Dịch: Hạo Thiên
Đả tự: Sơn Lão Ma
Chiến đấu kết thúc, người chủ trì tuyên bố trận so tài tiểu tổ thứ tư là phương trượng Thiếu Lâm Nhất Giới thu được thắng lợi.
Nam Triều Phong bị người mang ra bên ngoài sân, lúc đi còn cố gắng gân cổ khàn cả giọng nói:
- Nhất Giới, ngươi phế ta không cần gấp gáp, ta cũng không có năng lực tìm ngươi trả thù. Nhưng chim điêu của ngươi giết chết độc long, sớm muộn gì long thần cũng sẽ tìm ngươi trả thù, nhất định người sẽ chết trong tay long thần.
Hoắc Nguyên Chân không muốn nói một câu nào với người kia nữa, xoay người đi trở về khán đài Thiếu Lâm.
Y nói long thần, trong lòng Hoắc Nguyên Chân có một khái niệm mơ hồ, chỉ là không thể xác định mà thôi.
Hoắc Nguyên Chân cũng không coi trọng lời uy hiếp của đối phương, trở lại chỗ của đệ tử Thiếu Lâm, tỷ võ buổi sáng coi như kết thúc.
Buổi chiều còn có ba trận tỷ thí, trận đầu là Giác Viễn đối trận Đông Phương Tình, hai người quyết ra người thắng đại tổ thứ nhất tiến vào cuộc so tài cuối cùng.
Trận thứ hai lại là Tang Cách đổi trận Nhất Giới, hai người quyết ra người thắng bại tổ thứ hai tiến vào cuộc so tài cuối cùng.
Sau đó hai người thắng mới tranh đoạt trận cuối cùng xem võ lâm Minh chủ thuộc về ai.
Bây giờ đã gần đến buổi trưa, đến thời gian nghỉ ngơi.
Bên trong Hồ Điệp cốc an bài rượu và thức ăn chiêu đãi các lộ giang hồ hào kiệt, dĩ nhiên chuẩn bị cho Thiếu Lâm toàn bộ đều là món ăn chay.
Nhìn người khác nhậu nhẹt, Hoắc Nguyên Chân ăn chay uống nước lạnh, trong lòng cảm thấy cực kỳ khó chịu.
Ăn được một hồi, Hoắc Nguyên Chân cảm thấy hết sức vô vị, ăn qua loa vài miếng sau đó rời khỏi bàn.
Lúc này còn cách một thời gian mới tới tỷ võ buổi chiều, Hoắc Nguyên Chân đang lúc rảnh rỗi, đột nhiên bên tai truyền đến thanh âm của Đông Phương Tình:
- Nguyên Chân, tới tửu tuyền đi, ăn vải, uống tửu tuyền, ngon lắm.
Hoắc Nguyên Chân giật mình, lập tức nói với mọi người Thiếu Lâm muốn đi ra ngoài một chút, sau đó đứng dậy rời đi sân tỷ võ.
Hắn thi triển khinh công chạy tới tửu tuyền rất nhanh.
Lần trước tới cũng là mùng Chín tháng Chín, hôm nay cũng là mùng Chín tháng Chín, hết thảy nơi này giống hệt như ngày hôm qua.
Phong cảnh vẫn xinh đẹp như trước, sóng biếc rạo rực, bên bờ tửu tuyền một thiếu nữ áo trắng chân trần ngồi ở đó, cũng xinh đẹp như ngày nào.
Hoắc Nguyên Chân nhìn Đông Phương Tình ngồi bên tửu tuyền, bên cạnh còn có mấy cái chén lớn, hai cái dùng để uống nước tửu tuyền, một cái chứa vải trong đó.
Hắn tươi cười đi tới, ngồi xuống bên cạnh Đông Phương Tình:
- Dường như hôm nay Tình nhi rất cao hứng.
Đông Phương Tình hơi ngẩng đầu lên, cằm nhỏ hất lên kiêu ngạo:
- Tỷ thí buổi chiều, ngươi sẽ trở thành đối thủ của ta sao? Vấn đề Đông Phương Tình nói, Hoắc Nguyên Chân cũng từng cân nhắc qua.
Sau khi học công phu phá giải Đại Thủ ấn cùng Hàng Ma Phi Xử của Nhiễm Đông Dạ, Hoắc Nguyên Chân đã có chút lòng tin chiến thắng Tang Cách.
Chiến đấu giữa Giác Viễn cùng Đông Phương Tình hẳn sẽ rất kịch liệt, nhưng Hoắc Nguyên Chân vẫn coi trọng Đông Phương Tình. Mặc dù Giác Viễn đã tiến vào Tiên Thiên viên mãn, nhưng trong đó có một quá trình không thể nào bỏ qua.
Đó chính là sau khi tiến vào Tiên Thiên viên mãn, cần một thời gian tương đối để củng cố cảnh giới.
Giác Viễn tiến vào viên mãn nhất định là mượn ngoại lực, nhưng sau khi tiến vào cũng không thể tránh khỏi cần thời gian củng cố cảnh giới, cảnh giới ổn định mới có thể tiếp tục gia tăng công lực.
Dựa theo thời gian y rời khỏi Thiếu Lâm tính toán, dù là mới vừa phản bội đã đột phá, cảnh giới của y có thể củng cố hoàn toàn đã là khá lắm, cho nên Giác Viễn chỉ có thể là một cao thủ mới vừa tiến vào viên mãn sơ kỳ.
Mà Đông Phương Tình đã là viên mãn hậu kỳ, bước một chân vào cảnh giới Ngự. Hoắc Nguyên Chân hoài nghi, nói không chừng lúc nào đó Đông Phương Tình có thể đột phá lần nữa, chân chính trở thành cao thủ cảnh giới Ngự.
Hai người chênh lệch rất lớn, cố nhiên Giác Viễn có thể chống cự nhất thời, nhưng người thắng lợi sau cùng nhất định sẽ là Đông Phương Tình.
Đến khi đó nếu hắn chiến thắng Tang Cách, như vậy đối thủ đánh trận so tài cuối cùng chính là Đông Phương Tình. Đây là chuyện không thể không suy tính.
Nếu như Đông Phương Tình toàn lực ứng phó chiến đấu cùng Hoắc Nguyên Chân, như vậy Hoắc Nguyên Chân muốn thắng là chuyện rất khó khăn, chỉ sợ đến lúc đó cần phải thi triển thức thứ sáu Như Lai Thần Chưởng.
Nhưng dù là như vậy cũng có thể đả thương Đông Phương Tình, Hoắc Nguyên Chân thà rằng không hoàn thành nhiệm vụ cũng không muốn Đông Phương Tình bị thương trong tay mình. Nếu như có chuyện gì ngoài ý muốn xảy ra, chỉ sợ cả đời Hoắc Nguyên Chân không thể tha thứ cho mình.
Cho nên bây giờ Đông Phương Tình chủ động nói ra vấn đề này, Hoắc Nguyên Chân cũng cảm thấy rất tốt. Hai người vẫn nên nghiên cứu với nhau trước là hơn, tránh cho đến lúc đó đá phản lưới nhà.
Đông Phương Tình nhìn về phía Hoắc Nguyên Chân:
- Ngươi có muốn tự tay mình dạy dỗ phản đồ của Thiếu Lâm chăng?
Hoắc Nguyên Chân hơi lắc đầu:
- Tình nhi thay ta dạy dỗ cũng như nhau, quan hệ giữa chúng ta đâu cần phân biệt như vậy.
Đông Phương Tình khẽ chu cái miệng nhỏ nhắn:
- Có nhiều nữ nhân quan hệ thân mật với người như vậy, vì sao ta lại phải xuất lực cho ngươi?
- Đó là bởi vì Tình nhi muốn quét sạch chướng ngại trên đường tiến tới của ta.
Hoắc Nguyên Chân cảm thấy cơ nhục trên mặt mình tê dại, mượn câu này thử dò xét thái độ của Đông Phương Tình.
Đông Phương Tình liếc hắn một cái, dùng chén múc nước từ tửu tuyền đưa cho Hoắc Nguyên Chân, sau đó mình cũng bưng lên một chén, nói với Hoắc Nguyên Chân:
- Tửu tuyền trời sinh chính là chuẩn bị cho ngươi, chúng ta uống một chén đi!
Hoắc Nguyên Chân liếm môi một cái, tửu tuyền này thật là đồ tốt, nếu có thể dời về Thiếu Lâm tự thì hay quá.
Hai người đụng chén một cái, uống một hơi cạn sạch, mùi rượu lành lạnh vào bụng, Hoắc Nguyên Chân hít sâu một hơi khí lạnh:
- Tình nhi, chúng ta sẽ gặp nhau ở trận cuối cùng, đến lúc đó nàng phải nhường ta một chút. Sau khi tranh tài kết thúc, nàng muốn thu thập thế nào cũng không thành vấn đề.
Đông Phương Tình khẽ cúi đầu:
- Ngươi cũng không nên quá mức ỷ lại, Tang Cách rất khó đối phó. Nếu như ngươi có thể thắng y, như vậy đến trận so tài cuối cùng, ta sẽ kết thúc với ngươi.
- Kết thúc?
Trên đầu trọc Hoắc Nguyên Chân có chút đổ mồ hôi. Kết thúc là có ý gì, chẳng lẽ nha đầu này làm thật?
- Ngày này, ta muốn kết thúc rất nhiều chuyện, có một số việc đúng là vẫn phải đối mặt, Nguyên Chân, ta chờ người ở trận so tài cuối cùng.
Lời của Đông Phương Tình nói không minh bạch, Hoắc Nguyên Chân nghe xong sợ hết hồn hết vía, muốn hỏi Đông Phương Tình cho rõ ràng. Đông Phương Tình lại giơ tay ra véo vào tay hắn một cái thật mạnh, sau đó đứng dậy rời đi.
Hoắc Nguyên Chân không có đưa tiễn, một mình ở bên tửu tuyền lại múc một chén nước, uống một hơi cạn sạch.
- ----------
Lúc Giác Viễn cùng Đông Phương Tình đi lên lôi đài, người tới quan chiến còn nhiều hơn buổi sáng.
Bởi vì chiến đấu buổi sáng, trong lòng rất nhiều người đều đã có câu trả lời, mặc dù quá trình so tài có chút bất ngờ nhưng đại cục cũng không thay đổi.
Chẳng qua là Tang Cách giống như ngựa ô nổi lên khiến cho người ta có hơi bất ngờ, những cao thủ buổi sáng không tới hiện tại cũng đã tới, ngồi chật kín cả ở khán đài xung quanh diễn võ trường.
Sau khi Giác Viễn lên đài đối mặt Đông Phương Tình, đầu tiên là khom người thi lễ:
- Nhị sư tỷ, chúng ta đã có nhiều năm không gặp mặt.
Giác Viễn tên Chư Viễn, nguyên là sư đệ Đông Phương Tình, lần trước Đông Phương Tình lấy thân phận Minh chủ đến Thiếu Lâm, Giác Viễn cũng không nhìn thấy nàng, cho nên kể từ sau khi rời đi sư phụ Nhiễm Đông Dạ, hai người cũng không có gặp mặt.
Đông Phương Tinh thần sắc lãnh đạm, nhìn Giác Viễn trước mắt, chậm rãi mở miệng hỏi:
- Ngươi còn là sư đệ của ta sao?
- Nhị sư tỷ, mặc dù tiểu đệ gia nhập Thiếu Lâm, thành đệ tử Thiếu Lâm, nhưng cũng vẫn là sư đệ của tỷ, điểm này cho tới bây giờ không hề thay đổi.
- Vậy sao, vậy hôm nay ta nên gọi người là Thiếu Lâm Giác Viễn Đại sư, hay là chưởng môn Thanh Thành Chư Viễn, hay gọi người là sư đệ?
- Cái này... Nhị sư tỷ nên gọi sư đệ đi.
- Tốt lắm, sư đệ, ta xin hỏi ngươi, ngươi còn nhớ sư phụ không?
- Đại ân sư phụ, Chư Viễn không dám quên.
- Sư phụ có ân đức gì với người?
- Chuyện này còn phải nói sao, đương nhiên là ân truyền nghệ, không có sư phụ lãnh ngộ gia, cũng sẽ không có Chư Viễn ngày nay.
- Hừ! Ngươi còn biết ân truyền nghệ, vậy phải chăng là phương trượng Thiếu Lâm Nhất Giới cũng có ân truyền nghệ, Cửu Dương chân kinh là ai dạy cho ngươi, vì sao ngươi lại quên mất như vậy?
Chư Viễn có hơi cứng họng, mặc dù y và Đông Phương Tình cùng là đệ tử Nhiễm Đông Dạ, nhưng nói thật, giữa hai người cơ hồ chưa từng có bất kỳ trao đổi nào.
Vốn chính là nam nữ hữu biệt, mặc dù khi đó Đông Phương Tình còn là Đông Phương Minh, nhưng vì tính tình cô tịch, bởi vì thân nữ tử lại thay đổi giống như nam nhân, cho nên lúc ấy Đông Phương Tình rất ít trao đổi với bất cứ kẻ nào. Sau khi Chư Viễn tiến vào môn hạ Nhiễm Đông Dạ, thậm chí có chút sợ hãi Nhị sư huynh lúc ấy không nói không cười. Cứ như vậy mấy năm trời không nói một câu, chân chính trao đổi lại càng không có.
Sau này mới biết thì ra sư huynh là sư tỷ, nhưng khi đó Chư Viễn cũng đã trở thành đệ tử Thiếu Lâm, càng không gặp mặt Đông Phương Tình. Hôm nay là lần đầu tiên gặp nhau sau khi chia tay, hoặc là lần đầu tiên chính thức nói chuyện.
Nhị sư tỷ nhiều năm không có giao tiếp với nhau lại ép người quá đáng như vậy, vừa lên đã lập tức đâm vào vết thương lòng Chư Viễn, khiến cho y không có lời gì để nói.
- Nhị sư tỷ, chuyện đã qua cứ để cho nó qua đi, rất nhiều chuyện không thể thay đổi được bằng ý chí con người. Nhị sư tỷ khinh bỉ ta cũng được, oán hận ta cũng được, hôm nay Chư Viễn đã là chưởng môn Thanh Thành, không còn là đệ tử Thiếu Lâm, cho nên Nhị sư tỷ, chúng ta vẫn là...
- Chuyện này không cần người nói. Sư phụ không quản ngươi, ta cũng không muốn quản ngươi làm gì, bất quá Đông Phương Tình ta từ trước đến giờ không ưa những thứ tiểu nhân phản phúc vô thường. Lúc ấy sư phụ chưa ước thúc gì, ngươi gia nhập Thiếu Lâm cũng không coi là phản bội sư môn, nhưng lại rời đi Thiếu Lâm gia nhập Thần Long giáo, điểm này ta không thể tha cho ngươi, hôm nay chúng ta hãy phân cao thấp một phen.
Thấy Đông Phương Tình vừa nói xong liền chuẩn bị động thủ, Chư Viễn vội vàng nói:
- Nhị sư tỷ chậm đã!
- Ngươi còn có di ngôn gì muốn dặn dò sao?
Nếu như đây là một phản đồ Hồ Điệp cốc, Đông Phương Tình cũng sẽ không tức giận như vậy, nhưng đây là phản đồ Thiếu Lâm. Bởi vì người này làm cho danh dự Thiếu Lâm sứt mẻ, làm cho ý trung nhân của nàng khó chịu, Đông Phương Tình khó có thể nhịn.
Nàng chính là như vậy. Đối với Hoắc Nguyên Chân cho tới bây giờ không hề che giấu tình cảm yêu thương, nàng không thể tiếp nhận hắn thích những nữ tử khác, càng không thể tiếp nhận hắn thích Lý Thanh Hoa, cho nên một mực bảo vệ tình yêu của mình.
Nhưng đó là chuyện giữa bọn họ, không quan hệ cùng người khác, Giác Viễn là người ngoài dám làm cho ý trung nhân khó chịu, Đông Phương Tình tuyệt đối không đáp ứng. Mặc dù Hoắc Nguyên Chân không có nói gì về chuyện của Chư Viễn, nàng cũng muốn vì Hoắc Nguyên Chân trút giận một phen.
- Chư Viễn tự biết không phải là đối thủ Nhị sư tỷ, cho nên có một chuyện muốn nhờ, mong rằng Nhị sư tỷ nể tình đồng môn chúng ta giúp sư đệ một lần.
- Nói đi, bất quá chưa chắc ta đã đáp ứng.
Chư Viễn liếc mắt nhìn xung quanh, tựa hồ quyết tâm chuyện gì đó, nói với Đông Phương Tình:
- Sư đệ hy vọng Nhị sư tỷ có thể nói tốt vài câu ở trước mặt phương trượng Nhất Giới, ngày sau có cơ hội Chư Viễn sẽ đi Thiếu Lâm, hy vọng phương trượng có thể truyền thụ cho đệ Cửu Dương chân kinh quyển thứ tư.
Đông Phương Tình mặt liền biến sắc:
- Ngươi là tên phản đồ Thiếu Lâm, còn dám si tâm vọng tưởng ở chỗ này. Ta sẽ không đáp ứng ngươi, huống chi qua hôm nay, ngươi cũng sẽ không có bất kỳ yêu cầu gì nữa!
Chư Viễn lộ vẻ khó xử:
- Sư đệ hy vọng Nhị sư tử đáp ứng, bởi vì sư đệ ta...
Vừa lúc đó, đột nhiên sắc mặt hai người đồng thời biến đổi, bởi vì bên trong trường không biết người nào đang sử dụng Thiên Nhĩ nghe lén hai người đối thoại.
Đông Phương Tình kinh hãi, lập tức quan sát xung quanh, nhưng cảm giác theo dõi kia đã biến mất ngay tức khắc.
Chư Viễn cũng là Tiên Thiên viên mãn, cũng có cảm giác đối với chuyện như vậy, sắc mặt thay đổi mấy cái, cuối cùng dứt khoát dùng thanh âm không lớn không nhỏ nói:
- Dạy người võ công đương nhiên phải có thủy có chung, sư đệ hy vọng sư tỷ có thể đáp ứng tối thiểu truyền lại cho phương trượng Nhất Giới, về phần bằng lòng hay không, để cho hắn tự lựa chọn có được không?
- Chính ngươi cũng có thể đi trở về Thiếu Lâm kia mà?
Đông Phương Tình vừa nói chuyện, vừa chú ý động tĩnh chung quanh, tuy cảm giác theo dõi kia biến mất, nhưng nàng vẫn không yên tâm.
- Nếu sư đệ có thể trở về vậy đã về từ sớm. Hiện tại Thiếu Lâm coi ta như cái gai trong mắt, ta còn có mặt mũi nào trở về, chỉ có thể nhắm mắt đưa chân đi cho đến hết đường. Chỉ bất quá không thể chân chính học thành Cửu Dương chân kinh này, sư đệ nào có thể cam tâm.
Đông Phương Tình không có trả lời ngay, tựa hồ đang suy nghĩ lời của Chư Viễn.
Một lát sau, Đông Phương Tình mới nói:
- Nếu như ngươi có thể kiên trì qua được trận chiến này mà không chết, ta có thể cân nhắc chuyển lời cho ngươi.
Chư Viễn lộ vẻ mừng rỡ:
- Vậy xin đa tạ sư tỷ, sư đệ thành tâm chúc sư tỷ cùng phương trượng Nhất Giới trăm năm hảo hợp!
Sắc mặt Đông Phương Tình chợt đỏ lên:
- Nói hươu nói vượn cái gì, xem chiêu của ta!
Nàng vừa ra tay lập tức một mảnh ngân quang lóe lên, ngân châm đầy trời như mưa bấc bao trùm về phía Chư Viễn.
Thần sắc Chư Viễn ngưng trọng đối mặt Đông Phương Tình, bởi vì y biết thực lực của vị Nhị sư tỷ này, tuyệt đối không phải là mình có thể chống lại.