Phương Trượng

chương 653: kẻ ngưỡng mộ phương trượng

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Dịch: Hạo Thiên

Đả tự: Sơn Lão Ma

Giác Viễn cũng không cần biết người Thanh Thành phái có hài lòng với kết quả này không, tóm lại mình thắng là đủ rồi trở lại trên đài lập tức nhắm mắt ngồi tĩnh tọa. Y còn phải ra sân, chờ sau khi ba tiểu tổ khác đấu xong, y sẽ tranh ngôi đệ nhất đại tổ thứ nhất với người thắng trong trận đấu của tiểu tổ thứ hai.

Người giang hồ cũng có một ít người bạo lực, mặc dù trận đầu đánh tương đối náo nhiệt, nhưng không có xuất hiện tình huống quá mức kịch liệt, người thất bại cũng chỉ là bị chút thương, bọn họ vẫn không hài lòng lắm, cho nên đều đang mong đợi trận chiến thứ hai.

Hai người tỷ võ trong trận thứ hai, một người là Đông Phương Tình, người còn lại đến từ Thục Sơn phái.

Thục Sơn phái này cũng không nổi danh, bất quá chỉ là một môn phái tam đẳng trong Võ Lâm Minh.

Bản thân môn phái tam đẳng đã nói lên thực lực môn phái này cũng chỉ tầm thường, bình thời cũng sẽ không tới đây tranh đoạt vị trí Minh chủ. Nhưng lần này bọn họ lại phát ra một người tranh đoạt Minh chủ, có thể thấy bọn họ cũng có lòng tin nhất định.

Thậm chí trước kia Hoắc Nguyên Chân cũng không biết môn phái này, rất hiển nhiên Thục Sơn này cũng không phải là Thục Sơn trước kia mình nghe nói qua, thế giới này cũng không có người tu tiên tồn tại.

Dựa theo quy củ, thông thường đều là người có thực lực kém ra sân trước, Đông Phương Tình là tiền nhiệm Minh chủ, đương nhiên phải ra sân chậm một chút.

Cho nên người Thục Sơn phái lên lôi đài trước.

Hoắc Nguyên Chân mở mắt, cẩn thận quan sát người này.

Người này tuổi không lớn lắm, nhưng lại có hai hàng lông mày trắng, hơn nữa rất dài, phối hợp với gương mặt trẻ tuổi có vẻ quái dị.

Nhưng công lực của người này cũng không thấp, hắn đạt tới trình độ chuẩn viên mãn, chỉ còn cách Tiên Thiên viên mãn một bước mà thôi.

Hoắc Nguyên Chân âm thầm gật đầu, không tệ, lại có thể tu luyện tới chuẩn viên mãn, hơn nữa trước kia còn không hề nghe danh, xem ra đây là một người chân chính khổ tu.

Sau khi chưởng môn Thục Sơn lên đài, rút từ sau lưng ra hai thanh kiếm.

Một thanh kiếm màu đỏ, một thanh kiếm màu xanh, song kiếm giơ lên, người này lớn tiếng nói:

- Thục Sơn Bạch Mi, mời Đông Phương Minh chủ chỉ giáo!

Hoắc Nguyên Chân âm thầm thở ra một hơi, may là Bạch Mi, may là song kiếm xanh đỏ mà không phải song kiếm xanh tím, cứ như vậy, Đông Phương Tình thắng lợi cũng không có vấn đề.

Thục Sơn kiếm khách ra sân nhìn như uy mãnh, nhưng Đông Phương Tình lại hoàn toàn không xem y ra gì.

Công lực chênh lệch cực lớn đã định cuộc tranh tài này không thể nào có bất ngờ gì. Hơn nữa Đông Phương Tình cũng không có lý hạ thủ lưu tình đối với Thục Sơn kiếm khách này, sau khi ra sân, Quỳ Hoa Bảo Điển lại phát uy.

