Phương Trượng

chương 680: bái biệt đồng tử công

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Dịch: Hạo Thiên

Đả tự: Sơn Lão Ma

- Chuyện này... Rất là bình thường bởi vì lúc... Con người khẩn trương, đương nhiên là nhịp tim sẽ gia tăng.

- Là như vậy sao?

Nhiễm Đông Dạ nghiêng đầu, nàng cho rằng không có gì có thể khẩn trương, hồn nhiên quên mất ngay buổi trưa hôm nay, mình tắm bị Hoắc Nguyên Chân nhìn thấy, cũng từng khẩn trương như vậy.

Hoắc Nguyên Chân lại nói:

- Đương nhiên, không riêng gì ta, dù là nàng lúc khẩn trương cũng như vậy, nếu ta nghe nhịp tim nàng, nàng cũng sẽ đập nhanh như vậy.

- Ta không tin!

Giọng Nhiễm Đông Dạ lớn lên một chút, muốn chống thân thể dậy, lại không nghĩ tới lúc này mình đang bị Hoắc Nguyên Chân ôm lấy, lập tức rơi xuống trở lại lòng Hoắc Nguyên Chân, nhưng vẫn cố kiên trì:

- Ngươi nghe ta một chút, lần này ta sẽ đếm, nhất định là ngươi đang gạt ta.

- Nàng bảo ta nghe nhịp tim của nàng ư, vậy nghe thế nào?

Mặc dù Hoắc Nguyên Chân say không ít, cũng biết như vậy là không ổn, nhưng ý chí hắn đã không còn kiên định như bình thường, mà là trong lòng mơ hồ có mong đợi.

Nhiễm Đông Dạ không trả lời, quật cường trườn thân thể mình về phía trước, dựa ngực vào má Hoắc Nguyên Chân.

Hoắc Nguyên Chân không có chuẩn bị chỉ cảm thấy hương thơm mềm mại đập vào mặt, sau đó trước mắt tối sầm, liền bị ngực Nhiễm Đông Dạ ngăn chặn hô hấp.

Nhịp tim nhảy lên kịch liệt vài cái, hai tay Hoắc Nguyên Chân ôm nàng bất giác siết mạnh.

Lực lượng của hắn cực lớn, Nhiễm Đông Dạ không chịu đựng được, thân thể mềm nhũn lần nữa úp sấp lên thân thể hắn, vẫn còn không cảm thấy không tốt, mà là giùng giằng nói:

- Bộ dáng như vậy không được, rất không được tự nhiên, người lên trên, ta nằm xuống, tư thế người giống như ta vậy, là có thể nghe thấy.

Nói xong nàng cố gắng tránh thoát vòng ôm của Hoắc Nguyên Chân, sau đó lật người lại nằm trên tảng đá lớn, gọi Hoắc Nguyên Chân:

- Nào, ngươi lên đi.

Hoắc Nguyên Chân hít sâu vài hơi, thần trí đã không còn tỉnh táo, chỉ bằng vào bản năng tiến lại gần, sau đó nằm sấp trên người Nhiễm Đông Dạ.

Trong lúc vô tình, hai tay của hắn giữ lại hai tay của đối phương, bụng dán vào nhau, cố định thân thể Nhiễm Đông Dạ trên mặt đá.

A...

Ban đầu Nhiễm Đông Dạ còn chưa cảm thấy gì, nhưng sau khi bị Hoắc Nguyên Chân cố định như vậy, nhất thời một cảm giác tê dại từ đầu đến chân truyền tới, cũng không biết vì sao, nàng theo bản năng rên rỉ một tiếng tận xương tủy.

Hoắc Nguyên Chân lấy tay của mình vội vàng cầm lấy một tay nàng:

- Ta phải nghe rồi, bây giờ nàng bắt đầu đếm đi.

Nhiễm Đông Dạ mờ mịt gật đầu, nàng cũng ý thức được không ổn, nhưng thân thể mềm nhũn muốn động cũng không thể được, chỉ cảm thấy trên dưới toàn thân giống như bị điện giật, không thể khống chế.

Hoắc Nguyên Chân cúi đầu nhìn bộ ngực Nhiễm Đông Dạ đang phập phồng kịch liệt, lửa nóng bùng lên trong lòng như muốn đốt cháy cơ thể hắn.

Hắn cúi đầu, vành tay áp sát vào ngực phải Nhiễm Đông Dạ, một tay trong lúc không hay không biết đặt lên gò ngực phải đang phập phồng lên xuống của nàng.

Hoắc Nguyên Chân đè lên người Nhiễm Đông Dạ, cảm giác mềm mại đàn hồi kinh người khiến cho hắn suýt chút nữa trầm luân.

Mặc dù còn không có lập tức hóa thân sắc lang, nhưng Hoắc Nguyên Chân cũng không xê xích gì nhiều, đâu còn lòng dạ nào nghe nhịp tim, tay còn lại run rẩy đặt lên gò ngực còn lại của Nhiễm Đông Dạ.

Nhiễm Đông Dạ bên dưới run rẩy toàn thân, thanh âm cũng hơi run:

- Có thể bắt đầu được chưa?

Đầu óc Hoắc Nguyên Chân hỗn loạn gật đầu một cái, động tác của hắn khiến cho ngực Nhiệm Đông Dạ cũng lay động theo, thân thể mềm mị của giai nhân cũng run lên.

- Vậy ta bắt đầu đếm, một, hai...

Giọng của Nhiễm Đông Dạ phát run, đếm mấy lần thậm chí không đếm được rõ ràng. Ngực Hoắc Nguyên Chân giống như một ngọn lửa bám vào người nàng, hơn nữa tay hắn đang nhẹ nhàng nắn bóp ngực nàng, làm cho nàng không thể nào bình tĩnh để đếm được.

- Đông Dạ, tim của nàng nhảy thật nhanh.

Mặc dù không có cố ý nghe, nhưng quả thật Hoắc Nguyên Chân có thể cảm giác được tim nàng nhảy lên kịch liệt.

- Ta... Ta cũng không biết, Hoắc Nguyên Chân, ta làm sao vậy?

Nhiễm Đông Dạ đã hoàn toàn quên mất mình còn có thể dùng nội lực xua tan cảm giác say, cả thân tâm nàng đều say, dần dần đôi tay nhỏ bé bắt đầu yếu ớt đẩy Hoắc Nguyên Chân ra.

Cho nên nói Nhiễm Đông Dạ không hiểu chuyện nam nữ, rất nhiều chi tiết nhỏ cũng có thể thể hiện, lúc này động tác như vậy ngược lại càng thêm kích thích nhục dục chinh phục của nam tính, nhất là vẻ đẹp của nàng, đủ để cho nam nhân thiên hạ chết không có chỗ chôn.

Ý chí Hoắc Nguyên Chân tương đối kiên định, mặc dù ước mơ hoàn tục trong lòng không thay đổi, nhưng từ trước tới nay vẫn chưa hề làm ra chuyện vượt qua giới hạn đối với bất kỳ vị hồng nhan tri kỷ nào.

Nhưng hôm nay lại khác, thứ nhất Đồng Tử Công đại thành mở ra tâm kết Hoắc Nguyên Chân, thứ hai là dưới sự kích thích của cảm giác say, càng làm cho hắn mất đi trói buộc.

Thân thể Nhiễm Đông Dạ bên dưới vô cùng xinh đẹp, hết sức mê người, danh xưng mỹ nhân đệ nhất thiên hạ không uổng chút nào.

Tỷ như bọn An Như Huyễn, Đông Phương Tình, Ninh Uyển Quân cũng là nữ nhân có nhan sắc xinh đẹp, nếu đơn thuần xét về dung mạo có lẽ không thua Nhiễm Đông Dạ, nhưng nếu so tổng thể, mỗi người vẫn kém Nhiễm Đông Dạ ở một mặt nào đó.

Vẻ lạnh nhạt không thể thân cận của nàng lại trở thành mơ ước của nam nhân. Nếu có một ngày có thể để nữ thần này dưới người mình, còn hơn cả chinh phục vạn dặm giang sơn.

Mặc dù Hoắc Nguyên Chân vẫn chưa mất đi lý trí, nhưng hiển nhiên cũng không muốn dừng tay, lực đạo trên tay chẳng những gia tăng, hơn nữa thân thể hắn nhẹ nhàng trườn lên phía trước, đối mặt với Nhiễm Đông Dạ.

Hô hấp càng ngày càng trở nên dồn dập, hai mắt Nhiễm Đông Dạ khép hờ nói:

- Hoắc Nguyên Chân, chúng ta không thể...

- Đông Dạ, cuộc chiến lần này gian nan hiểm trở, sinh tử chưa biết, có một số việc không phải chúng ta không muốn nó phát sinh nó sẽ không phát sinh, cho nên chúng ta phải tính tới tình huống xấu nhất.

- Thế nhưng có một số chuyện nếu như bỏ lỡ... E rằng vĩnh viễn sẽ không trở lại, nàng thử hỏi lòng mình có bài xích ta không?

- Ta...

Nhiễm Đông Dạ ngần người một chút, đầu óc choáng váng hơi thanh tỉnh một chút, những lời này nhằm thẳng vào nội tâm nàng, làm cho nàng muốn tránh cũng không được, không thể tránh né.

Nàng không phủ nhận hảo cảm đối với Hoắc Nguyên Chân, từ lúc Đông Phương Tình hỏi thẳng mình, nàng đã hiểu.

Đây là một nam nhân có thể mang cho mình ấm áp cùng vui vẻ, đây đều là sự thật.

Chỉ là có những chuyện tới quá nhanh, quá đột nhiên, làm cho Nhiễm Đông Dạ chưa chuẩn bị sẵn sàng.

Nếu là nữ tử thông thường, e rằng lúc này sẽ xấu hổ không nhịn được, không thể trả lời, nhưng Nhiễm Đông Dạ không phải.

Nàng là nữ tử có thể nhìn thẳng vào nội tâm, xem hết thảy như vật ngoại thân, cho nên trả lời hắn:

- Nếu như ta bài xích ngươi, vậy người cho rằng chúng ta có thể hay không?

- Nếu Đông Dạ không bài xích ta, vì sao lại cự tuyệt ta?

- Ngươi... Ngươi đã có Tình nhi cùng Thanh Hoa... Ta là sư phụ các nàng.

- Không nên nghĩ cái gì sư phụ đồ đệ, đến lúc sinh tử không phải là do mình rồi, nàng cũng chỉ là một nữ nhân bình thường, một nữ nhân cần người quan tâm bảo bọc. Mà ta cũng không còn là phương trượng kia, nếu như còn sống sau chuyện lần này, ta sẽ mang lại hạnh phúc cho những người xung quanh mình, trong đó tuyệt đối không thể thiếu nàng.

Đầu óc Hoắc Nguyên Chân càng ngày càng thanh tĩnh, chuyển kiếp tới đây lâu như vậy, theo mục tiêu dần dần được thực hiện, hắn cũng hiểu ra mình muốn cái gì, không còn trốn tránh như trước nữa.

- Nhưng... Nhưng ta không thể... Ừm...

Hơi thở như lửa nóng ập vào mặt, Nhiễm Đông Dạ thân mang công lực tuyệt thế, không ngờ rằng không có một chút lực lượng tránh né, hoàn toàn bị Hoắc Nguyên Chân bịt kín môi anh đào.

Như bị một tia sét đánh trúng đầu, tứ chi nàng hoàn toàn vô lực, muốn động cũng không được, bị Hoắc Nguyên Chân đè chặt, bắt đầu hoành hành ngang ngược không kiêng kỵ chút nào.

Cảm giác ngọt ngào mát mẻ khiển cho Hoắc Nguyên Chân hoàn toàn đánh mất lý trí, hắn hút mạnh lưỡi thơm tho của nàng, hương thơm xông vào mũi, cảm giác chưa từng có kể từ chuyển kiếp đến bây giờ tràn ngập toàn thân.

Vẻ đẹp giai nhân bên dưới khiến cho lòng người say đắm, hận không được đánh tan tác, dung hợp vào trong xương tủy của mình, trọn đời không xa nữa.

Khó trách tuyệt thế cường nhân như Đinh Bất Nhị cũng phải trầm mê, Nhiễm Đông Dạ có đủ vốn liếng và tính tình đặc biệt của nữ nhân để ngạo thị thiên hạ, nam nhân nào cũng phải theo đuổi.

Nhưng Đinh Bất Nhị thì sao, cho dù là y thần công cái thế thì đã sao, người ta vẫn không có cảm giác với y, một đời kiêu hùng cuối cùng cũng khó tránh khỏi tình trường thất ý.

Khó trách nhân tài như An Mộ Phong cũng phải bỏ cả thế tử, quả thật nàng đáng để nam nhân vứt bỏ hết thảy.

Nhưng An Mộ Phong thì đã sao, cho dù là y vất vả theo đuổi trăm năm thì đã sao? Đến cuối cùng, Nhiễm Đông Dạ cũng chỉ xem y như một bằng hữu khó được mà thôi.

Lúc này, trong lòng Hoắc Nguyên Chân đột nhiên nảy sinh một ý nghĩa

Nếu như hôm nay có thể được Nhiễm Đông Dạ, vậy coi như mình đã kết làm từ thù với Đinh Bất Nhị.

Sau khi Đinh Bất Nhị xuất thế, nhất định sẽ không bỏ rơi Nhiễm Đông Dạ, thậm chí rất có khả năng y sẽ lấy khí thế quân lâm thiên hạ quét ngang thiên hạ, cũng sẽ bá đạo cướp Nhiễm Đông Dạ đi.

Nhưng bằng vào nhân vật như Đinh Bất Nhị, khẳng định có thể thấy được Nhiễm Đông Dạ đã thành hoa có chủ, lúc ấy giữa hắn và Đinh Bất Nhị cũng sẽ không còn khả năng hòa giải.

Nếu như mình chết thật, suy đoán sẽ bị lửa ghen hờn của Đinh Bất Nhị thiêu chết.

Như vậy chết kiểu này có tính là chết dưới hoa mẫu đơn, thành quỷ cũng phong lưu hay không đây?

Nhưng bất kể thế nào, Hoắc Nguyên Chân sẽ không bởi vì sợ hãi uy thế Đinh Bất Nhị mà buông tha cho tâm tư chiếm hữu Nhiễm Đông Dạ.

Vốn không phải là người cùng đường, cuối cùng có trở thành tử đối đầu với Nhiễm Đông Dạ hay không, cứ dứt khoát để cho lần này va chạm mãnh liệt hơn...

Nữ nhân dưới người hắn cũng chỉ là một nữ nhân, một nữ nhân làm cho mình say đắm và mê luyến, một nữ nhân mà mình muốn đưa về nhà, thương yêu cả đời mà thôi.

Cảm giác say thành liều thuốc kích thích tốt nhất, thần trí hai người cũng không thanh tỉnh, hơn nữa càng ngày càng bạo dạn.

Nhiễm Đông Dạ yếu ớt nằm sải tay chân trên tảng đá, môi anh đào bị Hoắc Nguyên Chân hôn chặt, khí tức nam tử nồng nàn khiến cho nàng không thể kháng cự. Chỉ có đôi tay nhỏ bé khẩn trương nắm y phục Hoắc Nguyên Chân, cũng không làm được động tác nào khác nữa.

Da thịt phần eo cảm nhận được cảm giác lạnh lẽo, bàn tay Hoắc Nguyên Chân không còn thỏa mãn với việc xoa bóp bên ngoài áo nữa, mà rốt cục làm ra động tác to gan nhất, chính là đưa tay vào trong áo của nàng.

Không hề gặp phải bất kỳ chống cự gì, gò ngực mềm mại hấp dẫn của giai nhân rơi vào tay Hoắc Nguyên Chân.

Cảm giác mềm mại đàn hồi vô cùng, dường như ngón tay hắn có thể lún sâu vào đó.

Mà trên thực tế, quả thật hắn cũng đã lún sâu vào.

Móng tay Nhiễm Đông Dạ cắm sâu vào lưng Hoắc Nguyên Chân, miệng nàng phát ra tiếng rên rỉ khiến cho chính nàng cũng cảm thấy xấu hổ:

- Hoắc Nguyên Chân... Ngươi khi hiếp ta!

Hoắc Nguyên Chân thật sự không dám tin tưởng, hết thảy lại xảy ra đơn giản như vậy, tiến triển mang tính đột phá này khiến cho tia lý trí cuối cùng của hắn cũng bay ra ngoài chín tầng mây, bàn tay không tự chủ được sờ soạng không ngừng.

Động tác này khiến cho Nhiễm Đông Dạ không thể chịu đựng được nữa. Nàng tập võ từ nhỏ, khổ cực gì cũng đã từng nếm trải, cũng không từng nói câu nào, hay than một tiếng mệt mỏi, nhưng cảm giác này căn bản không thể dùng ngôn ngữ hình dung, tiếng rên rỉ đè nén trong cổ họng rốt cục không nhịn được phóng thích ra ngoài.

Giống như từng tiếng tiên nhạc vang lên, vang vọng ở ven bờ Thiên Trì.

Soạt!

Một tiếng vải rách trong trẻo vang lên, Nhiễm Đông Dạ kêu lên một tiếng, hai tay bảo vệ chặt chẽ trước ngực mình.

Nhưng hai bàn tay kia lại không chịu tha cho nàng, chậm chạp mà kiên định tách ra hai tay của Nhiễm Đông Dạ.

- Không nên, Nguyên Chân, ta... Ta sợ!

Nhiễm Đông Dạ không chịu dễ dàng để cho hắn đắc thủ, thân thể mềm mại run rẩy, da thịt trắng như tuyết, còn trắng hơn cả tuyết trên sườn núi, Hoắc Nguyên Chân chạm vào chỉ cảm thấy lạnh như băng.

- Nàng đang sợ lạnh ư?

Hoắc Nguyên Chân tìm một cái cớ cho Nhiễm Đông Dạ.

- Ta... Ta sợ hết thảy...

Có mấy lời Nhiễm Đông Dạ khó nói ra miệng.

- Không quan trọng, dù gió lạnh tới mức nào cũng sẽ không ảnh hưởng đến chúng ta.

Theo lời của Hoắc Nguyên Chân, một chiếc chuông vàng thình lình xuất hiện bên ngoài thân thể hắn, hoàn toàn ngăn cách gió rét bên ngoài.

Không gian ấm áp mang lại cho Nhiễm Đông Dạ chút an ủi trong lòng, đồng thời không cảm thấy sợ như trước nữa.

Nhưng nàng vẫn không chịu dễ dàng để cho Hoắc Nguyên Chân lấy được, mà là chủ động đưa hai cánh tay ngọc như rắn quấn quanh cổ đối phương:

- Nguyên Chân, nếu người thật sự muốn ta, chỉ sợ sẽ mang đến phiền phức rất lớn.

- Nếu không có khả năng bảo vệ người mình thích, nếu là bởi vì sợ phiền phức mà từ bỏ, vậy ta mới là người vô sỉ hèn hạ nhất thiên hạ, sống không bằng chết!

Lời nói kiên định của Hoắc Nguyên Chân cho Nhiễm Đông Dạ vốn đang thấp thỏm sự tin tưởng. Rốt cục nàng cũng là một nữ nhân, mặc dù trời xui đất khiến cùng Hoắc Nguyên Chân đi tới nước này, nhưng nàng cũng hy vọng người mình thích là một anh hùng cái thế, mà không phải một kẻ hèn nhát sợ đầu sợ đuôi.

Trong mắt thoáng qua một tia kiên định, Nhiễm Đông Dạ không nói gì nữa, mà là nhẹ nhàng nghiêng đầu sang bên chậm rãi buông hai tay đang ngăn trở hắn ra.

Trên trời chẳng biết lúc nào đã là mây đen giăng đầy, tuyết như lông ngỗng từ trên trời giáng xuống, hóa Thiên Sơn này thành một vùng tuyết trắng.

Thiên Sơn chim bay tuyệt, giữa vạn dặm mênh mông không dấu chân người, chỉ còn lại một đội nhân tình.

Đối mặt Nhiễm Đông Dạ ngầm cho phép, Hoắc Nguyên Chân đã không cách nào cầm giữ được nữa, nhanh chóng lại không mất vẻ ôn nhu cởi hết y phục toàn thân Nhiễm Đông Dạ.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio