Dịch: Hạo Thiên
Đả tự: Sơn Lão Ma
Vốn là Hoắc Nguyên Chân đã tính toán lựa chọn Cửu Dương chân kinh, nói là quan sát một chút xem còn có cái gì có thể cung cấp lựa chọn, chỉ bất quá là tùy tiện xem thử cho có hình thức.
Nhưng không nghĩ tới, lần này quả thật xuất hiện môn võ học mới.
Bất Động Căn Bản ấn.
Đây là tư thế mười ngón tay giao nhau, đưa ra trước người, có hơi tương tự với tư thế ra chiêu của Vô Tướng Kiếp Chỉ, chỉ bất quá lòng hai bàn tay cách xa hơn một chút.
Thấy thủ ấn này, Hoắc Nguyên Chân chậm rãi nhắm hai mắt lại.
Thì ra còn có môn võ công này, đây có thể coi như là võ học cao cấp sao?
Bất Động Căn Bản ấn là thủ ấn chữ Lâm trong Mật tông Cửu Tự Chân Ngôn, ý chỉ ý chí gặp chuyện không sợ không động, mặc niệm tâm bất động Giáng Tam Thế Minh Vương.
Nhưng Cửu Tự Chân Ngôn này cũng không phải chỉ nhà Phật mới có, trong Đạo giáo cũng có Cửu Tự Chân Ngôn, đây là thần thông chân ngôn thông dụng Phật Đạo hai nhà hiếm thấy.
Cửu Tự Chân Ngôn trong Đạo giáo, Lâm chỉ thân tâm ổn định, lâm sự (gặp chuyện) bất động dung, giữ vững ý chí bất động không hoặc, đây là tu luyện thể phách.
Hiện tại trong số tất cả võ học cao cấp của Hoắc Nguyên Chân, thực dụng nhất chính là Long Tượng Bát Nhã Công.
Môn võ học này giúp cho Hoắc Nguyên Chân có được sức lực hùng mạnh vô cùng, nếu nói về sức mạnh, Hoắc Nguyên Chân phỏng đoán con người không ai có thể sánh bằng mình được. Chỉ có loại quái thú như Đại Thánh, Ngưu Ma Vương mới có thể đấu với mình về sức mạnh như vậy.
Nhưng Long Tượng Bát Nhã Công này chính là xuất từ Mật tông, chính là tuyệt học trấn phái Mật tông, cũng là nguyên nhân mà Tư Bột Thác thượng nhân gặp phải ở Thiên Sơn coi trọng mình.
Không nghĩ tới hôm nay hắn lại thấy được một môn tuyệt học Mật tông, Cửu Tự Chân Ngôn.
Hơn nữa từ trước tới nay môn võ học này chưa từng xuất hiện trong phần thưởng của Hệ Thống.
Nhưng không có nghĩa là Hoắc Nguyên Chân nhất định phải chọn võ học này, hắn cần phải hiểu này Bất Động Căn Bản ấn có tác dụng gì, để làm ra lựa chọn chính xác nhất.
Nếu như không phải là cần thiết, vậy Hoắc Nguyên Chân vẫn nghiêng về lựa chọn Cửu Dương chân kinh quyển thứ tư, để cho một môn nội công mình đạt tới Tiên Thiên hậu kỳ đỉnh phong.
Hoắc Nguyên Chân xem thử giải thích về Bất Động Căn Bản ấn này.
Hệ Thống giới thiệu rất đơn giản: “Bất Động Căn Bản ấn, võ học siêu cấp thức thứ nhất Cửu Tự Chân Ngôn, có được một đòn toàn lực từ cảnh giới Ngự trở xuống.”
Võ học siêu cấp! Thì ra là võ học siêu cấp!
Hoắc Nguyên Chân lập tức trợn trừng mắt, võ học siêu cấp mà mình mơ tưởng tìm cầu lại xuất hiện ở chỗ này.
Tiên Thiên viên mãn mới có võ học siêu cấp, không phải là cao thủ Tiên Thiên viên mãn chắc là sẽ không có võ học siêu cấp.
Nội tâm Hoắc Nguyên Chân vốn kiên định lập tức trở nên kích động rối bời, hắn không biết mình có nên chọn Cửu Dương chân kinh quyển thứ tư hay không nữa.
Cửu Dương chân kinh cũng là vô cùng trọng yếu, hơn nữa cũng là nhất định phải chọn. Nhưng dù sao đó chẳng qua là võ học cao cấp, mà không phải là võ học siêu cấp như Bất Động Căn Bản ấn này.
Phải biết Bất Động Căn Bản ấn này vừa ra, cơ hồ có thể phát ra một đòn vượt qua Vô Danh.
Hoắc Nguyên Chân biết, cảnh giới Vô Danh cùng Đông Phương Tình còn chưa đạt tới cảnh giới Ngự, nếu như Đông Phương Thiếu Bạch không mất đi thần trí, có lẽ có thể có trình độ đó, nhưng bây giờ Đông Phương Thiếu Bạch cũng không có bản lãnh đó.
Thậm chí Lý Thanh Hoa, Hoắc Nguyên Chân hoài nghi nàng cũng không có cảnh giới Ngự, chỉ bất quá uy lực phi đao nàng quá lớn, có lẽ có thể phát huy ra một đòn vượt qua thực lực bản thân mà thôi.
Hắn quay trúng dấu hỏi thần bí được chữ Vạn, có lẽ cũng được coi là một đòn uy lực của Tiên Thiên viên mãn, có thể hoàn toàn đè ép cao thủ chuẩn viên mãn, đây là đòn sát thủ lớn nhất của Hoắc Nguyên Chân.
Nhưng thi triển chữ Vạn kia hao phí nội lực vô cùng, hơn nữa phỏng đoán cũng không đạt tới trình độ của Bất Động Căn Bản ấn.
Hoắc Nguyên Chân suy nghĩ hỗn loạn hồi lâu, mồ hôi trên trán nhỏ xuống tong tong, vẫn chưa quyết định được.
Cho đến Hệ Thống gợi ý lần thứ hai, nói cho Hoắc Nguyên Chân biết nếu như ba lần không chọn, Hệ Thống sẽ lựa chọn ngẫu nhiên cho hắn, Hoắc Nguyên Chân mới ý thức nhất định mình phải đưa ra lựa chọn.
Hoắc Nguyên Chân nói với Hệ Thống:
- Cửu Tự Chân Ngôn, có phải cũng có thể lựa chọn nhận lấy bên trong võ học cao cấp hay không?
Hệ Thống trả lời:
- Chỉ có Bất Động Căn Bản ấn có thể lựa chọn bên trong võ học cao cấp, mà không thể quay trúng. Sau khi túc chủ lựa chọn Bất Động Căn Bản ấn, những thủ ấn khác của Cửu Tự Chân Ngôn cũng sẽ dựa theo thứ tự trước sau xuất hiện bên trong hạng mục kỹ năng Tiên Thiên viên mãn.
Hiện tại Hoắc Nguyên Chân mới hiểu được, nếu như mình không chọn thức thứ nhất Cửu Tự Chân Ngôn này, như vậy sau này cũng sẽ không đạt được những thức khác của Cửu Tự Chân Ngôn.
Dựa theo thứ tự trước sau Cửu Tự Chân Ngôn, theo thứ tự là Lâm, Binh, Đấu, Giả, Giai, Trận, Liệt, Tại, Tiên.
Ở Mật tông, chín chữ này mang ý nghĩa sâu xa, đối ứng với chín thủ ấn là: Bất Động Căn Bản ấn, Đại Kim Cương Luân ấn, Ngoại Sư Tử ấn, Nội Sư Tử ấn, Ngoại Phược ấn, Nội Phược ấn, Trí Quyền ấn, Nhật Luân ấn và Bảo Bình ấn.
Hoắc Nguyên Chân biết những chuyện này, cho nên hắn mới khó xử.
Cân nhắc liên tục, rốt cục Hoắc Nguyên Chấn tiếc nuối nhìn Cửu Dương chân kinh một cái.
Cửu Dương chân kinh có thể quay trúng, nhưng Bất Động Căn Bản ấn này cũng không thể nào quay trúng được, bất kể thế nào, mình nhất định phải lấy cho bằng được Cửu Tự Chân Ngôn này.
Mấy chữ “võ học siêu cấp” này có sức hấp dẫn quá lớn đối với hắn, mặc dù Bất Động Căn Bản ấn này chẳng qua là thức thứ nhất Cửu Tự Chân Ngôn, cũng không phải là võ học siêu cấp hoàn chỉnh, cho nên mới phải xuất hiện bên trong hàng ngũ của võ học cao cấp, nhưng dù sao đây cũng là thủ đoạn mà hắn hy vọng có thể dùng đối kháng với Tiên Thiên viên mãn.
Sau khi đạt tới cảnh giới chuẩn viên mãn, Hoắc Nguyên Chân biết mình còn có chênh lệch rất lớn với Tiên Thiên viên mãn, không phải là nhất thời nửa khắc có thể vượt qua.
Nếu muốn bảo vệ tính mạng ở trước mặt Tiên Thiên viên mãn, quan trọng nhất chính là thủ đoạn, võ học siêu cấp là lựa chọn duy nhất.
Cho dù nội lực vậy là đủ rồi, không có võ học siêu cấp đối kháng cùng Tiên Thiên viên mãn, đó cũng là vô dụng.
Cho nên cuối cùng Hoắc Nguyên Chân vẫn lựa chọn môn Bất Động Căn Bản ấn này, Cửu Dương chân kinh quyển thứ tư còn phải tạm thời chờ thêm một thời gian nữa.
Sau khi lựa chọn, thanh âm nhắc nhở của Hệ Thống vang lên:
- Quay thưởng tháng Năm kết thúc, túc chủ có lập tức nhận lấy phần thưởng hay không?
- Nhận lấy.
Sau khi Hoắc Nguyên Chân chọn nhận lấy, ánh sáng luân bàn Hệ Thống mờ đi, phần thưởng trên đó biến mất. Hoắc Nguyên Chân muốn quay thưởng lần sau cũng chỉ có thể đợi đến tháng Sáu.
Giữa quay thưởng tháng Năm và tháng Sáu là không có ngày lễ.
Đầu tiên xuất hiện ở trước mặt Hoắc Nguyên Chân là Kim Nhãn Điêu.
Hoắc Nguyên Chân quên mất Thiên Cơ lão nhân vẫn còn ở nóc nhà, sau khi lựa chọn nhận lấy mới nhớ lại Kim Nhãn Điêu hẳn là hết sức khổng lồ, nhưng bây giờ thu hồi lại cũng đã chậm, chỉ có thể nhìn bóng đen to lớn của nó xuất hiện ở trước mặt mình.
Mặc dù có chuẩn bị tâm tư đối với hình thể của Kim Nhãn Điêu, nhưng đối mặt với con vật này, Hoắc Nguyên Chân vẫn bị chấn động không nhỏ.
Không đối mặt chắc là sẽ không hiểu con chim này to lớn tới mức nào.
Sau khi Kim Nhãn Điêu xuất hiện, phát ra một tiếng gáy thật dài, sau đó hai cánh khổng lồ vỗ một cái, hai chân loạng choạng đi về phía Hoắc Nguyên Chân, giống như một đứa bé muốn chạy vào vòng tay của phụ mẫu mình.
Chẳng qua là trong mắt Kim Nhãn Điêu này, phụ mẫu của nó thật sự là nhỏ đến đáng thương.
Hoắc Nguyên Chân chẳng qua chỉ nhìn lướt qua, lập tức phát hiện mình đã xem thường con vật này. Đôi cánh của nó vừa vỗ một cái, lập tức quét ra một cơn gió lốc trên mặt tuyết sơn, quét sạch tuyết đọng xung quanh cuốn xuống dưới chân núi, lộ ra đất trống rộng rãi trên tuyết sơn, so ra còn sạch sẽ hơn cả quét tuyết.
Nhìn qua sải cánh của Kim Nhãn Điêu tuyệt đối vượt qua mười hai thước trở lên, quả thật chẳng kém gì một chiếc phi cơ nhỏ.
Chỉ bất quá phi cơ chạy bằng xăng, Kim Nhãn Điêu phải ăn thịt.
Cho dù đi theo hòa thượng Hoắc Nguyên Chân này, suy đoán Kim Nhãn Điêu cũng tuyệt đối phải ăn thịt, không vì hắn ăn chay mà phải ăn theo.
Song trảo của nó khiến cho Hoắc Nguyên Chân liên tưởng tới xe cẩu, lông vũ của nó dựng đứng như từng hàng cương đao trên lưng, nhìn qua cũng biết có lực phòng ngự hùng mạnh, trên bản chất rõ ràng khác biệt với Kim Nhãn Ưng.
Miệng nó dài hơn một thước, lấp lánh hàn quang giống như móc thép. Hoắc Nguyên Chân không hề nghi ngờ uy lực của nó, Thiết Đầu công của mình có thể chịu được một cái mổ của nó hay không cũng rất khó nói.
Những thứ này đều không phải là bắt mắt nhất, bắt mắt nhất chính là đôi kim nhãn của Kim Nhãn Điêu.
Vốn là Hoắc Nguyên Chân không thèm quan tâm tới tin đồn Kim Nhãn Ưng, Kim Nhãn Điêu có thể trừ tà, nhưng bây giờ nhìn thấy Kim Nhãn Điêu này, Hoắc Nguyên Chấn tin rằng cho dù là thật sự có hồ yêu, xà yêu gì đó, trước mặt Kim Nhãn Điêu này tuyệt đối chỉ là cặn bã.
Đôi Kim nhãn của nó hấp háy giống như hai chiếc đèn pha, kim quang lóe lên cũng làm cho Hoắc Nguyên Chân không nhịn được phải nheo mắt lại, quả thật hết sức dọa người.
Chuyến bay bay vào ban đêm phải mở đèn, chẳng lẽ con Kim Nhãn Điêu này thật sự tính toán bắt chước phi cơ cho đến cùng sao?
Ngay cả đèn xi nhan cũng có, mỗi bên một cái.
Hoắc Nguyên Chân suy nghĩ miên man trong lòng, cũng không biết đèn xi nhan của phi cơ có tồn tại thật sự hay không.
Nhưng thấy Kim Nhãn Điêu này lảo đảo lắc lư đi tới, Hoắc Nguyên Chân cảm thấy hơi lạnh trong lòng, vội vàng phát ra mệnh lệnh cho nó:
- Đứng ở nơi đó, không cho tới đây!
Sinh vật do Hệ Thống sinh ra phục tùng Hoắc Nguyên Chân vô điều kiện. Hoắc Nguyên Chân ra lệnh một tiếng, Kim Nhãn Điêu nhận được lệnh cấm bèn gáy vang một tiếng, vỗ cánh vài cái làm dấy lên một cỗ gió lốc, mới làm cho thân thể dừng lại được.
Dù sao thân thể lớn như vậy, muốn dừng lại cũng không phải đơn giản như vậy, cần phải thắng và giảm tốc.
Kim Nhãn Điêu mới vừa đứng lại, Thiên Cơ lão nhân trên nóc nhà trợn tròn mắt.
Kim Nhãn Điêu vóc dáng quá lớn, đứng tại chỗ vừa đúng ngang với nóc nhà, đôi kim nhãn như hải đăng nhìn chằm chằm vào Thiên Cơ lão nhân đang xem quẻ trên nóc nhà.
Vốn Thiên Cơ lão nhân nghe thấy tiếng gáy Kim Nhãn Điêu còn không mấy để ý, nhưng luồng gió lốc khi Kim Nhãn Điêu vỗ cánh tạo ra, lão vẫn cảm nhận được rất rõ ràng. Lúc gió thổi qua, Thiên Cơ lão nhân vô cùng tức giận, vì sao lại có gió lớn như vậy...
Vừa mở mắt ra, đầu tóc lập tức dựng đứng lên, con người Thiên Cơ lão nhân thiếu chút nữa rớt xuống.
Thân thể vội vàng nhảy lui về phía sau một cái, Thiên Cơ lão nhân hú lên quái dị:
- A! Cái quái gì vậy? Mã lệ mụ mẽ hống! Phong hỏa lôi điện băng!
Lần đầu tiên trong đời Thiên Cơ lão nhận hồ ngọn loạn ngữ, cũng không biết mình nói cái gì.
Thiên Cơ lão nhân tay chân phát run nhìn quái vật như chim trước mắt đột nhiên xuất hiện, trong lúc nhất thời quên đi giữ vững tinh thần tỉnh táo.
Mặc dù Thiên Cơ lão nhân cũng đạt tới Tiên Thiên hậu kỳ, nhưng lại cảm giác được mình tuyệt đối không phải là đối thủ của quái điêu trước mắt này, hoàn toàn không ở cùng một đẳng cấp, căn bản không chịu nổi một đòn của nó.
Hoắc Nguyên Chân có thể cảm nhận được rất rõ ràng, thực lực Kim Nhãn Điêu hẳn coi như là mạnh nhất trong tất cả sủng vật mà mình có hiện tại.
Năng lực công kích cùng phòng ngự hùng mạnh, thể lực cường hãn, những điểm này khiến cho Hoắc Nguyên Chân phỏng đoán, Kim Nhãn Điêu có thể sánh ngang một tên cao thủ chuẩn viên mãn.
Hơn nữa năng lực lớn nhất của nó là phi hành, Hoắc Nguyên Chân biết tốc độ của nó, hắn vào khoảng km/giờ, đây đã coi như là tốc độ phi hành siêu âm, còn nhanh hơn cả phi cơ trực thăng ở đời trước.
Huống chi Thiên Cơ lão nhân không biết con quái điêu này là từ địa phương nào xuất hiện, theo như lão thấy, thậm chí chuyện này gây ra chấn động không kém gì Thất Tinh Liên Châu.
Chẳng lẽ thiên tượng có biến hóa, đưa đến thiên ngoại khách (ngoài hành tinh) xuất hiện hay sao?
Bất quá quái điêu này cũng không có ý công kích lão, bất quá chỉ ngoẹo đầu quan sát lão nhân gầy đét này, cảm thấy tựa hồ không đủ cho mình cắn một miếng. Bèn quay đầu nhìn trời, không lý tới lão già hồ ngốn loạn ngữ này nữa
Lúc này Hoắc Nguyên Chân cũng đứng lên, nói với Thiên Cơ lão nhân trên nóc nhà:
- Lão tiền bối, không cần phải lo lắng, con Kim Nhãn Điêu này là bần tăng nuôi lớn, chính là công cụ đỡ chân cho bần tăng.
- Chim này là do người nuôi sao?
Thiên Cơ lão nhân ngơ ngác nhìn con vật khổng lồ trước mắt, khó có thể tin lời Hoắc Nguyên Chân nói.
- Không sai, đúng là bần tăng nuôi, bất quá ngày thường nó đều tự mình đi tìm thức ăn, Thiếu Lâm tự chúng ta cũng không có gì cho nó ăn được.
Đối với lời của Hoắc Nguyên Chân, Thiên Cơ lão nhân rất tin mà không chút nghi ngờ, bởi vì lão thấy con quái điêu này thân mật ghé đầu thấp xuống cọ xát vào thân thể Hoắc Nguyên Chân, rõ ràng là thái độ đối xử với chủ nhân.
Nếu như không phải nuôi từ nhỏ, chắc chắn là không có tình cảm sâu sắc như vậy.
Rốt cục Thiên Cơ lão nhân cũng thở phào nhẹ nhõm, cất tiếng khen ngợi:
- Quả nhiên là đại thiên thế giới, thứ gì cũng có, không ngờ rằng chim phương trượng to như vậy, thật sự làm cho lão phu chỉ có thể tán thán.
Hoắc Nguyên Chân mỉm cười một cái, cũng không lộ ra vẻ đắc ý, trong lòng thầm hạ chỉ thị cho Kim Nhãn Điêu, bảo nó giám thị xung quanh ngọn tuyết sơn này, nếu như phát hiện nơi nào có người khả nghi hãy lập tức tới báo cáo.
Thị lực Kim Nhãn Điêu cũng mạnh hơn Kim Nhãn Ưng một chút. Hơn nữa ngọn tuyết sơn này là một ngọn núi lẻ loi, Hoắc Nguyên Chân có thể dễ dàng giám thị toàn bộ sơn cốc bên dưới.