Công phu Quỳ Hoa Na Di đại pháp mạnh nhất trong Quỳ Hoa Bảo Điển, nhưng Đông Phương Tình cũng không có dùng chiêu này, giết gà không cần dùng dao mổ trâu, dùng một chiều chỉ pháp lập tức kết thúc chiến đấu.

- Quỳ Hoa Điểm Huyệt thủ!

Chỉ thấy Thục Sơn kiếm khách ngây người như phỗng đứng ở nơi đó, ngay cả người chủ trì cơ hồ chưa kịp phản ứng, Đông Phương Tình cũng đã ung dung rời sân.

Người phía dưới đều tỏ ra trầm mặc, không có tiếng vỗ tay cũng không có tiếng hoan hô.

Nguyên nhân không có gì khác, Đông Phương Tình biểu hiện ra công phu quá mức cường hãn, cao thủ cảnh giới chuẩn viên mãn ngay cả một chiêu cũng chưa qua được đã bị điểm trúng huyệt đạo, đây là chênh lệch về chất.

Từ trước tới nay ấn tượng mà Đông Phương Tình để lại cho người trong võ lâm cũng không tốt, lãnh ngạo, cô tịch, tính tình khó có thể suy đoán, lòng dạ độc ác, hết thảy người dám đối nghịch với nàng sẽ bị diệt trừ, người như vậy không nên làm Minh chủ là hơn.

Trước đó Đông Phương Tình đã nói không muốn tiếp tục đảm nhiệm Minh chủ nữa, nhưng lại còn báo danh. Vừa mới bắt đầu mọi người còn cho rằng bất quá là chiếu lệ qua loa, không ngờ lại là đánh thật.

Võ công phương trượng Nhất Giới thật sự không phải tầm thường, nhưng Đông Phương Tình tựa hồ mạnh hơn một ít. Tình cảnh lần trước Triệu Vô Cực phản loạn, mọi người vây công Đông Phương Tình mang lại cho nhân sĩ võ lâm trung động quá lớn. Cho nên trong lòng mọi người đều có chút sợ hãi, sợ nữ ma đầu này tiếp tục đoạt được chức Minh chủ lần nữa, quả thật không phải là chuyện tốt lành

Chiến đấu giữa hai tiểu tổ cứ như vậy kết thúc. Hiện tại còn lâu mới tới giờ Ngọ, sau khi nghiên cứu ngắn ngủi quyết định tiếp tục tiến hành tỷ võ tiểu tổ thứ ba thứ tư, tranh thủ kết thúc tỷ võ tiểu tổ trước buổi trưa, như vậy buổi chiều cũng chỉ còn ba trận tỷ thí nữa là xong.

Trận chiến thứ ba tiến hành giữa truyền nhân Mật tông Tang Cách cùng chưởng môn Hoàng Sơn.

Chưởng môn Hoàng Sơn dám tham chiến đại tuyển Minh chủ lần này, cũng là vì thời gian gần đây bất chợt đột phá, tiến vào cảnh giới chuẩn viên mãn. Mặc dù lão không dám hy vọng xa vời ngôi Minh chủ, nhưng ló mặt ra trước nhân sĩ võ lâm, tuyên dương Hoàng Sơn phái một phen cũng là chuyện tốt.

Nhưng bây giờ lão đầu này có dã tâm lớn hơn. Bởi vì đối thủ của lão chỉ là một tiểu Lạt Ma Mật tông, đánh bại y hẳn là không có vấn đề gì. Nếu như lão thắng trận này, như vậy kế tiếp sẽ phải đối mặt người thắng trong trận chiến giữa phương trượng Thiếu Lâm Nhất Giới cùng cao thủ Miêu Cương.

Lão tự biết không phải là đối thủ của Thiếu Lâm Nhất Giới, nhưng giằng co một lúc hẳn là có thể. Đến lúc đó sẽ ra vẻ phong độ quân tử một chút, tưởng phương trượng Thiếu Lâm từ bị đại độ, nhất định cũng sẽ không làm khó dễ mình quá mức.

Chỉ cần có thể đại chiến một trận cùng phương trượng Thiếu Lâm, sau đó thấy đến lúc sẽ chủ động nhận thua, đến lúc đó người trên giang hồ sẽ nói:

- Hãy xem chưởng môn Hoàng Sơn thật là lợi hại, đầu tiên là loại cao thủ Mật tông, sau đó đại chiến ba trăm hiệp cùng tân Minh chủ phương trượng Nhất Giới, dưới tình huống chưa hề thất bại chủ động nhận thua, quả thật là có phong độ của ở bậc đại hành gia.

Trong mắt đã xuất hiện cảnh tượng oai phong của mình trên lôi đài, xuất hiện cảnh tượng ngày sau Hoàng Sơn cũng trở thành môn phái nổi danh giang hồ, vô số người tới bái sư học nghệ, miệng chưởng môn Hoàng Sơn quên cả khép lại.

Tâm trạng thật tốt, lão nhìn tiểu Lạt Ma Mật tông mới vừa ra sân, sắp sửa bị loại kia cũng thấy thuận mắt hơn nhiều, tay vuốt râu khề khà nói:

- Tiểu Lạt Ma, thấy người nhỏ tuổi như vậy, bản chưởng môn cũng không làm khó ngươi, lát nữa sẽ cho người thua có thể diện một chút. Để cho người từ bên ngoài tới như người biết, chẳng những võ lâm Trung Nguyên ta là đầm rồng hang hổ, hơn nữa càng có thể lấy đức thu phục người!

Trong lòng Tang Cách cũng đang có hơi bối rối, bởi vì y thầm tính toán, cho dù mình thắng trận này, như vậy trận kế tiếp sẽ phải đối mặt phương trượng Thiếu Lâm Nhất Giới.

Đối mặt với bất kỳ người nào Tang Cách cũng không hề hãi sợ, nhưng mấy ngày trước mới đánh cuộc thất bại dưới tay Nhất Giới, nên lúc Tang Cách đối mặt Nhất Giới luôn luôn có chút chột dạ, vạn nhất hòa thượng này bày ra thân phận Đại ca chèn ép mình thì sao?

Trong lúc y đang lo âu, chưởng môn Hoàng Sơn này giả bộ tiền bối cao nhân trước mặt mình, khiến cho Tang Cách cũng có chút căm tức.

- Hừ, trước khi rời đi Tuyết Vực cao nguyên, ta còn có chút xem thường võ lâm Trung Nguyên, nhưng đến nơi này mới biết trước kia quả thật có hơi ếch ngồi đáy giếng. Nói đầm rồng hang hổ là không giả, bất quá trong đó nhất định không bao gồm lão!

Sắc mặt chưởng môn Hoàng Sơn lập tức sa sầm:

- Rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt! Tiểu Lạt Ma, đây là người tự rước lấy nhục!

- Vậy sao, lão có thể kiên trì một chiêu dưới tay ta, ta sẽ nhận thua.

Tang Cách không muốn nói nhảm cùng chưởng môn Hoàng Sơn này, thân thể thấp thoáng một cái, lấy tốc độ không thể tưởng tượng nổi đi tới trước mặt của chưởng môn Hoàng Sơn.

Keng một tiếng vang lên, chưởng môn Hoàng Sơn vừa muốn rút kiếm, nhưng lão ngàn vạn lần không nghĩ tới tốc độ Tang Cách nhanh đến mức này, chỉ thấy một bàn tay nhanh chóng phóng đại ở trước mắt mình.

- Mật tông Đại Thủ ấn!

Một bạt tai vang dội quất vào mặt chưởng môn Hoàng Sơn, chênh lệch giữa cao thủ cảnh giới Ngự cùng chuẩn viên mãn thật sự là quá lớn. Nếu lão tiến vào viên mãn còn có thể giằng co một chút với Tang Cách, nhưng hiện tại thực lực lão mới là chuẩn viên mãn, cũng không thể giằng co. Mới vừa lên đã bị Tang Cách tát cho một cái, lăn lông lốc ba bốn vòng sau đó mới rời khỏi lôi đài.

Mật tông Đại Thủ ấn dùng để tát tai, Tang Cách cũng đã khai sáng một tiền lệ, sau khi đánh ngã chưởng môn Hoàng Sơn cũng không quay đầu lại đi xuống đài.

Trong trường trải qua khoảnh khắc yên lặng ngắn ngủi, sau đó giống như nước rót vào chảo dầu sôi, nhất thời trở nên sôi trào.

Tang Cách khác với Đông Phương Tình, người trong giang hồ đều biết Đông Phương Tình là Tiên Thiên viên mãn, hơn nữa rất hiển nhiên thời gian gần đây lại có đột phá, suy đoán dù không đến cảnh giới Ngự cũng không xê xích gì nhiều. Nàng có thể một chiêu đánh bại cao thủ chuẩn viên mãn là bình thường, hợp lý.

Nhưng Tang Cách này là ai vậy? Chỉ là một tiểu Lạt Ma không có tiếng tăm gì cũng có thể một chiêu thu thập một cao thủ chuẩn viên mãn, chẳng lẽ công lực của y không kém hơn Đông Phương Tình sao?

Mặc dù Thần Long giáo đã có cao thủ cảnh giới Ngự xuất hiện giang hồ, nhưng cảnh giới Ngự đối với những nhân sĩ võ lâm này còn quá xa xôi. Theo suy nghĩ của bọn họ, có thể trở thành cảnh giới Ngự, thế nào cũng phải là lão đầu tử râu tóc bạc phơ mới có sức thuyết phục.

Cho nên cũng không ai hoài nghi Tang Cách là cảnh giới Ngự, có lẽ công lực của y cũng không kém Đông Phương Tình bao nhiêu.

Cho dù là như vậy mọi người cũng vô cùng kinh hãi, không hiểu vì sao tên đệ tử Mật tông này lợi hại như thế, độ khó của cái tát kia cũng không kém gì Đông Phương Tình điểm huyệt vừa rồi, đánh cho cao thủ chuẩn viên mãn không thể phản ứng lại.

Xem ra địa vị võ lâm Minh chủ này là thứ tốt, nhiều cao nhân tới tranh cướp như vậy, lần đại tuyển Minh chủ này sẽ có trò hay để xem.

Dù sao người giang hồ vẫn thích xem náo nhiệt. Lúc đầu cho rằng Minh chủ sẽ là Nhất Giới, sau đó thấy Đông Phương Tình tựa hồ cũng không có ý nương tay, như vậy hẳn Minh chỉ là một trong hai người.

Mà bây giờ lại tới một cao thủ Mật tông, còn có Thần Long giáo Giác Viễn cũng là Tiên Thiên viên mãn, đây thật là cao thủ tụ tập, long tranh hổ đấu.

Sau khi Đông Phương Tình thấy biểu hiện của Tang Cách, có vẻ lo lắng nhìn về phía Hoắc Nguyên Chân. Nàng có thể cảm giác được, nếu như mình không thể đột phá bình cảnh Tiên Thiên viên mãn, cũng không phải đối thủ của Tang Cách này, Hoắc Nguyên Chân có thể được không?

Chỉ thấy Hoắc Nguyên Chân vẫn khoanh chân ngồi yên chỗ cũ, dường như ông hề nhìn thấy cảnh tượng vừa rồi.

Đông Phương Tình âm thầm căm tức trong lòng, dáng vẻ như không có chuyện gì của hòa thượng này mang theo bóng dáng của Nhiễm Đông Dạ. Nhưng hiện tại cũng không phải là lúc tỏ vẻ bình thản như vậy, chẳng lẽ ngươi không quan sát đối thủ của ngươi sao?

Cũng không biết lúc sư phụ ở một mình với hắn, rốt cục đã dạy hắn những gì, dạy trong thời gian ngắn ngủi như vậy có thể tạo được hiệu quả gì không?

Bên trong trường sôi trào thật lâu mới bình tĩnh lại, lúc này người chủ trì tuyên bố cuộc so tài tiểu tổ cuối cùng bắt đầu, phương trượng Thiếu Lâm Nhất Giới đấu với Độc Long giáo Nam Triệu Phong đến từ Miêu Cương.

Nam Triều Phong là một trang hán chừng bốn mươi tuổi, quanh thân đeo trang sức các loại dân tộc thiểu số, thích nói dông dài. Trên người y còn có mấy cái túi, nhìn qua có vẻ hơi nặng cũng không biết là thứ gì.

Là kẻ có danh tiếng nhỏ nhất, Nam Triệu Phong lên đài trước, đầu tiên là ôm quyền thi lễ một vòng với người xung quanh, sau đó mới nhìn về phía chỗ ngồi của Thiếu Lâm lên tiếng nói:

- Phương trượng Nhất Giới, Nam Triều Phong ngưỡng mộ đại danh đã lâu như sấm bên tai, mặc dù tự biết tuyệt đối không phải là đối thủ phương trượng, nhưng Nam Triệu Phong vẫn hy vọng có thể có một cơ hội lần lãnh giáo chính diện, được phương trượng chỉ điểm cho đôi chút. Ngày sau Nam Triệu Phong trở lại Miêu Cương, cũng có tư cách khoác lác với các tộc nhân.

Người chung quanh đều phát ra tiếng cười thiện ý, tên Nam Triệu Phong này coi như thức thời, công lực của y cũng coi như không kém, cảnh giới chuẩn viên mãn, dĩ nhiên ở trước mặt phương trượng Thiếu Lâm Nhất Giới không đáng kể gì, có thể khiêm tốn hơn nữa biết hài hước như vậy, đầu tiên thật sự là lấy được hảo cảm của rất nhiều người.

Ngay cả Đông Phương Tình cũng nhẹ nhàng đưa tay che miệng anh đào nhỏ, đôi mắt lộ nét cười, có người khen ngợi Hoắc Nguyên Chân, nàng vui mừng hơn ai hết.

Rốt cục lúc này Hoắc Nguyên Chân cũng mở mắt, cũng không có thi triển khinh công, cứ như vậy từng bước một đi tới giữa lôi đài.

Nam Triều Phong thấy Hoắc Nguyên Chân lên đài, lại càng tươi cười rạng rỡ, từ xa đã thi lễ với Hoắc Nguyên Chân:

- Phương trượng, rốt cục lão nhân gia cũng đã ra, tại hạ ngưỡng mộ đã lâu, hôm nay rốt cục gặp được chân nhân, thật là cao hứng... Chậc chậc, quả thật hết sức tuyệt vời, phương trượng thiên đình đầy đặn, địa các vuông vức, tướng mạo đường đường, thật là rồng trong loài người, ngày sau thành Phật làm tổ cũng không phải là chuyện khó.

Hoắc Nguyên Chân đi lên lôi đài, đi tới trước mặt của Nam Triệu Phong, đầu tiên là chắp tay thi lễ, lên tiếng nói:

- A Di Đà Phật! Vị thí chủ này là từ Miêu Cương tới?

- Không sai không sai, tại hạ Miêu Cương Nam Triều Phong.

- Bần tăng nghe nói, cao thủ Miêu Cương giỏi về dùng độc, không biết là thật hay giả?

- Cái này đúng là thật, Miêu Cường độc trùng đông đảo, nếu như không biết một chút thủ đoạn khu trùng lấy độc, chỉ sợ rất khó sinh tồn ở đó.

- Vậy hiện tại hai ta chiến đấu, không biết thí chủ có sử dụng những độc trùng kia công kích bần tăng hay không?

Mọi người vừa nghe nhất thời hiểu ý Hoắc Nguyên Chân, nếu như cũng dùng độc trùng công kích, như vậy tỷ võ này còn công bình sao?

Lấy ra mấy trăm con rắn độc, chỉ sợ không cần đánh, đối thủ cũng sẽ sợ vỡ mật bất động.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio