Phương Trượng

chương 575: miếu nghèo hòa thượng nghèo

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Dịch: Hạo Thiên

Đả tự: Sơn Lão Ma

Nhưng dù sao cũng có người canh chừng, đệ tử Thiếu Lâm muốn xuống núi cũng không dám nghênh ngang đi cửa chính hoặc là đường cho ngựa chạy, mà là thông thường sẽ chạy theo ngã chuồng chó phía sau trai đường phòng bếp.

Chuyện này ở trong mắt đệ tử đời thứ ba Thiếu Lâm, thậm chí một ít đệ tử đời thứ hai cũng không phải là bí mật gì, nhưng những nhân vật cao tầng Thiếu Lâm còn không rõ ràng lắm, cũng không ai nói cho bọn họ biết.

Đây là tình huống rất bình thường, giống như trẻ con có bí mật gì, bình thường cũng sẽ không nói cho người lớn trong nhà biết.

Thập Bát La Hán cũng chỉ là nói ra cho sướng miệng, bọn họ không có cơ hội xuống núi, trừ phi có đệ tử đời thứ nhất gật đầu, hay là dưới tình huống phương trượng không có ở trong Thiếu Lâm tự.

Bất quá bọn họ không có cơ hội, chưa chắc Giác Viễn cũng chưa có cơ hội này. Giác Viễn cũng hơi động lòng, không còn lòng dạ nào tán gẫu với các vị tiểu sư thúc nhỏ tuổi nữa, một mình trở lại của chùa, nhìn chân núi ngẩn người.

- ------------------------------------

Hoắc Nguyên Chân ngồi Kim Nhãn Điêu rốt cục tiến vào cảnh nội Hà Nam.

Bọn Lý Thanh Hoa trong thời gian gần sẽ không trở lại, còn có rất nhiều chuyện chờ các nàng làm.

Hôm nay coi như Hoắc Nguyên Chân đã biết mẫu thân bọn An Như Huyễn bị Lý Thanh Hoa nhốt ở địa phương nào, bên trong Nguyệt Nha Tuyền dưới chân núi Minh Sa, chính là địa phương Lý Thanh Hoa nhốt mẫu thân bọn An Như Huyễn.

Nhưng mẫu thân An Như Huyền cũng không phải ngồi không, vì giữ vững sinh cơ không bị tiêu ma trong năm rộng tháng dài, đã dùng hàn băng phong ấn mình lại, sử dụng quy tắc ngủ thật lâu dưới Nguyệt Nha Tuyền, thường là nửa năm một năm mới thức dậy một lần.

Lúc bình thường muốn đánh thức mẫu thân An Như Huyễn cũng không phải chuyện dễ dàng, cho nên cũng cần một chút thời gian mới có thể cứu ra mẫu thân An Như Huyễn.

Hơn nữa sau khi các nàng thành công còn phải đi Linh Tiểu cung, đi Thiên Nhai Hải các trợ giúp hai môn phái này di dời.

Bây giờ tới Thiếu Lâm cũng không có địa phương cho các nàng ở, Hoắc Nguyên Chân nói nhà Phật có thể chiêu thu nữ đệ tử, nhưng cũng không có nghĩa là nhất định thật sự chiêu thu các nàng nhập môn. Hơn nữa cho dù là chiêu thu thật sự, trong môn phái toàn là các tăng nhân như Thiếu Lâm tự, cũng không có chỗ cho các nữ nhân yểu điệu dung thân.

Phòng ốc còn phải xây lại, đây không thuộc về kiến trúc bên trong Hệ Thống Phương Thượng, chắc là Hệ Thống sẽ không hào phóng tặng Hoắc Nguyên Chân một thiền viện hoặc là am đường đơn độc, cho nên sau khi Hoắc Nguyên Chân trở về còn phải bận rộn lo chuyện này.

Tính sơ qua một chút, am đường dành cho hơn một trăm người, đó cũng là một công trình không nhỏ.

Huống chi cuộc sống nữ nhân lại càng phiền phức, nằm giường lớn chung với nhau giống như hòa thượng Thiếu Lâm chắc chắn là không thích hợp. Những nữ nhân này từ các môn phái tập hợp đến, cũng không phải là quen thuộc với nhau, nhất định sẽ chia ra theo môn phái riêng biệt, người này chơi với người kia, không chơi với người nọ vân vân.

Còn có một ít người cần chiếu cố đặc thù, tỷ như Ninh Uyển Quân, tỷ như Lý Thanh Hoa, tỷ như An gia tỷ muội hoặc là Mộ Dung Thu Vũ vân vân, Hoắc Nguyên Chân không thể nhìn các nàng ở lẫn lộn chung một chỗ cùng những nữ nhân khác, luôn luôn phải chiếu cố nữ tử có tình cảm với mình một chút.

Cho nên chẳng những công trình này không nhỏ, mà còn không thể làm qua loa, phải hoạch định cặn kẽ, không thể để cho người khác có cảm giác mình nặng bên này nhẹ bên kia.

Ở trên lưng của Kim Nhãn Điêu nhớ tới chuyện này, Hoắc Nguyên Chân mới ý thức được, đây thật sự không phải là một chuyện tốt đẹp gì. Nếu làm không khéo chính là hậu viện bốc cháy, hơn nữa còn là cháy lớn.

Chỉ hy vọng Thiếu Lâm tự khoảng thời gian này hương khói cũng không tệ lắm, có thể có dư thừa tiền tài chi tiêu cho việc xây dựng thiền viện mới, nếukhông mình phải phát mãi gia sản.

Trong lòng suy nghĩ miên man, rốt cục Hoắc Nguyên Chân đi tới dưới chân núi Thiếu Thất.

Mới vừa tới đỉnh núi Thiếu Thất, Hoắc Nguyên Chân cũng cảm giác được một ánh mắt lướt qua trên người mình.

Đó là Vô Danh!

Hoắc Nguyên Chân vui mừng trong lòng, hôm nay thực lực hắn thậm chí vượt qua chuẩn viên mãn, được coi là đệ nhất nhân dưới Tiên Thiên viên mãn, đặc biệt nhạy cảm đối với thực lực. Qua cái nhìn vừa rồi của Vô Danh, hắn cũng cảm giác được thực lực Vô Danh vừa tăng lên lần nữa.

Thực lực Vô Danh tiến bộ, đây là phúc khí cho Thiếu Lâm, mặc dù không biết tình huống cụ thể của Tiên Thiên viên mãn, nhưng Hoắc Nguyên Chân cũng có thể biết đó là một cảnh giới khó có thể tiến bộ dường nào. Thực lực Vô Danh tiến bộ, suy đoán đã có thể liều mạng cùng Đông Phương Thiếu Bạch lúc trước, có thể nào không làm cho Hoắc Nguyên Chân vui mừng.

Trong lòng yên lặng niệm động Phạm âm, Hoắc Nguyên Chân nói:

- Trưởng lão, lão thật thanh nhàn!

Phạm âm trực tiếp tiến vào đầu Vô Danh, Vô Danh cũng dùng thiên lý truyền âm trả lời Hoắc Nguyên Chân:

- Thực lực Phương trượng tiến nhanh, thật sự đáng mừng!

Hoắc Nguyên Chân cười hắc hắc hai tiếng:

- Trưởng lão cũng vậy.

- Xem thật kỹ Thiếu Lâm ngươi đi, môn phái này quả thật nhiều đất dụng võ, phương trượng làm tốt, lão nạp có thể an tâm hưởng thanh phúc, lão nạp tin tưởng phương trượng nhất định có biện pháp.

Nghe thấy lời của Vô Danh, Hoắc Nguyên Chân cũng cao hứng trong lòng, xem ra quả thật Thiếu Lâm có tiến bộ rất lớn, các đệ tử tu luyện nhất định không tệ, tâm trạng Vô Danh mới có thể thoải mái như vậy.

Vô Danh không nói thêm gì nữa, Hoắc Nguyên Chân cũng không tiếp tục hỏi, điều khiển Kim Nhãn Điêu đi thẳng tới bầu trời Phương Trượng viện.

Kim Nhãn Điêu xuất hiện, rất nhiều đệ tử Thiếu Lâm đều kinh hãi.

Kim Nhãn Ưng của phương trượng đã chết, đây không phải là bí mật gì, nhưng không nghĩ tới bây giờ lại xuất hiện một con chim lớn hơn, còn lớn hơn Kim Nhãn Ưng lúc trước gấp mấy lần, chuyện này thật sự làm cho người ta rung động, đây là chim sao?

Quả thật là một đám mây...

Phương trượng từ trên lưng chim xuống, tin tức này truyền khắp Thiếu Lâm rất nhanh.

Hoắc Nguyên Chân để cho Kim Nhãn Điêu tự đi về hậu sơn, gặp một chút các bạn thân của nó cũng là Hệ Thống sinh ra, còn mình trở lại Phương Trượng viện, đặt mông ngồi lên đài sen.

Đài sen tốt thật, ngồi xuống tu luyện một chút, gia tốc gấp mười ba lần khiến cho toàn thân Hoắc Nguyên Chân vô cùng sảng khoái. Nếu khoảng thời gian này không rời Thiếu Lâm đi ra ngoài, sợ là bây giờ Đồng Tử Công mình đã sắp đến Tiên Thiên hậu kỳ.

Hắn lấy hai mảnh Huyết Ma tàn đồ mà mình vừa lấy được ra, sau đó lấy sáu mảnh sẵn có ra, so sánh một chút, rốt cục thở ra một hơi thật dài, quả nhiên là thiếu mảnh cuối cùng nằm chính giữa.

Nhìn hình vẽ trên tám mảnh này, hình như là một dãy núi mênh mông, khắp nơi toàn là đỉnh núi chập chùng, không nhìn ra đầu mối gì.

Nếu không có mảnh ở giữa, nhất định không thể hiểu được bí mật tàn đồ này, Hoắc Nguyên Chân không thể làm gì khác hơn là cất tám mảnh Huyết Ma tàn đồ này đi, chờ đợi lúc nào có cơ hội, trộm lấy mảnh cuối cùng trong tay Mạc Thiên Tà rồi hãy tính.

Tu luyện mới được một hồi, bên ngoài truyền tới một loạt tiếng bước chân. Đến cửa, tiếng gõ cửa truyền tới:

- Phương trượng! Sư đệ tới, huynh có ở bên trong không?

- Là Nhất Đăng sư đệ, các ngươi tới rồi sao, tất cả vào đi.

Trở lại Phương Trượng viện, Hoắc Nguyên Chân lại khôi phục thái độ bình tĩnh ung dung, lại biến thành cao tăng không dính lửa khói nhân gian, giọng điệu cũng có vẻ siêu phàm thoát tục.

Trải qua thời gian rèn luyện dài như vậy, đây cơ hồ đã là bản năng.

Cửa mở ra, bên ngoài bọn Nhất Đăng, Nhất Không, Nhất Tịnh, Nhất Trần, Tuệ Thiên, Tuệ Long, Tuệ Tinh, Tuệ Tâm, Tuệ Đao, Tuệ Nguyên nối đuôi mà vào.

Bọn văn tăng Tuệ Minh lần này không có đi theo tới, theo địa vị giang hồ dần dần tăng trưởng, trong lòng đệ tử phổ thông, hình ảnh Hoắc Nguyên Chân càng ngày càng cao, đã không phải là bất cứ ai cũng có thể gặp mặt.

Chỉ có sư đệ ngang hàng với hắn và đệ tử thân truyền mới có thể gặp mặt.

Các hòa thượng đi vào trong Phương Trượng viện, rối rít thi lễ với Hoắc Nguyên Chân, bọn Nhất Đăng thi lễ ngang hàng, sáu tên đệ tử bọn Tuệ Thiên hành lễ đệ tử.

- Tất cả ngồi đi.

Hoắc Nguyên Chân khẽ gật đầu, những người này phân ra tả hữu trên dưới ngồi xuống, không loạn bối phận chút nào.

Đầu tiên ánh mắt Hoắc Nguyên Chân rơi xuống người Nhất Đăng.

Nhiều ngày không gặp, Nhất Đăng tiến bộ không nhỏ, không ngờ rằng đã thành chuẩn viên mãn. Hoắc Nguyên Chân cảm thấy vui mừng, gật đầu lia lịa.

Nhất Đăng cũng vội vàng đứng lên, lão thân là thủ tọa Đạt Ma đường, tự nhiên là có rất nhiều chuyện muốn hồi báo với Hoắc Nguyên Chân.

Khoảng thời gian qua đệ tử Thiếu Lâm tiến bộ, có mầm non gì tốt được phát hiện, trên giang hồ có xảy ra chuyện gì, vân vân, quả thật rất nhiều chuyện, nếu nói ra hết sẽ mất thời gian không ít.

Hoắc Nguyên Chân mới vừa trở lại, nhưng cũng không có cắt đứt lời của Nhất Đăng, chỉ lẳng lặng nghe. Dù sao đây là môn phái của mình, chỗ ở căn bản của mình, không thể không quan tâm. Khi Nhất Đăng nói đến chuyện của Thần Long giáo, Hoắc Nguyên Chân khẽ cau mày:

- Người Tái Ngoại gần đây thường xuyên đến Thiếu Lâm ta khiêu khích sao?

- Không sai, người của Thần Long giáo này rất cuồng nhiệt, bọn họ tin chắc thần long sẽ hiện thế, hơn nữa còn có thần long chi chủ gì đó, nghe nói thiên tượng đã chứng minh điểm này. Chỉ trong vòng một năm, bọn họ bất quá là đánh tiền trạm cho thần long chi chủ mà thôi.

Hoắc Nguyên Chân không có lên tiếng, trong lòng lại nhớ lại chuyện Thất Tinh Liên Châu, cũng là trong vòng một năm, thậm chí Thiên Cơ lão nhân nói mình cũng chỉ có một năm.

Chẳng lẽ hết thảy chuyện này chỉ là trùng hợp thôi sao? Trong lòng hắn không ngừng suy tính, bên kia Nhất Đăng vẫn còn tiếp tục.

- Phương trượng, hiện tại quả thật trên giang hồ có một ít biến hóa, chẳng những Tái Ngoại Thần Long giáo muốn đi vào Trung Nguyên, hơn nữa nghe nói rốt cục Mật tông trên Tuyết Vực cao nguyên cũng không cam lòng tịch mịch, đã có một ít Lạt Ma rời đi Tuyết Vực cao nguyên, tiến vào Trung Thổ.

- Ủa, có chuyện này sao?

Hoắc Nguyên Chân trầm ngâm một chút:

- Lạt Ma cũng là người xuất gia, bọn họ tiến vào Trung Nguyên làm gì? Chẳng lẽ cũng là vì tranh danh đoạt lợi trên giang hồ sao, như vậy dường như cũng không hợp tình hợp lý...

- Bọn họ cũng không phải tranh danh đoạt lợi, những Lạt Ma này chẳng qua là đang hỏi thăm một ít chuyện cũ năm xưa, hình như là có liên quan cùng Ma giáo trước kia. Chỉ bất quá bọn họ cũng không có ảnh hưởng đến Thiếu Lâm chúng ta, hơn nữa hành động khiêm tốn, chúng ta cũng không biết rõ bọn họ làm gì.

Dù sao Thiếu Lâm không phải là loại đại phái có tín đồ khắp thiên hạ, nguồn gốc tin tức nhiều lúc cũng thông qua Cái Bang. Thời này giao thông cũng bất tiện, rất nhiều chuyện không rõ ràng lắm cũng là bình thường, Hoắc Nguyên Chân cũng không có hỏi nhiều.

- Còn có một việc, chính là Không Động chưởng phái Động Huyền Tử đã trở lại Không Động. Nghe nói người này cũng đã đạt đến Tiên Thiên viên mãn, sau khi trở về Không Động liền tuyên bố một chuyện, nói nhất định lão phải đoạt được vị trí võ lâm Minh chủ vào mùng Chín tháng Chín.

Hoắc Nguyên Chân khoát tay áo một cái:

- Bần tăng biết người này, đúng là một Tiên Thiên viên mãn, bất quá lão muốn đoạt được vị trí võ lâm Minh chủ, chỉ sợ còn kém một ít hỏa hầu.

Hôm nay đã là tháng Sáu, cách quay thưởng tháng Sáu cũng không có mấy ngày, cách mùng Chín tháng Chín còn sẽ trải qua quay thưởng Thất Tịch, quay thưởng tháng Bảy, quay thưởng Trung Thu, quay thưởng tháng Tám, còn có quay thưởng tiết Trùng Dương, hơn nữa mỗi lần quay thưởng đều là hai lần, mười hai lần quay thưởng đang đợi Hoắc Nguyên Chân. Chính là giai đoạn quay thưởng thường xuyên nhất trong một năm.

Hoắc Nguyên Chân có nhiều cơ hội như vậy, thật đúng là không e ngại đến lúc đó không đối phó được Động Huyền Tử mới vừa tiến vào viên mãn.

Huống chi thời gian trước lão còn bị thương dưới Bất Động Căn Bản ấn của mình, trong lòng Hoắc Nguyên Chân càng thêm coi thường lão.

Dĩ nhiên trong lòng coi thường không phải là không quan tâm, Hoắc Nguyên Chân vẫn muốn cẩn thận một chút, hắn muốn tranh thủ khoảng thời gian này đưa Thiếu Lâm thành một môn phái hùng mạnh chân chính, mới có thể không hãi sợ bất cứ kẻ nào.

Nhất Đăng lại nói một hồi, ánh mắt Hoắc Nguyên Chân chuyển đến trên người của Nhất Không:

- Nhất Không sư đệ, trước mắt Thiếu Lâm còn có bao nhiêu tiền lương?

Nhất Không hơi có vẻ ngượng ngùng:

- Phương trượng, mặc dù hương khói Thiếu Lâm cũng không tệ, nhưng khoảng thời gian này phương trượng yêu cầu đệ tử Thiếu Lâm cấm chỉ xuống núi, mọi người đều ở lại trên núi, cho nên không có khoản thu nhập làm phán sự. Đã mất một khoản thu nhập, hơn nữa trên núi còn nhiều người ăn cơm hơn. Những tiền hương hỏa kia cũng không có để dành, miễn cưỡng có thể duy trì bên cuộc sống bình thường cho tăng lữ trong chùa, về phần tiền dư quả thật không có bao nhiều...

Hoắc Nguyên Chân đang đến thời điểm cần tiền, Nhất Không lại nói cho hắn biết Thiếu Lâm không có bao nhiêu tiền, trong lòng Hoắc Nguyên Chân có vẻ không thích, nhưng cũng không tiện biểu hiện ra, chỉ có thể kiên nhẫn nói:

- Sư đệ cứ việc nói còn lại bao nhiêu tiền là được.

- Thời gian trước vào mùa Xuân chúng ta mua một ít hạt giống lương thực, rau cải, lại may thêm một ít quần áo mùa hè, phương trượng cũng biết, y phục những võ tăng kia hư hại rất nhanh...

Nhất Không vẫn còn đang kể lể dài dòng, thấy thần sắc Hoắc Nguyên Chân có vẻ bất mãn, vội vàng nói:

- Còn lại hơn một ngàn sáu trăm lượng!

Hoắc Nguyên Chân nghe vậy há hốc miệng, hồi lâu không nói nên lời.

Vì sao qua một thời gian như vậy chỉ còn lại có chút tiền, không dư dả gì, rõ ràng Thiếu Lâm sắp sửa phá sản...

Nhớ năm đó Thiếu Lâm tự mới khai trương, chỉ có mười mấy người...

Tư tưởng Hoắc Nguyên Chân có hơi bay bổng nhớ lại chuyện xưa, bất quá khi đó Thiếu Lâm giàu có dường nào, vì sao trải qua một thời gian, tín đồ càng ngày càng nhiều, kết quả tiền thu được lại càng ngày càng ít?

Chẳng lẽ bọn Nhất Không dám tham ô bỏ túi riêng sao?

Chẳng lẽ là trong Thiếu Lâm tự có chuyện phô trương lãng phí xảy ra sao?

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio