Dịch: Hạo Thiên
Đả tự: Sơn Lão Ma
Có vệ tinh trinh sát trên không này, nhiệm vụ của Hoắc Nguyên Chân trở nên dễ dàng hơn nhiều. Có lẽ lần này có thể hoàn thành nhiệm vụ bảo vệ tuyết sơn bảy ngày bảy đêm.
Sau khi Kim Nhãn Điêu bay lên không, Thiên Cơ lão nhân lại vùi đầu vào xem bói.
Hoắc Nguyên Chân nhìn bầu trời một cái, sau đó đi nghiên cứu Cửu Tự Chân Ngôn mình mới vừa đạt được.
Đây chính là võ học siêu cấp hy sinh Cửu Dương chân kinh quyển thứ tư mới lấy được, Hoắc Nguyên Chân mong đợi vô hạn đối với nó.
- Có thể đối kháng cao thủ Tiên Thiên viên mãn vào thời khắc mấu chốt hay không, vậy phải trông vào nó.
Cửu Tự Chân Ngôn không có bí tịch, trong lòng Hoắc Nguyên Chấn tự động nắm giữ phương pháp vận hành Bất Động Căn Bản ấn, hai tay chậm rãi kết thành tư thế Bất Động Căn Bản ấn.
Động tác này có thể rất mau, nhưng Hoắc Nguyên Chân phải từ từ thể hội một chút, cho nên cũng không thi triển quá nhanh, mà là cảm thụ cảm giác nội lực cấp tốc hội tụ về phía đầu ngón tay.
Tốc độ hội tụ này là cực kỳ kinh khủng. Hoắc Nguyên Chân cảm giác được Tam Phân Âm Dương Khí trong cơ thể đang nhanh chóng co rút lại, vốn là luồng khí hai màu xanh vàng gần hai thước tư đang co lại với tốc độ rất nhanh. Gần như chỉ trong một giây, Tam Phân Âm Dương Khí trong cơ thể Hoắc Nguyên Chân đã thu nhỏ lại chỉ còn nửa thước.
Tất cả nội lực đều tập trung vào đầu ngón tay, Hoắc Nguyên Chân có thể cảm nhận được rõ ràng lực lượng ẩn chứa trong đầu ngón tay mình.
Đây mới là lực lượng, lực lượng tuyệt đối!
Đầu ngón tay hắn kim quang đang chớp lóe. Một cỗ khí tức hai màu xanh vàng đang ngưng tụ trên đầu hai ngón trỏ, mặc dù nhìn như bình tĩnh, nhưng nội lực mênh mông cũng đã làm y phục Hoắc Nguyên Chân căng phồng.
Luồng khí nho nhỏ cơ hồ đã thực chất hóa, ánh sáng chiếu rọi trên mặt tuyết xung quanh một mảng kim quang, giống như một dòng sông màu vàng.
Vốn nội lực Hoắc Nguyên Chân căn bản không đủ để thi triển một đòn này. Nhưng được Hệ Thống phụ trợ, Bất Động Căn Bản ấn này ẩn chứa uy năng đã cực kỳ kinh khủng.
Đó là một đòn kế dưới cảnh giới Ngự, một đòn cho tới bây giờ Hoắc Nguyên Chân chưa từng dám mơ tưởng.
Vốn hắn cho rằng thần thông chữ Vạn đã là tiêu hao quá mức, không nghĩ tới Bất Động Căn Bản ấn này càng thêm biến thái. Hoắc Nguyên Chân có thể cảm giác được, nội lực của mình hiện tại chỉ cần thi triển một chiều Bất Động Căn Bản ấn này xong, là có thể trực tiếp nộp khí giới đầu hàng.
Nhưng Hệ Thống còn cho Hoắc Nguyên Chân một đặc quyền, chỉ cần nội lực của hắn không có tiêu hao đến một nửa trở xuống, như vậy hắn vẫn có thể thi triển Bất Động Căn Bản ấn này.
Dần dần, Hoắc Nguyên Chân cảm giác có vẻ không khống chế được luồng khí kinh khủng trên đầu ngón tay kia, cảm giác có vẻ khó có thể áp chế muốn phóng xuất ra ngoài.
Một chữ Lâm giống như ngậm trong miệng, làm cho Hoắc Nguyên Chân có chút khó chịu, hết sức muốn bật thốt lên chữ này.
Nhưng cuối cùng Hoắc Nguyên Chân không có phát ra một đòn này, bây giờ nhiệm vụ của hắn là bảo vệ tuyết sơn, không thể tiêu hao nội lực vô vị ở chỗ này.
Chậm rãi tản đi nội lực ngưng tụ ở đầu ngón tay, nội lực trải qua tứ chi bách mạch, lần nữa trở về trong Đan Điền Hoắc Nguyên Chân.
Lúc này trong lòng Hoắc Nguyên Chân như dậy sóng.
Cũng không biết mình lần này lựa chọn là đúng hay sai, bỏ qua Cửu Dương chân kinh sắp tới tay, lựa chọn thức thứ nhất một môn võ học siêu cấp.
Tuy rằng sức chiến đấu mình cũng không được đề cao bao nhiêu, nhưng Hoắc Nguyên Chân đã có mười phần phấn khích. Lần này dù đối mặt Tiên Thiên viên mãn, mình cũng không đến nỗi hoàn toàn bó tay, dám ép bần tăng, chúng ta phân sinh tử một phen.
Giống như trên người một người mang một cây súng lục, mặc dù chỉ có một viên đạn nhưng trong lòng của hắn cũng cảm thấy phấn khích, bởi vì hắn còn có thủ đoạn cuối cùng chưa thi triển ra.
Đến lúc này, Hoắc Nguyên Chân mới coi là hoàn thành một lần lột xác về tâm lý, công nhận thân phận cao thủ của mình.
Chỉ là không biết võ công mình hiện tại có thể xếp thứ mấy trong thiên hạ. Nếu như Hệ Thống có một bảng xếp hạng thì quá tốt, cho dù không biết người trước mình là người nào, nhưng có thể biết mình đứng hạng bao nhiêu cũng được.
Đáng tiếc Hệ Thống không có cho ra một bảng xếp hạng như vậy, ít nhất hiện tại không có.
Hoắc Nguyên Chân sửa sang lại tâm trạng một chút, tiếp tục ngồi tĩnh tọa ở dưới mái hiên, chờ đợi rất nhiều địch nhân mà Thiên Cơ lão nhân đã nói kéo tới.
Bất quá Hoắc Nguyên Chân đã không cần phải đề phòng từng ly từng tí như trước, có Kim Nhãn Điêu quan sát, hắn tiết kiệm được rất nhiều tinh lực, thậm chí có thể nhân cơ hội rỗi rảnh tu luyện ở chỗ này, hoàn toàn giao nhiệm vụ tuần tra cho Kim Nhãn Điêu.
Mà quả nhiên Kim Nhãn Điêu cũng không làm cho Hoắc Nguyên Chân thất vọng, khi nhiệm vụ Hoắc Nguyên Chân kiên thủ tuyết sơn đến ngày thứ tư, rốt cục có địch nhân tiến vào trong phạm vi giám thị của Kim Nhãn Điêu.
Thông qua mắt Kim Nhãn Điêu, Hoắc Nguyên Chân quan sát được mấy nhân sĩ võ lâm đi vào sườn ngọn tuyết sơn này, đó là một Tiên Thiên sơ kỳ mang theo hai Hậu Thiên viên mãn.
Hoắc Nguyên Chấn hơi có vẻ thất vọng, người như vậy cũng dám tới nơi này dòm ngó, hoàn toàn không có chút thách thức nào.
Thậm chí chút nội lực ít ỏi đáng thương của bọn họ cũng không làm cho hắn cảm thấy hứng thú, chỉ như gáo nước đổ vào sa mạc, hoàn toàn không giải quyết được bất kỳ vấn đề gì.
Nhưng rất nhanh từ một mặt tuyết sơn khác, lại có mấy nhân sĩ võ lâm xuất hiện.
Thông qua ánh mắt của Kim Nhãn Điêu, Hoắc Nguyên Chân xem thử, vẫn là thất vọng.
Lần này người tới còn không bằng mấy người mới vừa rồi, lại là một Hậu Thiền viên mãn mang theo mấy Hậu Thiên hậu kỳ tới.
Chẳng lẽ không có mấy cao thủ tới tìm phiền phức sao?
Hoắc Nguyên Chân đang mong đợi, đột nhiên lại có một nhóm người khác xuất hiện ở trong phạm vi tuyết sơn.
Lần này người tương đối nhiều, ước chừng có mười mấy người, dẫn đầu là một cao thủ Tiên Thiên trung kỳ, sau lưng còn có bốn Tiên Thiên sơ kỳ, phía sau nữa có mười Hậu Thiên viên mãn.
“Ừm! Một trung kỳ, bốn sơ kỳ, mặc dù chút nội lực này cũng không nhiều, nhưng so với mình tu luyện vẫn nhanh hơn. Nếu là những người này dám chấp mê không tính tới dòm ngó nơi này, như vậy bần tăng sẽ chiêu đãi các ngươi thật tốt.”
Những người đó ở cách Hoắc Nguyên Chân còn rất xa, cách tuyết sơn còn có mấy chục dặm, Hoắc Nguyên Chân có thể thấy bọn họ, nhưng bọn họ không nhìn thấy Hoắc Nguyên Chân. Cho nên hắn cũng không nóng nảy, yên lặng chờ đợi địch nhân tới gần tuyết sơn.
- Ủa! Lại còn có người tới nữa sao? Hôm nay là ngày gì vậy?
Đúng vào lúc này, Hoắc Nguyên Chân lại thấy được một nhóm người nữa xuất hiện ở trong phạm vi tuyết sơn, hơn nữa thực lực cũng không tồi, lại có hai Tiên Thiên trung kỳ dân đội.
Đáng tiếc, vẫn không có Tiên Thiên hậu kỳ.
Hoắc Nguyên Chân khẽ lắc đầu một cái, vì để cho Bắc Minh lên cấp, Hoắc Nguyên Chân đã không tính toán nói nhảm cùng địch nhân tới xâm phạm, hơn nữa địch nhân đáng cho mình ra tay, vậy cố gắng không bỏ qua.