Dịch: Hạo Thiên
Đả tự: Sơn Lão Ma
Mới vừa rồi hai người còn dính sát chung một chỗ hiện tại đã tách rời ra.
Gió đêm chảy xuôi, thổi mái tóc nữ tu bay lất phất, thật lâu hô hấp nàng mới bình tĩnh lại.
- Hai môn công phu mà Tang Cách biết, ta đã dạy cho ngươi, ngày mai ngươi gặp y hẳn là không có vấn đề gì. Bất quá bất quá ngươi phải cẩn thận một chút, Tang Cách tu luyện Long Tượng Bát Nhã Công, hơn nữa có nội lực cảnh giới Ngự, có thể vào thời khắc mấu chốt bạo phát lực đạo cực lớn. Cho nên có thể sẽ có chút sai lệch trên phương diện lực đạo, ngươi phải chuẩn bị chuyện này.
Hoắc Nguyên Chân vội vàng gật đầu đáp ứng:
- Xin Nhiễm tiền bối bất tất phải nhọc lòng, bần tăng nhất định sẽ cẩn thận, có thể biết phương thức xuất chiêu của y, chuyện này cơ hồ không thành vấn đề.
Nhiễm Đông Dạ đã khôi phục bình thường, nói với Hoắc Nguyên Chân:
- Vậy thì tốt, mặc dù là lần này ta trợ giúp người, nhưng người cũng không cần quan tâm, bởi vì ngươi cũng trợ giúp ta.
- Bần tăng hiểu, có thể trợ giúp Nhiễm tiền bối làm một chuyện, bần tăng thật cao hứng. Mà Nhiễm tiền bối trợ giúp bần tăng, bần tăng suốt đời khó quên.
- Được rồi, không cần phải nói quá nhiều, Tình nhi đã từng muốn đến xem ngươi tiến triển thế nào, ta cũng bảo nó đi về, nó là thật sự quan tâm ngươi, ngươi không nên phụ bạc nó.
Hoắc Nguyên Chân không có đưa ra cam kết gì, chẳng qua là gật đầu thật mạnh, đương nhiên hắn sẽ không phụ Đông Phương Tình.
- Chúng ta đi tìm nó đi, sau đó hãy lập tức rời đi, đã là buổi tối, sáng mai đại tuyển Minh chủ Hồ Điệp cốc sẽ bắt đầu, ngươi không nên trì hoãn.
Nhiễm Đông Dạ dứt lời bèn sửa sang lại y phục, có vẻ muốn đi về nghỉ.
Hoắc Nguyên Chân gật đầu đáp ứng, tiếp tục đi theo sau lưng Nhiễm Đông Dạ, bởi vì Đông Phương Tình bây giờ đang ở trong phòng của Nhiễm Đông Dạ.
Hai người một trước một sau trở về, trở lại trước cửa phòng Nhiễm Đông Dạ.
Đến nơi này, Hoắc Nguyên Chân yên lặng triệu hồi Kim Nhãn Điêu, trên trời rất nhanh xuất hiện một mảnh mây đen, Kim Nhãn Điêu lẩn quẩn trên không, bất cứ lúc nào cũng có thể xuống đón Hoắc Nguyên Chân rời đi.
Nhiễm Đông Dạ nhìn Hoắc Nguyên Chân vẫy vẫy tay, sau đó chuẩn bị đi vào nhà gọi Đông Phương Tình.
Hoắc Nguyên Chân chờ ở ngoài cửa, lúc Nhiễm Đông Dạ muốn vào phòng, đột nhiên quỷ thần xui khiến Hoắc Nguyên Chân lên tiếng nói một câu:
- Nhiễm cô nương, chiếc đấu lạp kia, niềm vui của nàng, hiện tại đang ở chỗ ta, ta vẫn còn giữ nó...
Nhiễm Đông Dạ dừng lại một chút, bước chân dừng lại, nhưng lại không quay đầu lại.
Thật lâu sau, nàng mới đưa lưng về phía Hoắc Nguyên Chân gật đầu một cái:
- Hãy giữ cẩn thận, nếu như ngươi lấy được vị trí Minh chủ, ta sẽ đi Thiếu Lâm tự chúc mừng ngươi, cũng chia sẻ niềm vui của ngươi.
- --------------------------------------------------------
Bên trong Hồ Điệp cốc đề phòng sâm nghiêm, lúc này trình độ cảnh giới thậm chí trên cả nội viện Hoàng cung, thành viên cảnh vệ lại càng không có ai là tầm thường. Đừng nói là nhân sĩ võ lâm phổ thông, cho dù là thiên quân vạn mã tới công, cũng tuyệt đối sẽ làm cho bọn họ chỉ có đi mà không có về.
Quảng trường trước mặt đại điện Minh chủ đã trải qua tu sửa, hôm nay càng chiếm diện tích cực lớn, trước khán đài các môn các phái còn cắm đại kỳ, diễn võ trường to lớn ở giữa có thể tiến hành mã đội xung phong.
Giữa diễn võ trường và khán đài còn có một mảnh đất trống chừng hai mươi trượng dùng làm vùng đệm, đề phòng dư âm lực sát thương của người tham gia tỷ võ quá lớn.
Toàn bộ quảng trường lớn tới mức có thể chứa hơn vạn người, hơn nữa hôm nay lại là không còn chỗ ngồi, có thể nói trong võ lâm cho tới bây giờ chưa từng thịnh sự long trọng như vậy, cơ hồ tất cả môn phái trong thiên hạ có thể đến đều đến.
Dõi mắt nhìn lại, bốn phía một mảnh đầu người đen kịt, chẳng khác nào Real Madrid gặp Barcelona đời sau.
Trong đó những đại môn phái cơ hồ đều là ở mặt trước, tỷ như Thiếu Lâm, tỷ như Cái Bang vân vân, thậm chí Mật tông cũng có một chỗ ngồi. Chỉ bất quá vị trí đó chỉ có một mình Tang Cách lẻ loi cô độc, xung quanh hình thành một khu vực trống trải.
Mặc dù Mật tông cũng là môn phái nhất đẳng, nhưng cơ hồ không có bất kỳ người nào coi trọng Mật tông, chỉ cho một tên Lạt Ma tuổi tác không lớn lắm tới đây, có thể làm được đại sự gì? Có lẽ Mật tông cũng bỏ qua lần đại tuyển Minh chủ này, bất quá chỉ tùy tiện phái một tên đệ tử tới đây bàng quan xem hát.
Tạo thành tương phản mãnh liệt với Mật tông vắng vẻ là đội hình của Thiếu Lâm. Tám đại đệ tử Hoắc Nguyên Chân cùng Thập Bát Đồng Nhân giống như binh sĩ đặc chủng, cùng nhau ngồi ở đó. Có điểm đặc biệt là bọn họ chỉ ngồi tĩnh tọa, ngũ tâm hướng thiện, làm như không thấy đám người xung quanh liên tục nịnh hót vuốt mông ngựa, tỏ ra khí độ của đệ tử đại phái hết sức rõ ràng.
Toàn trường cũng không yên tĩnh, hơn vạn người tụ tập chung một chỗ, có thể yên tĩnh mới là lạ.
Nhưng hôm nay không yên tĩnh là có nguyên nhân, bởi vì võ lâm Minh chủ Đông Phương Tình chậm chạp vẫn chưa xuất hiện.
Mặc dù thường là đại nhân vật hay ra sau, nhưng hôm nay có vẻ hơi chậm. Dựa theo lệ thường, đại tuyển Minh chủ sẽ cử hành vào giờ Thìn, thời gian chỉ có một ngày, buổi trưa nghỉ ngơi, sau đó kết thúc trước giờ Thân.
Bây giờ cách giờ Thìn chỉ có không tới thời gian một nén nhang, thông thường mà nói, lúc này phải là tiền nhiệm võ lâm Minh chủ đi ra nói chuyện, nói một đống lời khách sáo liên quan tới chấn hưng võ lâm, nói một chút nên giải quyết ân oán giang hồ như thế nào, dĩ hòa vi quý, lại hồi ức về quá khứ, ước mơ về tương lai vân vân.
Đông Phương Tình là nữ nhân, hắn sẽ không nói dài dòng như vậy, nhưng vẫn nên lộ diện mới phải, vì sao hiện tại vẫn chưa xuất hiện, chẳng lẽ là có chuyện gì ngoài ý muốn sao?
Mặc dù tình cảnh có hơi ồn ào huyên náo, nhưng cũng tương đối trật tự. Dù sao uy phong Đông Phương Tình vẫn còn đó, hơn nữa phương trượng Thiếu Lâm cũng không có xuất hiện cùng Đông Phương Minh chủ. Phải biết phương trượng Nhất Giới cơ hồ sẽ là võ lâm Minh chủ đời kế tiếp, nếu như lúc này phá rối, đây chính là đồng thời cùng nhau đắc tội với cả hai vị Minh chủ mới cũ, không có nhân sĩ võ lâm nào có gan làm chuyện này.
- ----------------------------------------------------
Trên lưng của Kim Nhãn Điêu, Hoắc Nguyên Chân đang cùng Đông Phương Tình khẩn cấp chạy trở về.
Vốn ra bọn họ đã có thể về kịp, thế nhưng dọc đường có hơi trì hoãn.
Đầu tiên bình dấm là Đông Phương Tình này lại có chút ghen tuông.
Sau khi Nhiễm Đông Dạ trở về phòng, Đông Phương Tình bằng vào trực giác bén nhạy của nữ nhân, phát giác ra có chuyện gì đó khác thường.
Đi theo Nhiễm Đông Dạ nhiều năm, Đông Phương Tình vẫn hiểu khá rõ ràng vị sư phụ xinh đẹp tuyệt sắc của mình. Cho dù là trời sập xuống, suy đoán nàng cũng chỉ là khẽ cau mày sau đó phủi phủi bụi trên người thôi, không có chuyện gì có thể chân chính làm cho nàng động dung. Có thể nhìn ra được điểm này từ tình ở huống An Mộ Phong chuyển biến tốt, nhưng Nhiễm Đông Dạ chỉ tỏ vẻ vui mừng ngắn ngủi thoáng qua.
Nhưng trở về phòng, sau khi Nhiễm Đông Dạ nói cho nàng biết đã có thể rời đi, bất ngờ tiến vào trạng thái ngẩn người ngây dại. Thời điểm Nhiễm Đông Dạ ngẩn ra rất nhiều, nhưng lần này lại không giống, Đông Phương Tình cảm giác được lòng sư phụ có vẻ rối loạn.
Nhiễm Đông Dạ mới vừa ở cùng với người nào? Đương nhiên là Hoắc Nguyên Chân.
Hai người bọn họ ở chung một chỗ học võ cả ngày, mấy lần Đông Phương Tình muốn gặp đều không gặp được, nhất định là giữa bọn họ xảy ra chuyện gì, nếu không sư phụ tuyệt đối không thể rơi vào trạng thái này.
Nếu như là những chuyện khác, Đông Phương Tình tuyệt đối sẽ không hỏi, nhưng chuyện liên quan đến ý trung nhân, tính năng vốn nhạy cảm bèn quyết định.
Đó chính là đi tới bên người sư phụ, lặng lẽ nói bên tai nàng một câu nói.
- Sư phụ, tiểu hòa thượng làm cho người ta rất thích phải không?
Nhiễm Đông Dạ không trả lời, nhưng đầu nàng không tự nhủ được khẽ gật một cái, tuy rằng rất nhẹ nhưng Đông Phương Tình vẫn nhìn thấy được.
Nhiễm Đông Dạ mới vừa làm ra một động tác nhỏ, lập tức ý thức được không đúng, ngưng phắt lại, quay đầu lại nhìn Đông Phương Tình với vẻ ngơ ngác.
Giờ khắc này, sư phụ đối mặt đồ đệ lại có chút chột dạ.
Đông Phương Tình hơi có chút khổ sở cười cười:
- Hòa thượng này thật đúng là tốt số, từ nhỏ đến lớn Tình nhi đều cho rằng không có nam nhân nào có thể sánh được với sư phụ, không có bất kỳ người nào!
- Tình nhi!
Môi Nhiễm Đông Dạ giật giật, nhẹ nhàng nói ra câu nói này, sau đó cũng không nói tiếp.
- Sư phụ, hắn đã làm gì người vậy?
Nhiễm Đông Dạ nhẹ nhàng lắc đầu:
- Không có gì cả.
Đông Phương Tình khẽ nở một nụ cười không vui, nhìn ra cửa sổ:
- Sư phụ, hết thảy người đều hoàn mỹ, bất kể nhân phẩm tướng mạo võ công đều là không chê vào đâu được, nhưng người lại có một nhược điểm, đó chính là đối với nhân tình thế thái, sư phụ lại kém cỏi vô cùng, thậm chí không biết nói dối. Ánh mắt chính là cửa sổ của linh hồn, tâm trạng của sư phụ chỉ dao động rất nhỏ, ở những ánh mắt của người đã bán đứng chính mình.
Lần đầu tiên đối mặt sư phụ mà mình kính trọng nói thẳng như vậy, trong lòng Đông Phương Tình không khỏi có cảm giác kích động, suy nghĩ cũng không phải là rõ ràng.
- Mặc dù đệ tử nhỏ tuổi hơn sư phụ một chút, nhưng chúng ta có một điểm giống nhau, đó chính là chúng ta cùng là nữ nhân. Hơn nữa không thể phủ nhận, đều là nữ nhân rất ưu tú, cho nên đệ tử hiểu được tâm tư sư phụ, sư phụ không gạt được đệ tử.
Đông Phương Tình nói là sự thật, điều kiện của Nhiễm Đông Dạ tự nhiên không cần phải nói, Đông Phương Tình cũng là loại nữ tử xinh đẹp xuất trần, hơn nữa nhiều năm làm Minh chủ càng làm cho nàng có một loại anh khí nữ tử bình thường không có. Chính là anh khí này đã giúp cho nàng đứng vững trước mặt sư phụ mà không rơi xuống hạ phong.
Nếu là bình thời, đệ tử dám nói chuyện như vậy ở trước mặt Nhiễm Đông Dạ, chắc chắn Nhiễm Đông Dạ sẽ không vui vẻ, một ánh mắt lạnh như băng đủ để để cho đệ tử thối lui, nhưng hôm nay Nhiễm Đông Dạ không làm được động tác như thế.
Đúng như lời Đông Phương Tình vừa nói, nhân phẩm trí tuệ của nàng hết thảy đứng đầu, nhưng đối với thế thái nhân tình, thật sự là nàng không được, chỉ có chột dạ một chút như vậy đã làm cho nàng cảm thấy bối rối.
- Tình nhi, thật ra thì chúng ta...
Nhiễm Đông Dạ muốn nói không có gì phát sinh, nàng muốn giải thích trước mặt của đệ tử, từ trước tới nay nàng chưa từng phải giải thích với bất cứ người nào. Nhưng Hoắc Nguyên Chân là người mà Đông Phương Tình thích, cho nên Nhiễm Đông Dạ cảm thấy cần giải thích một chút, nhưng không biết mở miệng như thế nào.
Thấy Nhiễm Đông Dạ muốn nói lại thôi, Đông Phương Tình càng thêm khẳng định ý nghĩ trong lòng.
Nàng là người dám làm dám chịu, vì người mình thích, vì hạnh phúc của mình, nàng dám đấu tranh cùng bất cứ kẻ nào. Nhưng đối mặt nữ tử hóa thân hoàn mỹ Nhiễm Đông Dạ này, nàng cũng không sinh ra hiếu thắng tranh đoạt gì, chỉ có thể bất đắc dĩ lắc lắc đầu.
- Sư phụ, xin thứ cho Tình nhi bất kính, Tình nhi là nữ nhân, nữ nhân nên toàn lực tranh thủ hạnh phúc của mình, dù là hạnh phúc này xa xôi như vậy, dù là chỉ có một chút hy vọng, Tình nhi cũng sẽ không bỏ cuộc. Cho nên hôm nay mạo phạm sư phụ, kính xin sư phụ tha thứ.
Nhiễm Đông Dạ không có nói tha thứ hay không, mà đang chậm rãi nghiền ngẫm gì đó.
Đông Phương Tình cũng đang đợi, nàng tin tưởng nói đến trình độ này, Nhiễm Đông Dạ ít nhiều gì cũng nên có điều bày tỏ, ít nhất cũng phải giải thích rõ ràng.
Nhưng lần này Nhiễm Đông Dạ không có giải thích, qua một hồi nàng mới có vẻ hơi mệt mỏi đưa tay xoa xoa trán:
- Tình nhi, sư phụ cảm thấy mệt mỏi, các ngươi mau trở về đi thôi, chớ có làm trễ nải thời gian đại tuyển Minh chủ.
Lời nói êm ái, nhưng rơi vào trong tại Đông Phương Tình lại như sấm sét.
Sư phụ không có đưa ra bất kỳ giải thích gì?
Nàng là sư phụ, không giải thích gì cũng là bình thường, Đông Phương Tình sẽ không tức giận bởi vì chuyện này. Chuyện làm cho nàng lo lắng không yên chính là thái độ của sư phụ.
Cho dù không phải là mặc nhận, tối thiểu nàng không có phủ nhận, không phải vậy sao?
Trong lòng có hơi lạnh lẽo, Đông Phương Tình nhận thức được một vấn đề, đó chính là ai nói sư phụ không hiểu một chút thế thái nhân tình. Thật ra nàng cũng hiểu, chẳng qua là trước kia không có chuyện gì thật sự chạm đến đến lợi ích của nàng, cho nên nàng mới không có đất để phát huy.
Mà lần này, thái độ sư phụ chính là phản kích đối với thái độ của mình mới vừa rồi hơi có vẻ ép người quá đáng.
Không sai, nàng là thân nữ nhân, được trời cao ban cho ân sủng lớn nhất. Chỉ cần người của nàng vẫn còn đó, chỉ cần nàng biểu lộ ra một chút thái độ, đó chính là phản kích sắc bén nhất đối với những nữ tử khác.
Tối thiểu bây giờ, Nhiễm Đông Dạ phản kích làm cho trong lòng Đông Phương Tình lạnh toát.
Là sư phụ muốn nhắc nhở mình ư, sư phụ muốn tranh thủ cái gì sao?
Nhiễm Đông Dạ đã hạ lệnh trục khách, một chút dũng khí Đông Phương Tình mới vừa tích tụ lại đã giải tán dưới uy phong sư phụ. Nàng chỉ có thể nhẹ nhàng khom người thi lễ, sau đó yên lặng thối lui ra khỏi phòng.
Thầy trò đều là Tiên Thiên viên mãn, nếu như không có gì ngoài ý muốn, tối thiểu còn có thời gian mấy trăm năm chung sống, cuộc sống sau này còn rất dài, Đông Phương Tình không dám chân chính nghịch ý sư phụ.
Bên ngoài phòng, Hoắc Nguyên Chân vẫn còn chờ đợi.
Thấy Hoắc Nguyên Chân, đi theo hắn cùng lên lưng Kim Nhãn Điêu, rúc vào lồng ngực ấm áp của hắn, nhìn nụ cười quan tâm đầy yêu thương của hắn, trong lòng Đông Phương Tình lần đầu tiên có vẻ hoang mang.
Mùng Chín tháng Chín rồi, qua hôm nay, Đông Phương Tình sẽ yêu cầu hắn đưa ra một lựa chọn giữa nàng và Lý Thanh Hoa.
Hoắc Nguyên Chân sẽ lựa chọn thế nào?
Đông Phương Tình có lòng tin đối với mình, có lòng tin đối với khoảnh khắc cùng nhau đối mặt sinh tử của bọn họ nhưng không phải là Lý Thanh Hoa cũng vậy sao?