Phương Trượng

chương 589: ngự

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Dịch: Hạo Thiên

Đả tự: Sơn Lão Ma

Rất nhiều người cho rằng Thiếu Lâm là đệ nhất đại phái thiên hạ hiện tại, ngoại trừ số lượng Tiên Thiên viên mãn ít hơn Ma giáo một người.

Thiếu Lâm Vô Danh trưởng lão cũng không phải bí mật gì, hơn nữa càng nhiều người cho rằng Nhất Giới đã là Tiên Thiên viên mãn.

Đệ tử đã hùng mạnh như vậy, làm sao phương trượng có thể kém hơn. Không thấy thủ tọa Đạt Ma đường Nhất Đăng Đại sư đã là chuẩn viên mãn sao, thân là phương trượng, đương nhiên phải là võ công cao nhất.

Dĩ nhiên cũng có một ít người có kiến thức cho rằng Nhất Giới không thể nào là Tiên Thiên viên mãn, dù sao tuổi của hắn còn trẻ như vậy, chỉ là một chuẩn viên mãn cường hãn vô cùng.

Đối với chuyện như vậy, Hoắc Nguyên Chân cũng sẽ không chủ động thanh minh. Thực lực của hắn tiến bộ ngày ngày, chẳng lẽ tiến bộ thêm một chút lại phải đi thanh minh một lần?

Hôm nay hắn đi ra là bởi vì Vô Danh nói cho hắn biết, có một người cường hãn vô cùng đi tới Lục Dã trấn, tối thiểu cũng là Tiên Thiên viên mãn, công lực tuyệt đối không dưới Vô Danh.

Hoắc Nguyên Chân biết rõ ràng thực lực Vô Danh, đó là kế dưới cảnh giới Ngự, nếu như người tới không dưới Vô Danh, vậy ít nhất cũng phải có tài nghệ tương đương Đông Phương Thiếu Bạch.

Giữa Tiên Thiên viên mãn với nhau có một ít cảm ứng, nhưng sau khi Vô Danh phát hiện Tiên Thiên viên mãn này đến, không ngờ rằng lập tức lại mất đi tung tích của người này.

Điểm này thật là làm cho người ta kinh hãi, có thể làm cho Vô Danh mất đi cảm ứng, như vậy công lực hắn còn trên cả Vô Danh.

Nói cách khác, có Tiên Thiên viên mãn chân chính đạt tới cảnh giới Ngự đi tới Lục Dã trấn, hơn nữa sau khi phát hiện Vô Danh theo dõi, lập tức liền ẩn giấu thực lực của mình.

Phát hiện này khiến cho Hoắc Nguyên Chân kinh hãi toát mồ hôi lạnh toàn thân, lại có người chân chính đạt tới cảnh giới Ngự, chẳng lẽ là Đinh Bất Nhị tái xuất giang hồ rồi sao?

Vô Danh nói với hắn chuyện này, Hoắc Nguyên Chân liền quyết định đến chân núi xem thử, có thể có phát hiện gì hay không.

Nếu như người này là tới tìm phiền toái, Hoắc Nguyên Chân chỉ sợ mình cũng không tránh khỏi, dứt khoát ngang tàng một chút, xem thử là thần thánh phương nào.

Đi tới Lục Dã trấn không có phát hiện nhân vật đặc biệt gì, nhưng khi đi ngang qua khách sạn chuyện Thiền Lâm, hắn nghe thấy có người đang nói chuyện liên quan tới Đinh Bất Nhị cùng Nhiễm Đông Dạ.

Dường như nữ tử không nhìn thấy diện mạo kia biết được Đinh Bất Nhị sẽ không theo đuổi Nhiễm Đông Dạ thành công, hơn nữa còn mở miệng cãi lại, làm cho Hoắc Nguyên Chân có vẻ hứng thú, thuận miệng nói một câu, sau đó đi vào trong khách sạn Thiền Lâm.

Điếm tiểu nhị thấy Hoắc Nguyên Chân vào, mặt mày hớn hở đi tới:

- Phương trượng! Là ngọn gió nào thổi lão nhân gia tới đây?

Mọi người trong điếm người của lúc này cũng không dám ngồi, rối rít đứng dậy. Có một ít người tự nhận có chút thân phận, chủ động tiến lên chào hỏi cùng Hoắc Nguyên Chân, những người không có thân phận gì ngay cả chào hỏi cũng không dám.

Hoắc Nguyên Chân chắp tay thi lễ mọi người một vòng, ánh mắt cũng theo đó quét qua một lượt, cuối cùng rơi xuống nữ tử áo trắng kia.

Người này một thân rộng lớn áo bào trắng không nhìn ra vóc người, nhưng vóc dáng không thấp, Hoắc Nguyên Chân suy đoán hẳn có chừng một thước bảy.

Bất quá Hoắc Nguyên Chân thấy qua mỹ nữ quá nhiều, tầm mắt sắc sảo, chỉ bằng vào miệng nhỏ cùng cằm nữ tử này lộ ra ngoài, có thể đoán được đây nhất định là một nữ tử xinh đẹp.

Có đẹp hay không Hoắc Nguyên Chân cũng không quan tâm quá mức, hắn quan tâm là tựa hồ nữ tử này có hiểu biết về Đinh Bất Nhị, hoặc nói có hiểu biết về Nhiễm Đông Dạ.

Hoắc Nguyên Chân nhất định phải tra xét chuyện này rõ ràng, dù sao hôm nay hắn đã hiểu, nguy cơ tương lai càng ngày càng có khả năng liên quan cùng tên ma đầu Đinh Bất Nhị này.

- A Di Đà Phật! Vị nữ thí chủ này, vừa rồi bần tăng ở ngoài cửa nghe thấy các ngươi nói chuyện, tựa hồ nàng...

Lời của Hoắc Nguyên Chân còn chưa nói xong, nữ tử kia đột nhiên chậm rãi đi về phía hắn, tới trước mặt hắn.

Đấu lại rộng lớn che lấp, không thấy rõ nét mặt của nàng.

- Xin nhường đường cho.

Chỗ Hoắc Nguyên Chân đang đứng vừa khéo ngăn chặn đường đi, thanh âm bình thản của nữ tử vang lên, Hoắc Nguyên Chân không tự chủ được né sang bên, nữ tử nghiêng người mà qua.

Một trận mùi thơm trải qua từ bên người, nữ tử đi thẳng đến cửa.

Đến cửa, nữ tử chợt dừng lại một chút, mở miệng nhàn nhạt nói một câu:

- Tây Vực chiến đàn địa.

Hoắc Nguyên Chân ngẩn người một chút, không nghĩ tới nữ tử lại còn nói một câu như vậy, bật thốt lên:

- Nam Hải tử trúc lâm.

Nữ tử khẽ gật đầu:

- Cứ quyết định như vậy.

Sau khi nói xong, nữ tử cất bước ra ngoài.

Hoắc Nguyên Chân lại ngẩn người một chút, trong lòng như có điều phát hiện, nhưng vẫn không dám xác định. Hắn thấy nữ tử thần bí này rời đi như vậy, có vẻ không cam lòng muốn hỏi rõ ràng một chút, liền cất bước ra cửa đuổi theo.

Hai người đi ra trước sau cách nhau không tới ba giây, nữ tử ra cửa quẹo trái, Hoắc Nguyên Chân cũng là ra cửa quẹo trái. Nhưng sau khi hắn ra cửa phát hiện ngoài đường có không ít người, lại không có bóng dáng của nữ tử kia.

Hoắc Nguyên Chấn khẽ cau mày, ngoài cửa còn có Tuệ Thiên đi theo, hắn lập tức hỏi:

- Người mới vừa ra cửa đầu?

Tuệ Thiên chính là sa mạc đạo phỉ Ngũ Ngũ Đại vương trước đây, nghe thấy sư phụ hỏi mình, ngẩn người một chút:

- Sư phụ, đệ tử không thấy ai đi ra!

Nghe Tuệ Thiên nói xong, Hoắc Nguyên Chân càng thêm kinh hãi, vội vàng thi triển Thiên Nhãn quét mắt nhìn một vòng, kết quả không có phát hiện nữ tử vừa rồi đâu.

Tuệ Thiên chính là đệ tử đắc ý nhất của hắn, cũng là đệ tử có hy vọng nhất đạt tới chuẩn viên mãn trước hết trong tất cả đệ tử, y lại không nhìn thấy có người từ trong khách sạn đi ra. Chuyện này thật sự là quá mức quỷ dị, thậm chí Hoắc Nguyên Chân hoài nghi không biết có phải mình gặp quỷ giữa ban ngày hay không.

Bất quá nhìn người bên trong khách sạn, Hoắc Nguyên Chân biết mình không có gặp quỷ, nếu gặp quỷ cũng là tất cả mọi người cùng nhau gặp quỷ.

Cố nén nghi ngờ trong lòng, Hoắc Nguyên Chân nói mấy câu cùng những người này, sau đó liền quay trở về Thiếu Lâm tự.

Về phần cao thủ đạt tới cảnh giới Ngự mà Vô Danh nói, Hoắc Nguyên Chân cũng không muốn đi tìm nữa, rất có khả năng người vừa rồi chính là mục tiêu mình muốn tìm.

Hôm nay trong Thiếu Lâm tự vô cùng náo nhiệt, người dâng hương nhiều gấp mấy lần so với bình thường. Dù sao cũng sắp sửa mở miếu hội, tín đồ hương khách các nơi dập dìu đổ xô về.

Dọc theo đường núi đi lên, khắp nơi toàn là người, rất nhiều người thậm chí ngồi phệt xuống đất, dựng lều trên núi. Bởi vì ngày mai mồng Tám tháng Bảy chính là ngày miếu hội, mọi người đều tính toán tới ngày đó dâng hương sớm một chút.

Dâng hương cũng vô cùng quan trọng, đứng đầu hàng dâng hương là linh nghiệm nhất. Nếu như có thể giành được vị trí dâng hương đầu hàng, nghe nói có bất kỳ tâm nguyện gì cầu xin Bồ Tát cũng sẽ được thực hiện.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio