Phương Trượng

chương 637: hoàng cân đạo

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Dịch: Hạo Thiên

Đả tự: Sơn Lão Ma

Di Lan tôn giả không bảo Tàng Cách đứng lên, mà là nghiêm mặt nói:

- Con là thiên tài kiệt xuất nhất Mật tông chúng ta trăm năm qua, thậm chí tư chất cốt cách cũng tốt hơn mấy lão nhân chúng ta rất nhiều. Hiện tại bao gồm Long Tượng Bát Nhã Công, gần như con đã học được tất cả võ học Mật tông chúng ta đến cực điểm, mấy người chúng ta cũng không có gì có thể dạy cho con nữa.

Vừa nói chuyện, Di Lan tôn giả nhìn nhau một cái với mấy vị tôn giả còn lại, mấy người đều nhìn nhau cười khổ, hình như là đang cảm thán Trường giang sóng sau đè sóng trước. Nhưng bên trong nụ cười kia mang theo vẻ kiêu ngạo, hiển nhiên là cho rằng dạy ra đồ đệ như vậy, mấy người bọn họ cũng hết sức tự hào.

Mấy vị tôn giả này sống ở Thời Luân điện không biết bao nhiêu năm tháng, trong mấy chục năm gần đây, bọn họ trừ trông chừng nghi thức quy tắc Thời Luân ra, chuyện duy nhất chính là dạy tên đồ đệ Tang Cách này. Trải qua những năm qua khổ cực dạy dỗ, rốt cục thực lực Tang Cách đạt tới như hôm nay, khiến cho mấy người bọn họ hết sức vui mừng.

Di Lan tôn giả tiếp tục nói với Tang Cách:

- Tang Cách, con cũng không được cho rằng Trung Nguyên không người, mặc dù chúng ta còn che giấu một phần thực lực của con đối với võ lâm Trung Nguyên, nhưng con cũng phải biết, hiện tại võ lâm Trung Nguyên còn có mấy người con không đánh lại.

Tang Cách nhìn như cung kính gật đầu một cái, nhưng vẫn hơi có chút không phục nói:

- Đệ tử biết, các vị sư phụ đã nói qua rất nhiều lần cùng đệ tử, có Đinh Bất Nhị, có Nhiễm Đông Dạ, còn có An Mộ Phong. Nhưng các sư phụ, mấy người này đều là nhân vật trăm năm trước, khoan nói bọn họ có còn sống hay không, cho dù là bọn họ còn sống, chỉ sợ cũng sẽ không trở ra tranh đoạt võ lâm Minh chủ nữa, chẳng lẽ sẽ trùng hợp tới mức đệ tử gặp phải hay sao?

Dứt lời, y hơi ưỡn ngực ra:

- Huống chi lần này tranh đoạt võ lâm Minh chủ, nghe nói đều là một ít giang hồ hậu tiến tham gia, duy nhất đáng để lo lắng một chút có lẽ sẽ là nguyên Minh chủ Đông Phương Tình. Bất quá cho dù là nàng, hẳn cũng không thể nào đạt tới cảnh giới Ngự, đệ tử còn có cái gì phải lo lắng?

Di Lan tôn giả hơi cau mày:

- Đã nói cho con biết không nên kiêu ngạo, con tưởng rằng không ai biết chuyện của con sao? Ta cho con biết, trước đây một thời gian Lạc Hoa thần giáo Lý Thanh Hoa còn có lui tới cùng Mật tông chúng ta, nàng cũng biết một ít tin tức về con. Hơn nữa không riêng gì nàng, Nhiễm Đông Dạ cũng biết sự tồn tại của con, con có nghĩ tới hay không, Đông Phương Tình đó là đồ đệ Nhiễm Đông Dạ, Lý Thanh Hoa cũng là sư tỷ Đông Phương Tình, nếu các nàng biết sự tồn tại của con, Đông Phương Tình còn có thể không biết sao?

- Đương nhiên đệ tử biết, bất quá sư phụ, lúc Nhiễm Đông Dạ cùng Lý Thanh Hoa biết con, đệ tử chỉ là một Tiên Thiên viên mãn mà thôi. E rằng hiện tại các nàng vẫn cho rằng lần này nhân tuyển Mật tông chúng ta đi tham gia tranh đoạt võ lâm Minh chủ, vẫn chỉ là tên Tiên Thiên viên mãn đó mà thôi.

Tang Cách vừa nói chuyện, ngạo khí lại dần dần hiện ra, hiển nhiên là không ghi nhớ lời của Di Lan tôn giả.

Quả thật y cũng có tư cách cuồng ngạo, tuổi vừa qua khỏi ba mươi, tập võ cũng đã gần ba mươi năm, ba tuổi đã bắt đầu học võ với bốn vị sư phụ. Mật tông bồi dưỡng y giống như bảo bối, có dược vật gì gia tăng công lực đều cho y dùng, gặp phải khó khăn, gặp phải bình cảnh còn có mấy vị sư phụ trợ giúp, y cơ hồ là đột phá hết sức thuận buồm xuôi gió, công lực tiến bộ kinh người.

Lúc mười tám tuổi, tên thiên kiêu chi tử này gặp cơ duyên xảo hợp, đột phá thành một tên Tiên Thiên viên mãn chân chính, khi đó y đã có tâm tự coi trời bằng vung.

Huống chi vào mười ngày trước, may mắn bằng trời lại rơi xuống đầu y. Có lẽ Tang Cách đã trở thành cao thủ cảnh giới Ngự trẻ tuổi nhất từ cổ chí kim.

Cho dù là Đinh Bất Nhị năm đó, ở vào tuổi của y, cũng là kém xa không bằng y!

Tang Cách cho tới bây giờ chưa từng trải qua vấp ngã, làm sao có thể không cuồng, làm sao có thể không ngạo được?!

Mặc dù ở trước mặt mấy vị sư phụ, Tang Cách còn duy trì một chút tôn kính, nhưng trên thực tế trong lòng y đã xem chức võ lâm Minh chủ như vật nằm trong túi, không có bất kỳ người nào có thể từ đoạt đi trên tay mình.

- -------------------------------------

Nếu nói địa hình Thịnh Đường gần giống như hình chữ nhật, như vậy vị trí Hồ Điệp cốc nằm ở trung tâm Thịnh Đường, hơi chếch về phía Nam một chút.

Mà vị trí Thiếu Lâm tự lại ở hơi chếch về phía Đông Bắc trung tâm một chút.

Về phần vị trí Tuyết Vực cao nguyên lại nằm ở phương hướng Tây Nam.

Thiếu Lâm tự cách Hồ Điệp cốc ước chừng ngàn dặm lộ trình, Tuyết Vực cao nguyên cách Hồ Điệp cốc chừng một ngàn bảy ngàn tám trăm dặm lộ trình, chênh lệch cũng không phải là quá nhiều.

Cách Hồ Điệp cốc chừng trăm dặm về phía Bắc có một trấn nhỏ gọi là Thanh Đường trấn, bởi vì trong trấn có một cái ao diện tích không nhỏ cho nên có tên như vậy.

Cách quan đạo Thanh Đường trấn chừng mấy chục dặm còn có một ngọn núi gọi là Hoang Lãnh, mặc dù diện tích không phải là quá lớn, nhưng thế núi cũng tương đối hiểm trở. Trên ngọn núi này có một đám cướp lớn nhất vùng này chiếm cứ, gọi là Hoàng Cân Đạo.

Hoàng Cân Đạo mặc toàn là áo vàng, có lúc còn bịt đầu bằng khăn lụa vàng. Đám đạo phỉ này có nhân số đông đảo, hơn nữa nương theo thế núi hiểm trở đánh cướp khách thương lui tới. Không riêng gì Thanh Đường trấn bị bọn họ gieo họa không ít, thậm chí ngay cả huyện thành phụ cận đã từng bị những đạo phỉ này công hãm qua, tạo ra huyết án chấn động triều đình.

Sau khi Triệu Nguyên Khuê tức vị, Tri phủ địa phương đã từng muốn công hạ Hoang Lãnh, một lưới bắt hết Hoàng Cân Đạo, cũng có thể nở mày nở mặt với tân Hoàng đế.

Cũng phải nói trước kia không phải là Hoàng Cân Đạo chưa bị quan phủ tiễu trừ qua, nhưng lần nào quan phủ cũng kết thúc thất bại không ngoại lệ. Nguyên nhân ngoại trừ Hoang Lãnh địa thế hiểm trở, dễ thủ khó công ra, chính là bởi vì trong Hoàng Cân Đạo có không ít cao thủ.

Mỗi lần sắp công hãm Hoang Lãnh, những cao thủ này sẽ xuất thủ, bằng vào võ công cường hãn hoặc là đánh lén đoàn xe lương thảo đối phương, hoặc là đánh lén sở chỉ huy đối phương.

Quân binh phổ thông không cách nào chống lại đoàn đội cao thủ đối phương, mỗi lần đều bị đối phương đánh trúng chỗ hiểm, sau đó đưa đến tấn công thất bại, chật vật bỏ chạy thục mạng.

Sau nhiều lần thất bại như vậy, khí thế Hoàng Cân Đạo lại càng hung hăng ngang ngược hơn trước. Cũng càng ngày càng có nhiều đại đạo, thảo khấu phi tặc chủ động gia nhập Hoàng Cân Đạo, khiến cho Hoàng Cân Đạo càng ngày càng lớn mạnh, cũng càng ngày càng phách lối.

Đến sau đó, quan phủ dứt khoát mắt nhắm mắt mở, bỏ mặc không để ý tới Hoàng Cân Đạo nữa.

Cho đến sau khi Hoàng Cân Đạo công hãm huyện thành phụ cận, quan phủ mới luống cuống tay chân, tập kết mấy vạn đại quân khổ chiến hai ngày mới đoạt lại được huyện thành, kết quả cũng là tổn thất thảm trọng.

Từ đó về sau, Hoàng Cân Đạo cũng biết chuyện gì là không thể cứng rắn được, dứt khoát ở tại chỗ đánh cướp thương nhân, cướp bóc thôn trấn, cũng không đi tấn công thành trì nữa.

Nếu Hoàng Cân Đạo thu liễm một chút, dĩ nhiên quan phủ cũng sẽ không tự mình đi chuốc lấy cực khổ, hai bên tạo thành tình trạng ăn ý ngầm với nhau. Chỉ cần Hoàng Cân Đạo không tấn công thành trì, như vậy quan phủ cũng không lý tới bọn họ, cho dù có người báo quan, quan phủ cũng chỉ lần lữa hồi lâu mà không chịu xuất binh.

Cho dù xuất binh, Hoàng Cân Đạo nhận được tin tức cũng đã sớm bỏ chạy thật xa, quan phủ cũng không truy kích, hai bên cứ như vậy không xâm phạm lẫn nhau.

Quan phủ để mặc, khiến cho Hoàng Cân Đạo trở thành họa hại địa phương.

Bất quá Hoàng Cân Đạo cũng có địa phương không dám đụng chạm, tỷ như Hồ Điệp cốc ngoài trăm dặm, nơi đó chính là cấm khu đối với Hoàng Cân Đạo.

Nhất là năm đó Đông Phương Tình đảm nhiệm Minh chủ, Hoàng Cân Đạo càng tuyệt đối không dám tới gần phương hướng Hồ Điệp cốc.

Sau đó Đông Phương Tình rời khỏi Hồ Điệp cốc, thế lực Võ Lâm Minh dần dần suy kiệt, Hoàng Cân Đạo mới từ từ nhích tới gần khu vực này, nhưng cũng không có can đảm thử tấn công Hồ Điệp cốc.

Bây giờ Đông Phương Tình đột nhiên tuyên bố tái xuất giang hồ, tiếp tục trở về đảm nhiệm chức Minh chủ, hơn nữa thông báo các đại môn phái thiên hạ mùng Chín tháng Chín đi trước Hồ Điệp cốc tham gia đại tuyển tân nhậm võ lâm Minh chủ. Sau khi Hoàng Cân Đạo nhận được tin tức, lập tức lại thối lui ra khỏi khu vực này, tuyệt đối nước giếng không phạm nước sông cùng Hồ Điệp cốc.

Nhưng bọn họ không muốn sinh sự, trên giang hồ lại có những đại hiệp rất thích can thiệp chuyện bất bình.

Lúc các đại hiệp mới bước vào giang hồ cũng giống như những sinh viên vừa tốt nghiệp đại học bước ra xã hội, luôn mang theo lý tưởng hoài bão vô tận, muốn kiến công lập nghiệp, thành tựu huy hoàng khoáng thế, được người đời kính ngưỡng.

Nhưng thực tế tàn khốc thường thường sẽ làm cho những người trẻ tuổi dưới mắt không người này có được bài học đích đáng. Bất kể là sinh viên đại học ngày nay, hay những người trẻ tuổi muốn trở thành đại hiệp thời đó.

Nếu Hoàng Cân Đạo dễ xử lý như vậy, còn có thể tung hoành giang hồ bao nhiều năm qua sao?

Các vị đại hiệp tương lai nối đuôi nhau gãy giáo quay về trên con đường chinh phạt Hoàng Cân Đạo.

Lúc mới bắt đầu, các đại hiệp tương lai nhắm tới chuyện một mình một kiếm đánh vào hang ổ Hoàng Cân Đạo, độc chiến biết bao nhiêu cao thủ của đối phương, sau đó giết sạch địch nhân. Cuối cùng đại chiến với thủ lãnh đối phương ba ngày ba đêm, đến lúc mệt mỏi kiệt lực xuất ra chiều kiếm sở trường nhất của mình, chém chết địch nhân dưới kiếm. Sau đó hỏa thiêu hang ổ đối phương, đề chữ trên tường kẻ sát nhân là Trương Tam Lý Tứ vân vân...

Chuyện như vậy chắc chắn được ghi vào sử sách, lưu danh thiên cổ, chỉ cần nghĩ tới một chút đã đủ khiến cho các đại hiệp tương lai kích động trong lòng.

Nhưng sau khi vô số đại hiệp tương lai chưa thấy mặt mũi thủ lãnh đối phương tròn méo thế nào đã gục ngã, các đại hiệp cũng đã có kinh nghiệm, biết đơn đả độc đấu không đáng tin cậy, bèn bắt đầu tổ chức đoàn đội kéo tới.

Sau theo nhiều lần đoàn đội cũng bị tiêu diệt, rốt cục các đại hiệp hiểu rõ ràng, chuyện này không thể qua loa sơ sài mà được, không thể đánh Hoàng Cân Đạo.

Hoàng Cân Đạo lập nhiều chiến tích huy hoàng, dần dần truyền ra giang hồ, nhiệt tình chinh phạt đạo phi của mọi người cũng theo đó dần dần biến mất, đã có rất ít người đi tới Hoang Lãnh.

Những đám người Hoàng Cân Đạo cũng rất thông minh, biết hôm nay Đông Phương Tình tái xuất giang hồ, sắp cử hành đại hội võ lâm, người giang hồ ngũ hồ tứ hải đều sẽ kéo tới Hồ Điệp cốc, đến lúc đó khó bảo đảm sẽ không có vài vị đại hiệp có mắt không tròng chạy tới Hoang Lành hành hiệp trượng nghĩa.

Cho nên khoảng thời gian này, Hoàng Cân Đạo thu cờ xếp trống, ngoan ngoãn củng cố phòng ngự trên Hoang Lãnh, ngồi chờ đại hội võ lâm kết thúc mới bắt đầu hành động.

Nếu như có người đến Hoang Lãnh tìm khổ sở, như vậy Hoàng Cân Đạo tuyệt đối sẽ giáng cho đối phương đòn đả kích tự lôi đình.

Nhưng trên giang hồ không thiếu nhất là cái gì? Thứ không thiếu nhất lại là anh hùng hào kiệt không sợ chết, trong đó có anh hùng giả danh, cũng có cao thủ chân chính.

Đến mồng Sáu tháng Chín, rốt cục Hoang Lãnh lại nghênh đón người tới hành hiệp trượng nghĩa.

Hơn nữa lần này là hai người tới.

Đám thủ vệ trên chòi canh sơn trại Hoàng Cân Đạo Hoang Lãnh từ xa thấy có người lên núi, lập tức cảnh báo cho bên trong sơn trại. Sau đó tiểu đầu mục canh chừng sơn môn chạy lên đại môn sơn trại, từ xa quan sát người tới.

Dưới ánh mặt trời, mơ hồ có thể thấy hai cái đầu lấp lánh rực rỡ của đối phương, hình như là hai hòa thượng.

Đối với những hòa thượng này, Hoàng Cân Đạo không có cảm tình gì.

Bởi vì những hòa thượng này không chỉ đánh nhau lợi hại, hơn nữa miệng dài dòng tụng niệm thuyết giảng không ngừng, thường trước khi đánh nhau còn lên lớp một tràng, khiến cho người ta nghe thấy vô cùng chán ghét.

Cho nên tiểu đầu mục lập tức căn dặn thủ vệ chòi canh sơn môn, chuẩn bị sẵn cung dài nỏ mạnh, chờ hai con lừa trọc không biết sống chết dám đến gần sơn môn, không cần nói nhiều lời, cứ bắn cho thân thể họ thủng lỗ chỗ như tổ ong là được.

Đám lâu la nhất tề chuẩn bị tên nỏ sẵn sàng, chờ đợi hai hòa thượng kia tới gần.

Nhưng hai hòa thượng này có chút quái dị, bởi vì bọn họ tựa hồ không phải tiến lên núi, mà cũng không chịu đi tới, cứ dừng lại ở đó dường như đang trao đổi chuyện gì.

Chẳng lẽ hai hòa thượng này không phải là muốn lên núi sao?

Đám Hoàng Cân Đạo không hiểu đầu cua tại nheo ra sao cả, chỉ đành phải ở sơn môn kiên nhẫn chờ đợi.

- A Di Đà Phật! Vị tiểu sư phụ này thật là trẻ tuổi, ngươi tới Hoang Lãnh này làm gì?

Lạt Ma một thân áo đó, để trần một bên vai nhìn tiểu hòa thượng đi tới với vẻ tò mò.

Lạt Ma này chính là Tang Cách đến từ Mật tông Bố Đạt Lạp Cung.

Kể từ sau khi rời đi Thời Luân điện, cáo biệt bốn vị lão sư Thời Luân tôn giả, Tang Cách đã đi xuống Tuyết Vực cao nguyên, tới địa khu Trung Nguyên.

Dọc trên đường đi, Tang Cách cũng gặp được rất nhiều nhân sĩ võ lâm Trung Nguyên.

Không sai biệt lắm với tưởng tượng của y, tài nghệ võ lực võ lâm Trung Nguyên không đáng một đồng trong mắt y. Dọc trên đường đi, đừng nói là người có thể sánh ngang với y, ngay cả một Tiên Thiên viên mãn cũng không thấy, thậm chí Tiên Thiên hậu kỳ cũng là lông phượng sừng lân. Thỉnh thoảng thấy được vài người cũng chỉ là mới vừa tiến vào Tiên Thiên hậu kỳ, hơn nữa cũng không có võ công hộ thân mạnh mẽ, không chịu nổi một cái búng tay của y.

Tang Cách từ nhỏ sống ở Bố Đạt Lạp Cung, từ khi có ấn tượng đã theo bên cạnh bổn vị tôn giả, từ trước tới nay chưa từng rời khỏi Bố Đạt Lạp Cung, có thể nói tính tình người này cực kỳ đơn thuần chất phác.

Mặc dù Tang Cách hơn ba mươi tuổi hơn nữa công lực cực cao, nhưng lịch duyệt giang hồ cơ hồ chỉ là con số không nhìn thấy cái gì cũng là mới mẻ.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio