Phương Trượng

chương 670: gặp thời luân tôn giả

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Dịch: Hạo Thiên

Đả tự: Sơn Lão Ma

Lạt Ma áo đỏ có chút ngạc nhiên nhìn Tang Cách, tên đệ tử này cái gì cũng tốt, chỉ là tính tình quá mức chính trực. Mặc dù chuyện này nghe qua tựa hồ không có sơ hở gì, nhưng cẩn thận suy nghĩ một chút, rất có thể chính là Nhất Giới kia cố ý gài bẫy Tang Cách, tên tiểu tử này bị người ta bán đứng vẫn còn đếm tiền giúp người ta.

Dĩ nhiên Lạt Ma áo đỏ không thể nói rõ với Tang Cách, khoan nói y có thể tiếp nhận được chuyện này không, nếu như hiện tại nói ra sẽ đả kích lòng tự tin của y không ít.

Nhưng Nhất Giới kia tính kế lừa Tang Cách như vậy, nhất định phải biết rõ mục đích, bằng không Lạt Ma áo đỏ sẽ không yên trong dạ.

- Tang Cách, nếu người đã nhận người ta làm Đại ca, vậy bản tọa cũng không làm khó người, không bắt người phải phản bội nghĩa khí. Bất quá bản tọa cũng rất có hứng thú với Nhất Giới kia, nếu ngươi là huynh đệ của hắn, vậy ngươi có thể mời hắn tới đây được chăng?

- Chỉ cần hắn tới Bố Đạt Lạp Cung chúng ta một chuyến, Mật giáo chúng ta cùng Thiền tông bọn họ nhiều năm qua cũng không giao lưu lần nào, có thể nhận cơ hội lần này thân cận với nhau một chút. Nói đến cùng cũng là người trong Phật môn, không thể bởi vì dân tộc và khoảng cách xa xôi mà cắt đứt giao lưu, nhất định đây không phải là chuyện mà Phật tổ muốn thấy.

Nghe thấy tông chủ không trách mình, hơn nữa còn mời Đại ca tới Mật tông, Tang Cách nhất thời vui vẻ ra mặt:

- Đa tạ tông chủ, Đại ca nghĩa bạc vẫn thiên, quang minh lỗi lạc, nhất định sẽ không từ chối lời mời của Tang Cách. Đệ tử sẽ lập tức hạ sơn, tới Thiếu Lâm tự mời Đại ca tới đây. Hắn có một con chim lớn có thể bay trên trời, đệ tử đi Thiếu Lâm tự ước chừng năm ngày, trở lại một ngày là được rồi, xin tông chủ yên tâm, nhiều nhất bảy ngày Tang Cách có thể trở về!

Tang Cách nói một hơi như súng liên thanh, đứng dậy chuẩn bị rời khỏi đại điện hạ sơn.

Lạt Ma áo đỏ cười khổ một tiếng ngăn cản Tang Cách:

- Ngươi đi gấp như vậy làm gì? Chúng ta mời người ta tới đây, sẽ phải có chút thành ý, lát nữa ta sẽ chuẩn bị lễ vật cho ngươi, lúc ấy ngươi hãy mang đi, như vậy mới chứng tỏ chúng ta thành tâm.

Tang Cách cười hắc hắc một cái:

- Vẫn là tông chủ nghĩ chu đáo.

Lạt Ma áo đỏ sắp đi chuẩn bị lễ vật, lòng thầm suy nghĩ xem nên chuẩn bị lễ vật trân quý gì, để cho Nhất Giới cảm thấy mắc nợ người ta. Đến lúc đó lên tiếng lãnh giáo phương pháp luyện tập siêu cấp Long Tượng với hắn, hẳn là hắn sẽ không tiện từ chối.

Trong lúc còn đang chuẩn bị lễ vật, đột nhiên bên ngoài có tiểu Lạt Ma tiến vào báo cáo.

- Báo tông chủ, phương trượng Thiếu Lâm tự Nhất Giới, còn có nguyên giáo chủ Lạc Hoa thần giáo Lý Thanh Hoa đã đi tới bên ngoài Bố Đạt Lạp Cung, cầu kiến tông chủ!

Lạt Ma áo đỏ cùng Tang Cách đồng thời sửng sốt, vì sao mới vừa muốn đi tìm người ta, hắn lại chủ động tới cửa như vậy?

Nhất thời Tang Cách lộ vẻ hưng phấn:

- Nhất định là Đại ca tới thăm, đệ tử ra ngoài nghênh đón.

Dứt lời y liền đứng dậy chạy ra ngoài.

Trong lòng Lạt Ma áo đỏ có một ít suy đoán, hôm nay Thiếu Lâm Nhất Giới tới đây, chỉ sợ sẽ không có chuyện tốt lành gì.

Hoắc Nguyên Chân cùng Lý Thanh Hoa còn chưa tới Bố Đạt Lạp Cung, cách nơi đó còn hai trăm dặm chợt có cảm giác bị người theo dõi.

Hơn nữa không phải chỉ một người.

Hoắc Nguyên Chân cũng có thể cảm giác được người theo dõi mình ở rất xa, khoảng cách này tương đương với phạm vi của Phạm âm tầng bảy của mình, là người phương nào lại có công lực cao như thế?

Lý Thanh Hoa lại không quá kinh ngạc, nói với Hoắc Nguyên Chân:

- Nguyên Chân, người theo dõi chúng ta chính là Mật tông Thời Luân tôn giả, trong thiên hạ có mấy lão quái vật, công lực cao tuyệt, thiên hạ vô địch.

- Thanh Hoa, thực lực mấy người này vượt qua tưởng tượng của ta. Phàm là người công lực cao, thông thường tính khí đều có chút cổ quái, mấy người này thật sự có thể sóng vai tác chiến cùng chúng ta sao?

Mang Lý Thanh Hoa cùng đi, chủ yếu chính là vì giữa Lý Thanh Hoa cùng Mật tông có giao tình. Hoắc Nguyên Chân hy vọng Lý Thanh Hoa có thể thuyết phục những Thời Luân tôn giả kia rời núi, nếu không chỉ bằng vào cố gắng của mình, chỉ sợ chưa chắc có thể mời được người ta.

Lý Thanh Hoa đáp ứng yêu cầu Hoắc Nguyên Chân dĩ nhiên là vì nghĩa không từ, nhưng cũng không có nắm chắc bao nhiêu.

Nghe thấy Hoắc Nguyên Chân đặt câu hỏi, Lý Thanh Hoa hơi có chút do dự:

- Chuyện này cũng không dễ dàng như vậy, nhiệm vụ duy nhất của những Thời Luân tôn giả này chính là duy trì Thời Luân ổn định, để cho thiên tượng không phát sinh di động. Cho nên loại chuyện thông thường bọn họ sẽ không đi ra ngoài, rất nhiều Thời Luân tôn giả cả đời đều sống ở trong Thời Luân điện không rời đi nửa bước.

Hoắc Nguyên Chân khẽ cau mày:

- Hôm nay Thất Tinh Liên Châu đã khởi động, quy tắc nghi thức Thời Luân đã bị sai lệch, thiên thể dịch chuyển, đại họa nhân gian sắp xuất hiện, đây không phải là phạm vi chức trách của bọn họ sao?

- Thất Tinh Liên Châu bắt đầu là vào gần trăm năm trước, hành động của An Mộ Phong là cực kỳ bí ẩn, lúc ấy ngay cả Thời Luân tôn giả cũng không hề phát hiện. Mà khi bọn họ phát hiện Thời Luân bắt đầu lệch đi, cũng không phải là không có nỗ lực. Lúc trước ta lợi dụng Mã Đạo Viễn xây dựng công trình đổi kháng Thiên Động Nghi, chính là được sự ủng hộ của bọn họ, chỉ bất quá đã không còn hữu dụng.

- Ban đầu chưa phát hiện thiên tượng di động, hôm nay cố gắng thì đã chậm, chẳng lẽ bọn họ không nên làm gì đó bồi thường cho chuyện bọn họ thất chức sao?

Hôm nay Đinh Bất Nhị sắp xuất thế, bần tăng cũng muốn xem thử những Thời Luân tôn giả này còn có lời gì có thể từ chối.

Lý Thanh Hoa không tranh cãi với Hoắc Nguyên Chân, đây là nam nhân của mình, hắn nói thế nào cũng được. Bất quá bây giờ còn chưa tới Bố Đạt Lạp Cung, Hoắc Nguyên Chân đã mang theo ba phần hỏa khí, lát nữa nói chuyện không chừng sẽ hỏng bét hết thảy.

Lo lắng của Lý Thanh Hoa đã được hóa giải sau khi tới Bố Đạt Lạp Cung. Sau khi xuống khỏi Kim Nhãn Điêu, Hoắc Nguyên Chân lập tức khôi phục hình ảnh phương trượng cơ trí, hỏa khí mới vừa rồi không còn thấy nữa, mà là rất lễ phép nhờ người thông báo, nói phương trượng Thiếu Lâm Nhất Giới cùng Lý Thanh Hoa cùng nhau tới cầu kiến tông chủ Mật tông.

Đương kim tông chủ Mật tông tên Gia Luật thượng sư, nghe nói công phu rất cao, nhưng từ trước tới nay không có ai thấy lão xuất thủ qua, cũng không biết tin tức công lực cao thấp xuất phát từ đầu.

Tông chủ Mật tông là lãnh tụ tinh thần bên trong giáo phái, cũng không phụ trách truyền thụ võ nghệ cho đệ tử, bên trong Mật tông tự nhiên có Lạt Ma tập võ dạy cho đệ tử.

Tỷ như đệ tử kiệt xuất như Tang Cách cũng chỉ cần gọi Gia Luật tông chủ là được rồi, sư tôn Tang Cách chính là bốn vị Thời Luân tôn giả.

Hoắc Nguyên Chân cùng Lý Thanh Hoa chờ một hồi, tiểu Lạt Ma kia mới hối hả chạy trở lại, đầu đầy mồ hôi.

Hoắc Nguyên Chân không khỏi âm thầm cau mày, Mật tông Bố Đạt Lạp Cung này cũng không tránh khỏi quá lớn lớn hơn Thiếu Lâm tự mình rất nhiều. Thông truyền một lượt cũng phải chạy tới chạy lui gần một canh giờ, gần như chạy marathon, nếu là thể lực không tốt, chỉ sợ đi rồi trở lại phải đến tối.

- Phương trượng Nhất Giới, tông chủ cho mời, xin mời đi theo ta.

Hoắc Nguyên Chân cùng Lý Thanh Hoa lững thững đi theo phía sau tiểu Lạt Ma, quanh quanh quẹo quẹo không biết mấy lần, lại lên mấy tầng lầu, một lúc lâu sau mới đi tới một đại điện rộng rãi, phía trước có một cánh cửa.

- Xin phương trượng Nhất Giới tự đi vào bên trong đi thôi, tông chủ đang chờ ở bên trong.

Thông báo xong, tiêu Lạt Ma mệt mỏi rời đi.

Hoắc Nguyên Chân đi tới trước cửa nhẹ nhàng gõ cửa.

Mới vừa gõ một tiếng, cửa liền mở ra, Tang Cách mừng rỡ chờ ở chỗ này, sau khi thấy Hoắc Nguyên Chân hưng phấn nói:

- Đại ca, thật sự là huynh đã đến rồi!

- A Di Đà Phật! Tiểu đệ, đã lâu không gặp, đệ có khỏe không?

- Nhờ phúc của Đại ca, hết thảy đều tốt, Đại ca tới đây, đệ sẽ dẫn kiến tông chủ là chúng ta.

Gian phòng này xa hoa cực độ, nhưng Hoắc Nguyên Chân cũng không xem những thứ này ra gì, sóng vai cùng Lý Thanh Hoa tiến vào, đi tới trước mặt Lạt Ma áo đỏ ngồi trên ghế dựa ở cuối đại diện.

- A Di Đà Phật! Vị này chính là Gia Luật tông chủ sao, bần tăng ngưỡng mộ đã lâu.

Lạt Ma áo đỏ chính là Gia Luật tông chủ, thấy Hoắc Nguyên Chân thi lễ cũng đứng dậy hoàn lễ. Đối mặt Hoắc Nguyên Chân, lão cũng không có ưu thế tâm lý gì, mặc dù lão là tông chủ Mật tông, nhưng nếu tính trong Phật môn, quy mô của Thiền tông lớn hơn Mật tông nhiều. Hơn nữa dựa theo thế cục võ lâm Trung Nguyên trước mắt, có lẽ nếu thật sự chọn ra một người đứng đầu Thiền tông, e rằng cũng chính là vị phương trượng Nhất Giới này.

Hơn nữa Nhất Giới còn đồng thời kiêm nhiệm võ lâm Minh chủ, coi như Mật tông cũng là một phần tử Võ Lâm Minh, nghiêm khắc mà nói lão còn là thủ hạ của người ta, cho nên không dám sơ ý.

Gia Luật tông chủ cũng vội vàng hoàn lễ:

- Nhất Giới Minh chủ khách sáo, Lý thí chủ dọc đường vất vả, tới đây, mời ngồi mời ngồi, Tang Cách, dâng trà!

Lão vừa mời Hoắc Nguyên Chân cùng Lý Thanh Hoa ngồi xuống, bên kia Tang Cách nhẹ nhàng vỗ tay, lập tức có tiểu Lạt Ma dâng trà nước.

Nước trà thơm phức, nhìn qua cũng biết là trà ngon thượng đẳng. Lý Thanh Hoa bưng chén trà nghĩ thầm Hoắc Nguyên Chân sẽ không có kiên nhẫn uống trà, vội vàng tìm tới Thời Luân tôn giả thảo luận chính sự mới là phải đạo.

Những biểu hiện của Hoắc Nguyên Chân không hề gấp gáp chút nào, cầm chén trà lên nhẹ nhàng thưởng thức, dáng vẻ hưởng thụ ung dung nhàn nhã.

Tang Cách thấy Hoắc Nguyên Chân tựa hồ rất thích uống trà, bèn ở bên cạnh nói:

- Đại ca, tiểu đệ cũng có để dành một ít trà ngon, là của mấy vị sư phụ của đệ uống khi rỗi rảnh. Lát nữa đệ dẫn huynh qua đó, chúng ta nếm thử một chút.

- Ủa, còn có thứ ngon hơn sao, vậy bần tăng không thể không tới, nhất định phải thử một lần.

Hoắc Nguyên Chân cùng Tang Cách tỏ ra rồi rảnh hàn huyên, Gia Luật thượng sư cũng có chút nóng nảy.

Vốn lão cho rằng Nhất Giới đường xa đi tới Mật tông, hẳn là phải gấp gáp nói vào chính sự, vì sao lại tỏ ra bình thản như vậy, chẳng lẽ thật sự hắn chỉ vì thăm Tang Cách mà đến?

Suy đoán là suy đoán, lời nên nói vẫn phải nói, Gia Luật tông chủ nói:

- Không biết phương trượng Nhất Giới đường xa đi tới Bố Đạt Lạp Cung ta có chuyện gì?

Nghe thấy Gia Luật đặt câu hỏi, Hoắc Nguyên Chân mới đặt chén trà xuống, đối mặt Gia Luật nói:

- Là như vậy, bởi vì gần đây Trung Nguyên loạn tượng đã khởi, tai họa sắp tới. Bần tăng muốn ứng đối họa này nhưng cũng là có lòng mà không có lực. Nghe nói mấy vị Thời Luân tôn giả Mật tông học cứu thiên nhân, không có gì là không biết, cho nên bần tăng muốn tới nơi này thỉnh giáo một biện pháp làm thế nào vượt qua kiếp này.

- A, thì ra là chuyện như vậy.

Đầu óc Gia Luật nhanh chóng vận chuyển:

- Phương trượng muốn đi gặp bốn vị tôn giả, theo lý thuyết bản tọa phải phương tiện, thế nhưng hiện tại không đúng dịp. Gần đây mấy vị tôn giả đang tìm hiểu thiên tượng huyền cơ, không thấy đệ tử của bọn họ Tang Cách cũng ở chỗ ta sao, chính là vì không tiện để người ngoài quấy rầy.

Tang Cách ở bên cạnh nghe vậy sửng sốt, vì sao tông chủ đặt điều nói láo như vậy?

Nhưng rốt cục y cũng biết chuyện gì nên nói, chuyện gì không thể nói, bèn nhẫn nại ở bên cạnh không lên tiếng.

Cho dù y không nói, trong lòng Hoắc Nguyên Chân cũng hiểu, cũng không nói toạc, mà là nói với Tang Cách:

- Tiểu huynh đệ, nếu tông chủ nói không tiện gặp lệnh sư, như vậy đệ hãy bồi tiếp bần tăng đi dạo quanh Bố Đạt Lạp Cung này một vòng có được chăng?

Tang Cách vội vàng gật đầu đáp ứng:

- Đại ca muốn đi dạo một chút, tự nhiên tiểu đệ phải bồi tiếp.

Hoắc Nguyên Chân khẽ gật đầu, nhìn như vô tình liếc Gia Luật tông chủ một cái.

Gia Luật nhất thời hiểu rõ, phương trượng Nhất Giới người ta tới đây, thật ra thì căn bản không cần tìm đến mình, trực tiếp thông qua Tang Cách cũng có thể đi gặp bốn vị tôn giả. Nếu như mình đứng giữa ngăn cản, e rằng cuối cùng sẽ làm tiểu nhân.

Cân nhắc hơn thiệt thật nhanh, Gia Luật lập tức liền làm ra quyết định, nói với Tang Cách:

- Tang Cách, lúc người đưa phương trượng đi dạo, có thể thuận đường ghé qua Thời Luân điện. Nếu như bốn vị tôn giả có thời gian, để cho phương trượng gặp bọn họ, cứ nói là ta nói, xin bọn họ nếu có thể giúp được hãy giúp cho phương trượng một tay.

Nếu không cách nào ngăn cản, vậy không bằng thuận tiện tạo ân tình, sau này có mở miệng nhờ vả người ta cũng tiện lên tiếng nói.

Hoắc Nguyên Chân hiểu tâm tư của lão, chỉ bất quá bây giờ không có thời gian nói lý với lão, sau khi hàn huyên vài câu, Tang Cách bèn đưa bọn Hoắc Nguyên Chân rời khỏi phòng tông chủ.

Sau khi rời khỏi nơi này, Hoắc Nguyên Chân bảo Tàng Cách lập tức đưa mình đi tới Thời Luân điện, về phần trà ngon của y, sau này có cơ hội sẽ uống sau.

Tang Cách cũng không dài dòng, lập tức dẫn bọn Hoắc Nguyên Chân đi vòng vào một hồi, tới Thời Luân điện.

Thời Luân điện nằm ở khu vực trung tâm của Bố Đạt Lạp Cung, sau khi tới nơi này nhìn quanh không thấy một Lạt Ma nào cả, coi như là cấm khu bên trong Bố Đạt Lạp Cung.

Đi tới trước cửa Thời Luân điện, Tang Cách vừa muốn dẫn theo bọn Hoắc Nguyên Chân đi vào, đột nhiên bên trong truyền ra thanh âm của Di Lan tôn giả:

- Tang Cách, con cứ chờ ngoài cửa, để cho các khách nhân vào đi.

Tang Cách lập tức dừng bước lại, mời Hoắc Nguyên Chân cùng Lý Thanh Hoa tiến vào Thời Luân điện.

Trong Bố Đạt Lạp Cung này, Thời Luân tôn giả có thể nói là không chuyện gì mà không biết, hai người Hoắc Nguyên Chân cũng không kỳ quái, ngược lại có chút kích động tiến vào trong Thời Luân điện

Mới vừa rồi nghe thanh âm của vị tôn giả kia, tựa hồ chỉ cách một bức tường, nhưng Hoắc Nguyên Chân cùng Lý Thanh Hoa đi được chừng ba phút, lại vẫn chưa đi đến nơi.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio