Dịch: Hạo Thiên
Đả tự: Sơn Lão Ma
- Có hoa có rượu, có Thiên Trì này, còn có Nhiễm cô nương ở bên người làm bạn, thật là một thú vui cực đẹp trong đời, bần tăng cũng xin bêu xấu một phen, nếu thơ không hay xin Nhiễm cô nương chớ trách.
Tuy rằng Hoắc Nguyên Chân nói lời khiêm tốn, nhưng thần sắc không có chút khiêm tốn nào, lên tiếng ngâm nga:
- Dao trì như gương về Nga Mi, khúc cuối người tán Vương mẫu bi. Sợ lỡ giai kỳ không đổi nguyệt, thời phùng tri kỷ đợi hàn mai. Gió lạnh thổi ngang qua sơn thủy, hoa lan mỹ tửu lệ ánh ly. Ngàn năm cơn mộng vạn năm tỉnh, thà vì đêm nay đọa luân hồi.
Đọc xong một bài thất ngôn bát cú, Hoắc Nguyên Chân nhìn xuống hồ nước, hết sức bình thản.
Nhiễm Đông Dạ sững sờ nhìn Hoắc Nguyên Chấn hồi lâu, trong miệng khe khẽ đọc lại hai câu thơ cuối cùng của Hoắc Nguyên Chân.
- Ngàn năm cơn mộng vạn năm tỉnh, thà vì đêm nay đọa luân hồi... Phải chăng là lời thật trong lòng của ngươi?
- Đây hết thảy đều là bần tăng xúc cảnh sinh tình, dĩ nhiên là phát ra từ nội tâm, hẳn Nhiễm cô nương có thể phân biệt.
Hoắc Nguyên Chân quay đầu nhìn Nhiễm Đông Dạ, đặc biệt trịnh trọng nói ra ở những lời này.
Nhiễm Đông Dạ cùng Hoắc Nguyên Chân nhìn nhau một trận, rốt cục có chút không chịu nổi ánh mắt nóng hừng hực của Hoắc Nguyên Chân, hơi xoay đầu sang bên, hít sâu một hơi khí lạnh:
- Ta cảm thấy ngươi nói rất đúng, bây giờ uống rượu là một lựa chọn tốt, ngươi đi lấy chút rượu tới được không?
Hoắc Nguyên Chân ngẩn người một chút: - Bây giờ đi lấy rượu? Đi đâu lấy? Nơi này chính là Thiên Sơn!
- Không phải là ngươi có Kim Nhãn Điêu đỡ bước hay sao, hơn nữa Tiêu Châu cách nơi này không xa, nơi đó có tửu tuyền, uống một ít nước tửu tuyền, ngươi cũng không coi là phạm giới.
Nghe thấy Nhiễm Đông Dạ đề nghị, tim Hoắc Nguyên Chân cũng đập thình thịch, tửu tuyền quả thật khiến cho hắn vô cùng mong đợi.
Dĩ nhiên chuyện càng thêm làm cho người ta mong đợi chính là đối ẩm cùng Nhiễm Đông Dạ ở ven hồ Thiên Trì, mình cũng không còn bao nhiêu thời gian, e rằng những lúc như vậy sẽ không có nữa.
Trong lòng quyết định chủ ý, Hoắc Nguyên Chân đứng lên: - Được rồi, Nhiễm cô nương chờ một lúc, bần tăng đi hai ba canh giờ sẽ trở về.
- Ừm.
Nhiễm Đông Dạ nhẹ nhàng gật đầu: - Sớm đi trở về, ta ở chỗ này bắt một ít cá, một hồi nướng cá cho ngươi ăn.
- A Di Đà Phật, bần tăng cũng không dám hưởng dụng cá nướng, hay là ta đi ra ngoài tùy tiện tìm chút thức chay về đây.
Gọi Kim Nhãn Điêu tới đây mang mình bay lên không, Hoắc Nguyên Chân có vẻ gấp gáp rời đi.
Nhiễm Đông Dạ ở bên bờ Thiên Trì đưa mắt nhìn Hoắc Nguyên Chân rời đi, sắc mặt ửng đỏ.
Từ Thiên Sơn rời đi, Hoắc Nguyên Chân điều khiển Kim Nhãn Điêu bay thẳng Tây Vực, chưa tới một canh giờ đã đi tới Tiêu Châu.
Thành Tiêu Châu vẫn như cũ, nhưng nơi này đã không còn Lạc Hoa thần giáo.
Hoắc Nguyên Chân cũng không có lòng dạ nào quan sát thành Tiêu Châu phồn hoa, hắn mua hai túi lớn, đi tới tửu tuyền đổ tràn đầy hai túi nước suối, sau đó lại vào trong thành mua một ít thức ăn chay.
Dĩ nhiên cũng có một ít thức ăn mặn và trái cây, là chuẩn bị cho Nhiễm Đông Dạ.
Sau khi bận rộn làm xong những chuyện này, hắn lại ngồi Kim Nhãn Điêu trở về Thiên Sơn, vừa đi vừa về cộng thêm thời gian mua đồ, lúc trở lại đã là vào giữa trưa.
Sau khi Kim Nhãn Điêu bay tới bầu trời Thiên Trì, Hoắc Nguyên Chân nhìn xuống dưới lại không phát hiện được Nhiễm Đông Dạ.
Trong lòng có chút nghi ngờ, Hoắc Nguyên Chân thao túng Kim Nhãn Điêu hạ xuống, sau khi rơi xuống đất bảo Kim Nhãn Điêu rời đi, hắn một thân một mình trở lại tảng đá lớn kia.
Trên tảng đá lớn bày một chiếc giá gỗ mới vừa làm tạm, bên dưới có lửa than chữa cháy hết, trên giá còn có hai con cá nướng thơm phức, chỉ bất quá có hơi lạnh một chút.
Xem ra đây là Nhiễm Đông Dạ làm, nhưng Hoắc Nguyên Chân lại không nhìn thấy Nhiễm Đông Dạ đâu, trong lòng nghi ngờ, tìm kiếm khắp nơi.
Dõi mắt nhìn lại, chung quanh toàn là nước hồ mênh mông mịt mờ, nào thấy bóng dáng Nhiễm Đông Dạ đâu.
- Không thể nào... Trong thiên hạ này trừ Bạch Phát Huyết Ma Đinh Bất Nhị ra, hắn không có người nào có năng lực làm tổn thương Nhiễm Đông Dạ, nàng đi đâu vậy?
Nhìn quanh một hồi, đột nhiên Hoắc Nguyên Chân thấy trên bờ cát có một hàng dấu chân nhỏ nhắn tiến xuống hồ nước.
Mà ở cách đó không xa phía dưới một tảng đá có giấu một chiếc trường quần màu trắng, chỉ có một góc nho nhỏ bị gió thổi ra, đang phất phơ nhè nhẹ.
- Không ngờ rằng nàng xuống hồ tắm...
Hoắc Nguyên Chân ngẩn người một chút, chỉ cảm thấy toàn thân có hơi nóng lên, bèn nhìn vào hồ nước xem thử, cẩn thận quan sát quả nhiên phát hiện bên trong nước hồ có một chỗ nước gợn nhè nhẹ, dường như bên dưới đang có dị động gì đó.
Hắn còn biết đạo lý phi lễ chớ nhìn, cho nên mặc dù phát hiện ra Nhiễm Đông Dạ nhưng cũng không có quan sát, mà là quay đầu lại nghiêng người sang bên, ở bên bờ hồ chờ đợi, tránh cho một hồi Nhiễm Đông Dạ đi ra mọi người đều lúng túng.
Nhưng đợi một lúc lâu cũng không thấy Nhiễm Đông Dạ xuất hiện, Hoắc Nguyên Chân không khỏi có chút nóng nảy.
- Chẳng lẽ Nhiễm nữ hiệp võ công tuyệt luân này không biết bơi hay sao, vì sao lâu như vậy vẫn không thấy lên?
Quay đầu lại liếc mắt nhìn về phía hồ nước, hắn ngẫu nhiên thấy được một cảnh tượng trọn đời khó quên.
Trên người Nhiệm Đông Dạ khoác một lớp lụa mỏng, hắn là y phục bó sát người, bên trong là một cái yếm. Đúng lúc này nàng đang bước từ dưới nước, tòa dài đầm ướt xõa trên vai. Trong tay nàng còn nắm một con cá chép vàng dài hơn một thước, mặt mỉm cười như trẻ con, hết sức thuần khiết.
Nhưng nụ cười trên mặt nàng lập tức biến thành hoảng sợ. Bởi vì nàng nhìn thấy, bên bờ Hoắc Nguyên Chân đang trợn mắt hốc há nhìn cảnh tượng nữ thần vừa tắm này.
Mặc dù nàng còn mặc y phục bó sát người, nhưng cái yếm mỏng manh cũng không thể nào hoàn toàn che giấu gò ngực cao vút mềm mại đàn hồi, để lộ ra đường nét cong cong và hai điểm tròn nho nhỏ chết người.
Tình cảnh nửa kín nửa hở này lập tức khiến cho Hoắc Nguyên Chân cảm thấy cổ họng khô khốc, cũng quên mất nên tránh.
Nhiễm Đông Dạ kêu lên một tiếng, tay run lên, cá chép vàng kia rơi xuống nước, vẫy đuôi một cái không thấy.
Mà Nhiễm Đông Dạ lập tức xuống nước trở lại:
- Ngươi... Ngươi trở về lúc nào?
Lúc này Hoắc Nguyên Chân mới ý thức được không ổn, vội vàng nghiêng mặt sang bên:
- Nhiễm cô nương, bần tăng không phải cố ý, lại nói với công lực của nàng, vẫn không có phát hiện bần tăng trở lại sao?
Nhiễm Đông Dạ nấp ở dưới nước, chỉ lộ ra một cái đầu trên mặt nước:
- Ta đang mải mê bắt cá chép vàng kia, lại không muốn sát thương nó, không chú ý rằng người đã trở lại.
Hoắc Nguyên Chân im lặng không nói, Nhiễm Đông Dạ không phát hiện mình trở lại cố nhiên là vì nguyên nhân bắt cá, nhưng nguyên nhân lớn hơn e rằng là vì nàng không có lòng để phòng mình.
Hoắc Nguyên Chân rất cảm động vì lòng tin của nàng dành cho mình, nhưng hắn cũng không biết cuối cùng lòng tin này sẽ biến hóa thế nào.
- Ngươi... Không cho dùng Thiên Nhãn, ta muốn lên bờ mặc y phục. Hoắc Nguyên Chân đi về phía trước mấy bước, cách xa bờ một chút:
- Nhiễm cô nương yên tâm, bần tăng nhất định sẽ không nhìn lén.
Phía sau truyền đến thanh âm khua nước, Nhiễm Đông Dạ đã lên trên bờ.
Hoắc Nguyên Chân nhắm mắt lại, đầy đầu toàn là hình ảnh vai trần trắng như tuyết, gò ngực cao vút của Nhiễm Đông Dạ, lởn vởn trong đầu xua mãi không đi.
Xem ra luyện thành Đồng Tử Công này đúng là có ảnh hưởng đối với tâm cảnh của mình, hơn nữa còn là đối mặt giai nhân tuyệt thế như Nhiễm Đông Dạ, trong lòng Hoắc Nguyên Chân âm thầm kêu khổ:
- Khảo nghiệm này quả thật là lợi hại, e rằng là cao tăng chân chính cũng khó lòng đối mặt cám dỗ bậc này. Những tên hòa thượng xuất gia vạn bất đắc dĩ như mình vẫn cố gắng kiên trì, nói ra vừa nực cười vừa hết sức đáng buồn.
Một lát sau, thanh âm của Nhiễm Đông Dạ ở phía sau nhẹ nhàng truyền tới:
- Ngươi có thể quay lại được rồi.
Hoắc Nguyên Chân xoay người lại, Nhiễm Đông Dạ sau lưng đã mặc y phục chỉnh tề.
Mái tóc nàng vẫn còn ướt, mềm mại xõa trên vai, quần dài che đậy thân thể mềm mại, hai tay đặt trước bụng, trên mặt lộ vẻ lúng túng.
Hoắc Nguyên Chân gãi gãi đầu, đưa tay chỉ số túi mình mang về: - Ta đã lấy nước tửu tuyền về đây, chúng ta có thể bắt đầu.
Nói xong cũng không quản Nhiễm Đông Dạ có đồng ý hay không, Hoắc Nguyên Chân đi tới chỗ tảng đá lấy ra từng món đồ mình mang về, bày ra đó.
Nhiễm Đông Dạ cũng tới ngồi xuống, giúp Hoắc Nguyên Chân bày biện.
Cho đến cuối cùng, Hoắc Nguyên Chân lấy ra hai chén, rót tửu tuyển vào đó:
- Nào, Nhiễm cô nương, hôm nay chúng ta chuốc chén hàn huyên, không say không về!
- Ừm! Hơn nữa không cho dùng công lực hóa giải tửu lực, như vậy sẽ mất đi ý nghĩa uống rượu.
Nhiễm Đông Dạ cũng bưng lên một chén, nhẹ nhàng chạm với Hoắc Nguyên Chân một cái, sau đó cũng uống một hơi cạn sạch hào sảng giống như nam tử.
Vài giọt nước rơi trên cổ nàng, dần dần chảy xuống dưới thẳng tới ngực nàng, khiến cho ánh mắt Hoắc Nguyên Chân nhìn chăm chú, da nàng quả thật hết sức mịn màng.
Nhiễm Đông Dạ uống xong một chén, trên mặt đỏ như lửa một mảnh, thấy Hoắc Nguyên Chân nhìn mặt mình chằm chằm, không khỏi đưa bàn tay lên sờ sờ má:
- Hô ta uống rượu là đỏ mặt.
- Đỏ mặt rất tốt, chứng minh trong lòng chân thành, người không đỏ mặt toàn là nói láo.
Hoắc Nguyên Chân cũng bưng chén tửu tuyền lên uống một hơi cạn sạch, trên mặt không đổi sắc chút nào.
Nhiễm Đông Dạ che miệng cười khẽ:
- Vậy ngươi chính là tên nói láo.
Uống một chén rượu, Nhiễm Đông Dạ cầm cá nướng trên giá gỗ lên:
- Đây là tự tay ta làm, ngươi không ăn thử hay sao?
Hoắc Nguyên Chân nuốt nước miếng một cái:
- Không được, chỉ cần ta còn làm hòa thượng một ngày cũng sẽ không phá giới, trừ phi ta hoàn tục.
- Ta xem ngươi có thể kiên trì bao lâu...
Nhiễm Đông Dạ nhỏ giọng lẩm bẩm một câu, sau đó nhẹ nhàng cắn một miếng cá nướng.
Hoắc Nguyên Chân không thể làm gì khác hơn là lấy thức chay mình mua ra nhắm rượu, uống với Nhiễm Đông Dạ hết chén này đến chén khác.
Thật ra thì không phải là người võ công cao cường nhất định sẽ có tửu lượng cao, có thể không say đều là vì dùng nội lực hóa giải tửu lực. Nếu như không dùng nội lực hóa giải, thậm chí bọn họ chưa chắc có thể uống hơn được người bình thường.
Tửu lượng Hoắc Nguyên Chân cùng Nhiễm Đông Dạ cũng không phải là kém, nhưng cũng không đạt tới mức ngàn chén không say.
Mặc dù nước tửu tuyền không say bằng rượu chân chính, nhưng uống nhiều cũng sẽ say.
Khi mở túi thứ hai ra, hai người cũng đã uống say bảy tám thành.
- Hoắc... Hoắc Nguyên Chân!
Mặt Nhiễm Đông Dạ đã đỏ như lửa, nói chuyện cũng hơi líu lưỡi, thân thể lão đảo nói với Hoắc Nguyên Chân:
- Ngươi biết... Biết không? Thất Tinh Liên Châu sắp sửa bắt đầu, làm... Bất cứ gì cũng không ngăn được... Chuyện này... Ta sai lầm rồi...
- Người ta không phải là thánh hiền, không thể nào không có sai lầm. Nhiễm cô nương không nên tự trách, kẻ thật sự... Có tội chính là bọn An Mộ Phong.
- Nhưng... Ta cảm thấy... Cảm thấy đau lòng!
Nhiễm Đông Dạ lộ vẻ hết sức khổ sở, hiển nhiên bởi vì gián tiếp tạo thành Thất Tinh Liên Châu đã làm cho nàng áy náy trong lòng không ít.
- Không nên như vậy, chuyện gì cũng có cách giải quyết, chúng ta... Uống rượu trước đã...
- Ngươi say rồi, đây không phải là rượu. Là... Là nước!
Hai người chạm chén với nhau, song song uống ngửa mặt lên trời.
Hoắc Nguyên Chân cảm giác đầu óc hôn mê từng trận, không ngờ rằng tửu lượng của mình còn không bằng một nữ nhân chân yếu tay mềm như Nhiễm Đông Dạ. Thân thể hắn lảo đảo vài cái, sau đó nằm lăn ra tảng đá, ngửa mặt lên nhìn trời.
Trong lúc không hay không biết, hai người uống từ giữa trưa cho đến tối, không cần dùng nội lực hóa giải tửu lực, không có lý nào không say.
Bên người truyền tới một trận mùi thơm, Nhiễm Đông Dạ cũng không chịu nổi nữa, cũng bắt chước Hoắc Nguyên Chân nằm ngửa mặt trên tảng đá.
- Hoắc Nguyên Chân. Ngươi.. Người có ước mơ gì vậy?
- Ước mơ của ta ư? Đương nhiên là có, ta hy... Hy vọng thiên hạ có thể thái bình vô sự. Mà ta cũng không cần làm phương... Phương trượng Thiếu Lâm nữa, cũng không làm võ lâm Minh chủ gì cả. Sau đó ta hoàn tục, mang theo người ta thích trở về... Về nhà, trở về đi gặp mẹ ta, để cho mẹ ta xem thử, nàng dâu... Các nàng dâu của mình xuất sắc tới mức nào.
Nói tới chỗ này, trong mắt Hoắc Nguyên Chân lộ ra vẻ bi thương:
- Ta đã rất lâu... Rất lâu chưa có về nhà qua, chỉ sợ mẹ ta cũng đã quên ta rồi!
Một bàn tay mềm mại nhỏ bé nhẹ nhàng nắm tay của Hoắc Nguyên Chân, Hoắc Nguyên Chân quay đầu lại liếc mắt nhìn, Nhiễm Đông Dạ đang ân cần nhìn mình:
- Không nên như vậy, nhất định ước mơ của ngươi sẽ được thực hiện.
Thu hồi tâm trạng nhớ nhà, Hoắc Nguyên Chân nhẹ nhàng cầm tay của nàng:
- Đông Dạ, còn nàng, nàng có ước mơ gì không?
- Ta...
Nhiễm Đông Dạ trầm tư một chút, giờ khắc này, men say trên mặt nàng phai nhạt một ít, hơi lộ vẻ trịnh trọng nói:
- Ta cũng không biết, phạm sai lầm khiến cho ta hối hận, nhưng thiên hạ không có thuốc trị hối hận, nếu như có thể bắt đầu lựa chọn từ bây giờ, như vậy... Ta hy vọng, mặt trời vĩnh viễn cũng sẽ không mọc lên ở phương Đông!
- Hy vọng mặt trời sẽ không mọc lên ở phương Đông? Vì sao vậy?
Hoắc Nguyên Chân có chút kinh ngạc hỏi.
Đôi mắt đẹp của Nhiễm Đông Dạ lấp lánh rực rỡ, men say lại bắt đầu lan tràn trên mặt. Nàng khẽ hé môi anh đào, hương thơm như lan như xạ phà vào mặt Hoắc Nguyên Chân:
- Bởi vì nếu như mặt trời không mọc lên ở phương Đông, như vậy... Đêm nay vĩnh viễn cũng sẽ không kết thúc!
Nhiễm Đông Dạ cố nhiên là một cao thủ võ công tuyệt luân, khắp thiên hạ cơ hồ không có địch thủ, nhưng không thể phủ nhận trên phương diện tình cảm nam nữ, nàng chỉ là một trang giấy trắng không hơn không kém.
Tối thiểu năng không hiểu được có một số việc, có những lời không thể nói ra, nhất là khi hai người đã say rượu.
Sau khi nàng nói ra câu này, ánh mắt Hoắc Nguyên Chân nhìn về phía nàng lập tức lộ vẻ do dự, mâu thuẫn.