏ vốn nguy trong sớm tối, sau này không cần quay thưởng cũng không thành vấn đề.
Sau khi lựa chọn không thay đổi, Hoắc Nguyên Chân trả lời cho Hệ Thống biết.
Thấy Hoắc Nguyên Chấn lựa chọn điều thứ hai, Hệ Thống lóe lên một trận ánh sáng, hình như là hoàn thành số liệu gì đó, sau đó rốt cục luân bàn Hệ Thống hoàn toàn sáng lên.
Hoắc Nguyên Chân hít sâu một hơi khí lạnh. Hiện tại quay thưởng là quay một lần bớt đi một lần, nếu không quay trúng được bảo bối, thậm chí tương đương với giảm bớt cơ hội sống sót.
Tính qua số lần quay thưởng, suy đoán cũng chỉ là không vượt qua bốn mươi lần, trong bốn mươi lần quay thưởng, mình có thể đưa Thiếu Lâm thành đệ nhất thiên hạ hay không?
Có thể trở thành võ lâm Minh chủ không thể tranh cãi hay không?
Có thể tu luyện Đồng Tử Công tới cảnh giới đại thành hay không?
Hết thảy đều là không biết, lần đầu tiên Hoắc Nguyên Chân cảm thấy có chút sợ hãi.
Thì ra hết thảy đều là thật, không ngờ rằng mình chỉ còn sống được một năm. Mặc dù Thiên Cơ lão nhân nói coi số mạng của mình không phải là chính xác lắm, nhưng suy đoán cũng không sai bao nhiêu.
Hệ Thống cũng nói như vậy, có thể thấy mình gặp phải nguy cơ vô cùng nghiêm trọng.
Hoàn tục mà không còn mạng, hoàn tục có ích gì?
Hoàn tục thì đã sao, chẳng lẽ cưới hết nữ tử mà mình thích, sau đó nhắm mắt xuôi tay ra đi, để lại một đám mỹ nhân xinh đẹp như hoa làm quả phụ hay sao?
Thực lực!
Số mạng!
Hai thứ này tương quan mật thiết với nhau, Hoắc Nguyên Chân đã cảm nhận được nguy cơ hết sức rõ ràng.
Hắn không khỏi siết chặt nắm tay, chẳng lẽ mình không thể nắm được số mạng của mình trong tay hay sao?
Vốn không hề mê tín, nhưng lần này Hoắc Nguyên Chân có vẻ hoang mang ngơ ngác.
- Nhìn luân bàn Hệ Thống trước mắt, Hoắc Nguyên Chân làm ra một quyết định, hắn phải thử xem vận may của mình thế nào. Xem thử trong vòng một năm, mình còn cứu được hay không...
Phương pháp thử nghiệm rất đơn giản, hắn không thèm nhìn luân bàn Hệ Thống cho ra phần thưởng thế nào, để cho Hệ Thống ngẫu nhiên quay thưởng một lần, sau đó xem thử có thể trúng được phần thưởng gì, quyết định xem vận may của mình thế nào.
Mặc dù mỗi một lần cơ hội quay thưởng đều rất quý báu, nhưng Hoắc Nguyên Chân vẫn quyết định phóng túng một lần, lúc này dòng máu nóng ẩn sâu trong cơ thể thanh niên X đến từ thời hiện đại đã sôi trào.
Không để ý tới thanh âm nhắc nhở của Hệ Thống, Hoắc Nguyên Chấn yên lặng nhắm hai mắt lại, chờ đợi khoảnh khắc Hệ Thống tự động quay thưởng.
Hệ Thống có ba lần nhắc nhở, nếu như sau ba lần nhắc nhở vẫn chưa bắt đầu quay thưởng, lúc ấy sẽ tự động quay thưởng một lần ngẫu nhiên lựa chọn cho túc chủ một phần thưởng, hơn nữa sẽ không mang đi đánh bạc.
Nghe Hệ Thống nhắc nhở từng lần một, Hoắc Nguyên Chân cũng không nhúc nhích. Cho đến khi ba lần nhắc nhở hoàn toàn kết thúc, rốt cục Hệ Thống tự động quay thưởng.
Một lát sau, thanh âm nhắc nhở của Hệ Thống lần nữa vang lên:
- Túc chủ quay trúng Kim Nhãn Điêu, có sử dụng chức năng đánh bạc hay không?
Nếu như nhắc nhở ba lần Hoắc Nguyên Chân vẫn không lựa chọn đánh bạc, như vậy coi như là Hoắc Nguyên Chân tự động bỏ qua đánh bạc.
Bất quá lần này Hoắc Nguyên Chân không cần chờ đợi, hắn vui mừng mở mắt ra.
Trời ơi, Kim Nhãn Điêu!
Không ngờ rằng quay trúng Kim Nhãn Điêu!
Hoắc Nguyên Chân không nhịn được trong lòng mừng như điên dại! Quá mức tuyệt vời!
Kể từ sau khi mất đi Kim Nhãn Ưng, Hoắc Nguyên Chân sống một cuộc sống vô cùng vất vả. Nhất là đến Tây Vực, mỗi ngày trường đồ bạt thiệp trong sa mạc, cưỡi trên lưng lạc đà chẳng khác nào trâu già chậm rãi hành trình trong sa mạc, cho dù là hắn dày công hàm dưỡng cũng bị hành hạ suýt chút nữa phát điên.
Hắn vẫn nhớ nhung Kim Nhãn Ưng, thỉnh thoảng vẫn mơ ước mình có thể quay trúng Kim Nhãn Điêu.
Không nghĩ tới lần này phóng túng để cho Hệ Thống tự động quay thưởng, lại quay trúng cho mình Kim Nhãn Điêu.
Nhìn điểm sáng Hệ Thống dừng lại trên Kim Nhãn Điêu, trong lòng Hoắc Nguyên Chân kích động một trận. Kim Nhãn Điêu này nhìn qua ngoại hình uy mãnh, còn lớn hơn Kim Nhãn Ưng lúc trước mấy phần.
So ra Kim Nhãn Ưng giống như tàu lượn, Kim Nhãn Điêu lại là chiến đấu cơ. Cũng giống như đem so sánh gà mái đẻ với trâu rừng.
Nhìn Kim Nhãn Điêu dang rộng sải cánh có chừng mười thước, Hoắc Nguyên Chân suy đoán cái lưng rộng rãi của nó chở bốn người cũng không thành vấn đề.
Dĩ nhiên bốn người này không thể có kẻ quá mập mạp, những hồng nhan tri kỷ của mình còn có thể.
Cố nén kích động muốn lập tức nhận lấy Kim Nhãn Điêu, Hoắc Nguyên Chân biết còn có lần quay thưởng thứ hai.
Nếu như nói hai năm có bốn mươi lần quay thưởng, như vậy bây giờ cũng chỉ còn lại ba mươi chín lần, mới vừa rồi phóng túng một lần để cho Hệ Thống tự động quay thưởng, Hoắc Nguyên Chân không thể phóng túng nữa.
Sau khi Hoắc Nguyên Chân bỏ qua đánh bạc, luân bàn Hệ thống trở nên mờ đi, sau đó lại sáng rực lên, lần quay thưởng thứ hai bắt đầu.
Phần thưởng trên đó có một số thay đổi, lần này Hoắc Nguyên Chân trợn to hai mắt, cẩn thận tra xét rõ ràng.
Những thứ không có giá trị lớn hoặc không cần thiết đối với hắn, hắn đã không chú ý, hắn chỉ tìm thứ hữu dụng đối với mình.
Trải qua một phen tra xét, Hoắc Nguyên Chân xác định danh sách phần thưởng mình có thể chấp nhận.
Phật quang tầng thứ tư, đây là vô cùng quan trọng, chỉ cần quay trúng thứ này, như vậy Cửu Dương chân kinh quyển thứ tư mình ước mơ đã lâu sẽ tới tay, mình sẽ có được nội lực Tiên Thiên hậu kỳ.
Hoặc là Kim Chung Tráo quyển thứ ba, phòng ngự không phải là Tiên Thiên viên mãn không thể phá, cũng có thể chấp nhận.
Trừ Phật quang ra, còn có thể chấp nhận chính là Pháp Tướng tầng thứ năm, bởi vì Pháp Tướng đạt tới tầng thứ bảy cũng có thể lựa chọn một môn võ học.
Còn có chính là Phạm âm tầng thứ bảy, có thứ này, Hoắc Nguyên Chân coi như chân chính biết thiên lý truyền âm.
Dĩ nhiên còn có Thưởng Lớn, đại lễ bao, Song Thiểm Tưởng, mấy thứ này cũng rất tốt.
Còn có kỹ năng Tiên Thiên viên mãn vừa mới xuất hiện, Thiên Nhãn tầng thứ hai, Thiên Nhĩ tầng thứ nhất, cùng với phần thưởng dấu hỏi thần bí kia.
Lần trước dấu hỏi cho ra một chữ Vạn, là thủ đoạn mạnh nhất trước mắt của Hoắc Nguyên Chân.
Ngoại trừ mấy môn này ra, còn có võ công.
Ánh mắt Hoắc Nguyên Chân chỉ dừng lại ở võ học cao cấp, hôm nay võ học ở cao cấp xuất hiện là Kim Cương Bất Hoại Thể nửa bộ trên.
Kim Cương Bất Hoại Thể chỉ có hai bộ, bộ thứ nhất là Tiên Thiên sơ kỳ trở xuống không thể phá, bộ thứ hai là Tiên Thiên viên mãn trở xuống không thể phá.
Loại thần công phòng ngự này là sau khi Hoắc Nguyên Chân tu luyện xong toàn bộ bí tích phòng ngự đạt được, thật ra thì coi như tương đồng với Kim Chung Tráo.
Nhưng nghiêm chỉnh mà nói, đây là thủ pháp phòng ngự càng thêm thực dụng hơn cả Kim Chung Tráo, bởi vì nó không cần chủ động thúc giục.
Có thể nói, nếu như trên thế giới này không có Tiên Thiên viên mãn, mà Hoắc Nguyên Chân lại học tập môn võ học này, như vậy muốn chết cũng là một chuyện không dễ dàng gì.
Sau khi xem xong những phần thưởng này, Hoắc Nguyên Chân tính toán một hồi, đang chuẩn bị nhắm vào Thưởng Lớn lần nữa, đột nhiên ý thức được một vấn đề.
Đó chính là lần trước quay thưởng Hệ Thống đã không bị khống chế, mình cũng không thể khống chế điểm sáng Hệ Thống.
Nếu đã không thể khống chế, vậy tính toán còn có ý nghĩa gì?
Có khi nào lần này có thay đổi hay không? Hoắc Nguyên Chân nhìn vị trí Thưởng Lớn, ôm tâm trạng thấp thỏm, chậm rãi ấn nút Start.
Không nhúc nhích!
Trong lòng Hoắc Nguyên Chân mừng như điên dại, quả nhiên lần này sau khi thống nhất quay thưởng, Hệ Thống lại có biến hóa, mình lại có thể đại khái nắm được chuyển động của điểm sáng.
Nếu là như vậy, Hoắc Nguyên Chân không cần khách sáo. Nhất định phải tranh thủ Thưởng Lớn, quay trúng cái gì cũng tốt.
Sau khi điều chỉnh vài lần, cuối cùng Hoắc Nguyên Chân để cho điểm sáng vọt ra ngoài.
Quả nhiên điểm sáng đã khôi phục lại như trước, sau khi chuyển động một vòng bèn chậm rãi tiến về phía Thưởng Lớn.
Hoắc Nguyên Chân lại bắt đầu tính trước xem điểm sáng sẽ dừng lại ở chỗ nào.
Tính xong, sắc mặt Hoắc Nguyên Chấn chợt sa sầm, hỏng bét, dường như lần này sẽ trượt mất Thưởng Lớn nữa...
Lúc tính thành công cũng rất ít khi chính xác, lúc tính thất bại lần nào cũng chính xác... Chẳng lẽ bần tăng là quạ đen sao, tốt không linh xấu linh?
Hoắc Nguyên Chân buồn bực nhìn điểm sáng đi vài bước nữa sẽ dừng lại, vốn hắn cho là không bị khống chế, lực đạo có hơi non, lần này còn cách khá xa mới tới Thưởng Lớn.
Điểm sáng chậm rãi dừng lại, thanh âm nhắc nhở của Hệ Thống vang lên:
- Túc chủ quay trúng Phật quang tầng thứ tư, có sử dụng chức năng đánh bạc hay không?
Vốn cũng đã không dám nhìn luân bàn Hệ Thống, ủ rũ cúi đầu, nghe vậy ánh mắt Hoắc Nguyên Chấn lập tức sáng lên, vội vàng tra xét phần thưởng.
Quả nhiên trên luân bàn Hệ Thống, điểm sáng dừng lại ở ô Phật quang tầng thứ tư.
Rốt cục cũng được rồi.
Hoắc Nguyên Chân không nhịn được lệ nóng doanh tròng, lần trước vì cứu Mộ Dung Thu Vũ, hắn đã đem phần thưởng Pháp Tướng tầng thứ tư đổi lấy một gốc Tuyệt Tình Thảo, cứu được Mộ Dung Thu Vũ, kết quả làm cho thực lực của hắn bị ảnh hưởng.
Lần này rốt cục Hệ Thống cũng mở mắt, để cho mình quay trúng Phật quang tầng thứ tư, tuyệt đối không thể bỏ qua cơ hội lần này.
Đối mặt Hệ Thống nhắc nhở đánh bạc, Hoắc Nguyên Chân do dự một chút.
Nếu như đánh bạc trắng, như vậy có thể được Pháp Tướng tầng thứ năm hoặc là Phạm âm tầng thứ bảy, sức hấp dẫn cũng không nhỏ.
Nhưng cuối cùng Hoắc Nguyên Chân vẫn nhịn được, Phật quang tầng thứ tư quá trọng yếu, tuyệt đối không thể mang đi đánh bạc.
- Bỏ qua.
Nghe thấy Hoắc Nguyên Chân lựa chọn bỏ qua, thanh âm nhắc nhở của Hệ Thống vang lên:
- Túc chủ lựa chọn bỏ qua, bây giờ mời lựa chọn một môn võ học cao cấp làm phần thưởng cho Phật quang tầng thứ tư, sau khi lựa chọn kết thúc, quay thưởng tháng Năm tự động kết thúc.
Vốn là lòng tràn đầy vui mừng chuẩn bị lựa chọn, nhưng chuyện tới trước mắt, đột nhiên Hoắc Nguyên Chân do dự một chút, nói với Hệ Thống:
- Ta có thể xem thử những thứ có thể cung cấp cho ta lựa chọn hay không?
Ánh sáng Hệ Thống chớp động, lập tức trả lời:
- Có thể, mời túc chủ tự tra xét.
Được Hệ Thống trả lời khẳng định, Hoắc Nguyên Chân cũng không nóng lòng tuyển chọn phần thưởng, mà là xem trước mình có thể chọn cái gì.
Một hàng bí tịch võ học cao cấp xuất hiện trước mắt Hoắc Nguyên Chân.
Hoắc Nguyên Chân nhất nhất nhìn qua.
- Cửu Dương chân kinh quyển thứ tư, Kim Chung Tráo quyển thứ ba, Tẩy Tủy Kinh, Kim Cương Phục Ma Quyển, Kim Cương Bất Hoại Thể nửa bộ trên, Kim Cương Bất Hoại Thể nửa bộ dưới... À, quyển này tạm thời không chọn được.
Hoắc Nguyên Chân lẩm bẩm thì thầm mấy câu, những môn này không ngoài dự liệu của mình. Nhưng khi ánh mắt hắn nhìn thấy một quyển bí tịch mới lạ, lập tức ngẩn người ra, quyển này chưa từng xuất hiện từ trước tới nay...
Kể từ khi Hệ Thống bắt đầu quay thưởng đến bây giờ, Hoắc Nguyên Chân tự nhận đã hết sức quen thuộc võ học Hệ Thống, xuất hiện phần thưởng thế nào, hắn có thể tính toán không sai biệt lắm.
Dù sao hơn ba năm, quay thưởng nhiều lần như vậy, mỗi lần nhìn cũng đã trở nên quen thuộc.
Hơn nữa hạng mục võ học cao cấp này là trọng tâm chủ ý thứ nhất của Hoắc Nguyên Chân, hắn thuộc nằm lòng số võ học cao cấp còn thừa lại.