Dịch: Hạo Thiên
Đả tự: Sơn Lão Ma
Cho nên Hoắc Nguyên Chân cũng không lo lắng bị những người khác phát hiện, dứt khoát tạm thời dừng lại trên bầu trời, mặc cho Kim Nhãn Điêu tùy ý quanh quẩn, hắn nằm trên lưng Kim Nhãn Điêu ngủ một giấc.
Hắn ngủ lần này hơn hai canh giờ, đến khi màn đêm buông xuống mới thức dậy từ trong mộng. Bởi vì Kim Nhãn Điêu nhắc nhở hắn, những người đó đã động.
Quả nhiên, mục tiêu những người này là chạy thẳng tới địa điểm bọn Ngũ Ngũ hạ trại.
Nhờ có bóng tối che chở, Hoắc Nguyên Chân hạ thấp độ cao, chỉ bay trên không chừng mấy chục trượng, mượn cơ hội quan sát địa điểm bọn Ngũ Ngũ hạ trại.
Nhìn một hồi, Hoắc Nguyên Chân khẽ cau mày.
Bởi vì hắn phát hiện vấn đề.
Dường như đám thủ hạ của Ngũ Ngũ có vẻ khác thường. Mục lực Kim Nhãn Điêu rất xa, hơn nữa góc độ rất cao, một ít chuyện người bình thường không thấy không chú ý tới, Hoắc Nguyên Chân cũng có thể nhìn thấy rõ ràng. Hắn quan sát một hồi liền phát hiện rất nhiều thủ hạ Ngũ Ngũ lén lén lút lút, dường như muốn làm chuyện gì đó mờ ám.
Hoắc Nguyên Chân hơi suy tư một chút lập tức hiểu ra, thì ra là muốn bạo động nội ứng ngoại hợp.
Xem ra mình tới vô cùng đúng lúc, nếu như Ngũ Ngữ không biết tình huống này, sợ là tối nay sẽ gặp nguy hiểm.
Nghĩ tới đây, Hoắc Nguyên Chân muốn trợ giúp cho Ngũ Ngũ một ít, tối thiểu nhất Ngũ Ngũ tuyệt đối không thể chết được, nhất định y phải gia nhập Thiếu Lâm làm hòa thượng.
Suy nghĩ một chút, Hoắc Nguyên Chân quyết định đi Nguyệt Nha Tuyền, bởi vì hắn phát hiện, những người này hạ trại tựa hồ ở cách Nguyệt Nha Tuyền cũng không phải là rất gần.
Địa phương phong cảnh xinh đẹp như vậy cũng không chịu đến gần, lại đi xa như vậy ăn cát. Chẳng lẽ đám đạo phỉ này cũng không hiểu được đạo lý ở gần quan được ban lộc hay sao?
Trong lòng Hoắc Nguyên Chân cảm thấy buồn cười, chậm rãi đáp xuống bên Nguyệt Nha Tuyền.
Hai chân mới vừa chạm đất, Hoắc Nguyên Chân đã cảm thấy một cỗ hàn lưu lạnh như băng từ bên Nguyệt Nha Tuyền lan tràn ra.
Vừa đáp xuống bên Nguyệt Nha Tuyền, Hoắc Nguyên Chân có thể cảm giác được rõ rệt, trong đêm tối Nguyệt Nha Tuyền phát ra khí lạnh từng trận.
Đây chính là trong sa mạc, mặc dù ban đêm nhiệt độ tương đối thấp một ít, nhưng cũng không đến nỗi lạnh đến trình độ này.
Có chút kỳ quái quan sát suối nước như trăng non kia, Hoắc Nguyên Chân khẽ động trong lòng, không biết suối nước này có điểm nào khác thường không.
Nghĩ tới đây, Hoắc Nguyên Chân thi triển Thiên Nhãn nhìn một vòng vào Nguyệt Nha Tuyền, nhưng hắn cũng không có phát hiện đặc thù gì. Duy nhất có hơi đặc biệt chính là phát hiện phía dưới suối nước có dấu hiệu kết bằng, cũng không biết là vì nguyên nhân gì.
Hoắc Nguyên Chân không quan tâm suối nước có thể kết băng hay không, hắn chỉ quan tâm Đông Phương Tình có ở đó hay không, không có phát hiện Đông Phương Tình, hắn cũng mất đi hứng thú đối với suối nước này.
Mặc dù không phát hiện gì dưới suối, nhưng rất nhanh Hoắc Nguyên Chân phát hiện chuyện làm cho hắn cảm thấy hứng thú.
Kim Nhãn Điêu theo dõi, Hoắc Nguyên Chân phát hiện trong đám đạo phỉ tấn công Ngũ Ngũ có hai người cầm đầu, cũng là người mình đang khổ công tìm kiếm.
Một người trong đó ước chừng hai mươi bảy hai mươi tám tuổi, chính là nhân tuyển thích hợp A Tu La trong Bát Bộ Chúng.
Còn có một đại hán chừng bốn mươi, cũng là nhân tuyển Già Lâu La trong Bát Bộ Chúng.
Đây chính là thu hoạch ngoài ý muốn, vốn Hoắc Nguyên Chân cho là tìm được Ngũ Ngũ cũng đã rất tốt, không nghĩ tới phát hiện A Tu La cùng Già Lâu La.
Suy nghĩ một chút đây cũng là bình thường, giữa Bát Bộ Chúng cũng có phân chia, A Tu La chính là tử địch Thiên chúng, nếu người này có thể nửa đêm tập kích Ngũ Ngũ, nói rõ y và Ngũ Ngũ cũng là đối lập.
Mà Già Lâu La trong Thiên Long Bát Bộ lại là Kim Sí Đại Bằng Điểu, chính là tử địch của Long chúng, không nghĩ tới A Tu La cùng Già Lâu La lại ở chung một chỗ.
Nếu là như vậy, rất có thể bên Ngũ Ngũ còn có một người, đó chính là Long Vương bên trong Thiên Long Bát Bộ.
Nếu là như vậy, đồng nghĩa với Hoắc Nguyên Chân một lần phát hiện bốn Bát Bộ Chúng, cộng thêm trước kia tìm được Hô Ma La Già Tuệ Cương Khẩn Na La Tuệ Đạo cùng Dạ Xoa Tuệ Nguyên, Bát Bộ Chúng đã có bảy người, chỉ còn thiếu một Càn Thát Bà cuối cùng.
Sau khi có phát hiện trọng đại này, Hoắc Nguyên Chân cũng không kịp nhớ một ít kiêng kỵ, thừa dịp màn đêm nhanh chóng đi tới, rất nhanh đi tới trung tâm doanh trướng kia.
Ngũ Ngũ làm thủ lãnh đạo đạo phỉ này, dĩ nhiên là ở tại trung tâm doanh. Hoắc Nguyên Chân đi tới cách trung tâm doanh chỉ có chừng năm mươi thước bèn dừng lại, thi triển Thiên Nhãn tra xét tình huống bên trong doanh.
Vừa nhìn phát hiện quả nhiên không ra ngoài dự đoán của hắn, bên trong doanh Ngũ Ngũ còn có một người tuổi trẻ có diện mạo cũng gần giống như y, chính là Long Vương trong Bát Bộ Chúng mà Hoắc Nguyên Chân vất vả tìm kiếm.
Việc đã đến nước này, Hoắc Nguyên Chân không thể ngồi yên không lý đến chiến đấu giữa hai bên, không thể để cho bốn người này bị thương, đây toàn là rường cột tương lai của Thiếu Lâm.
Dĩ nhiên Hoắc Nguyên Chân cũng không lập tức đi ngăn cản những đạo phỉ kia chiến đấu, muốn thu phục bốn người này, hắn cần một cơ hội thích hợp.
Rốt cục hai nhóm nhân mã bắt đầu chiến đấu với nhau. Thừa dịp bóng đêm, phe tấn công chiếm cứ ưu thế rất nhanh, hơn nữa còn có nội ứng phối hợp bọn họ, chiến đấu ngay từ đầu đã lộ ra ưu thế nghiêng về một bên.
Hoắc Nguyên Chân lại leo lên lưng Kim Nhãn Điêu, bay quan quân trên trời doanh trướng, chăm chú quan sát tình huống bên dưới.
Thực lực đám đạo phỉ không phải là quá mạnh, thỉnh thoảng có một cao thủ Tiên Thiên mà thôi, chiến đấu giữa những người này không thể quyết định thắng bại cuối cùng.
Chân chính quyết định thắng bại phải là trận chiến giữa bốn người Ngũ Ngũ cùng Long Vương, A Tu La cùng Già Lâu La mới có thể quyết định.
Mà A Tu La cùng Già Lâu La cũng hiểu điểm này, hai người bọn họ cũng không đi theo đám đông hỗn chiến, mà là thừa dịp hỗn loạn chạy thẳng tới chỗ của Ngũ Ngũ ở trung tâm doanh trướng.
Rất nhanh hai phe bốn người giao thủ, Ngũ Ngũ đối mặt A Tu La, Long Vương đối mặt Già Lâu La, số mệnh tỷ thí đã định giữa bọn họ từ xưa cho tới bây giờ cũng sẽ không dừng lại.
Bốn Tiên Thiên trung kỳ đỉnh phong chiến đấu trong mắt Hoắc Nguyên Chân cũng không có gì là đặc sắc. Nếu như mặc cho bọn họ đánh tiếp, không có mấy canh giờ sợ rằng không phân ra thắng bại được.
Hơn nữa Hoắc Nguyên Chân cũng không thể cho phép những người này tiếp tục đánh mãi như vậy được.
Doanh trướng đã bị san thành bình địa, Hoắc Nguyên Chân đáp xuống trung tâm vòng chiến của bốn người.
Thấy Hoắc Nguyên Chân từ trên trời giáng xuống, hai phe đang chiến đấu lập tức dừng tay lại.
Sau khi Ngũ Ngũ thấy Hoắc Nguyên Chân, lộ vẻ vui mừng nói:
- Đại sư! Là ngài!
Sau đó y vội vàng nói với Long Vương bên cạnh:
- Huynh đệ, đây là vị Đại sư mà ta thường hay nói với ngươi, Nhất Giới Đại sư đến từ Trung Nguyên.
Long Vương cũng là một người trẻ tuổi, không tới ba mươi tuổi, ánh mắt hơi có chút âm lãnh, thấy Hoắc Nguyên Chân từ trên trời giáng xuống cũng vô cùng kinh ngạc.
A Tu La bên kia nhìn chằm chằm Hoắc Nguyên Chân, theo ý thấy tuy rằng hòa thượng này nhìn qua tuấn tú bất phàm, sắc mặt từ bi, nhưng lại toát ra khí thế hùng mạnh khiến cho mình bị áp bức.
Cao thủ! Cao thủ chân chính!
Nhưng A Tu La có chỗ dựa phía sau, đối với việc Hoắc Nguyên Chân xuất hiện cũng không cảm thấy quá lo lắng mà lập tức lên tiếng uy hiếp:
- Hòa thượng, người tới đây là tính toán trợ giúp bọn Ngũ Ngũ sao?
Hoắc Nguyên Chân khẽ cười một tiếng:
- A Di Đà Phật! Bần tăng tới đây không giúp bên nào, chẳng qua là không muốn nhìn thấy các ngươi chiến đấu lan ra làm thương tổn tới những người khác, cho nên tính toán đổi địa điểm chiến đấu khác cho các ngươi.
- Đổi địa điểm ư, đổi thế nào?
Đây là Già Lâu La hỏi, bốn người bọn họ cũng muốn hỏi như thế, không hiểu Hoắc Nguyên Chân nói đổi địa điểm là có ý gì.
- Chuyện này rất đơn giản, chính là để cho các ngươi tìm một địa phương không ai quấy rầy, sau đó các ngươi muốn chiến, bần tăng tuyệt không ngăn trở.
Sau khi nói xong, thân ảnh của Hoắc Nguyên Chân tựa hồ có hơi mờ đi, cảnh sắc trước mắt bốn người cũng thay đổi.
Gò cát trước đây không thấy nữa, thay vào đó là một vườn hoa đẹp rực rỡ vô cùng.
Nói là vườn hoa cũng không chính xác, khắp nơi đều là cỏ xanh vô bờ, phía trước cách đó không xa, hai gốc cây kỳ quái đứng ở giữa một vùng cỏ dại.
Trên trời, khắp nơi toàn là cánh hoa bay lượn.
Những cánh hoa kia không biết từ đầu tới, cánh hoa màu hồng bay lượn từng đám giữa không trung, khiến cho người ta có cảm giác như đang trong mộng ảo.
- Nơi này là địa phương nào?!
A Tu La khiếp sợ nhìn đầy trời mưa hoa, khiếp sợ nhìn bãi cỏ xanh vô tận này, chân trời xa xa có vẻ mơ hồ, thị lực mà y lấy làm tự hào hiện tại cũng chỉ có thể nhìn xa trăm thước.
Không riêng gì y, bao gồm Ngũ Ngũ đã từng bị Hoắc Nguyên Chân sử dụng ảo cảnh mê hoặc giờ khắc này cũng hoang mang ngơ ngác.
Hai gốc đại thụ phía trước cho y cảm giác vô cùng thân thiết, ý niệm mãnh liệt nhất của y hiện tại chính là muốn lập tức đi tới dưới tàng cây, cảm nhận thử mùi hoa và tiếng gió xung quanh, hết thảy ở đó dường như đang kêu gọi mình mãnh liệt.
Long Vương bên cạnh y cũng có cảm nhận y như vậy, bất quá y rất muốn đi tới dưới tàng cây kia ngủ một giấc thật ngon, nhất định đó là chuyện tốt đẹp nhất trên thế gian này.
Lúc này, thanh âm của Hoắc Nguyên Chân đột nhiên truyền tới:
- Nơi này là Sa La Song Thụ Viên của bần tăng, năm xưa Thế Tôn chứng quả Vô Dư Niết Bàn dưới tàng cây Sa La. Bốn người các ngươi có bao nhiêu ân oán dây dưa, hôm nay hãy giải quyết một lượt ở nơi này, tuyệt đối sẽ không có ai tới quấy rầy các ngươi.
Thanh âm không biết tựa hồ là trong hư không truyền tới, bốn người nghe có vẻ ngây người.
Tìm khắp nơi một trận, đột nhiên phát hiện không biết từ lúc nào, Hoắc Nguyên Chân đã ngồi xếp bằng dưới hai gốc đại thụ kia.
Hắn ngồi xếp bằng ở đó lặng lẽ không tiếng động, tựa hồ dung nhập cùng ảo cảnh xung quanh thành một thể, cảm giác hết sức hài hòa.
Dường như hắn hẳn nên ở đó, không có bất kỳ người nào cảm thấy có cái gì không ổn, thậm chí trong lòng còn sinh ra cảm giác thân thiết.
Nơi này chính là Sa La Song Thụ Viên, một ảo cảnh trung cấp, Hoắc Nguyên Chân sử dụng lần đầu tiên.
Đối với chiến đấu giữa bốn người, Hoắc Nguyên Chân không thể giúp bên nào, dù sao ngày sau bọn họ đều là lực lượng nòng cốt của Thiếu Lâm. Nếu như hôm nay nghiêng về một phía, khó tránh khỏi ngày sau sẽ tạo thành hậu quả không tốt, cho nên sau khi suy tư một chút, Hoắc Nguyên Chân dứt khoát chọn lựa phương thức này.
Song Thụ Viên chính là địa phương Phật tổ chứng Niết Bàn, mấy người bọn họ đều là nhân tuyển Bát Bộ Chúng tương lai. Nếu như trong lòng bọn họ có Phật tính, có Phật tâm, như vậy nơi này hắn là địa điểm tốt nhất để giải quyết vấn đề giữa bọn họ.
Sự thật cũng là như thế, ảo cảnh Song Thụ Viên vừa ra, thần sắc mấy người bọn họ đã lộ vẻ hoang mang, lòng tranh đấu cũng đã giảm đi không ít.
Nhất là Ngũ Ngũ, cơ hồ hoàn toàn không còn lòng tranh đấu.
Trải qua lần trước ảo cảnh Hoắc Nguyên Chân dạy dỗ, trong lòng Ngũ Ngũ đã hiểu rất ra nhiều chuyện, thậm chí hiện tại y hết sức chán ghét làm mã tặc.
Nếu không phải Hoắc Nguyên Chân nói cho y biết sẽ đến núi Minh Sa tìm y, Ngũ Ngũ hận không được lập tức lên đường đi Thiếu Lâm tự bái sư.
Hôm nay Hoắc Nguyên Chân xuất hiện lần nữa, hơn nữa dẫn bọn họ đi tới địa phương thần kỳ như thế, Ngũ Ngũ lập tức cảm thấy kích động trong lòng, cảm giác lý tưởng nhiều năm của mình sắp sửa được thực hiện.
Ngũ Ngũ là người đầu tiên cất bước, một mình đi về phía Hoắc Nguyên Chân đang ngồi xếp bằng dưới tàng cây Sa La.
Chậm rãi đi tới dưới tàng cây, hai tay Ngũ Ngũ tạo thành chữ thập cúi người chào Hoắc Nguyên Chân, sau đó yên lặng xếp bằng ngồi đối diện Hoắc Nguyên Chân.
Y cũng không biết tại sao mình phải làm như vậy, chẳng qua là y cảm thấy nên làm như vậy, mình nên ngồi ở chỗ này.
Thấy hành động của Ngũ Ngũ, Hoắc Nguyên Chân khẽ gật đầu một cái.
Không hổ là đứng đầu Bát Bộ Chúng Phật tính Ngũ Ngũ rất cao, xem ra ngày sau trong đám đệ tử của mình, thành tựu Ngũ Ngũ cũng sẽ lớn nhất.
Hắn nhẹ nhàng nói với Ngũ Ngũ:
- Ngươi đã tới rồi.
- Đã tới.
Ngũ Ngũ trả lời một tiếng, không nói thêm gì nữa, ngồi đó nhắm hai mắt lại, lắng nghe Hoắc Nguyên Chân dạy bảo bất cứ lúc nào.
Thấy động tác của Ngũ Ngũ Long Vương tựa hồ cũng có chút cảm xúc, bước chân bất tri bất giác cũng đi tới dưới tàng cây Sa La.
Hoắc Nguyên Chân ngẩng đầu nhìn một cái, có chút vui mừng.
Thiên Long Bát Bộ, trừ Thiên chúng ra phải kể là Long chúng, Long Vương này cũng là một nhân tài khó được, cũng giống như Ngũ Ngũ. Thậm chí Hoắc Nguyên Chân cho rằng ngày sau hai người bọn họ có thể đi vào Tiên Thiên viên mãn.
Hành động của Ngũ Ngũ cùng Long Vương làm cho A Tu La cùng Già Lâu La ngẩn người ra tại chỗ.
Lòng tranh đấu của hai người bọn họ tương đối nặng, nhưng giờ khắc này cũng đã giảm đi không ít. Bọn họ đứng do dự đàng xa, không biết là nên tiếp tục tìm bọn Ngũ Ngũ chém giết, hay là nên dựa theo tâm linh kêu gọi, đến ngồi bên cạnh hòa thượng dưới tàng cây Sa La kia.
Bên trong áo cảnh Sa La Song Thụ Viên, A Tu La cùng Già Lâu La đã không biết làm thế nào cho phải.
A Tu La tên là Khổng Tinh, Già Lâu La gọi là Khổng Tâm, đây cũng là một đôi huynh đệ.
Ngũ Ngũ cùng Long Vương cũng là huynh đệ, hai đôi huynh đệ này chính là những kẻ nổi bật trong đám đạo phỉ sa mạc Tây Vực, tranh đấu đã lâu.
Vốn thực lực của Ngũ Ngũ cùng Long Vương mạnh hơn một chút, nhưng gần đây bọn Không Tinh tìm được chỗ dựa, thực lực tổng thể đã vượt qua phe Ngũ Ngũ, cộng thêm gần đây Ngũ Ngũ không làm gì, rốt cục đưa tới cuộc chiến này.
Nhưng nếu có thể được Hệ Thống lựa chọn trở thành nhân tuyển A Tu La cùng Già Lâu La, trong lòng của bọn họ có Phật tính, có Phật duyên, đây là không thể nghi ngờ.