Dịch: Hạo Thiên
Đả tự: Sơn Lão Ma
Nhưng Đông Phương Tình vừa ra chiêu, lập tức Chư Viễn vui mừng trong lòng, mặc dù sư tỷ xuất thủ ác độc nhưng tựa hồ cũng không có xuất toàn lực, có lẽ thật sự có thể bảo vệ tánh mạng trong cuộc chiến này.
Đông Phương Tình chiến đấu cùng Giác Viễn vô cùng kịch liệt, hai bên chiến đấu gần nửa canh giờ.
Mặc dù cảm giác thời gian trôi qua không nhiều lắm, nhưng chân chính giao chiến có thể đạt tới thời gian lâu như vậy đã là cực ít, thực lực cường hãn của Giác Viễn cũng để lại ấn tượng rất sâu cho mọi người.
Dĩ nhiên kết quả cuối cùng cũng không ngoài dự đoán mọi người, Đông Phương Tình thu được thắng lợi cuối cùng.
Chẳng qua là lúc Đông Phương Tình lấy được ưu thế tuyệt đối, sắp cho Giác Viễn một đòn chí mạng, mũi kim châm lại xuất hiện một chút sai lệch. Cuối cùng chẳng qua là bắn thủng bả vai Giác Viễn, để cho y trọng thương còn có dư lực thi triển một chiêu Lại Lư Đả Cổn vọt xuống lôi đài, đến dưới lôi đài bởi vì chảy máu cùng thoát lực mà hôn mê.
Mặc dù Giác Viễn thua, nhưng có thể bảo vệ tánh mạng dưới tay Đông Phương Tình, người của Thanh Thành phái hoan hô một trận.
Ngược lại mặc dù Đông Phương Tình thu được thắng lợi, nhưng bởi vì không đánh chết Giác Viễn thuận lợi mà mặt mang sương lạnh, hơi có chút không cam lòng nhìn Giác Viễn một cái, không nói một lời rời đi lôi đài.
Bên Thiếu Lâm truyền tới một trận tiếng thở dài, không nghĩ tới Đông Phương Tình vào thời khắc mấu chốt lại xuất hiện sai lầm nho nhỏ, để cho tên phản đồ này còn tiếp tục tiêu dao ngoài vòng pháp luật.
Chỉ có Hoắc Nguyên Chân không có lên tiếng, như có điều suy nghĩ nhìn Đông Phương Tình một cái, không biết trong lòng đang nghĩ gì.
Người chủ trì tuyên bố kết quả tỷ võ, Đông Phương Minh chủ chiến thắng, thuận lợi vào cuộc so tài cuối cùng, chờ đợi kết quả tỷ võ giữa phương trượng Thiếu Lâm Nhất Giới cùng truyền nhân Mật tông Tang Cách, sẽ đấu với người thắng trong trận này để tranh đoạt vị trí Minh chủ.
Lúc này, đã không ai tin tưởng lời Đông Phương Tình nói lúc ban đầu.
Ban đầu Đông Phương Tình nói không muốn tiếp tục đảm nhiệm Minh chủ, bây giờ xem ra tất cả đều là gạt người. Ít nhất trước mắt, Đông Phương Tình là người có khả năng nhất tiếp tục đảm nhiệm Minh chủ. Như vậy Đông Phương Tình sẽ liên tục đảm nhiệm ba kỳ Minh chủ, võ lâm thật sự là thiên hạ của nàng.
- -------------------------------------
Xong trận chiến này cũng chỉ còn hai trận nữa, mọi người hy vọng được xem một trận tỷ thí đặc sắc, càng thêm mong đợi tỷ thí giữa phương trượng Nhất Giới cùng truyền nhân Mật tông.
Đến lúc này đã không ai còn dám xem thường truyền nhân Mật tông, giữa y và phương trượng Nhất Giới, thật đúng là rất khó nói thực lực của người nào cao hơn.
Tang Cách có vẻ không được tự nhiên ra sân.
Là kẻ có địa vị giang hồ thấp nhất, y nên ra sân trước. Hơn nữa bản thân y cũng là tự nguyện, y cũng không thể để vị Đại ca từ trên trời rơi xuống ra sân trước chờ mình.
Sau khi Tang Cách ra sân, Hoắc Nguyên Chân cũng không hề tỏ vẻ kiêu ngạo, đứng dậy đi lên trên lôi đài.
- Đại... Đại ca!
- A Di Đà Phật! Một chữ Đại là đủ, bần tăng chắc là sẽ không vì ngươi gọi là Đại Đại ca mà trở nên lớn hơn.
Hoắc Nguyên Chân hài hước một chút khiến cho người trong trường cười ầm lên, Tang Cách có vẻ lúng túng gãi gãi đầu:
- Đại ca, tiểu đệ thật là không nghĩ tới sẽ gặp Đại ca vào thời điểm này.
- Đây là vận mệnh, có lẽ ông trời thấy lần trước đệ bại dưới tay ta có chút không cam lòng, cho nên lại an bài một cơ hội như vậy, để cho huynh đệ ta gặp nhau lần nữa, cũng cho ngươi một cơ hội trở mình.
- Cơ hội trở mình gì vậy?
Tang Cách hai mắt sáng lên, nghĩ tới một khả năng làm cho y thật cao hứng.
- Chuyện này rất đơn giản, bần tăng thấy mặc dù người gọi ta Đại ca, nhưng lần đó đánh cuộc có chút chuyện ngoài ý muốn phát sinh, đệ cũng rất không phục, cũng không phải là cam tâm tình nguyện gọi ta là Đại ca, có đúng hay không?
Tang Cách tựa hồ có chút ngượng ngùng, nhưng vẫn gật đầu một cái:
- Đại ca nói không sai, thật ra thì tiểu đệ thừa nhận, nếu muốn ta cam tâm tình nguyện gọi Đại ca, vậy nhất định phải là người phải vượt qua ta toàn diện. Tối thiểu về phương diện võ công nhất định phải vượt qua ta mới được, điểm này...
Hoắc Nguyên Chân khoát tay áo một cái:
- Được! Nếu tiểu đệ có nguyện vọng này, như vậy hôm nay Đại ca sẽ thỏa mãn đệ.
- Thế nào là thỏa mãn?
- Là như vậy, bắt đầu từ bây giờ, cách xưng hô giữa huynh đệ chúng ta tạm thời hủy bỏ, cuộc so tài lôi đài lần này tức là cuộc so tài bán kết đại tuyển Minh chủ, cũng là một trận đánh cuộc giữa hai ta. Nếu như bần tăng thua ngươi trên lôi đài, như vậy từ nay sẽ hoàn toàn hủy bỏ cách xưng hô Đại ca tiểu đệ này, người thấy thế nào?
Tang Cách có cơ hội thoát khỏi cách gọi xấu hổ này, làm sao có chuyện không đáp ứng, lập tức gật đầu lia lịa như gà mổ thóc, sợ Hoắc Nguyên Chân thình lình đổi ý.
- Vậy nếu ta lại thua thì sao?
- Nếu người thua, vậy ta cũng không có yêu cầu gì, ngươi chỉ cần tiếp tục gọi ta là Đại ca, hơn nữa cam tâm tình nguyện là tốt rồi.
Nghe thấy lời của Hoắc Nguyên Chân, Tang Cách ngẩn người một chút, sau đó hơi có chút khâm phục gật đầu một cái:
- Đại ca phương trượng, bất kể kết quả trận chiến giữa hai ta cuối cùng thế nào, nhân phẩm của người làm cho ta vô cùng khâm phục, tối thiểu ở điểm này, ngươi đã hơn ta.
Hoắc Nguyên Chân mỉm cười nói:
- Bần tăng thật là xấu hổ, ngươi khen quá lời rồi.
Tang Cách chậm rãi lui về phía sau, trịnh trọng nói với Hoắc Nguyên Chân:
- Tốt lắm! Đã như vậy, chúng ta bắt đầu tỷ võ, xin phương trượng yên tâm, bất kể kết quả cuối cùng như thế nào, Mật tông đều là bằng hữu Thiếu Lâm, tình nghĩa giữa chúng ta sẽ không bởi vì chiến đấu mà bị ảnh hưởng.
- Tốt lắm! Lên đi!
Hoắc Nguyên Chân vung tăng bào, vén vạt áo sang bên hông, ra hiệu cho Tang Cách bảo y xuất thủ.
Chuyện liên quan đến hai vấn đề võ lâm Minh chủ cùng danh dự của mình, Tang Cách cũng không khách sáo với Hoắc Nguyên Chân, cũng giắt vạt tăng bào Lạt Ma màu đỏ sang bên hông, sau đó thủ thế.
Hoắc Nguyên Chân nhìn qua chính là thức mở đầu Mật tông Đại Thủ ấn.
Xem ra Tang Cách thật sự là rất coi trọng mình, vừa lên đã thi triển ra võ học siêu cấp, bỏ qua cả quá trình khởi động làm nóng.
Một cao thủ cảnh giới Ngự thi triển võ học siêu cấp đối với mình, Hoắc Nguyên Chân cũng không thể khinh thường, cũng thủ thế chờ đợi Tang Cách tiến chiêu.
Tang Cách từ xa nhìn Hoắc Nguyên Chân, lên tiếng nói:
- Phương trượng, uy lực công phu của ta cực lớn, từ trước đến giờ đều chú trọng tốc chiến tốc thắng, có thể thắng bại giữa chúng ta chỉ phân ra trong nháy mắt, người phải cẩn thận!
- Bần tăng tin tưởng, trong nháy mắt chúng ta không thể quyết định thắng bại!
- Vậy thì thử một chút đi!
Tang Cách lời còn chưa dứt, thân hình đã biến mất ở tại chỗ, một giây kế tiếp đã đến trước mặt của Hoắc Nguyên Chân, một chưởng Thái Sơn Áp Đỉnh vỗ xuống, chính là tác chiến cận thân.
Đại Thủ ấn chính là chiêu số uy mãnh tuyệt luân, hơn nữa Tang Cách tu luyện qua Long Tượng Bát Nhã Công, một chưởng này là thế mạnh lực trầm, có thể đánh cho núi cũng phải sụp.
Hoắc Nguyên Chân đối mặt một chưởng Tang Cách đập tới, cũng không dám khinh thường chút nào. Bất quá hắn cũng không có tránh né mà là hai cánh tay phát lực, thi triển Long Tượng Bát Nhã Công tầng mười ba, Tam Phân Âm Dương Khí vận chuyển tới cực điểm, rót hết vào hai cánh tay thi triển một chiêu Bá Vương Cử Đỉnh, trực tiếp nghênh đón chưởng của Tang Cách
Ầm...
Đất rung núi chuyển, diễn võ trường lập tức lay động, rất nhiều kẻ bởi vì quá mức chú ý hai người chiến đấu mà thân thể không vững, từ chỗ ngồi ngã xuống, ngã lăn lông lốc.
Lực lượng của hai người quả thật là quá lớn, mặt đất trung tâm diễn võ trường giống như vừa bị thiên thạch rơi xuống, lấy hai người làm trung tâm bắt đầu xuất hiện vết nứt lan tràn ra bốn phía. Nhìn qua hai người giống như hai con nhện nằm giữa mạng nhện, xung quanh là lưới nhện giăng đầy.
Mặt đất lõm xuống sâu gần nửa thước. Bất kể là Hoắc Nguyên Chân phòng ngự hay là Tang Cách tiến công, đều lún xuống đất. Từ góc độ của những người quan chiến xung quanh đều không thấy được bắp chân bọn họ.
Tất cả mọi người cũng hít sâu một hơi khí lạnh, lực lượng này quả thật không phải là con người nên có.
Sắc mặt vốn tràn đầy tự tin của Tang Cách thay đổi. Đối mặt Hoắc Nguyên Chân gần trong gang tấc, thanh âm của Tang Cách có chút run rẩy:
- Long... Long Tượng tầng mười ba! Không ngờ rằng ngươi cũng luyện thành tầng mười ba Long Tượng Bát Nhã Công!
- Tang Cách, mặc dù thiên tài trên thế gian không nhiều lắm, nhưng cũng không ít giống như ngươi nghĩ vậy. Bần tăng đã sớm nói với ngươi, không nên xem thường võ lâm Trung Nguyên!
Hoắc Nguyên Chân nói chuyện hơi có chút cố hết sức, hắn và Tang Cách đều luyện thành tầng mười ba Long Tượng Bát Nhã Công, về lực lượng nhục thể tám lạng nửa cân, không ai làm gì được ai. Nhưng nếu so sánh phương diện nội lực, Hoắc Nguyên Chân vẫn thua một chút.
Trải qua khoảng thời gian này tu luyện, nội lực Hoắc Nguyên Chân lại thu được tiến bộ to lớn, Đồng Tử Công đi được một khoảng cách rất dài trên con đường Tiên Thiên hậu kỳ, nếu chỉ xét đơn thuần về nội lực, hắn còn cách trình độ Vô Danh đã không xa.
Bằng vào Tam Phân Âm Dương Khí cường hãn, hắn không úy kỵ so đấu nội lực cùng bất kỳ Tiên Thiên viên mãn nào, nhưng Tang Cách trước mắt là cảnh giới Ngự, không thể nào so sánh cùng Tiên Thiên viên mãn phổ thông được.
Cho nên Hoắc Nguyên Chân đối chiến Tang Cách, lực lượng vẫn còn kém một chút, bất quá vẫn còn nằm trong phạm vi chịu đựng của hắn.
Công lực Tang Cách bực nào, tự nhiên cũng có thể phát giác chênh lệch rất nhỏ này, khiếp sợ đồng thời trên mặt còn nở một nụ cười:
- Phương trượng! Xem ra lực lượng của ngươi còn kém một chút, chút chênh lệch này đã đủ quyết định thắng bại!
Hoắc Nguyên Chân mặt không đổi sắc:
- Vậy cũng chưa chắc, bây giờ bần tăng chẳng qua là sử xuất năm phần công lực mà thôi.
- Vậy sao? Vậy thì tới đi!
Lúc này Tang Cách ngửa mặt lên trời thét dài, hai cánh tay một thu một phát, song chưởng tiếp tục đánh về phía Hoắc Nguyên Chân.
Kể từ khi Hoắc Nguyên Chân tiến vào giang hồ đến bây giờ, cũng chưa gặp phải đối thủ có thể chống lại cùng mình đơn thuần về lực lượng, hôm nay đụng phải Tang Cách, trong lòng cũng muốn phóng túng một lần, hãy tận tình thi triển một lần đi.
Hoắc Nguyên Chân tạm thời không dùng tới những phương pháp phá giải Đại Thủ ấn, mà là đổi dùng Thiếu Lâm Bát Nhã thần chưởng, bắt đầu một hồi đối chưởng kinh thiên động địa với Tang Cách.
Ầm!
Giống như long trời lở đất, vách tường ngoài xa bị con trăn gấm đục thủng một lỗ lúc này sụp xuống, tung tóe bụi bặm đầy trời.
Nhiều năm sau này, trận tỷ thí đơn thuần về lực lượng bên trong Hồ Điệp cốc còn khiến cho người ta bàn tán say sưa. Thậm chí còn có vô số người tới đây quan sát địa điểm cuộc chiến này, nơi chốn hai người Hoắc Nguyên Chân chiến đấu được bảo lưu lại, trở thành điểm du ngoạn ngày sau.
Không nhắc tới chuyện sau này, hiện tại hai người đối chưởng khiến cho tất cả mọi người có mặt phải giật mình kinh hãi.
Mọi người chỉ có thể là hai tay nắm lấy bất cứ thứ gì bên cạnh mình, tránh cho bị chấn động ầm ầm hất ngã. Ngã xuống mất mặt xấu hổ là chuyện nhỏ, không xem được trận đối chưởng kinh thiên động địa này quả thật là chuyện cả đời cũng không thể tha thứ được.
Giống như trước khi trời mưa đến, tiếng sấm ùng càng đầy trời, nhục thể va chạm lại có thể phát ra tiếng sấm, có thể thấy được lực lượng hùng mạnh đến trình độ nào.
Mỗi bước của hai người để lại một dấu chân thật sâu trên nền đá xanh.
Thân thể mọi người xung quanh theo hai người đối chưởng với nhau mà lay động, đung đưa giống như đang ngồi trên kiệu.
Có một võ lâm hiệp nữ ngực khá lớn hoàn toàn không có chú ý trước ngực của mình, đang nhảy nhót liên hồi theo hai người chiến đấu.
Đáng tiếc cảnh đẹp thường ngày làm cho người ta chảy nước miếng này, bây giờ lại không có ai chú ý tới.
Không có chiêu số hoa mỹ, không có kiếm pháp đẹp mắt, chỉ có phương thức chiến đấu nguyên thủy nhất, thuần túy nhất, dã man nhất kích thích thị giác cùng thính giác, thần kinh mọi người.
Một phương trượng Thiếu Lâm, một truyền nhân Mật tông, chỉ bằng vào sức lực triển khai một trường đại chiến kinh tâm động phách trên diễn võ trường.
Đấu pháp như vậy vừa kích thích lại đã nghiền, nhưng Hoắc Nguyên Chân biết tiếp tục kéo dài như vậy là không được.
Chiến đấu thắng hay bại, cũng không hoàn toàn dựa vào sức lực trâu bò mà thắng được.
Tang Cách cũng có ý tưởng không sai biệt lắm, mặc dù y chiếm một chút ưu thế về lực lượng, nhưng cũng không đủ để phân ra thắng bại.
Cho nên sau khi đánh một hồi, Tang Cách biến đổi chiêu số trước.
Rốt cục hoàn toàn thi triển Mật tông Đại Thủ ấn bí truyền, một chiêu phách không chưởng phát ra, cuối cùng Tang Cách đã dùng đến chân công phu.
Hoắc Nguyên Chân thấy Tang Cách biến chiêu, cũng bỏ qua Bát Nhã thần chưởng, ngược lại dùng Như Lai Thần Chưởng uy lực càng thêm hùng mạnh đối công cùng Tang Cách, chiến đấu chân chính vào lúc này vừa mới bắt đầu.
Vốn Tang Cách tính toán nếu mình dùng Đại Thủ ấn bí truyền, Nhất Giới hẳn sẽ không chống đỡ được bao lâu, nhưng đánh ra mới mấy chiếu, y cũng cảm thấy có cái gì không đúng.
Đại Thủ ấn bí truyền cố nhiên là võ học siêu cấp cường hãn, nhưng không hiểu vì sao thi triển trước mặt Nhất Giới luôn có cảm giác như bị trói chân tay.
Tang Cách quét ngang tả chưởng, kế tiếp bất kể Hoắc Nguyên Chân đón đồ hay là cúi đầu, hữu chưởng của y đều sẽ đi từ dưới đi lên trên, tạo thành thế công liên hoàn.
Nhưng mặc dù Hoắc Nguyên Chân cúi đầu, nhưng lúc cúi đầu đồng thời còn xuất chưởng công kích vào bụng Tang Cách. Nếu như lúc này y còn xuất chưởng, đó chính là chủ động để trống trước bụng mặc cho đối thủ công kích.
Tình huống như vậy nếu chỉ một lần còn có thể giải thích là trùng hợp, nhưng nhiều lần vậy không phải là trùng hợp, mà là đối thủ đã quen thuộc đường lối Đại Thủ ấn của mình.
Tang Cách càng đánh càng cảm thấy khó chịu, mỗi một lần ra chiêu đều nằm trong dự liệu của đối phương, chuyện này làm cho Tang Cách vốn quen luyện tập Đại Thủ ấn bí truyền cảm thấy không thích hợp.