Dịch: Hạo Thiên
Đả tự: Sơn Lão Ma
Nơi này là một hành lang hình cung, trên vách tường về hình ảnh thần Phật đầy trời, nhưng chỉ là một hành lang hình cung ngắn ngủi như vậy, lại phảng phất như vô cùng vô tận.
Rốt cục Hoắc Nguyên Chân phát giác có vẻ khác thường, bèn kéo Lý Thanh Hoa lại:
- Thanh Hoa, khoan đi vội, nơi này có điều cổ quái.
Lý Thanh Hoa ngẩn người một chút, nàng cũng cảm thấy hành lang này hơi dài một chút, sau khi được Hoắc Nguyên Chân nhắc nhở, lúc này mới chú ý tới chung quanh có vẻ khác thường.
- Nơi này... Là cái gì?
Hoắc Nguyên Chân bất động thanh sắc nói:
- Hành lang này là một ảo cảnh, không nghĩ tới mấy vị Thời Luân tôn giả còn có bản lĩnh này, làm cho hai người chúng ta trong lúc không hay không biết lạc vào trong đó.
- Ha ha ha, phương trượng Nhất Giới quả nhiên bất phàm, không ngờ rằng có thể nhìn ra nơi này là ảo cảnh nhanh như vậy. Không sai, đây là ảo cảnh Thiên Ma, nếu như hai vị có thể thông qua ảo cảnh gặp được bốn lão bất tử chúng ta, như vậy hết thảy đều dễ nói, nếu không thể thông qua ảo cảnh này, như vậy xin mời hai vị nên trở về đi.
Hoắc Nguyên Chân vừa dứt lời, thanh âm của vị tôn giả mới vừa rồi tựa như trong hư không truyền tới.
Nghe thấy thanh âm của tôn giả, Hoắc Nguyên Chân hắng giọng hồi đáp:
- Bốn vị tôn giả, bần tăng thành tâm tới đây cũng không phải là ích lợi cá nhân, mà là vì thiên hạ thương sinh. Bốn vị tôn giả học cứu thiên nhân, công lực siêu phàm, chẳng lẽ không nên tận một phần sức lực vì bá tánh thương sinh sao? Hà tất còn phải bày ra ảo cảnh bực này gây khó khăn cho hai người chúng ta như vậy?
Mặc dù chính hắn cũng biết sử dụng ảo cảnh, nhưng rất rõ ràng, ảo cảnh của bốn vị tôn giả này càng lợi hại hơn, hắn và Lý Thanh Hoa không cảm giác chút nào đã bị lạc vào. Hoắc Nguyên Chân cũng không có nắm chắc phá vỡ, cho nên mới dùng ngôn ngữ thử dò xét.
Vị tôn giả kia nói:
- Phương trượng Nhất Giới, chúng ta đã biết được ý tới của các ngươi, nhưng nếu muốn cho bốn người chúng ta liên thủ đối địch với các ngươi, như vậy các ngươi nhất định phải thể hiện cho chúng ta thấy đầy đủ cân lượng.
- Không giấu gì phương trượng, bên trong ảo cảnh này có hư ảnh bốn người chúng ta hóa thân, công lực cũng không phải là cao, chỉ có cảnh giới Ngự sơ kỳ mà thôi. Nếu hai người phương trượng có thể đánh bại bốn hóa thân này bên trong ảo cảnh, vậy sẽ chứng minh các ngươi có thực lực hợp tác với chúng ta.
Nói tới chỗ này vị tôn giả này dùng một chút, dường như muốn đả kích tính tích cực của Hoắc Nguyên Chân, lại nói:
- Nếu các ngươi cũng không thể đánh bại ngay cả hư ảnh hóa thân bốn người chúng ta, như vậy chúng ta cũng không cần thiết hợp tác cùng các ngươi, cho dù thật sự có đại chiến, cũng chỉ sẽ làm vướng tay vướng chân thôi.
Thời Luân tôn giả nói chuyện hết sức không khách sáo, ý tứ xem thường võ công hai người Hoắc Nguyên Chân cũng lộ ra rất rõ ràng.
Nhưng như đã nói qua, nếu là thật sự không thể đánh bại hư ảnh của người ta trong ảo cảnh Thiên Ma, vậy còn gì để nói, chuột có khả năng liên thủ hợp tác với hổ sao?
Hoắc Nguyên Chân trầm ngâm một chút:
- Cũng được, nếu mấy vị tôn giả có ý như vậy, bần tăng cũng chỉ đành đắc tội.
Nói xong hắn bèn quấn tăng bào ngang hông, nói với Lý Thanh Hoa:
- Thanh Hoa, mặc dù đối phương chẳng qua là bốn hư ảnh hóa thân, nhưng cũng có trình độ cảnh giới Ngự sơ kỳ, hai ta phải cẩn thận.
Lý Thanh Hoa lại lộ ra chút kích động:
- Cảnh giới Ngự sơ kỳ, vừa hay! Từ trước tới nay phi đao ta chưa từng xuất thủ qua với cao thủ cảnh giới Ngự, lần này vừa khéo là một cơ hội.
Thấy Lý Thanh Hoa cũng chiến ý dồi dào, trong lòng Hoắc Nguyên Chân yên tâm một chút, có Lý Thanh Hoa ở bên cạnh, cơ hội sẽ lớn hơn rất nhiều.
Tên tôn giả kia lại nói:
- Nếu phương trượng đã quyết định, vậy hư ảnh bốn người chúng ta sẽ phải xuất chiến. Mặc dù công kích nơi này đều là giả, cũng không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng nếu hai vị bị hư ảnh chúng ta đánh trúng nơi yếu hại hoặc là đánh ngã trong ảo cảnh, như vậy chúng ta sẽ xem như là các ngươi thua, cho nên hai vị không nên khinh thường.
Theo thanh âm của tôn giả này kết thúc, tình huống xung quanh cũng xảy ra biến chuyển không ít.
Hành lang dài vô tận kia đã biến mất không thấy, thay vào đó là một mảnh đất trống trải, không có trời, không có đất, cũng không có hết thảy cảnh sắc nên có trong cuộc sống, chẳng qua là một mảnh không gian hư vô.
Bốn phía Đông Tây Nam Bắc xung quanh hai người, xuất hiện hư ảnh bốn lão Lạt Ma diện mạo mơ hồ.
Bốn hư ảnh này chỉ đứng yên nơi đó, nhưng gây ra cho bọn Hoắc Nguyên Chân áp lực rất lớn.
Dường như thực lực mỗi một hư ảnh này không dưới Tang Cách, còn chưa giao thủ Hoắc Nguyên Chân đã có cảm giác này.
Tình huống Lý Thanh Hoa cũng giống như vậy, nàng đã lấy phi đao ra, khẩn trương nhìn chăm chú bốn Lạt Ma chung quanh, nói với Hoắc Nguyên Chân:
- Nguyên Chân, dường như bốn hư ảnh này có vẻ rất lợi hại.
- Không sai, Thanh Hoa, chỉ cần đánh bại bốn người bọn họ, chuyện của chúng ta sẽ thành công, bất quá cũng không đơn giản.
- Yên tâm đi, chỉ là bốn hư ảnh mà thôi, để ta thử dò xét một chút.
Lý Thanh Hoa đã đạt tới Tiên Thiên viên mãn đình phong, bởi vì tâm kết của Đông Phương Tình mới khó lòng đột phá, công lực rất là cao cường.
Thân thể mềm mại vừa động, Lý Thanh Hoa đã xuất hiện ở trước mặt Lạt Ma Ở phía Bắc, ống tay áo vung lên, một đạo kình khí phá không đánh tới.
Hoắc Nguyên Chân âm thầm cau mày, muốn ngăn cản nàng đã không còn kịp nữa.
Lý Thanh Hoa xuất thủ quá mức vội vàng, dường như là muốn đè ép đối phương.
Nhưng nàng quên mất một điểm, bốn hư ảnh này cũng có thực lực cảnh giới Ngự sơ kỳ, nếu muốn thủ thắng vậy phải dùng tới đầu óc mới được, mạo hiểm xuất thủ như vậy chỉ sợ sẽ gặp phải thất bại.
Quả nhiên, hư ảnh Lạt Ma phía Bắc hơi thủ thế, lập tức nghênh đón chưởng của Lý Thanh Hoa đánh tới.
Không có tiếng va chạm quá mãnh liệt, chẳng qua là chạm nhẹ một cái, thân thể Lý Thanh Hoa liền bị chấn bay ngược trở lại.
Hoắc Nguyên Chân đã sớm chuẩn bị ở phía sau, thấy Lý Thanh Hoa bị chấn trở lại vội vàng ở phía sau đưa tay ra tiếp lấy thân thể nàng, tránh cho nàng rơi xuống đất chật vật.
Lý Thanh Hoa xoa bóp cổ tay, sắc mặt tái nhợt:
- Nguyên Chân, những hư ảnh này thật là lợi hại, hoàn toàn giống như người thật.
- Đây là dĩ nhiên, nếu không phải như vậy, bọn họ cũng sẽ không lấy những hư ảnh này ra.
Bốn hư ảnh xung quanh đồng loạt cất bước tiến về phía trung tâm, tốc độ nhất trí, bước đều nhất trí.
Bọn họ chậm rãi tới gần như vậy mang cho hai người áp lực hùng hậu. Có thể tưởng tượng được, nếu như để cho bốn hư ảnh này tới gần vây công, e rằng bọn Hoắc Nguyên Chân sẽ không chống nổi.
Hoắc Nguyên Chân nhìn liếc chung quanh, nói với Lý Thanh Hoa:
- Thanh Hoa, hai người chúng ta không thể phân tán lực lượng, bắt đầu bây giờ nàng hãy chuẩn bị sẵn phi đao của mình, chúng ta tập trung lực lượng tấn công Lạt Ma phía Bắc này trước!
- Phi đao ta... Có thể giết cao thủ cảnh giới Ngự sao?
- Có lẽ có thể, có lẽ không thế, nhưng nếu nàng vĩnh viễn không dám phát ra một đao kia, vậy thì vĩnh viễn cũng không thể!
Hoắc Nguyên Chân nói xong, thân hình như điện xông ra ngoài, chạy thẳng tới hư ảnh Lạt Ma phía Bắc.
Gần như là đồng thời, Lý Thanh Hoa cũng bắt đầu tấn công từ bên phải, phối hợp thể công Hoắc Nguyên Chân.
Hai người vừa động, Lạt Ma ba phương hướng Đông Nam Tây cũng đồng thời động, xông lại thật nhanh tiếp viện cho Lạt Ma phía Bắc.
Trong lòng Hoắc Nguyên Chân cùng Lý Thanh Hoa đều hiểu một chuyện, nếu không thể tập trung lực lượng hai người giết chết một hai hư ảnh trong thời gian ngắn nhất, như vậy đợi đến khi bốn hư ảnh liên thủ, hai người bọn họ sẽ không còn cơ hội nào nữa.
Cho nên bất kể bọn họ có thủ đoạn nào giấu dưới đáy hòm cũng phải lập tức sử dụng, bằng không cũng sẽ không còn cơ hội sử dụng được nữa.
- Phối hợp với ta!
Hoắc Nguyên Chân hét lớn một tiếng, thân thể lăng không bay lên, giống như thương ưng vồ thỏ chộp xuống hư ảnh phía Bắc, chân phải đưa ra ngoài, lại là một phi cước lăng không.
Thủ đoạn phi cước này cơ hồ đã tuyệt tích trong chiến đấu, bởi vì dùng chân phản ứng cùng tốc độ tương đối chậm hơn nhiều, không đủ linh hoạt.
Nhưng Hoắc Nguyên Chân không quan tâm, cái hắn cần là khí thế không gì ngăn nổi, lăng không xuất cước như vậy hiển nhiên là đã nghiền hơn cả đánh ra một quyền rất nhiều.
Hơn nữa hắn tin tưởng, bốn hư ảnh này tuyệt đối không phải là sinh mạng trí tuệ công nghệ cao gì, đây chỉ là bốn Thời Luân tôn giả chế tạo ra một loại giả tượng, còn bốn tên Thời Luân tôn giả kia khống chế bốn hư ảnh này.
Mình cùng Lý Thanh Hoa đối mặt chính là bốn Thời Luân tôn giả thực lực kém hơn người thật, muốn thắng lợi nhất định phải dùng nước cờ hiểm.
Quả nhiên tên tôn giả ở phía Bắc kia thấy Hoắc Nguyên Chân công kích một cước như vậy, mặt lộ ra chút vẻ do dự.
Hòa thượng này lực lượng quá lớn, người còn chưa tới, lão đã cảm thấy uy lực một cước kia ập tới trước.
Nhưng lão không thể nào lui lại được, bởi vì chỉ cần lão lui lại sẽ không thể nào tạo ra thế bốn người hợp vây, chiến đấu về sau sẽ phát sinh vô số biến số.
Bọn họ là một chính thể, dù là bốn hư ảnh bị tiêu diệt ba, chỉ cần hư ảnh còn lại có thể đánh bại bọn Hoắc Nguyên Chân, đó cũng là thắng lợi, cho nên lão không có lý nào lùi bước.
Tên Thời Luân tôn giả này hét lớn một tiếng, hai tay nhất cử nghênh đón cước của Hoắc Nguyên Chân lặng không đá tới.
Bốp!
Thanh âm va chạm không lớn lắm vang lên, hư ảnh Thời Luân tôn giả lập tức đặt mông ngồi phệt xuống.
Sau khi Hoắc Nguyên Chân luyện thành siêu cấp Long Tượng, lực lượng đã không ai địch nổi, huống chi còn là tung cước đá từ trên cao xuống như vậy.
Nhưng tôn giả phía Bắc ngăn trở cũng làm cho thân thể Hoắc Nguyên Chân lăng không bắn trở về, mà lúc này ba tôn giả phía sau đã đến rất gần.
- Thanh Hoa! Chính là bây giờ!
Thân thể Hoắc Nguyên Chân tay ngược trở về, bay thẳng tới Lý Thanh Hoa.
Lý Thanh Hoa tâm lĩnh thần hội, thân thể hơi rùn xuống, để cho Hoắc Nguyên Chân bay qua đầu mình. Một mũi phi đao màu bạc trong tay nàng lập tức hóa thành một đạo ngân quang, bay ra rất nhanh.
Đến gần cảnh giới Ngự, toàn thân tinh khí thần tập trung trên một đao, đây cũng không phải là ám khí, mà là minh khí.
Phát ra phi đao trước mặt đối thủ, nhưng đối thủ lại không thể nào ngăn cản, đây chính là ma lực phi đao.
Huống chi là Hoắc Nguyên Chân đã tạo ra cơ hội tuyệt vời như vậy cho nàng. Chỉ sợ nàng vĩnh viên cũng không thấy được một cao thủ cảnh giới Ngự ngã ngồi trước mặt mình, đây quả thực là mục tiêu sống trời sinh, nếu như vậy còn không biết lợi dụng, Lý Thanh Hoa uổng xưng cao thủ.
Không cách nào hình dung một đao này, hai cánh tay tên tôn giả phía Bắc kia tê dại, thân thể ngồi dưới đất không cách nào né tránh, chỉ có thể ra sức dùng hai tay ngăn mũi phi đao. Hiển nhiên phi đao không phải là lấy tay là có thể ngăn được, đạo ngân quang kia lập tức xuyên qua cổ họng Lạt Ma phía Bắc.
Không có tiếng kêu thảm thiết, không có máu tươi vẩy ra, cũng không có thi thể ngã xuống đất, bất quá chi thấy hư ảnh kia mờ đi tiêu tan nhanh chóng, thối lui ra khỏi cuộc chiến này.
Một phi cước lăng không mạnh mẽ tuyệt luân, phối hợp một thanh đoạt mệnh phi đao khiếp sợ thiên hạ, đơn giản như vậy đã đánh chết một cao thủ cảnh giới Ngự sơ kỳ, rất có khả năng đây là chiến tích huy hoàng từ trước tới nay thiên hạ chưa từng có.
Nhưng hai người Hoắc Nguyên Chân cũng phải trả giá không nhỏ, đó chính là sau khi Lý Thanh Hoa phát ra một đao này, sắc mặt tái nhợt, cho dù là chưa ngã xuống nhưng cũng không còn bao nhiêu dự lực.
Đánh chết cao thủ cảnh giới Ngự nàng không dám nương tay, một đao kia tiêu hao cực lớn.
Nếu Lý Thanh Hoa mất đi sức chiến đấu, một mình Hoắc Nguyên Chân đối mặt ba tên cảnh giới Ngự, đó cũng là thất bại không cần suy nghĩ.
Hơn nữa ba tên cao thủ cảnh giới Ngự này đang chạy vội tới.
Hai hư ảnh Lạt Ma ở phương hướng Đông Tây bởi vì cách phía Bắc gần hơn một ít, đã đi tới trước mặt của Hoắc Nguyên Chân, mà Lạt Ma phía Nam ở xa hơn một chút.
Thân thể vẫn còn đang bay ngược, Hoắc Nguyên Chân thấy thế cục này, một ý tưởng to gan chợt nảy sinh trong đầu.
Có lẽ dư lực cuối cùng của Lý Thanh Hoa còn có thể sáng lập thêm một kỳ tích.
Nhanh chóng đánh chết một tên tôn giả cũng không đủ để chân chính thay đổi cục diện, Hoắc Nguyên Chân còn phải nỗ lực nhiều hơn.
Khuyết điểm lớn nhất của phi đao Lý Thanh Hoa chính là tiêu hao quá lớn, gần đây công lực của nàng có điều tiến bộ, cho nên sau khi phát ra một đao còn được chút dư lực, nhưng muốn chiến đấu kéo dài cũng là không thể nào. Hoắc Nguyên Chân muốn lợi dụng chút dư lực này của nàng, để đổi lấy ích lợi lớn nhất.
- Thanh Hoa chuẩn bị!
Hoắc Nguyên Chân thấp giọng quát một tiếng, thân thể đã đến hai tên Lạt Ma Đông Tây.
Hai tên Lạt Ma đều là tiếp cận từ mặt bên, cơ hồ là đồng thời đến gần thân thể Hoắc Nguyên Chân vẫn còn đang bay ngược, bốn bàn tay đã múa tít, suy đoán sau khoảnh khắc sẽ xuất ra Mật tông Đại Thủ ấn.
Thân thể còn trên không trung, Hoắc Nguyên Chân đưa song chưởng ra, nhìn dáng vẻ dường như muốn đối chưởng với bọn họ.
Lý Thanh Hoa ở sau lưng Hoắc Nguyên Chân, trong tay nắm một mũi phi đao màu vàng.
Phi đao cũng không chỉ có một mũi, chẳng qua là nàng vẫn không có năng lực sử dụng mũi thứ hai mà thôi.
Nhưng Hoắc Nguyên Chân bảo mình chuẩn bị, vậy nhất định có đạo lý của hắn, Lý Thanh Hoa tin tưởng hắn như vậy, cho nên nàng mới lấy ra ngọn phi đao này, làm chuẩn bị cuối cùng.
Ánh mắt của Lý Thanh Hoa nhắm lại, nàng đang dùng tâm linh cảm thụ hết thảy xung quanh.
Phi đao cũng không nhất định phải nhìn chính xác mục tiêu mới xuất thủ, khi tâm linh của nàng cảm nhận được, nàng cũng có thể thi triển ra một đao kia.
Trước kia Lý Thanh Hoa cũng chưa từng làm như vậy bao giờ, nhưng lần này nàng cảm thấy cơ hội đã tới.