Dịch: Hạo Thiên
Đả tự: Sơn Lão Ma
Hoắc Nguyên Chân nhìn Giang Lưu, lấy làm kỳ bèn hỏi:
- Vì sao thí chủ lại nói những lời này?
- Hừ! Chớ giả bộ hồ đồ nữa, nếu các ngươi không chịu hợp tác, như vậy cũng đừng trách bệ hạ lòng dạ độc ác, người hãy cùng Lý Thanh Hoa làm một đôi đồng mệnh uyên ương đi thôi.
Nói xong Giang Lưu còn ưỡn ngực ra:
- Sao hả, muốn hạ thủ với Giang mỗ hay sao, vậy cứ tới đi. Dám tới nơi này khuyên hàng các ngươi, Giang mỗ không có ý định sống trở về.
Sắc mặt Hoắc Nguyên Chân trầm xuống, bất kể là nguyên nhân gì, Giang Lưu này trợ Trụ làm ác, quả thật đáng ghét, lại còn dám thách thức trước mặt mình như vậy. Nếu không cho y một bài học, y sẽ cho rằng mình mềm yếu dễ dàng khi hiếp.
Giơ tay lên phát ra một đạo chỉ lực phá không, điểm huyệt đạo Giang Lưu, Hoắc Nguyên Chân nói:
- Nếu Giang thí chủ không sợ như vậy, trước tiên hãy ở chỗ này chờ bần tăng một chút. Đợi bần tăng hiểu rõ chân tướng chuyện này, lúc ấy sẽ trở lại quyết định nên xử trí người như thế nào.
Nói xong Hoắc Nguyên Chân cất bước vào phòng Lý Thanh Hoa.
Nhiều ngày không gặp, Lý Thanh Hoa vẫn xinh đẹp, một thân y phục màu lục làm nổi bật vóc người xinh đẹp, gương mặt trắng như bạch ngọc nghiêng nước nghiêng thành. Chẳng qua là đầu mày cuối mắt nàng có vẻ lo lắng rầu rĩ, tựa lưng vào giường, một tay chống cằm thẫn thờ ra đó, dường như không cảm giác được chuyện xảy ra bên ngoài chút nào.
Hoắc Nguyên Chân nhướng mày, chuyện có thể làm cho Lý Thanh Hoa u sầu như vậy khẳng định không phải là chuyện nhỏ, cũng không biết Mã Đạo Viện dựa vào cái gì có thể đối phó Lý Thanh Hoa.
Thấy Hoắc Nguyên Chân đi vào, Lý Thanh Hoa mới phục hồi tinh thần lại, kinh ngạc nói:
- Vì sao người trở lại?
Nói xong, trên mặt Lý Thanh Hoa bất chợt ửng hồng, càng thêm xinh đẹp, hiển nhiên là nhớ lại chuyện Hoắc Nguyên Chân giải độc cho mình.
Không riêng nàng có vẻ ngượng ngùng, Hoắc Nguyên Chân cũng là như thế. Đêm hôm đó, ngay trên giường này, cảnh tượng Lý Thanh Hoa rên rỉ giãy dụa đến nay vẫn thỉnh thoảng hiện ra trước mắt Hoắc Nguyên Chân. Đây là nữ nhân từng có tiếp xúc thân mật nhất với hắn, trình độ tiếp xúc cùng nàng thậm chí đã vượt qua An Như Huyễn.
Nhưng rất hiển nhiên trước mắt không phải là lúc nhớ lại chuyện này, Hoắc Nguyên Chân cố nén lúng túng ngồi vào đối diện Lý Thanh Hoa, nói cho nàng biết chuyện mình tìm kiếm Đông Phương Tình không có kết quả.
Lý Thanh Hoa nghe xong cũng tỏ ra sững sờ:
- Không có ở phụ cận Lâu Lan ư, vậy nàng đã đi đâu...
- Kính xin Lý giáo chủ nhớ lại một chút, có còn bỏ sót điểm nào không?
- Không bỏ sót gì cả, địa phương ta và Đông Phương Tình giao chiến đúng là ở phụ cận thành Lâu Lan. Sau Đông Phương sư muội bị thương, nhưng ta cũng không có năng lực đuổi bắt nàng, chắc chắn nàng sẽ không chết, điểm này ta phi thường khẳng định.
- Vậy có còn ai biết chuyện các nàng giao chiến hay không?
Lý Thanh Hoa suy nghĩ một chút:
- Nếu có những người khác biết, vậy cũng chỉ có thể là Tiên Thiên viên mãn có thể thông qua Thiên Nhãn theo dõi. Bất quá ta chiến thắng sư muội cũng không dễ dàng, cụ thể có bị người theo dõi hay không cũng không rõ ràng lắm.
Hoắc Nguyên Chân nghe xong, trong lòng đã gần như có thể xác định được, nhất định là Đông Phương Tình chiến đấu cùng Lý Thanh Hoa đã bị theo dõi. Sau khi Lý Thanh Hoa rời đi, Đông Phương Tình tìm được địa điểm chữa thương, rất có thể địa điểm kia chính là La Bố Bạc, nhưng khi Hoắc Nguyên Chân chạy tới, có người đã tới trước hắn.
Nhưng Hoắc Nguyên Chân không biết là người nào đã tới đó, cũng không biết tình huống cụ thể Đông Phương Tình hiện tại, trong lúc nhất thời cũng không biết hạ thủ như thế nào.
Hắn không thể làm gì khác hơn là nói với Lý Thanh Hoa:
- Vậy ở Tây Vực còn có những Tiên Thiên viên mãn khác hay không?
Lý Thanh Hoa gật đầu một cái:
- Ngươi vừa nói như thế, ta đã gần như có thể xác định được là người nào làm chuyện này, có lẽ Đông Phương sư muội đã rơi vào tay người đó.
- Vậy phải chăng là hiện tại ta có thể...
Lý Thanh Hoa khoát tay cắt đứt lời của Hoắc Nguyên Chân:
- Bây giờ ngươi không thể đi, người đi cũng không phải là đối thủ.
Hoắc Nguyên Chân không lên tiếng, hắn biết chênh lệch giữa mình cùng Tiên Thiên viên mãn. Ngày đó nếu như Động Huyền Tử kiên trì thêm chút nữa, hắn đã sớm không còn trên nhân thế, chẳng qua là Động Huyền Tử không biết sau khi hắn phát ra Bất Động Căn Bản ấn đã hoàn toàn không có năng lực tái chiến, cho nên mới kinh hoàng rút đi.
Huống chi Lý Thanh Hoa nói thẳng là hắn không phải là đối thủ, vậy khẳng định người kia không phải là Tiên Thiên viên mãn phổ thông.
Nhưng Hoắc Nguyên Chân cũng không cam lòng, tối thiểu mình nên biết Đông Phương Tình ở địa phương nào, chờ sau khi có đủ thực lực cũng tiện đi tới đó giải cứu.
Hắn chưa kịp hỏi kỹ, Lý Thanh Hoa đột nhiên đi tới trước mặt Hoắc Nguyên Chân, ánh mắt như làn thu thủy nhìn chăm chú vào mặt hắn, nhẹ giọng nói:
- Nếu như Lạc Hoa thần giáo thua, ta muốn đi Thiếu Lâm.
Hoắc Nguyên Chân sửng sốt, mặc dù xem tình huống hiện tại, Mã Đạo Viễn muốn chân chính hạ thủ đối với Lạc Hoa thần giáo, nhưng Hoắc Nguyên Chân không cho là Lý Thanh Hoa có lý do sợ Mã Đạo Viễn.
- Nàng muốn nói là những quan binh phía ngoài kia sao?
Lý Thanh Hoa lắc đầu một cái, nói với Hoắc Nguyên Chân:
- Sau khi người đi rồi, Mã Đạo Viễn đối với ta vì yêu sinh hận, muốn hạ thủ với ta, liên lạc Thiên Sơn Ma giáo trong tối, cũng không biết làm gì. Mạc Thiên Tà cùng Mã Đạo Viễn lập tức hợp ý, hiện tại bọn Mạc Thiên Tà đã tới Tiêu Châu.
Hoắc Nguyên Chân nhất thời chợt hiểu ra, khó trách Lý Thanh Hoa lo âu như vậy, thì ra là Mạc Thiên Tà tới.
- Là một mình Mạc Thiên Tà đến sao?
- Không phải, nếu là chỉ một mình lão, ta cũng sẽ không sợ hãi. Hiện tại là Mạc Thiên Tà cùng Đông Phương Thiếu Bạch đi tới Tiêu Châu, ngày hôm qua ta đã đánh một trận với bọn họ.
- Nàng đã giao thủ cùng bọn Mạc Thiên Tà ư? Tình huống như thế nào?
Hoắc Nguyên Chân cũng rất muốn biết tình huống Mạc Thiên Tà, dù sao đây mới là tử địch của Thiếu Lâm trước mắt.
- Mạc Thiên Tà đã tiến vào Tiên Thiên viên mãn, Phúc Vũ kiếm pháp của lão rất lợi hại. Ngày hôm qua lão và Đông Phương Thiếu Bạch liên thủ, thậm chí ta không thể ngăn cản hai người bọn họ, nếu không phải bọn họ kiêng kỵ phi đao ta, chỉ sợ ta đã...
Trong lòng Hoắc Nguyên Chấn âm thầm lạnh toát, ngay cả Lý Thanh Hoa cũng không địch lại Mạc Thiên Tà cùng Đông Phương Thiếu Bạch liên thủ, trên thế giới này còn có người có thể đối kháng cùng bọn họ sao?
- Vậy cuối cùng thì sao?
- Cuối cùng nhờ phi đao ta uy hiếp, mới có được cơ hội toàn thân trở lui, nhưng Mạc Thiên Tà đã buông lời, hôm nay sẽ nhổ tận gốc Lạc Hoa thần giáo chúng ta. Ngươi cũng biết phi đao ta có thể đánh bại thậm chí đánh chết một Tiên Thiên viên mãn, nhưng nếu muốn đánh chết Tiên Thiên viên mãn, vậy cần tinh khí thần toàn thân tập trung vào một đao, cho nên một đao kia ý nghĩa uy hiếp lớn hơn ý nghĩa thực tế.