Dịch: Hạo Thiên
Đả tự: Sơn Lão Ma
Giác Viễn đi lên lôi đài, dư quang khóe mắt liếc qua chỗ Thiếu Lâm, chỉ thấy hai mắt Hoắc Nguyên Chân khép hờ ngồi tĩnh tọa ở đó. Cho dù là Nhất Giới không nhìn y, y cũng có hơi chột dạ, hốt hoảng đưa mắt trở lại, rơi xuống trên người của Tô Xán.
Hai người đi tới giữa lôi đài đối mặt với nhau, tiếng hoan hô trở nên bình lặng lại, mọi người đều tụ tinh hội thần chờ hai bên đánh.
Bên ngoài sân có người gõ một tràng thanh la, coi như tỷ võ bắt đầu.
Nhưng hai người cũng không có lập tức động thủ, ánh mắt Giác Viễn nhìn chăm chú vào Tô Xán, chậm rãi lên tiếng nói:
- Tô Xán sư đệ.
Đệ tử tục gia đều coi như là đệ tử đời thứ ba của Thiếu Lâm, ngang hàng chữ Giác, Giác Viễn lớn hơn Tô Xán, nên gọi y sư đệ là đúng.
Không nghĩ tới Tô Xán quát một tiếng:
- Im miệng! Ngươi là phản đồ Thiếu Lâm, đã không có tư cách gọi ta là sư đệ.
Giác Viễn cười lạnh một tiếng:
- Ta gọi người là sư đệ không phải là quá phận, nếu nói phản đồ, chỉ sợ ngươi phản bội vẫn còn trước cả ta, có tư cách gì nói ta như vậy?
Tô Xán ngẩn người một chút, thời gian trôi qua quá lâu, chính y suýt chút nữa cũng quên mất bản thân mình cũng là một tên phản đồ, chỉ bất quá tên phản đồ này là phương trượng gợi ý, nếu không chắc là Tô Xán sẽ không phản bội.
Nhưng người ngoài không biết chuyện này, Tô Xán lại không thể nói ra chân tướng của chuyện này ở nơi đây. Những trưởng lão sau lưng kia có mấy kẻ thân mật biết một ít tình huống, nhưng còn có rất nhiều người không biết, Tô Xán vẫn không thể lập tức nói rõ chuyện này.
Trước khi giang hồ chưa ổn, bất kể là Thiếu Lâm hay Cái Bang đều cần cẩn thận một chút.
Giác Viễn thấy Tô Xán bị mình nói cho á khẩu nghẹn lời, chậm rãi nói tiếp: - Tô Xán sư đệ, hẳn bây giờ bản chưởng môn có thể xưng hô ngươi như vậy! Tô Xán bất đắc dĩ gật đầu một cái:
- Chúng ta lập tức sẽ động thủ, ngươi muốn nói nhảm gì thì nói nhanh lên, nói xong ta còn phải thu thập ngươi.
- Rất đơn giản, bản chưởng môn chỉ là muốn nói cho ngươi biết một câu.
Giác Viễn dứt lời, dùng thanh âm chỉ có Tô Xán có thể nghe được thấp giọng nói:
- Cái Bang thành lập không dễ, hãy biết quý trọng địa vị ngươi đi, không nên đối nghịch cùng Thanh Thành trên giang hồ, nếu không có lẽ ta sẽ không hạ thủ lưu tình.
Lời nói của Giác Viễn nhìn như hung ác, nhưng bên trong lại có hai tầng hàm nghĩa.
Thứ nhất, y muốn biểu đạt, chỉ cần Tô Xán không tìm y gây phiền phức, Thanh Thành cũng sẽ không chủ động khiêu khích Cái Bang.
Thứ hai, chính là Tô Xán có thể còn sống đi xuống lôi đài này.
Tô Xán đảo mắt một vòng:
- Bớt nói nhảm, muốn động thủ thì mau đi.
- Giỏi cho tên tiểu tử không biết tốt xấu, hai ta đã là phản đồ Thiếu Lâm, vậy hôm nay bản chưởng môn sẽ dùng công phu Thiếu Lâm đánh bại ngươi.
Tô Xán bên kia cũng quát một tiếng:
- Mặc dù công lực người cao hơn ta, nhưng công phu Thiếu Lâm chưa chắc đã vượt qua ta, có bản lĩnh gì cứ việc sử dụng ra hết đi.
Lời còn chưa dứt, hai người đã quấn lấy nhau chiến đấu kịch liệt.
Tô Xán đi theo Hoắc Nguyên Chân tương đối sớm, mặc dù là đệ tử tục gia nhưng cũng có cố gắng nhiều nhất trong số đệ tử tục gia, học được rất nhiều công phu Thiếu Lâm, quả thật nhiều hơn Giác Viễn.
Mà Giác Viễn lại là nửa đường xuất gia, công phu cao thâm hơn Tô Xán không sai, nhưng nếu y dùng công phu Thiếu Lâm chiến đấu cùng Tô Xán thật sự là không phải là dễ dàng như vậy.
Hai bên coi như tương đương, trận này cũng khá hấp dẫn.
La Hán Quyền, Đại Lực Kim Cương Chưởng, Vô Tướng Kiếp Chỉ vân vân, một loạt công phu Thiếu Lâm được biểu diễn ra trên lôi đài.
Cũng không biết đây là bang chủ Cái Bang chiến đấu cùng chưởng môn Thanh Thành, hay là một cuộc so tài nội bộ giữa đệ tử Thiếu Lâm.
Công phu hai người cũng rất cao, đánh cho toàn trường sôi nổi vô cùng, người xung quanh quan sát cũng thích thú, bắt đầu không ngừng hỏi thăm hai người này dùng công phu gì.
Có một ít người biết chút tình huống, liền bắt đầu giải thích.
- Xem đi xem đi! Một chưởng kia trúng đích, nhưng bị công phu Thiếu Lâm Thiết Bố Sam chặn lại, đây chính là ngành công Thiếu Lâm, là chân công phu!
- Xem Giáng Long Thập Bát Chưởng kia, mặc dù là tuyệt học trấn bang của Cái Bang, nhưng nghe nói cũng là cao tăng Thiếu Lâm đã từng cải biến qua, uy lực quả thật bất phàm, ngay cả rồng cũng hiện ra.
- Xem tay của Giác Viễn đang đỏ lên kìa! Đó là Cửu Dương chân kinh, là Cửu Dương chân kinh! Là tuyệt học Thiếu Lâm của phương trượng Nhất Giới dạy cho Giác Viễn, đáng tiếc ôi đáng tiếc, tiểu tử này đã trở thành phản đồ!
Nghe người chung quanh bàn tán, trên mặt mấy đệ tử Thanh Thành phe Giác Viễn có vẻ khó coi.
Bọn họ thật sự khó có thể hiểu được, chưởng môn cũng đã là Tiên Thiên viên mãn, cần gì phải giằng co lâu như vậy với bang chủ Cái Bang, chẳng lẽ dùng công phu Thiếu Lâm đánh bại đối thủ có ý nghĩa gì sao?
Mặc dù những người này là thủ hạ của Giác Viễn, nhưng cũng gánh vác nhiệm vụ giám thị Giác Viễn, tình huống trước mắt khiến cho bọn họ sinh lòng nghi hoặc.
Người chung quanh thi nhau bàn tán, câu mà bọn họ nhắc tới nhiều nhất chính là thiên hạ võ công xuất Thiếu Lâm.
Trận chiến biểu diễn công phu Thiếu Lâm này là không ai ngờ tới, vốn cho rằng ở đây là trận chiến thực lực hai bên chênh lệch, không ngờ rằng diễn ra như vậy.
Hai người đánh chừng hơn mười phút, Giác Viễn mới xuất ra một chưởng đánh cho Tô Xán ngã lăn, khóe miệng có một chút vết máu, nhìn qua tựa hồ bị thương.
Tô Xán cũng rất kiên cường đứng lên:
- Tiên Thiên viên mãn quả nhiên không phải tầm thường, công phu Thiếu Lâm ngươi luyện cũng hùng mạnh hơn ta, ta thua rồi.
Hoắc Nguyên Chân ngồi nhắm mắt lại, khóe miệng lại lộ ra một nụ cười. Tô Xán nói những lời này rất hay, nói rõ thực lực Giác Viễn là Tiên Thiên viên mãn, như vậy y thua cũng không mất mặt. Đồng thời còn nhân cơ hội tuyên dương võ học Thiếu Lâm, nhấn mạnh tầm quan trọng của công phu Thiếu Lâm, đưa lên tầm cao chẳng kém gì nội lực hùng mạnh.
Giác Viễn thắng cũng không truy kích, chẳng qua là tùy ý khoát tay áo một cái:
- Nội lực ngươi kém ta quá nhiều, nếu như trở về Thiếu Lâm tu luyện năm ba năm nữa, có lẽ có khả năng chống lại bản chưởng môn, nhưng đáng tiếc, chỉ sợ ngươi không có cơ hội đó!
Nói xong những lời này, Giác Viễn nhìn về phía người chủ trì giám sát bên ngoài sân:
- Phải chăng là bản chưởng môn đã thắng trận này?
Người bên ngoài vừa thấy bên trong ngừng tay, vội vàng tuyên bố tỷ võ kết thúc, trận đấu Giác Viễn gặp Tô Xán, Giác Viễn thu được thắng lợi.
Tô Xán kiên cường đứng lên, lảo đảo lắc lư rời đi lôi đài, trở lại phe Cái Bang cũng được hoan nghênh giống như anh hùng. Theo đệ tử Cái Bang đệ tử thấy, bang chủ có thể đối kháng cùng Tiên Thiên viên mãn trong thời gian dài như vậy đã coi như giỏi lắm rồi.
Cũng có một ít người hiểu biết khẽ gật đầu:
- Mặc dù Giác Viễn phản bội Thiếu Lâm, nhưng trong lòng cũng không có hoàn toàn quên môn phái, đối với đồng môn cũ vẫn còn hạ thủ lưu tình, ôi, đáng tiếc lại là tên phản đồ.