Dịch: Hạo Thiên
Đả tự: Sơn Lão Ma
Thấy chân mày Hoắc Nguyên Chân hơi nhíu lại, Nhiễm Đông Dạ nói:
- Nhất Giới Minh chủ làm sao vậy? Chẳng lẽ bởi vì thời gian cấp bách, cũng không tính toán đưa ta trở về Thiên Sơn sao?
Cho dù biết Nhiễm Đông Dạ là đang nói đùa, Hoắc Nguyên Chân vẫn vội vàng giải thích với nàng:
- Dĩ nhiên không phải, cho dù là bây giờ khai chiến, chúng ta cũng có thể tranh thủ lén lút trở về Thiên Sơn một chuyến.
Nhiễm Đông Dạ cười cười không thèm vạch trần lời nói dối không đáng một đồng của Hoắc Nguyên Chân:
- Vậy bây giờ chúng ta đi đi, đêm mùa Đông quả thật cũng hơi lạnh.
Hoắc Nguyên Chân một tay một chống bệ cửa sổ, hoàn toàn không có chút hình ảnh nào từ bên trong phòng nhảy ra:
- Nghe tên Nhiễm cô nương, ta còn cho rằng nàng không úy kỵ giá rét, thích đêm Đông chứ.
Nhiễm Đông Dạ chậm rãi xoay người:
- Từ trước tới nay thứ mà ta sợ không phải là giá rét.
Hoắc Nguyên Chân thoáng động trong lòng, gọi Kim Nhãn Điêu từ trên trời bay xuống, vừa hỏi Nhiễm Đông Dạ:
- Vậy Nhiễm cô nương sợ cái gì?
Nhiễm Đông Dạ không có lên tiếng, cho đến khi Kim Nhãn Điêu xuống, nàng tung người lên lưng Kim Nhãn Điêu, mới nói một câu sau lưng Hoắc Nguyên Chân:
- Ta sợ hãi nỗi cô độc trong đêm Đông.
Sau khi loài người phát minh ra phi cơ, xa tận chân trời cũng chỉ gần như cách vách.
Sau khi Hoắc Nguyên Chân có Kim Nhãn Điêu, hiệu suất cũng không kém hơn phi cơ, không cần quá cảnh, không cần hậu cần tiếp liệu, cũng không vì nguyên nhân thời tiết mà buộc phải hạ cánh, còn không gặp phải tai nạn hàng không, hết sức thuận tiện.
Từ Hà Nam đi tới Tây Vực cũng chỉ không tới hai canh giờ, trời mới vừa tờ mờ sáng, cũng đã đi tới bầu trời Thiên Sơn.
Lưng Kim Nhãn Điêu rất rộng, Nhiễm Đông Dạ ngồi ở phía trước, cách Hoắc Nguyên Chân một khoảng.
- Chúng ta dừng ở chỗ đó một chút đi.
Nhiễm Đông Dạ đưa tay chỉ xuống dưới, Hoắc Nguyên Chân cúi đầu nhìn, phía dưới là khu vực trung tâm Thiên Sơn, một hồ nước trong veo đang phản chiếu ánh trăng.
- Nơi này là địa phương nào?
- Nơi đó là Thiên Sơn Thiên Trì, ta muốn đi xuống xem thử.
Hoắc Nguyên Chân gật đầu một cái, thao túng Kim Nhãn Điêu bắt đầu hạ xuống.
Cánh khổng lồ thu hẹp lại một chút, Kim Nhãn Điêu làm ra một động tác lao xuống.
Bởi vì động tác này nghiêng xuống hơi nhiều, khiến cho thân thể Hoắc Nguyên Chân cũng nghiêng theo về phía trước, dán chặt vào lưng Nhiễm Đông Dạ.
Mái tóc dài của nàng bay lượn, xẹt qua gò má Hoắc Nguyên Chân nhột nhạt.
Đồng Tử Công đã đại thành, Hoắc Nguyên Chân nhìn tại nhỏ nhắn xinh đẹp của Nhiễm Đông Dạ, trong lòng có chút khác thường.
Có lẽ sau lần mập mờ ở màn trướng khiến cho Hoắc Nguyên Chân có ý nghĩ sâu hơn một chút về quan hệ giữa hai người, lần này hắn đã có thêm nhiều can đảm, chợt nhẹ nhàng thở ra một hơi nhằm vào tai Nhiễm Đông Dạ.
Hơi thở nóng hổi vừa thổi ra, Hoắc Nguyên Chân rõ ràng cảm giác được thân thể Nhiễm Đông Dạ run rẩy một cái, nhưng nàng cũng không quay đầu lại, cũng không nói gì, tựa hồ cũng không phát hiện động tác này của Hoắc Nguyên Chân.
Bất quá tai nhỏ nhắn của nàng bắt đầu ứng hồng, làm cho Hoắc Nguyên Chân hiểu được trong lòng nàng cũng không bình tĩnh như bề ngoài.
Nếu thời gian lâu hơn một chút, có lẽ Hoắc Nguyên Chân sẽ không nhịn được cắn tai nàng một cái, nhưng Kim Nhãn Điêu lao xuống tốc độ quá nhanh, Hoắc Nguyên Chân chưa kịp quyết định cũng đã hạ xuống bên bờ Thiên Trì.
Kim Nhãn Điêu chưa kịp dừng hẳn. Nhiễm Đông Dạ đã không kịp chờ đợi nhảy xuống, chạy một mạch tới bên bờ Thiên Trì, đi tới một tảng đá lớn ngồi xuống.
Lệnh cho Kim Nhãn Điêu bay lên không, hơn nữa nghiêm lệnh cho nó không được nhìn lén, Hoắc Nguyên Chân mới chậm rãi đi tới bên người Nhiễm Động Dạ ngồi xuống.
Hắn hiểu chừng mực, có một số việc nhất thời khó lòng tự kiềm chế, nhưng cũng không thể được voi đòi tiên. Rõ ràng Nhiễm Đông Dạ đã xấu hổ, nếu làm quá đáng e rằng sẽ sinh ra phản tác dụng.
Cho nên hắn hỏi sang đề tài khác:
- Nhiễm cô nương, vì sao lại muốn tới nơi này? - Ngươi không cảm thấy nơi này rất đẹp sao?
Nhiễm Đông Dạ đang khi nói chuyện không tự chủ thở ra một hơi thật dài, tâm lý có vẻ nhẹ nhàng một chút. Hoắc Nguyên Chân không ép sát từng bước khiến cho nàng cảm thấy thư thái hơn nhiều.
Hoắc Nguyên Chân đưa mắt nhìn lại, núi xa trùng điệp, tuyết trắng một màu, nước Thiên Trì không đóng băng giống như một hạt minh châu giữa vùng núi non trùng điệp này, giống như tiên cảnh nhân gian.
Hay cho một Thiên Trì, hay cho một Dao Trì, không hổ là bàn trang điểm, sảnh tiếp khách của Tây Vương Mẫu.
- Quả thật rất đẹp, trước kia bần tăng thật sự không chú ý tới.
Nhiễm Đông Dạ nhìn Hoắc Nguyên Chân một cái:
- Trước kia người đã tới Thiên Trì sao?
Hoắc Nguyên Chân do dự một chút, dĩ nhiên là đời trước hắn đã đi qua Thiên Trì, nhưng đời này là lần đầu tiên tới, chỉ bất quá dĩ nhiên bây giờ không thể nói như vậy.
- Quả thật đã tới, bất quá khi đó Thiên Trì còn là mùa Thu, cũng không có cảnh tượng đêm Đông này.
Một lời hai nghĩa, muốn nói nơi này đang là đêm Đông, cũng nói giai nhân bên cạnh.
Nhiễm Đông Dạ hơi nhếch môi một cái, mặc dù chỉ là động tác nhỏ nhưng cũng là biểu hiện vui vẻ.
Phía Đông chân trời xuất hiện một vệt đỏ, mặt trời sắp lên ở Thiên Sơn này, điểm điểm hào quang chiếu vào nơi bạch sơn hắc thủy, sóng gợn lăn tăn, cảnh đẹp trước mắt làm cho người ta say đắm.
Có lẽ là cảnh sắc nơi này quá mức mê người, có lẽ người bên cạnh làm cho nàng cảm thấy vui thích, Nhiễm Đông Dạ nhìn về phía nước hồ Thiên Trì, chậm rãi mở miệng ngâm:
- Thoáng bóng mây hoa, nhớ bóng hồng. Gió xuân dìu dặt giọt sương trong. Ví chăng non ngọc không nhìn thấy, dưới nguyệt đài Dao thử ngóng trông. (Bài Thanh Bình điệu của Lý Bạch).
Câu thơ ai cũng thích này từ miệng Nhiễm Đông Dạ ngâm nga, mặc dù không có khí thế mênh mông bàng bạc, nhưng cũng có vẻ dịu dàng khác biệt.
Hoắc Nguyên Chân thấy buồn cười:
- Nhiễm cô nương, mặc dù bài thơ này hay thật, nhưng đó là miêu tả hồ nước mùa Xuân, không hợp với tiết trời Đông hiện tại.
Nhiễm Đông Dạ chớp mắt một cái:
- Đã sớm nghe nói phương trượng tài cao tám đấu, không bằng hôm nay làm một bài thơ tại chỗ cho ta đi, để cho Đông Dạ... Cũng mở rộng tầm mắt.
Trong lúc nhất thời nàng tự xưng Đông Dạ, khiến cho Hoắc Nguyên Chân cảm thấy khoảng cách giữa hai người gần hơn không ít. Hiện tại Nhiễm Đông Dạ giống như một người bình thường hơn, không giống như một tiên tử không nhiễm khói lửa nhân gian như trước.
Hoắc Nguyên Chân cười nói:
- Dĩ nhiên không có vấn đề, bần tăng chỉ cần xuất khẩu là thành thơ.
Nhiễm Đông Dạ cắt đứt lời của hắn:
- Bất quá phải tự nghĩ ra mới được.
- Chuyện này tự nhiên, Nhiễm cô nương nghe cho kỹ.
Hoắc Nguyên Chân nhìn quanh một vòng, ngửi được một mùi thơm nhè nhẹ. Hắn quay đầu nhìn lại, cách đó không xa bên sườn núi có một gốc mai đang đón gió nở ra.
- A Di Đà Phật! Tội quá tội quá, vào lúc này, bần tăng lại muốn cùng Nhiễm cô nương uống rượu hàn huyên, phạm giới rồi, Phật tổ tha tội!
Nhiễm Đông Dạ liếc hắn một cái, trong lòng cũng hơi kích động, nếu hiện tại uống rượu dường như là lựa chọn rất tốt.