Dịch: Hạo Thiên
Đả tự: Sơn Lão Ma
Mặc dù rắn hai đầu hiếm thấy, nhưng thật sự tồn tại, trăn hai đầu cũng không phải là chưa có tiền lệ.
Nhưng trăn gấm khổng lồ như vậy, hơn nữa còn là hai đầu, Hoắc Nguyên Chân thật sự là thấy lần đầu tiên.
Trăn gấm bò qua chỗ nào, trên khán đài náo loạn một mảnh, sắc mặt đám nhân sĩ võ lâm tái nhợt vội vàng tránh né, e sợ quái vật khổng lồ kinh khủng này cắn phải mình, chắc chắn là lấy mạng.
- Trên thế gian này lại có loài trăn lớn như vậy, thật là ly kỳ.
Nghe Hoắc Nguyên Chân lẩm bẩm như vậy, Nam Triều Phong cười lạnh nói:
- Nhất Giới, đây là chuẩn bị cho ngươi, con trăn này đao thương bất nhập, Tiên Thiền viên mãn cũng chưa chắc có thể thắng nó, để xem hôm nay người ứng phó nó thế nào.
Hoắc Nguyên Chân không để ý đến con trăn gấm khổng lồ đang từ từ tới gần mình, mà nhìn Nam Triều Phong hỏi:
- Rốt cục ngươi là ai, lại hao tổn tâm huyết đối phó bần tăng như vậy?
- Ta là ngươi như thế nào không quan trọng, quan trọng là ngươi phải chết!
Thân phận Nam Triều Phong ở bên trong Hồ Điệp cốc là giáo chủ Độc Long giáo Miêu Cương, Độc Long giáo này sở trường nuôi dưỡng độc vật. Nhưng Hoắc Nguyên Chân cảm thấy mình và bọn họ không có quan hệ gì với nhau, không có khả năng sinh ra một địch nhân như vậy.
Còn chưa kịp hiểu rõ mấu chốt trong đó, con đại mãng xà kia đã bò lên lôi đài.
Hoắc Nguyên Chân vừa nhìn trăn này cũng biết lợi hại, có lẽ nó cũng sắp sửa thành tinh. Hắn cảm thấy khí tức vô cùng nguy hiểm trên người nó, công lực đến bậc này rồi lại cảm giác được khí tức này trên người động vật, thật sự là vô cùng hiếm thấy.
Nam Triều Phong vung tay chỉ Hoắc Nguyên Chân, phát ra một loạt mệnh lệnh cho con trăn gấm, sắc mặt ác độc kích động, hiển nhiên là lệnh cho đại xà giết Hoắc Nguyên Chân.
Hoắc Nguyên Chân không hiểu Nam Triều Phong đang nói cái gì, chỉ nói với hắn:
- Ngươi đã nói sử dụng sủng vật trên lôi đài này không tính là phạm quy, có đúng không?
- Dĩ nhiên, trước đó ta đã hỏi qua ngươi, bây giờ ngươi muốn đổi ý cũng không được nữa.
- Tốt lắm, bần tăng cũng có một sủng vật, để ta gọi nó tới đùa vui một chút vậy.
Hoắc Nguyên Chân nói xong, thoáng động ý niệm, một luồng mây đen từ trên trời giáng xuống, chính là Kim Nhãn Điêu một mực ở trên trời đợi lệnh.
Mới vừa rồi bầy rắn tới công kích Hoắc Nguyên Chân, Kim Nhãn Điêu ở trên trời đã rục rịch muốn động. Thiên tính của chim điêu là rất thích ăn rắn, nhưng Hoắc Nguyên Chân không có đáp ứng nó, phá hủy một bữa tiệc lớn của nó, Kim Nhãn Điêu đang buồn bực. Hiện tại bây giờ nhìn thấy con đại mãng xà này, Kim Nhãn Điêu cũng không kiềm chế được nữa, rốt cục Hoắc Nguyên Chân cũng để cho nó xuống.
Hai cánh duỗi ra rộng mười lăm mười sáu thước, Kim Nhãn Điêu giống như mây đen rợp trời sa xuống, chẳng những khiến cho Nam Triều Phong ngây người trợn mắt, ngay cả con trăn gấm kia cũng run rẩy toàn thân, thân thể khoanh tròn lại, hai đầu đồng thời khẩn trương nhìn chăm chú Kim Nhãn Điêu, không ngừng thè lưỡi, lo lắng thiên địch này sẽ công kích mình.
- Tốt lắm, sủng vật của ta tới rồi, bây giờ để cho bọn chúng chơi đùa với nhau một chút đi.
Thấy Kim Nhãn Điêu to lớn này, sắc mặt Nam Triều Phong tái nhợt, nói với Hoắc Nguyên Chân:
- Ngươi... Ngươi là cố ý, ngươi lừa gạt...!
- A Di Đà Phật! Dưới mắt mọi người, rõ ràng là thí chủ đưa ra yêu cầu này trước, bần tăng bất quá là chiều theo ý thí chủ mà thôi, vì sao lại nói bần tăng lừa gạt?
Hoắc Nguyên Chân cười lạnh một tiếng, nói với Kim Nhãn Điêu:
- Ngươi đi theo bần tăng lâu như vậy, bình thời cũng chưa từng ăn cái gì ngon, ngươi ăn con đại xà này rồi đi đi, coi như tưởng thưởng công lao khổ cực của ngươi.
Kim Nhãn Điêu hưng phấn phát ra một tiếng gáy vang, hai cáng dang rộng mang theo một trận cuồng phong, nhào xuống trăn khổng lồ dưới đất.
Trăn gấm có uy lực khá lớn, nhưng tránh né lại không phải là linh hoạt. Hơn nữa nơi đây là lôi đài trống trải, nó chỉ có thể giương hai đầu lên, táp về phía Kim Nhãn Điêu đang bay xuống.
Nó có hai đầu, Kim Nhãn Điều cũng có song trảo, lấy thế sét đánh không kịp bưng tai chộp một cái, đồng thời chộp trúng hai đầu trăn. Kim Nhãn Điêu ra sức vỗ cánh, thình lình nhấc bổng trăn lên khỏi mặt đất, bay thẳng lên trời.
Trong khi nó bay lên, mọi người nhìn thấy rõ ràng mỏ Kim Nhãn Điêu dài hơn một thước mổ mạnh xuống một cái đầu của trăn gấm.
Một mảnh máu rơi xuống đất, một đầu của trăn đã bị Kim Nhãn Điêu mổ đứt.
Xong đời, con đại mãng xà này mới vừa ra sân liền xong đời, đụng phải thiên địch, hôm nay chính là ngày chết của nó.
Nam Triều Phong trợn mắt hốc mồm nhìn Kim Nhãn Điêu mang theo đại mang xà bay xa, sắc mặt xanh như tàu lá.
Y hung tợn quay đầu lại nhìn Hoắc Nguyên Chân:
- Hòa thượng, ngươi có biết mình đã gây ra họa lớn hay không? Con trăn kia chính là hậu duệ của long thần, ngươi đây là đang tự tìm đường chết!
- Cái gì? Ngươi nói con trăn khổng lồ này là hậu duệ long thần ư?
Hoắc Nguyên Chân hơi suy nghĩ một chút, trong lòng đã hiểu ra được bảy tám phần:
- Thần Long giáo, Độc Long giáo! Thí chủ quả nhiên là có lai lịch, bất quá ngươi manh tâm ác độc, hôm nay e rằng không thể lưu ngươi được!
Lúc này Nam Triều Phong đột nhiên ý thức được hòa thượng trước mắt cũng không phải hiền lành, mình đối nghịch với hắn đoán chừng là sẽ không có kết quả là gì tốt.
Nhất thời hiểu ra thế cục trước mắt, Nam Triều Phong sợ hãi kinh hô một tiếng:
- Ta nhận...!
- Hiện tại người nhận ra thì đã muộn.
Hoắc Nguyên Chân quát một tiếng Sư Tử Hống, ngăn chặn chữ “thua” của đối phương không cho phát ra ngoài, sau đó giơ tay bắn ra mấy đạo Vô Tướng Kiếp Chỉ.
Nam Triều Phong bị Hoắc Nguyên Chân đột nhiên xuất ra công kích gây luống cuống tay chân, tuy rằng thấp thoáng tránh né liên tục nhưng vẫn bị trúng mấy chỉ.
Hoắc Nguyên Chân xuất thủ cực mạnh, mấy chỉ này đều là đánh vào huyệt đạo Nam Triều Phong, huyệt đạo quan trọng như Đan Điền, Khí Hải, Huyền Quan vẫn vẫn đều bị hắn bắn trúng.
Sau khi trúng mấy chỉ này, Nam Triều Phong trở thành một tên phế nhân, bị Hoắc Nguyên Chân trực tiếp phế võ công hơn nữa suốt đời không còn khả năng tu luyện nữa.
Trường hợp này bất kể là giết người hay là hấp thu nội lực của Nam Triều Phong đều không thích hợp, cho nên Hoắc Nguyên Chân không thể làm gì khác hơn là xuống tay độc ác, trực tiếp phế bỏ võ công tên tiểu tử này, để cho y cũng không cách nào tạo thành bất kỳ uy hiếp gì đối với mình nữa.
Nam Triều Phong lảo đảo chạy mấy bước, thân thể vô lực chúi đầu ngã xuống lôi đài. Mặc dù không đến nỗi thương đến tính mạng nhưng võ công hoàn toàn biến mất, hơn nữa bị thương không nhẹ, sau này không bằng cả người bình thường.
Trong mấy trận tỷ võ, đây là lần đầu tiên xuất hiện tình huống đánh cho thành trọng thương. Ánh mắt mọi người đều sáng suốt, tự nhiên có thể nhìn ra Nam Triều Phong đã bị phế võ công, nhưng cũng không có bất kỳ người nào cảm thấy Hoắc Nguyên Chân xuất thủ như vậy là ác độc.
Loại người như vậy không dùng một đao giết chết đã là may cho y lắm.