Dịch: Hạo Thiên
Đả tự: Sơn Lão Ma
Mặc dù Phật điện Thiếu Lâm tự hiện tại cũng không ít, nhưng dù sao vị trí dâng hương đầu hàng cũng chỉ có mấy cái mà thôi, ai mà không muốn tranh đứng trước. Nhưng chùa miếu có quy định, mấy ngày sắp cử hành miếu hội, bên trong chùa miếu sẽ không giữ chân tín đồ.
Cho nên hôm nay ai có thể đứng đầu hàng dâng hương, bây giờ còn chưa nhất định, mọi người đều là chiếm địa phương trước ở ngoài cửa, chờ đợi đến ngày miếu hội bắt đầu chiếm cứ ưu thế địa lý, có thể là người thứ nhất vào trong.
Trên sơn đạo đã chật chội như vậy, đừng nói là trước cửa Thiếu Lâm tự. Nơi đây quả thật là người đồng như kiến, trước kia Quan Thiên Chiếu dẫn bảy ngàn binh mã tới công kích cũng không chen chúc như hiện tại.
Trong đó rất nhiều tiểu thương chiếm cứ vị trí thật sớm, bày hàng buôn bán. Mặc dù Thiếu Lâm tự là Phật môn, nhưng cũng không có khả năng cách tuyệt thế tục hoàn toàn được, dù sao nhà Phật vẫn chú trọng mở rộng của phương tiện.
Hơn nữa những tín đồ này ở bên ngoài buổi tối cũng cần một ít vật liệu, những thương nhân buôn bán này vừa đúng thỏa mãn nhu cầu của bọn họ.
Thấy Hoắc Nguyên Chân trở lại, tất cả mọi người đều chắp tay thi lễ, bày tỏ lòng tôn trọng vô cùng.
Thậm chí còn có người dứt khoát trực tiếp quỳ lạy, xem Hoắc Nguyên Chân giống như Phật tổ.
Đối với những chuyện này, Hoắc Nguyên Chân cũng không thể làm gì, một mạch trở lại Phương Trượng viện.
Hôm nay bên trong chùa miếu cũng có một ít nhân sĩ võ lâm cư trú, đều là trưởng lão chưởng môn các đại môn phái. Hoắc Nguyên Chân tiếp kiến một số người, lại không tiếp kiến một số người khác. Dù sao trong võ lâm hiện tại, người đáng cho hắn tiếp kiến đã không nhiều lắm.
Trong lòng của hắn nhớ kỹ hai chuyện, chuyện đầu tiên là quay thưởng Thất Tịch.
Đến mười hai giờ đêm hôm nay chính là Thất Tịch, đó cũng là thời gian Hoắc Nguyên Chân quay thưởng. Hiện tại quay thưởng có thể nói là quay một lần sẽ ít đi một lần, Hoắc Nguyên Chân không thể coi thường.
Chuyện thứ hai chính là nữ tử kia, dường như người này không hề đơn giản.
Quan trọng là trước khi đi nàng còn nói một câu “Cứ quyết định như vậy”. Càng làm cho Hoắc Nguyên Chân không mò ra được manh mối.
Nàng muốn làm gì?
Trong lòng có chuyện ràng buộc, thậm chí Hoắc Nguyên Chân cũng không có bao nhiêu tâm tư tu luyện.
Phải biết hiện tại hắn tu luyện là ngồi hỏa tiễn, từ sau khi Hoắc Nguyên Chân trở lại Thiếu Lâm tự đến bây giờ, nhất là sau khi quay trúng Tẩy Tủy Kinh, còn có gia tốc tu luyện gấp mười bảy lần, tiến cảnh có thể nói là một ngày ngàn dặm, hôm nay đã mơ hồ chạm tới ngưỡng cửa Tiên Thiên trung kỳ đỉnh phong. Chỉ cần đạt tới trung kỳ đỉnh phong vậy không bao lâu sau, Đồng Tử Công của hắn đã có thể tiến quân vào Tiên Thiên hậu kỳ.
Nhưng hôm nay tâm tư không yên, Hoắc Nguyên Chân cũng không muốn tu luyện, chỉ muốn tối hôm nay quay thưởng kết thúc mới tiếp tục tu luyện.
Nhưng còn chưa tới buổi tối, Tuệ Thiên bên ngoài đột nhiên báo cáo:
- Sư phụ, người của Ma giáo tới.
Hai mắt Hoắc Nguyên Chân chợt lóe tinh quang, người của Ma giáo... Mình cũng không mời người của Ma giáo, bọn họ tới làm gì?
Mặc dù không biết người Ma giáo tới làm gì, nhưng tựa hồ cũng không phải là bọn Mạc Thiên Tà tới, mà là một sứ giả.
Hoắc Nguyên Chân gật đầu:
- Để cho người ta vào.
Một hồi bên ngoài có người đi vào, Hoắc Nguyên Chân nhìn lại thì ra là Tu La Sát.
- La Sát thí chủ, tới Thiếu Lâm ta có chuyện gì?
Đối với Tu La Sát cùng Ngọc La Sát, đây coi như là người duy nhất bên trong Ma giáo Hoắc Nguyên Chân có hảo cảm, cho nên thái độ rất tốt, mời Tu La Sát ngồi xuống.
Tu La Sát ngồi xuống, nói với Hoắc Nguyên Chân: - Phương trượng, lần này Tu La Sát mang tới cho ngươi một tin tức xấu.
Sắc mặt Hoắc Nguyên Chân vẫn như thường:
- Đối với bần tăng mà nói, tin tức không phân chia tốt xấu, thế sự vô thường, ai có thể biết chuyện nào là chuyện tốt hay chuyện xấu?
Tu La Sát gật đầu khen phải:
- Phương trượng nói như vậy không sai, nhưng trong mắt của ta, có lẽ chuyện này sẽ mang đến một ít phiền phức cho phương trượng.
- Vậy mời nói.
- Giáo chủ Thanh Hỏa giáo Mạc Thiên Tà của chúng ta phái ta tới thông báo ngươi, nói là lão sẽ chạy tới vào ngày miếu hội, hơn nữa muốn đánh cuộc một lần cùng phương trượng.
- Cái gì? Mạc Thiên Tà muốn đánh cuộc cùng bần tăng?
- Không sai, Mạc giáo chủ nói, hiện tại hai đại môn phái trên giang hồ chính là Thiếu Lâm cùng Thanh Hỏa giáo, lão muốn phân cao thấp cùng phương trượng, phân ra ai mới là đệ nhất nhân đương kim thiên hạ.
Nghe thấy lời của Tu La Sát, trong lúc nhất thời Hoắc Nguyên Chân thật sự không đoán ra Mạc Thiên Tà muốn làm gì.
Phải biết Mạc Thiên Tà là Tiên Thiên viên mãn, chẳng lẽ lão xác định mình nhất định sẽ tiếp nhận đánh cuộc sao?
Chỉ cần mình cự tuyệt không chiến, lão sẽ làm thế nào đây?
Suy nghĩ một chút, nếu như mình không đáp ứng, có lẽ Mạc Thiên Tà sẽ mang theo Đông Phương Thiếu Bạch cùng Động Huyền Tử đánh lên Thiếu Lâm. Nếu so ra Hoắc Nguyên Chân thà rằng chấp nhận điều thứ hai, Thiếu Lâm cũng chưa chắc đã sợ bọn Mạc Thiên Tà, nếu bọn họ dám xông lên, vẫn chưa biết mèo nào cắn mỉu nào.
Dù sao hôm nay Nhất Bách Linh Bát La Hán đại trận của Thiếu Lâm cũng đã có một ít thành quả.
Nhưng hắn biết, lời của Mạc Thiên Tà khẳng định không phải là đơn giản như vậy.
Hắn ném ánh mắt hỏi han về phía Tu La Sát, quả nhiên Tu La Sát tiếp tục nói:
- Phương trượng, Mạc giáo chủ còn có lời muốn nói, đó chính là đánh cuộc giữa các ngươi là có tiền đặt cuộc.
Hoắc Nguyên Chân muốn nói mình chính là người phương ngoại, những thứ thế tục đó vô duyên cùng mình, nhưng lại lên đến miệng lại nuốt trở vào, có mấy lời không nên nói quá vẹn toàn là hơn.
- Mạc giáo chủ muốn đánh cuộc cùng bần tăng thứ gì đây?
- Phương trượng, Mạc giáo chủ nói tiền đặt cuộc của lão là một mảnh tàn đồ, mảnh trung tâm của Huyết Ma tàn đồ, tin tưởng phương trượng sẽ không cự tuyệt lần đánh cuộc này.
Trong lòng Hoắc Nguyên Chân âm thầm thở dài một tiếng, Mạc Thiên Tà thật đúng là biết chọn đồ. Lão đã đoán được đại khái trong tay mình có rất nhiều Huyết Ma tàn đồ, nhưng những tàn đồ kia đều là nằm xung quanh theo hình dáng Cửu Cung, chỉ có mảnh trung tâm mới là phần mấu chốt nhất của Huyết Ma tàn đồ.
Cho nên mảnh Huyết Ma tàn đồ thứ chín này đúng là thứ mà Hoắc Nguyên Chân mơ tưởng tìm cầu.
- A Di Đà Phật! Nếu Mạc giáo chủ ra tiền đặt cuộc như vậy, nói vậy nếu như bần tăng thua, thứ cần bỏ ra cũng là Huyết Ma tàn đồ.
- Phương trượng quả nhiên là người thông minh, đúng là Mạc giáo chủ nói như thế, lão nói có tám mảnh Huyết Ma tàn đồ cũng giống như lão có một mảnh mà thôi, đều là không hoàn chỉnh. Lão lấy được tám mảnh trong tay người, tàn đồ mới có ý nghĩa, người thiếu một mảnh trong tay lão, có tám mảnh cũng không có chút ý nghĩa nào.
- Mạc giáo chủ thật là giỏi tính toán, mảnh trung tâm Huyết Ma tàn đồ của lão quả thật là mấu chốt của toàn bộ Huyết Ma tàn đồ. Nếu như không lấy được mảnh trung tâm, lấy được những mảnh khác cũng không có chút ý nghĩa nào, bất quá lão chỉ bằng vào như vậy đã cho là bần tăng nhất định sẽ đáp ứng, quả thật quá mức tự tin rồi.
Tu La Sát cũng không có vẻ gì tức giận, lão đi tới Thiếu Lâm chỉ là truyền lời, lập tức nói:
- Mạc giáo chủ cũng có lo lắng như vậy, cho nên lão còn có căn dặn một điểm. Lão nói lần này đánh cuộc là không công bình, bởi vì phương trượng cũng không phải là Tiên Thiên viên mãn, cho nên lão nói trên quy tắc chiến đấu, lão có thể nhượng bộ một ít.
- Ủa, nói như vậy có nghĩa gì?
- Là như vậy, Mạc giáo chủ nói địa điểm chiến đấu sẽ được chọn ở diễn võ trường Thiếu Lâm tự, đến lúc đó có thể chiến đấu trước vô số người chứng kiến. Yêu cầu của lão chính là chỉ cần phương trượng có thể kiên trì chống cự lão một chút thời gian trên diễn võ trường, như vậy coi như lão thua.
Nghe thấy quy tắc kỳ quái này của Mạc Thiên Tà, Hoắc Nguyên Chân có vẻ nghi ngờ:
- Lão nói một chút thời gian là bao nhiêu thời gian?
Lúc này Tu La Sát lấy ra một chiếc đồng hồ cát nho nhỏ đặt lên bàn:
- Sau khi đồng hồ cát này cháy hết mà phương trượng vẫn có thể kiên trì, như vậy coi như phương trượng thắng.
Đồng hồ cát không lớn, hạt cát bên trong cũng rất ít, Hoắc Nguyên Chân nhìn đồng hồ cát đặt trên bàn, ước chừng ba phút đã chảy xuống hết.
Nếu nói là đánh bại Mạc Thiên Tà, Hoắc Nguyên Chân còn không có cuồng vọng như vậy, nhưng nếu nói là ba phút cũng không kiên trì được, Hoắc Nguyên Chân thật sự là không tin.
Huống chi minh Huyết Ma tàn đồ kia cũng là vật phẩm phải lấy cho bằng được, mặc dù biết Mạc Thiên Tà chính là định đả kích uy vọng mình ở trước mặt mọi người, nhưng rốt cục Hoắc Nguyên Chân vẫn đáp ứng:
- Nếu Mạc giáo chủ nói như thế, bần tăng không đáp ứng, vậy không khỏi quá mức coi thường. Đến lúc đó chuyện này truyền ra giang hồ, không khỏi sẽ mất mặt vô cùng, bần tăng đáp ứng là được.
Nghe thấy Hoắc Nguyên Chân trả lời chắc chắn, Tu La Sát cũng không tỏ ra mừng rỡ, chẳng qua là thở dài nói:
- Đã như vậy, vậy tại hạ cầu chúc phương trượng kỳ khai đắc thắng, buổi trưa mồng Tám, Mạc giáo chủ sẽ đến đúng giờ.
Tu La Sát đứng dậy cáo từ, tựa hồ cũng không coi trọng Hoắc Nguyên Chân thắng lợi.
Chờ sau khi Tu La Sát đi, Hoắc Nguyên Chân trầm mặc một hồi, tính toán phần thắng lần đánh cuộc này.
Tính toán một hồi, Hoắc Nguyên Chân có chút nhức đầu, dù sao chiến đấu như vậy không chi so thực lực, vẫn phải xem phát huy lúc lâm trận, mức độ hiểu biết về đối phương như thế nào.
Mặc dù không phải là hiểu rõ lắm phương thức chiến đấu của Mạc Thiên Tà, nhưng Hoắc Nguyên Chân tự tin, Mạc Thiên Tà cũng không thể nào hiểu rõ mình.
Hơn nữa trải qua tối nay quay thưởng, Hoắc Nguyên Chân tự tin thực lực của mình sẽ còn có điều tiến bộ.
Vừa lúc đó, bên ngoài Kim Nhãn Điêu bay trở lại.
Hoắc Nguyên Chân cảm giác được tin tức Kim Nhãn Điêu mang về, lập tức mừng rỡ trong lòng.
Mấy ngày qua, Hoắc Nguyên Chân một mực để cho Kim Nhãn Điêu quan sát A Dục Già cùng Tuệ Cương đi tới địa phương nào, một thời gian trước đã tiến vào biên giới Hà Nam, hôm nay hẳn sẽ đến Thiếu Lâm rồi.
Hắn mới lệnh cho Kim Nhãn Điêu quan sát một cái, kết quả không tới chốc lát đã trở lại, bởi vì A Dục Già cùng Tuệ Cương một đường phong trần vất vả, hôm nay đã đi tới địa giới Tung Sơn, bây giờ cách núi Thiếu Thất còn có hai ngày lộ trình mà thôi!
Thậm chí Hoắc Nguyên Chân thông qua ánh mắt của Kim Nhãn Điêu thấy được hình dáng của A Dục Già cùng Tuệ Cương. Hai người vượt qua thiên sơn vạn thủy chạy tới, đều gầy gò hơn rất nhiều, hơn nữa tựa hồ trên người còn có một chút vết thương, có thể thấy được đường tới nơi này cũng không phải thái bình.
Nếu như hai người bọn họ tới đây, như vậy Hoắc Nguyên Chân sẽ chân chính hoàn thành một nhiệm vụ Hệ Thống, chính là nhiệm vụ thỉnh kinh.
Đến khi đó, cũng sẽ có một phần thưởng thần bí ra đời.
Nhiệm vụ này trải qua hai năm, Hoắc Nguyên Chân có đầy đủ lý do tin tưởng, sau khi hoàn thành nhiệm vụ này, thực lực của mình sẽ có bay vọt chân chính, đến khi đó có lẽ không hề sợ hãi Mạc Thiên Tà nữa.
Trong lòng tính toán thời gian A Dục Già cùng Tuệ Cương đến, nhiệm vụ này, Hoắc Nguyên Chân không thể phái ra Kim Nhãn Điêu đi đón A Dục Già, nhất định phải chính bọn họn đi tới đây mới có thể tính được.
Nhưng vừa tính toán thời gian Hoắc Nguyên Chân mới phát hiện, hai người bọn họ tới đây rất có thể là buổi tối mồng Tám tháng Bảy, thậm chí là nửa đêm.
Khi đó, mình và Mạc Thiên Tà đánh cuộc đã sớm kết thúc, bọn họ tới cũng đã chậm.
Hơi cau mày, tâm tư Hoắc Nguyên Chân dời đi chỗ khác, xem ra cần chọn lựa một chút thủ đoạn đặc thù, để cho hai người kia sớm đi tới Thiếu Lâm mới được.
- -------
Sáng sớm gõ chuông, chạng vạng tối gõ trống, đây chính cái gọi là thần (sớm) chung mộ (tối) cổ.
Một tràng tiếng trống trầm đục vang lên, sau đó có tiếng tăng lữ tụng kinh khóa tối vang lên, cũng đã đến lúc Thiếu Lâm đóng sơn môn.
Số hương khách còn lại trong chùa miếu rối rít rời đi, mọi người đều hiểu quy củ, cũng kết thúc thắp hương, sau khi cáo từ cùng tăng lữ chung quanh, tất cả đều đi ra khỏi cửa chùa.
Bất quá những người này cũng sẽ không đi xa, hiện tại ở gần cửa Thiếu Lâm tự một chút, ngày mai sẽ dễ dàng tranh đoạt vị trí hàng đầu hơn.
Cửa chùa đóng lại ken két, tăng lữ bận rộn cả ngày trời cũng cảm thấy được yên tĩnh một chút.
Thời gian Hệ Thống quay thưởng còn chưa tới, Hoắc Nguyên Chân tính toán chờ cho tới khi quay thưởng bắt đầu, đột nhiên thanh âm của Vô Danh truyền tới bên tai hắn:
- Phương trượng cẩn thận, lão nạp mới cảm giác được một đạo khí tức vô cùng hùng mạnh, bây giờ đã tiến vào bên trong Thiếu Lâm!
- Người tới là ai?
Hoắc Nguyên Chân cũng có hơi lo lắng, có thể để cho Vô Danh lên tiếng cảnh báo, nhất định là cao thủ Tiên Thiên viên mãn.
- Chuyện này... Lão nạp cũng đang tìm xem người tới ở địa phương nào, khí tức kia mới vừa xuất hiện, sau đó liền biến mất.
Vô Danh tựa hồ có chút lúng túng, dù sao mới vừa phát hiện có người đi vào, kết quả lại không tìm được, đây đối với Vô Danh cũng là một chuyện vô cùng mất mặt.
Nhưng hai người đều biết, đây chỉ sợ là người mà ban ngày Vô Danh cảm giác được.
Vô Danh có chút khẩn trương, nhưng Hoắc Nguyên Chân lại không hề cảm thấy quá mức khẩn trương như lão.
Bởi vì trong lòng của hắn có cảm giác, tựa hồ người này cũng không có ác ý gì.
Hoắc Nguyên Chân chậm rãi đứng lên, trong lòng nhớ tới nữ tử bào trắng gặp phải ở khách sạn Thiền Lâm vào ban ngày.
Hoắc Nguyên Chân còn nhớ mình và nàng đối thoại, người kia nói một câu “Tây Vực chiến đàn địa”. Mình trả lời một câu “Nam Hải tử trúc lâm”.
Rồi sau đó nữ tử bào trắng nói một câu: “Cứ quyết định như vậy”.
Lúc ấy Hoắc Nguyên Chân chỉ là thuận miệng đối lại, không hề có ý nghĩ sâu xa gì. Nhưng vào giờ phút này, hắn mới bừng tỉnh ngộ.
Trên mặt nở một nụ cười, Hoắc Nguyên Chân cất bước đi ra khỏi Phương Trượng viện.
Một cao thủ cảnh giới như thế đi tới Thiếu Lâm, mình cũng muốn kiến thức một chút, xem thử người này là cao nhân phương nào.
Chân đạp trên mặt đất đá xanh, Hoắc Nguyên Chân đi tới địa phương hai người ước định.