Phương Trượng

chương 654: chiến nam triều phong

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Dịch: Hạo Thiên

Đả tự: Sơn Lão Ma

Nụ cười rạng rỡ của Nam Triệu Phong chợt hơi sượng lại:

- Tại hạ tự biết không phải là đối thủ của phương trượng, nhưng độc trùng thuật này cũng là bản lĩnh độc môn của người Miêu Cương ta, những xà trùng kia cũng là sủng vật của ta. Sử dụng sủng vật của mình trợ chiến hắn không phải là gian dối gì...

Dường như Hoắc Nguyên Chân không có ý gây khó khăn cho Nam Triều Phong:

- Vậy ý thí chủ muốn nói, sử dụng sủng vật trợ chiến là được phép phải không?

- Dĩ nhiên, bất quá nếu phương trượng không đồng ý, chúng ta còn có thể thương lượng.

Hoắc Nguyên Chân khẽ khoát tay:

- Không sao, bần tăng chẳng qua là tùy tiện hỏi, thí chủ cứ yên tâm sử dụng là được, bây giờ chúng ta có thể bắt đầu.

Hoắc Nguyên Chân đối trận Nam Triều Phong, trước khi trận chiến diễn ra mọi người nhận định trận này không có gì suy nghĩ.

Dù sao Nhất Giới mấy năm qua nổi danh trên giang hồ quá nhiều, theo như kiến thức phổ biến của mọi người, nhất định hắn là một Tiên Thiên viên mãn, hơn nữa còn là cường giả trong viên mãn.

Thiếu Lâm đánh một trận cùng Thần Long giáo, Đông Phương Thiếu Bạch cùng Động Huyền Tử liên thủ đuổi theo giết Nhất Giới, hắn cũng trở về giống như không có chuyện gì. Có thể thối lui an toàn trước hai đại viên mãn giáp công, không phải là cao thủ viên mãn cường hãn làm sao có thể làm được?

Mặc dù Nam Triệu Phong kia cũng là cao thủ chuẩn viên mãn, nhưng dù sao chênh lệch quá lớn với Nhất Giới, không ai coi trọng y.

Hiển nhiên Nam Triệu Phong cũng hiểu điểm này, y biết không cách nào đánh bại hòa thượng này trong chiến đấu, cho nên mới ban đầu không có ý định dây dưa cùng Hoắc Nguyên Chân. Sau khi chiến đấu bắt đầu, y bất ngờ nhảy lui về phía sau thật xa.

Hoắc Nguyên Chân cũng không đuổi theo làm mất thân phận, cứ đứng yên nơi đó chờ đợi, xem thử Nam Triều Phong này muốn giở trò gì.

Nam Triều Phong cũng suy đoán Nhất Giới là hòa thượng, cũng sẽ không bám sát mà đánh, chờ mình chủ động xuất thủ, mà thứ y cần cũng chỉ là chút thời gian như vậy mà thôi.

Thấy Nhất Giới vẫn không truy kích, Nam Triều Phong thở ra một hơi thật dài, lấy trên vai xuống một cái túi.

Y dốc miệng túi xuống đất, tay khẽ giữ một cái, nhất thời một cỗ khí tanh hôi xông vào mũi.

Người trong trường ai nấy giật nảy mình, bởi vì Nam Triệu Phong thả ra là một túi đầy rắn độc.

Vô số rắn độc hình thành một bầy rắn, sau khi rơi xuống đất cuộn chung lại với nhau, con nào con nấy ngọ nguậy liên hồi, khiến cho người ta nhìn thấy phải tê dại da đầu.

Ngay cả cao thủ như Đông Phương Tình cũng phải khẽ nghiêng đầu đi, mặc dù công lực nàng cao nhưng dù sao cũng là nữ tử, trời sinh có bản năng sợ hãi loại động vật bò sát này.

Rắn độc xuất hiện, Nam Triệu Phong cũng yên tâm, nhìn Hoắc Nguyên Chân cười hắc hắc một cái:

- Phương trượng, nếu ngươi cũng cho rằng sủng vật tham chiến không tính là phạm quy, như vậy tại hạ sẽ thả những vật nhỏ này ra, nếu không làm sao ta có lá gan so chiều cùng phương trượng!

Hoắc Nguyên Chân bất động thanh sắc gật đầu một cái:

- Có thể làm cho những xà trùng này nghe lệnh người, cũng coi là một môn bản lãnh. Bất quá những xà trùng này là thứ kịch độc, có thể dễ dàng lấy mạng người ta. Mặc dù người xuất gia chúng ta chú trọng từ bi đại độ, quét sân không nỡ làm bị thương con kiến, thương cho thiêu thân lao đầu vào lửa, nhưng dù sao những thứ này quá mức âm độc, nếu như lưu lại sợ rằng thương tổn tới người vô tội. Nếu như bần tăng trừ đi chúng, thí chủ không nên trách bần tăng là được!

Nam Triều Phong gật đầu:

- Phương trượng nói quá lời, nếu người có thể trừ đi bọn chúng, vậy cứ việc trừ đi là được. Bất quá nếu là bị xà trùng đả thương cũng không cần lo lắng quá mức, tại hạ tự nhiên có giải được cứu người, đương nhiên là dưới tình huống bị thương không nặng lắm.

Người chung quanh nghe vậy ai nấy đều có hơi biến sắc, Nam Triệu Phong nói như thế, đoán chừng là chuẩn bị tính toán hạ độc thủ.

Thì ra từ đầu y đã có chủ ý này, khó trách lại cố ý dẫn dụ phương trượng Nhất Giới nói ra lời đồng ý sử dụng sủng vật.

Tuy rằng người này tươi cười luôn miệng có vẻ trung hậu, thật ra tâm cơ hết sức thâm trầm.

Chẳng qua là phương trượng Nhất Giới xưa nay khôn khéo, vì sao lại trúng kế tên này như vậy?

Cho tới những người vốn vô cùng coi trọng Nhất Giới sẽ thắng trận này, lúc này cũng tỏ ra lo lắng. Những xà trùng này nguy hiểm chết người, không cẩn thận rất có thể sẽ lật thuyền trong mương.

Tựa hồ Nam Triệu Phong cũng rất có lòng tin với những xà trùng này, miệng phát ra những tiếng huýt sáo, dường như đang thao túng xà trùng.

Quả nhiên, sau khi bầy rắn độc kia nghe thấy tiếng huýt sáo, trong nháy mắt nhanh chóng tản ra, sắp hàng cũng có vẻ chỉnh tề, tất cả đầu rắn nhìn về phía Triều Phong.

Nam Triều Phong chỉ tay về phía Hoắc Nguyên Chân bên kia:

- Bạn nhỏ, hòa thượng kia chính là thức ăn của các ngươi, lên cho ta!

Hoắc Nguyên Chân nghe nói như thế khẽ cau mày, Nam Triều Phong này quả nhiên ác độc, xem ra là thường hạ loại mệnh lệnh này, như vậy nói cách khác y thường bắt người sống cho những độc xà này ăn.

Những xà trùng này lập tức đồng loạt quay đầu, toàn bộ quay mặt nhìn Hoắc Nguyên Chân, thô sơ giản lược nhìn qua ước chừng có hơn một trăm con.

Ngũ Bộ Xà, Trúc Diệp Thanh, Kim Hoàn Xà, Ngân Hoàn Xà, Nhãn Kính Xà, Hưởng Vi Xà vân vân, rậm rạp chằng chịt, lưỡi nó không ngừng phun ra nuốt vào, vừa nhìn đã khiến cho người ta ghê tởm.

Những tiếng soàn soạt vang lên, tốc độ của đám rắn độc này vượt qua rắn độc thông thường, bò về phía Hoắc Nguyên Chân rất nhanh.

Hoắc Nguyên Chân không xem thường những độc xà này, nếu là rắn độc thông thường e rằng Nam Triều Phong cũng không mang ra đây. Bởi vì mặc dù động tác của rắn độc rất nhanh nhưng so với võ lâm cao thủ vẫn còn chậm. Nhất là trong hoàn cảnh lôi đài trống trải không có nơi nào ẩn nấp này, e rằng cảnh giới Hậu Thiên tay cầm bảo kiếm cũng có thể chém chết trăm con dưới tình huống có chuẩn bị.

Nếu y dám lấy ra, hơn nữa còn là lấy ra ở trước mặt mình, vậy chứng minh năng lực mọi mặt những độc xà này đều phải vượt xa loài rắn bình thường.

Giơ tay lên, Hoắc Nguyên Chân bắn ra một đạo Vô Tướng Kiếp Chỉ thẳng tới đầu một con Kim Hoàn Xà.

Tốc độ một chỉ này không nhanh, nhưng cũng tuyệt đối không chậm, không nghĩ tới Kim Hoàn Xà kia hơi lắc đầu một cái, chỉ một cái lắc đầu đơn giản như vậy đã tránh thoát một chỉ của Hoắc Nguyên Chân.

Một đạo khói trắng dâng lên, Vô Tướng Kiếp Chỉ đánh ra trên mặt đất một lỗ thủng.

Người chung quanh đều trợn mắt há mồm, thì ra rắn này còn biết né tránh, như vậy phải ứng phó thế nào?

Hoắc Nguyên Chân cũng đã nổi lên một ít hứng thú, lại sử dụng Bát Nhã thần chưởng đánh ra một chiêu phách không chưởng.

Chưởng phong sắc bén, chợt đánh về phía trung ương bầy rắn.

Trong phạm vi chưởng phong bao trùm ước chừng có hơn hai mươi con rắn độc, nhưng sau khi Hoắc Nguyên Chân xuất chưởng, số rắn này bất ngờ nhanh chóng tách ra hai bên, động tác linh hoạt làm cho người ta không thể tưởng tượng nổi.

Bất quá chưởng phong Hoắc Nguyên Chân cũng hết sức bất phàm, cho dù là dư âm sau khi đánh xuống đất cũng là có năng lực chấn động rất mạnh. Mặc dù đám rắn độc kia tránh khỏi, nhưng sau khi chưởng phong Hoắc Nguyên Chân đánh xuống đất, dư âm xung kích lan ra, cũng có mười mấy con rắn độc bị liên lụy.

Mấy con ở khoảng cách gần, thân thể đều bị chấn đứt, ngoài ra còn có mấy con lại là bị dư âm chấn hôn mê bất tỉnh, vô ý thức lăn lộn giãy dụa trên mặt đất.

- A Di Đà Phật! Bần tăng sát sinh rồi, tội quá tội quá! Bất quá những thứ ác độc này có giết cũng không sao, giết chúng sẽ cứu được nhiều người hơn. Cho dù vì vậy mà phải xuống địa ngục A Tỳ, bần tăng cũng không sợ!

Chết mấy con rắn, sắc mặt Nam Triều Phong có chút khó coi, không còn nét tươi cười thoải mái như trước nữa, miệng cười mà cơ mặt không cười:

- Phương trượng hảo công phu, bất quá cũng đừng cao hứng quá sớm, đây chỉ là chút thức ăn khai vị mà thôi.

Có những xà trùng này làm chỗ dựa, vẻ nhún nhường của y đã biến mất, quả nhiên là sớm có dự mưu.

Y lại cất tiếng huýt sáo, số rắn độc còn lại không còn tụ tập chung một chỗ, mà là phân tán tương đối rộng ra, từ bốn phương tám hướng vọt tới Hoắc Nguyên Chân.

Mùi tanh hôi nồng nặc xông vào mũi, cho dù người ở xa bên ngoài cũng có thể ngửi thấy rõ ràng.

Hoắc Nguyên Chân thử dò xét xuất ra hai chiêu, sau đó cũng không động thủ, mặc cho những xà trùng kia nhanh chóng vọt tới, chẳng qua là nhìn Nam Triều Phong cười nói:

- Thí chủ, người cho rằng những xà trùng này có thể làm tổn thương tới bần tăng sao?

- Tại hạ đã nói, đây chỉ là chút thức ăn khai vị mà thôi!

- Tốt lắm, bây giờ bần tăng sẽ cho ngươi bữa tiệc lớn?

Hoắc Nguyên Chân nói xong, đột nhiên há miệng ra hét lớn một tiếng, trong cổ họng phát ra một tiếng rống giống như rồng ngâm hổ gầm, sóng âm cuồn cuộn đánh tới bầy rắn.

Lần này rắn độc không có đường nào tránh né, bị tiếng sóng xung kích nhất thời đánh cho lăn lộn một đám.

Nam Triều Phong tựa hồ đã sớm ngờ tới chiêu này của Hoắc Nguyên Chân, chỉ cười nói:

- Phương trượng, Sư Tử Hống người nổi tiếng giang hồ, làm sao tại hạ lại không có bất kỳ chuẩn bị gì, những xà trùng này đã sớm trải qua sóng âm huấn luyện, chỉ sợ Sư Tử Hống ngươi không thể làm gì được chúng!

- Vậy sao?

Hoắc Nguyên Chân liếc mắt nhìn bầy rắn, quả nhiên mặc dù bị sóng âm xung kích lăn lộn, nhưng bầy rắn độc kia vẫn có thể bò tới rất nhanh, dường như không bị ảnh hưởng gì quá lớn.

- Quả nhiên là có chút bản lĩnh, bất quá rất đáng tiếc, Sư Tử Hống bần tăng không đơn thuần chỉ có tác dụng này.

Hoắc Nguyên Chân nói xong lại rống lớn một tiếng, lại phát ra một đạo sóng âm, đẩy đám rắn độc kia bay lên giữa không trung.

Nam Triều Phong đột nhiên đổi sắc mặt, y nghĩ tới một khả năng đáng sợ.

Quả nhiên một dấu bàn tay màu vàng thình lình xuất hiện, đánh mạnh vào thân thể bầy rắn đang ở giữa không trung, không có cách nào chạy thoát.

Giống như đập ruồi, dấu bàn tay đánh cho bầy rắn kia rơi xuống mặt đất trở lại.

Ầm! Trên mặt đất xuất hiện dấu năm ngón tay cực lớn rõ ràng, mà đại đa số những rắn độc kia đều bị một chưởng này đánh thành thịt nát, vùi lấp bên dưới dấu bàn tay.

- A, hòa thượng thật là ác độc, hại mạng sủng vật ta, ta liều mạng với người!

Một chưởng vỗ chết hơn một trăm con rắn ánh mắt của Nam Triều Phong đỏ ửng, dứt khoát lấy một cái túi trên người xuống, giũ xuống đất một cái, bên trong là thật nhiều rít.

Những con rít này mỗi một con nhỏ đều có dài hơn một tấc, lớn lại có hơn một thước, diện mục vô cùng dữ tợn, sau khi rơi xuống đất giương nanh múa vuốt bò về phía Hoắc Nguyên Chân.

Hoắc Nguyên Chân bổn cũ soạn lại, lại phát ra một tiếng Sư Tử Hống.

Nhưng những con rít này đều có rất nhiều chân, sóng âm Sư Tử Hống đánh tới, vô số chân của chúng bám vào mặt đất thật chặt, lớp vỏ thật dày trên thân thể chống đỡ sóng âm, rốt cục cũng chống lại được tiếng Sư Tử Hống này.

- Lần này ngươi không thể đánh rít lên không trung, ta xem ngươi còn có biện pháp gì!

Hoắc Nguyên Chân nhìn những động vật bò sát kinh khủng này, lạnh lùng nói:

- Rít thường không lớn như vậy, nhưng rít của ngươi lại lớn như vậy, hơn nữa trên người mùi huyết tanh nồng đậm, thậm chí trong càng còn dính vụn thịt. Đám rít này là ăn thịt lớn lên, hơn nữa còn là thịt sống, hung vật bậc này, làm sao bần tăng có thể tha cho chúng?!

Hoắc Nguyên Chân cũng có hơi nổi giận, dựa theo mệnh lệnh mới vừa rồi Nam Triều Phong ra lệnh cho bầy rắn, rất có thể những con rít này cũng từng ăn người sống, xem ra cuộc chiến hôm nay có muốn từ bi cũng không được.

Hai tay hợp lại dang ra, một luồng khí xuất hiện, hơn nữa nhanh chóng trở nên lớn trong lòng bàn tay của hắn, rất nhanh tạo thành một luồng khí kinh khủng đường kính đạt tới hai thước.

Một tay đỡ luồng khí hai màu xanh vàng này, Hoắc Nguyên Chân lạnh lùng nhìn chăm chú Nam Triều Phong:

- Người Miêu Cương dùng độc không ít, nhưng dùng đến mức diệt tuyệt nhân tính như ngươi, bần tăng là lần đầu tiên gặp được. Nhà Phật ta chú trọng nhân quả báo ứng, hại người chắc chắn sẽ không được thiện chủng. Thí chủ, báo ứng của ngươi đã tới!

Dứt lời Hoắc Nguyên Chân run tay lên, Tam Phân Âm Dương Khí to lớn kia rơi xuống đất, sau khi rơi xuống đất bắt đầu nhanh chóng xoay tròn, sau đó chạy thẳng về phía bầy rít.

Bình thời có lẽ Hoắc Nguyên Chân sẽ không vận dụng tới Tam Phân Âm Dương Khí, công kích thuần túy nội lực loại này đối phó rất nhiều cao thủ cũng không phải có tác dụng rất lớn, tối thiểu tránh né cũng không khó khăn.

Nhưng trước mặt đám rắn rết này, dùng phương thức nội lực đè ép này là hợp lý. Lực xoay tròn hùng mạnh không phải là đám độc trùng này có thể chống cự, đi tới chỗ nào cũng nghiền nát rắn rít thành tương thịt, xương cốt không còn.

Loại vật ác độc này không nên để chúng lưu lại trên thế giới này hại người.

Mặc dù là người xuất gia, nhưng Hoắc Nguyên Chân cũng không có từ bi như các vị lão tăng cổ hủ, đây chính là khác biệt lớn nhất giữa người xuyên qua với người xuất gia sinh trưởng ở thế giới này.

Nam Triều Phong cũng không nghĩ tới Hoắc Nguyên Chân xuất thủ sắc bén như vậy, mắt thấy độc trùng mình khổ cực nuôi dưỡng bị diệt sạch hết sức dễ dàng, trong tim y hiện tại như đang rỉ máu.

- Ôi chao, giỏi cho hòa thượng, đây là ngươi ép ta!

Y đưa một chiếc còi bằng trúc lên miệng thổi mạnh.

Hoắc Nguyên Chân muốn xông tới dùng một chiêu kết liễu tên Nam Triều Phong này, nhưng thoáng động trong lòng cũng không có làm như vậy. Bởi vì rõ ràng tên này còn có hậu chiêu, nếu như còn có độc vật nào chưa tiêu diệt sạch sẽ, sau này chúng đi tới nơi nào cũng sẽ gây họa, dứt khoát lần này phải nhổ cỏ tận gốc mới được.

Theo tiếng còi của Nam Triều Phong vang lên, nơi xa trong góc tường chợt vang lên tiếng nổ ầm.

Tường gạch bị húc sập, một con trăn khổng lồ đang bò nhanh tới.

Đây là một con trăn gấm, thân dài có chừng hơn hai mươi thước, to như thùng nước, hơn nữa lại là dị dạng, lại có hai đầu.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio