Phương Trượng

chương 679: rượu không say người người tự say

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Dịch: Hạo Thiên

Đả tự: Sơn Lão Ma

Mà Nhiễm Đông Dạ vẫn không có cảm giác chút nào, vẫn tiếp tục tay trong tay với Hoắc Nguyên Chân, chậm rãi hỏi:

- Ngươi học tập Bắc Minh thần công ư?

- Không sai, Chư Viễn đưa cho ta.

- Bắc Minh thần công là một môn võ học vô cùng thần kỳ, nhất là công pháp ở trang cuối cùng, ta đã từng nghiên cứu qua, nhưng nữ tử không cách nào chân chính học tập được pháp môn này, cho nên cuối cùng ta truyền cho Chư Viễn, không nghĩ tới y lại đưa cho người, có thể thấy được người này không có cơ duyên này.

Đầu óc Hoắc Nguyên Chân có chút nóng lên, bị lời của Nhiễm Đông Dạ kích thích thanh tỉnh một chút, đè nén lửa dục trong lòng xuống, nói với Nhiễm Đông Dạ:

- Võ công trang cuối cùng Bắc Minh thần công là thật sao?

- Hẳn là thật, ta cũng chỉ là lấy được trong lúc vô tình.

Nhiễm Đông Dạ nghiêng người qua, chỉ cách Hoắc Nguyên Chân có mấy phân, Hoắc Nguyên Chân có thể nhìn thấy bóng mình trong mắt nàng.

- Nếu người lấy được, như vậy ngươi chân chính là người hữu duyên, ta hy vọng người có thể học được môn võ công này.

Mùi hương ập tới, cổ họng Hoắc Nguyên Chân hơi khô, giọng có chút khàn khàn:

- Hy vọng như thế, ta đã thử qua nhưng không có nội lực Tiên Thiên viên mãn, vẫn chưa thể học được môn võ công này. Nội công của ta... Tương đối kỳ lạ, mặc dù thực lực rất mạnh, nhưng lại chưa đạt tới trình độ Tiên Thiên viên mãn.

Nhiễm Đông Dạ đưa tay còn lại ra, nắm lấy tay kia của Hoắc Nguyên Chân, Hoắc Nguyên Chân thuận thế chấp hai tay lại, nắm đôi tay nhỏ bé của nàng trong lòng bàn tay, chờ đợi lời nói của nàng.

- Ta vẫn cảm thấy nội công của ngươi rất kỳ quái, thì ra còn chưa tới trình độ Tiên Thiên viên mãn, vậy người cần phải tranh thủ thời gian. Chỉ có một tháng cuối cùng, nếu không thể tu luyện thành môn võ công này, như vậy người sẽ có nguy hiểm.

Nắm hai tay của Nhiễm Đông Dạ, hô hấp Hoắc Nguyên Chân càng ngày càng nặng nề:

- Đông Dạ, có lẽ ta sẽ chết, Thiên Cơ lão nhân nói với ta mạng ta không còn bao lâu nữa, chỉ có một năm mà thôi. Hiện tại đã sắp tới kỳ hạn một năm, chỉ còn bốn năm tháng, có thể ta không thể nào đột phá được trong khoảng thời gian ngắn ngủi này. Cho nên ta cảm thấy nếu như trời định ta phải chết đi, vậy nhất định sẽ chết trong trận chiến với Thần Long giáo...

Hắn còn chưa nói hết lời, mùi hương thơm đã ập tới, Nhiễm Đông Dạ rút một tay ra khỏi lòng bàn tay hắn, nhẹ nhàng bịt lấy miệng hắn.

- Không nên chết, người phải sống cho thật tốt, chúng ta cũng phải sống cho thật tốt.

Mùi hương ngọt ngào trên miệng hết sức mê hồn, thậm chí Hoắc Nguyên Chân kích động muốn cắn lấy tay nàng một cái. Mấy năm qua chức phương trượng và giới luật nhà Phật vẫn đang kềm chế hắn, hắn vẫn còn đang khổ sở chống đỡ. Lúc này nhẹ nhàng gỡ tay Nhiễm Đông Dạ khỏi miệng mình:

- Đông Dạ, không có ai muốn chết, nhưng quả thật có lúc sinh tử có số, ta chỉ có thể tận nhân lực mà thôi...

- Nếu người ta bỏ đi cả hy vọng của mình, như vậy cơ hội sinh tồn sẽ nhỏ hơn, cho nên người không thể bỏ cuộc.

Cảm giác say từ từ dâng trào, ánh mắt của Nhiễm Đông Dạ càng ngày càng trở nên mê ly, nàng lại đưa tay ra, nhẹ nhàng đặt lên ngực Hoắc Nguyên Chân:

- Lực sinh mạng bừng bừng biết bao, ngươi là người có sức sống nhất, nhiệt tình lại lạc quan, thậm chí có thể ảnh hưởng tâm trạng người bên cạnh người. Ngươi có biết không, kể từ khi ta gặp ngươi, ngay cả ta cũng bị ảnh hưởng, trước kia ta không hề nói nhiều như bây giờ.

- Nàng đang cảm nhận nhịp tim của ta sao?

Hoắc Nguyên Chân cũng đã say mèm, cũng không cảm thấy động tác Nhiễm Đông Dạ trước mặt có cái gì không ổn, mắt nhắm mắt mở hỏi.

- Đúng vậy! Ta đang cảm thụ nhịp tim của ngươi.

Nhiễm Đông Dạ nghiêm nghị đáp.

- Ha ha, nàng làm như vậy có thể cảm nhận được gì chứ, cảm nhận nhịp tim là phải áp tai vào ngực mới cảm nhận được, ngay cả nhịp tim bao nhiêu một phút cũng có thể đếm rõ ràng.

Một trận gió đêm thổi tới, chẳng những không làm cho Nhiễm Đông Dạ thanh tĩnh hơn, ngược lại giống như người say rượu, vừa ra gió lại càng say thêm, nàng ngoẹo đầu suy nghĩ:

- Cũng có lý, bất quá ngươi nói một phút là có ý gì? Hoắc Nguyên Chân nhắm mắt lại, hai tay múa may:

- Một phút mà nàng cũng không biết sao, chính là sáu mươi lần tích tắc, chính là một phút.

- À, vậy để ta thử một chút.

Cũng không biết Nhiễm Đông Dạ có phải thật sự hiểu ý nghĩa của một phút hay không, bất quá nàng thật sự lảo đảo ngồi dậy, hai tay chống đất phòng ngừa ngã xuống, lại lắc lư mấy cái sau đó bất ngờ chồm lên người Hoắc Nguyên Chân.

Sau khi uốn éo mấy cái trên người Hoắc Nguyên Chân, Nhiễm Đông Dạ mới tìm được một vị trí thoải mái để mặt mình áp vào ngực Hoắc Nguyên Chân.

- Được, bắt đầu từ bây giờ ngươi đếm sáu mươi lần tích tắc, sau đó ta sẽ đếm nhịp tim ngươi, ngươi có thể nghe thấy hay không?

Mặc dù Hoắc Nguyên Chân đang say mèm nhưng cũng cảm thấy thân thể mềm mại trên ngực, lại bị Nhiễm Đông Dạ đè xuống:

- Không được lộn xộn, ta không nghe được.

Bị Nhiễm Đông Dạ nhấn một cái, Hoắc Nguyên Chân cũng bỏ qua: - Tự ta có thể nghe thấy, vậy chúng ta bắt đầu tính giờ, xem thử người nào nghe chính xác hơn.

Nhiễm Đông Dạ hơi có vẻ hưng phấn gật đầu, nàng quen thanh tĩnh, hiện tại chơi trò chơi nho nhỏ này chợt cảm thấy đặc biệt hưng phấn.

- Được rồi, bắt đầu tính giờ, một, hai, ba...

Hoắc Nguyên Chân vừa yên lặng đếm nhịp tim, trong miệng vừa lẩm bẩm đếm, ngay cả hắn cũng không nhớ rõ đầu là số đếm, đâu là nhịp tim.

Ngược lại Nhiễm Đông Dạ tỏ ra nghiêm chỉnh áp vào ngực Hoắc Nguyên Chân, hai tay ôm thân thể của hắn, gương mặt dán thật chặt vào ngực hắn, miệng vẫn đang đếm thầm.

- Năm mươi chín, sáu mươi! Được rồi, đã đến giờ!

Rốt cục Hoắc Nguyên Chân đã đếm xong:

- Tổng cộng nhịp tim của ta là bảy mươi nhịp.

Nhiễm Đông Dạ ở trên người hắn lại lắc đầu một cái:

- Không đúng, rõ ràng là bảy mươi lăm nhịp.

- Làm sao có thể, nhất định là nàng đếm sai rồi.

Hoắc Nguyên Chân khinh thường nói một câu, người uống rượu say thường hay tỏ ra tự đại như vậy.

- Ta mới không sai, không cho phép người nói như vậy.

Nhiễm Đông Dạ không cam lòng uốn éo trên người Hoắc Nguyên Chân, khẽ chu cái miệng nhỏ nhắn, dáng vẻ đẹp kinh người làm cho thiên địa phải thất sắc.

Lúc này toàn thân Nhiễm Đông Dạ đã nằm trên thân thể Hoắc Nguyên Chân, nằm trên bộ ngực rộng rãi của hắn, vô cùng hấp dẫn, rõ ràng là nỗi khổ với Hoắc Nguyên Chân.

Hoắc Nguyên Chân cố gắng lên tinh thần:

- Đông Dạ, không nên như vậy...

- Không được! Chúng ta làm lại lần nữa.

Nhiễm Đông Dạ thật say, cũng không quản Hoắc Nguyên Chân có vui lòng hay không, tự mình tựa đầu vào ngực của hắn lần nữa:

- Bắt đầu tính giờ.

Tay của Hoắc Nguyên Chân giơ lên, run rẩy hai cái, cuối cùng vẫn đặt ở trên lưng của Nhiễm Đông Dạ, nhẹ nhàng ôm nàng vào lòng:

- Một, hai...

Một phút trôi qua, Nhiễm Đông Dạ ngẩng đầu lên:

- Có chuyện gì vậy, tim của ngươi nhảy quá nhanh, có tới hai trăm lần, khiến cho ta suýt chút nữa không đếm kịp.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio