Phương Trượng

chương 560: thu nhận bốn người

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Dịch: Hạo Thiên

Đả tự: Sơn Lão Ma

Bây giờ ở dưới Sa La song thụ Phật tổ chứng Vô Dư Niết Bàn, tia Phật tính trong lòng bọn họ đã bị đánh thức, cho dù hai người Ngũ Ngũ cùng Long Vương tử địch của họ đang ở trước mắt, bọn họ cũng mất đi lòng tranh đấu.

Nhưng dù sao Phật tính bọn họ vẫn không bằng hai người Ngũ Ngũ, cũng không có lập tức đi tới mà là do dự đứng tại chỗ, ánh mắt nhìn chăm chú vào hòa thượng ngang trời xuất thế này, trong lòng ngổn ngang trăm mối.

Bọn họ có hơi khó tiếp nhận tình huống hiện tại, vì sao đột nhiên có cảm giác thân thiết với một hòa thượng như vậy? Vì sao đột nhiên xuất hiện địa phương kỳ quái này, làm cho bọn họ cảm giác thân thiết, thậm chí kính ngưỡng như vậy?

Về phần Song Thụ Viên này xuất hiện thế nào, bọn họ lại không suy nghĩ nhiều, dường như thế này xuất hiện là vô cùng hợp lý.

Thấy biểu hiện của A Tu La cùng Già Lâu La, Hoắc Nguyên Chân cũng khẽ gật đầu, không tệ, quả nhiên là đệ tử có Phật tính. Phải biết bọn họ thường ngày là đạo phỉ, nhất định là làm không ít chuyện xấu, bây giờ có thể có biểu hiện bực này đã rất không dễ dàng.

Nhưng muốn thu phục, xem ra không thêm một chút gì đó là không được.

Trong ảo cảnh, Hoắc Nguyên Chân chính là chúa tể, hắn có thể khống chế hết thảy sự vật bên trong ảo cảnh, thậm chí có thể làm cho ảo cảnh dung hợp cùng ảo cảnh, mang vật trong ảo cảnh này sang ảo cảnh khác.

Tâm niệm thoáng động, cảnh sắc chung quanh thình lình biến ảo.

Song Thụ Viên vẫn còn đó, nhưng nơi xa lại xuất hiện một ít thứ không hài hòa.

Âm phong trận trận, quỷ ảnh trùng trùng, tình huống bên trong ảo cảnh Âm Dương giới của Hoắc Nguyên Chân bắt đầu xuất hiện ở xa xa Song Thụ Viên.

Lực chú ý của mọi người đều bị hấp dẫn, mặc dù ai nấy đều là người luyện võ nhưng lần đầu thấy quỷ mị bực này, cũng khó tránh khỏi tâm thần dao động, mặt lộ vẻ sợ hãi.

Dù sao từ trước tới nay chưa từng thấy quỷ vật, bất cứ là ai nhìn thấy lần đầu tiên cũng khó tránh khỏi sợ hãi.

Hai mắt Hoắc Nguyên Chân khép hờ, bắt đầu giảng giải Bát Nhã tâm kinh.

Theo trận trận thanh âm tụng kinh của Hoắc Nguyên Chân vang lên, đám quỷ vật giường nanh múa vuốt xông tới chợt bắt đầu từ từ tiểu tán, hóa thành từng luồng khói nhẹ biến mất.

Thấy quỷ vật biến mất, ai nấy đều thở phào nhẹ nhõm.

Bước chân A Tu La cùng Già Lâu La trong lúc vô tình đã di chuyển đi một ít, tới gần Sa La song thụ hơn. Bởi vì theo bọn họ thấy chỉ có ở chỗ này, ở bên người hòa thượng này mới là địa điểm an toàn.

Một con quỷ xuất hiện, Hoắc Nguyên Chân vẫn không nhúc nhích, cứ ở chỗ đó không ngừng tụng kinh.

Nhưng dường như số lượng quỷ vật quá nhiều, hơn nữa con nào cũng có vẻ mặt dữ tợn kinh khủng, bức bách hai người A Tu La không thể không tới gần hơn, đã tới bên cạnh bọn Ngũ Ngũ.

Hai người bọn họ có hơi sợ, bởi vì bọn họ cảm giác hòa thượng này dường như có vẻ không chống nổi, mới vừa rồi chẳng qua là quỷ vật từ bốn phương tám hướng xuất hiện, nhưng bây giờ trên trời không ngừng có quỷ vật ẩn hiện, hơn nữa khoảng cách càng ngày càng thấp, tựa hồ sắp sửa hạ xuống đỉnh đầu bọn họ.

Lúc này hai người bọn họ cảm giác được đứng không phải là một biện pháp tốt, vẫn nên ngồi xuống tựa hồ có thể tránh xa một chút.

Bất đắc dĩ, rốt cục A Tu La cùng Già Lâu La quyết định xếp bằng ngồi xuống đất, giống như hai người Ngũ Ngũ.

Quỷ vật xung quanh càng ngày càng dày đặc, hai người bọn họ ngồi ở đó cũng không được yên, nhấp nhổm liên hồi, có ý tránh né bất cứ lúc nào.

Lúc này Hoắc Nguyên Chân ngưng tụng kinh, nói với hai người bọn họ:

- Bảo vệ tâm thần, ngoại vật không thể nào quấy nhiễu, những thứ này đều là tâm ma của các ngươi, chỉ cần lòng các ngươi yên tĩnh, dĩ nhiên là chúng sẽ biến mất.

Hai người nhìn qua bọn Ngũ Ngũ, hai người kia ngồi xếp bằng ở đó hết sức bình tĩnh, dường như không thèm quan tâm những quỷ vật này.

Có lẽ là tin lời của Hoắc Nguyên Chân, cũng có thể là vì muốn ganh đua với bọn Ngũ Ngũ, rốt cục hai người cũng nhắm mắt lại, không hề quan sát cảnh tượng chung quanh nữa.

Từng tràng tiếng tụng kinh lại vang lên, thỉnh thoảng còn có thể nghe thấy quỷ vật gào lên, mặc dù hai người còn có chút bận tâm, nhưng quả nhiên cảm thấy tâm mình lắng xuống một ít.

Địa phương này có vẻ không chân thật, hết thảy đều có vẻ ly kỳ, hai người cũng mất đi năng lực phân biệt cùng phán đoán, giao an nguy của mình vào tay Hoắc Nguyên Chân.

Các loại các dạng âm thanh kỳ quái không ngừng vang lên, suy nghĩ bọn họ dần dần có chút hoảng hốt.

Thực lực Hoắc Nguyên Chân hiện tại đã vượt qua chuẩn viên mãn, dùng ảo cảnh trung cấp đối phó Tiên Thiên trung kỳ thật sự là không có khó gì, huống chi mấy người này còn có Phật tính, có thể yên ổn ở chỗ này, Hoắc Nguyên Chân cũng không gấp. Hắn bắt đầu từ từ điều chỉnh, để cho hết thảy chung quanh càng thêm tự nhiên, để cho lòng của bọn họ càng thêm yên tĩnh.

Dường như những Quỷ Hồn kia đã được vãng sinh trong tiếng tụng kinh, âm phong xung quanh cũng dần dần biến mất không thấy.

Thay vào đó là trận trận tiếng trời du dương, từng đám phi thiên thần nữ bắt đầu xuất hiện, hương phong trận trận, bốn người Ngũ Ngũ lại mở mắt ra.

Hiện tại ảo cảnh lại có biến hóa, chỉ có bên cạnh bọn họ còn là Song Thụ Viên, những nơi xa đã là Chương Trung Phật Quốc của Hoắc Nguyên Chân. Thứ này đối với mấy người có Phật tính càng thêm mê hoặc, mấy người dần dần mê thất bên trong Phật quốc.

Có lẽ là qua một trăm năm, có lẽ bất quá chỉ qua trong nháy mắt, mấy người này đã trải qua một đời từ sinh ra đến khi chết, bị hoan ly hợp.

Cuộc đời bọn họ vô cùng đặc sắc, nhưng đến khi bọn họ chết đi lại không cảm thấy được ý nghĩa sinh tồn của mình.

Vốn là bọn họ cho rằng mình là linh hồn, nhưng lúc này thanh âm của Hoắc Nguyên Chân dường như trên trăm năm chưa từng nghe qua bất chợt vang lên:

- Những gì các ngươi thấy có phải là chân thật hay không?

Mấy người đã bị lạc ở trong ảo cảnh, khó phân biệt thật giả, thậm chí còn dùng thời gian rất dài suy nghĩ xem Hoắc Nguyên Chân là ai, đợi đến khi nhớ ra mới gật đầu, tỏ vẻ những gì đã trải qua đều là chân thật.

- Các ngươi là ai, đã làm những gì?

Già Lâu La là người đầu tiên đáp:

- Ta là một tướng quân, ta dẫn quân đội của ta chinh phục rất nhiều quốc gia, đánh chiếm rất nhiều vùng đất. Được uống loại rượu ngon nhất, cỡi ngựa nhanh nhất, cưới rất nhiều lão bà xinh đẹp, đủ các dân tộc.

- Vậy người chết thế nào?

- Ta chết trận sa trường, chết rất thảm, không ai biết ta là một tướng quân, cuối cùng ta trở thành bùn đất.

- Vậy ngươi có tìm được ý nghĩa sống của người hay không?

- Không có.

Hoắc Nguyên Chân gật đầu một cái, nói với A Tu La:

- Ngươi là ai?

- Ta là một thương nhân, kiếm rất nhiều tiền, có của cải phú khả địch quốc, ai ai cũng rất tôn kính ta.

- Vậy vì sao người chết?

- Tiền tài của ta bị người đoạt, đám lão bà cũng mạnh ai nấy chạy, con cái chối bỏ ta, cuối cùng ta bị xử tử, cũng là bởi vì ta có quá nhiều của cải.

- Vậy ngươi có tìm được ý nghĩa sống của ngươi hay không?

- Không có.

Hoắc Nguyên Chân lại hỏi Long Vương:

- Còn ngươi?

- Ta là một nông phu, mặt trời mọc bắt đầu làm, mặt trời lặn thì nghỉ, cả đời không có đi ra khỏi núi. Ta không biết thế giới bên ngoài là thế nào, cuối cùng quê hương liên tục bị thiên tai, ta bị chết đói.

Hoắc Nguyên Chân gật đầu một cái, không có tiếp tục hỏi Long Vương, mà là nói với Ngũ Ngũ:

- Còn người?

- Ta là một đại phu, cả đời xem bệnh hành y cho người ta, nhưng cuối cùng ta bị bệnh, lại không ai có thể cứu được ta.

- Xem ra các ngươi đều không tìm được ý nghĩa sống của mình.

Hoắc Nguyên Chân nói một câu, sau đó lại nói với bọn họ:

- Sau khi các ngươi chết đi, thân thể hóa thành bụi đất, linh hồn chuyển thế sống lại, kiếp này không biết chuyện kiếp trước, ngày mai gặp nạn cũng không biết, các ngươi có thấy nơi đó không?

Mấy người theo ngón tay Hoắc Nguyên Chân chỉ nhìn về phía trước, nơi xa Vong Xuyên hà đang gầm thét, Mạnh Bà đang bưng chén canh cười với bọn họ.

Mấy người đều run rẩy toàn thân một cái, bọn họ đều biết đó là Mạnh Bà thang, nhưng bọn họ không muốn đi qua đó, bọn họ nhung nhớ cuộc đời vừa mới trải qua, không muốn quên đi.

- Sinh tử luân hồi, không thể vi phạm, nhân lực không thể chống lại, đời này các ngươi làm cái gì cũng có, nhưng các ngươi còn nhớ đời trước là sa mạc đạo phỉ hay không?!

Theo Hoắc Nguyên Chân quát to một tiếng, mấy người lập tức mê man.

Trải qua một đời trong ảo cảnh, bọn họ đã quên mất chuyện sa mạc đạo phỉ, lúc này bị Hoắc Nguyên Chân quát to một tiếng mới giật mình tỉnh ngộ.

Nhưng bọn họ cũng không biết rốt cục đời nào là thật, đời nào là giả.

Chuyện của hai đời hỗn loạn với nhau, làm cho bọn họ cảm thấy nhức đầu.

- Đi qua con sông này, uống xong chén thang kia, chính là bắt đầu một cuộc đời đau khổ khác của các ngươi, các ngươi còn muốn trải qua không?

Mấy người rối rít lắc đầu, bọn họ thật sự không muốn trải qua quá nhiều chuyện, cảm giác hỗn loạn đó làm cho bọn họ muốn nổi điên.

- Vậy các ngươi có biết nên làm thế nào không?

Hoắc Nguyên Chân vẫn ngồi ở đó không nhúc nhích, lẳng lặng nhìn mấy người trước mắt.

Mấy người ngơ ngác nhìn nhau một chút, rốt cục Ngũ Ngũ dẫn đầu quỳ xuống, nói với Hoắc Nguyên Chân:

- Đệ tử bằng lòng trốn vào không môn, tẩy rửa tội nghiệt kiếp trước kiếp này, cầu xin sư phụ thành toàn.

- Cầu xin sư phụ thành toàn!

Có Ngũ Ngũ dẫn đầu, rốt cục ba người Long Vương, Khổng Tinh, Khổng Tâm cũng tỉnh ngộ lại, cũng bắt chước quỳ xuống trước mặt Hoắc Nguyên Chân, hy vọng học tập Phật pháp, tẩy đi bụi bặm, mong có ngày sẽ được tới thế giới Cực Lạc.

Nhìn ba người trước mắt, trong lòng Hoắc Nguyên Chân cũng kích động một trận.

Lần này thật đúng là thu hoạch khổng lồ, một lần tìm được bốn Bát Bộ Chúng, chỉ cần tìm thêm được Cần Thát Bà, mình có thể hoàn thành nhiệm vụ Bát Bộ Chúng.

Hơn nữa bốn người này thực lực mạnh mẽ, đều là Tiên Thiên trung kỳ đỉnh phong, sau khi quán đỉnh sẽ là hậu kỳ đỉnh phong.

Sau đó sẽ quán đỉnh cho bọn họ thêm một môn võ học, Hoắc Nguyên Chân tin tưởng đây chính là bốn chuẩn viên mãn, tương lai có một ngày tiến vào Tiên Thiên viên mãn cũng không phải không thể nào.

Tin tưởng có bốn người này, xếp hạng của Thiếu Lâm trong các môn phái giang hồ cũng có thể tiến thêm một chút.

Quá trình quán đỉnh cho bốn người rất thuận lợi, đến lúc trời sáng, bốn người Ngũ Ngũ đều đã trở thành siêu cấp cao thủ Tiên Thiên hậu kỳ đỉnh phong.

Hoắc Nguyên Chân không có lập tức quán đỉnh võ công cho bọn họ, bởi vì võ công có thể cung cấp cho mình chọn còn chưa nhiều, hắn muốn sau này căn cứ đặc điểm của bọn họ mới quán đỉnh.

Sau khi bọn họ được Hoắc Nguyên Chân quán đỉnh đều muốn đi theo bên cạnh hắn, nhưng hắn lại cự tuyệt đề nghị của bốn người.

Sau khi giải quyết chuyện này, Hoắc Nguyên Chân phải lập tức đi tìm Đông Phương Tình, mặc dù lưng của Kim Nhãn Điêu rộng lớn, nhưng chở năm đại nam nhân cũng có vẻ cật lực. Hoắc Nguyên Chân cho bọn họ giải tán sa mạc đạo phỉ, sau đó lập tức động thân đi Thiếu Lâm trước, đợi chờ mình trở về.

Trước khi bọn họ rời đi, Hoắc Nguyên Chân nói chuyện rất lâu với bọn họ.

Từ lời kể của bốn người, Hoắc Nguyên Chân lấy được một ít tin tức liên quan trọng yếu.

Mấy người này đều ở Tây Vực đã lâu rồi, hiểu biết khá nhiều chuyện Tây Vực, nhất là hai người Khổng Tinh cùng Khổng Tâm càng biết một ít chuyện cực kỳ trọng yếu.

Dám tập kích bọn Ngũ Ngũ, sau lưng Khổng Tinh có người ủng hộ, đó chính là quốc sư Cao Xương.

Nhưng Khổng Tinh không biết quốc sư tên gì, chẳng qua chỉ biết đó là một trung niên áo trắng, dáng dấp rất nho nhã tuấn tú, công lực sâu không lường được.

Ngoài ra Khổng Tinh còn biết, Cao Xương quốc cơ hồ đều là quốc sư làm chủ, rất nhiều chuyện quốc vương cũng sẽ không hỏi tới. Hơn nữa rất nhiều địa phương Cao Xương quốc đều là cấm ngoại nhân tiến vào, có thể nói đó là một địa phương rất thần bí.

Hoắc Nguyên Chân trong lòng lưu ý chuyện này, nhưng hắn không muốn đi điều tra chuyện của Cao Xương quốc, chờ sau khi bốn người Ngũ Ngũ rời đi, hắn ở lại bắt đầu tìm kiếm Đông Phương Tình.

Có Kim Nhãn Điêu đỡ chân, sa mạc rộng lớn cũng không còn rộng lớn, chưa tới một canh giờ Hoắc Nguyên Chân đã đi tới phụ cận thành Lâu Lan, tìm kiếm nguồn nước.

La Bố Bạc bên ngoài thành Lâu Lan khiến cho Hoắc Nguyên Chân chú ý.

La Bố Bạc là một hồ diện tích không phải nhỏ, Hoắc Nguyên Chân ở chỗ này tìm kiếm Đông Phương Tình cũng không dễ dàng. Lợi dụng kỹ năng Thiên Nhãn, hao phí ba ngày ở chỗ này vẫn không thu hoạch được gì, Hoắc Nguyên Chân không khỏi hoài nghi lời của Lý Thanh Hoa.

Bởi vì nguồn nước trong sa mạc cũng chỉ có mấy chỗ như vậy, dựa theo Lý Thanh Hoa, nơi này là địa phương có khả năng lớn nhất.

Nhưng không tìm được chính là không tìm được, Hoắc Nguyên Chân không có cách nào, chỉ có thể quay trở về Tiêu Châu, hy vọng gặp lại Lý Thanh Hoa nói chuyện này một chút.

Mới vừa trở lại Tiêu Châu, Hoắc Nguyên Chân liền phát hiện dị thường.

Thành Tiêu Châu đã giới nghiêm, cấm chỉ người xuất nhập, nhưng Hoắc Nguyên Chân ngồi Kim Nhãn Điêu, cũng không cần lo lắng chuyện này. Hắn bay thẳng tới tổng đàn của Lạc Hoa thần giáo, lại phát hiện Lạc Hoa thần giáo càng đề phòng sâm nghiêm, chung quanh đã không còn ai ở, ngược lại có vô số quan binh đồn trú, vây khốn Lạc Hoa thần giáo tầng tầng.

Mã Đạo Viễn còn muốn hạ thủ với Lý Thanh Hoa sao?

Hoắc Nguyên Chân có hơi không dám tin tưởng mình đã giải độc cho Lý Thanh Hoa, Đạo Viễn muốn đối kháng cùng Lý Thanh Hoa, chẳng lẽ không sợ nàng một đao làm thịt y sao?

Từ trên cao đáp xuống, Hoắc Nguyên Chân đi thẳng tới viện của Lý Thanh Hoa.

Sau khi đến nơi này, hắn vừa mới xuống đất đã nhìn thấy cửa phòng Lý Thanh Hoa mở ra.

Một người từ trong phòng đi ra, sắc mặt lộ vẻ giận dữ, Hoắc Nguyên Chân nhìn lại, thì ra là người quen biết, Giang Lưu, thủ hạ đệ nhất trọng thần của Mã Đạo Viên.

Sau khi Giang Lưu thấy Hoắc Nguyên Chân, ngẩn người một chút, sau đó nở một nụ cười lạnh lẽo:

- Hòa thượng, không ngờ rằng ngươi lại tới, bất quá lần này, ngày cuối cùng của các ngươi cũng đã đến.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio