Phương Trượng

chương 681: thời gian trôi qua trong nháy mắt

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Dịch: Hạo Thiên

Đả tự: Sơn Lão Ma

Giờ khắc này, Hoắc Nguyên Chân cảm giác trên thế giới có lẽ thật sự có thượng đế.

Bởi vì thân thể này, gương mặt này, mỗi một chỗ, mỗi một đường nét đều là kiệt tác của thượng đế.

Phật tổ có lẽ thật sự tồn tại, nhưng đây rõ ràng không phải là chuyện Phật tổ có thể làm được.

Thượng đế có nghiên cứu đối với loại chuyện như vậy, Phật tử không có nghiên cứu.

Hoắc Nguyên Chân không biết phải hình dung thân thể này như thế nào, nếu như không thể hình dung, vậy chỉ có thể là dùng hoàn mỹ để hình dung.

Không có bất kỳ khuyết điểm nào, đây là sau khi Hoắc Nguyên Chân cẩn thận quan sát qua mỗi một chỗ cho ra kết luận cuối cùng.

Trong quá trình này hai tay Nhiễm Đông Dạ che mặt, thân thể nữ nhân lần đầu tiên bại lộ ở trước mặt nam tử, mặc cho hắn định đoạt. Kích thích như vậy đã vượt qua cảm giác say của rượu, làm cho toàn thân nàng rơi vào trạng thái choáng váng.

Có lẽ đây gọi là duyên phận, trăm năm qua nàng chưa từng động lòng với bất cứ người nào, giữ thân như ngọc bấy lâu, cuối cùng cho hắn.

Từ trước tới nay Nhiễm Đông Dạ không thích những kẻ theo đuổi mình. Nhưng tuy rằng nàng không thèm nhìn tới bất cứ người nào khác, lại không thể tự kềm chế trước một tiểu hòa thượng thân ở Phật môn lòng nơi thế tục tấn công vào cánh cửa lòng.

Hữu tình là không giả, nhưng hẳn là còn xa vẫn chưa tới mức này, Nhiễm Đông Dạ xấu hổ suy nghĩ mình làm thế nào vậy?

Bởi vì uống rượu ư? Có lẽ có chút nguyên nhân, nhưng tuyệt đối không phải là chủ yếu.

Mình không bài xích hắn, không phòng bị hắn, trong lòng bằng lòng tiếp nhận hắn mới là nguyên nhân chủ yếu nhất, rượu chỉ là xúc tác kích thích mà thôi, thúc đẩy giờ phút này tới nhanh hơn một chút.

Thậm chí nàng có thể cảm nhận được ánh mắt nóng rực của hắn đang lướt qua thân thể của mình, nhất là sau khi chiếc quần lót trên cơ thể mình cũng bị cởi ra, ánh mắt hắn cơ hồ đả thương da thịt của nàng.

Ban đầu là can đảm mặc cho hắn thưởng thức, nhưng một lúc sau Nhiễm Đông Dạ không chịu đựng được nữa, thẹn thùng xấu hổ che ngực lại, cặp đùi thon dài mảnh khảnh cũng bất an khép lại:

- Nguyên Chân, không nên nhìn nữa, ta thật là xấu hổ!

Đôi tay tráng kiện của hắn ôm choàng lấy thân thể nàng, lúc này nàng mới cảm giác được thì ra trên người hắn cũng không còn y phục.

Nàng cố lấy hết sức can đảm mở mắt ra, hai người bốn mắt nhìn nhau.

Nhìn Hoắc Nguyên Chân trước mắt, Nhiễm Đông Dạ nhẹ nhàng đưa tay ra, vuốt ve gương mặt của hắn:

- Tiểu hòa thượng, người phá giới rồi.

- Giới luật cũng giống như kỷ lục, lập ra là để bị phá.

Gương mặt ửng đỏ Nhiễm Đông Dạ tựa sát vào lòng hắn, áp vào ngực của hắn, lắng nghe nhịp tim hắn nhảy lên kịch liệt, lẩm bẩm hỏi:

- Kỷ lục là cái gì?

- Kỷ lục là một chuyện do một người nào đó làm ra đạt tới trình độ những người khác không làm được, khi đó coi như y sáng lập một kỷ lục. Nếu như có người làm được giống như y, vậy coi như là đồng kỷ lục, nếu như có người vượt qua y, sẽ gọi là phá kỷ lục.

- Thì ra là như vậy.

Nhiễm Đông Dạ mơ mơ màng màng, cảm giác một bàn tay đang di chuyển trên thân thể mình, mỗi lần lướt qua bộ vị nhạy cảm làm cho thân thể nàng run rẩy từng hồi.

- Không sai, rất khó phá kỷ lục, bất quá hôm nay ta phải lập một kỷ lục ở chỗ này, để cho bất cứ ai cũng không phá được.

Nhiễm Đông Dạ mơ mơ màng màng ngẩng đầu lên, vô lực kẹp chặt hai chân, khước từ tay của Hoắc Nguyên Chân:

- Ngươi muốn sáng lập kỷ lục gì?

Nhẹ nhàng cúi đầu, Hoắc Nguyên Chân lặng lẽ nói một câu ở bên tai Nhiễm Đông Dạ.

Vốn toàn thân Nhiễm Đông Dạ đã gần như vô lực, sau khi nghe câu này cũng không chịu nổi, đột ngột ra sức vung quyền đập vào ngực Hoắc Nguyên Chân, răng cắn chặt môi trông như một con hổ đã hóa điên.

Hai quyền ầm ầm đánh cho Hoắc Nguyên Chân nổ đom đóm mắt, Kim Cương Bất Hoại Thể mà Tiên Thiên viên mãn không thể phá cũng không chống nổi.

Bất quá Hoắc Nguyên Chân tự có biện pháp đối phó Nhiễm Đông Dạ. Bàn tay hắn nhanh chóng sờ soạng, chộp lấy gò ngực run rẩy của nàng ra sức xoa bóp. Thế công của Nhiễm Đông Dạ lập tức tan rã, thân thể mềm nhũn dần dần yên tĩnh lại, trong mắt như phủ một lớp sương mờ.

Thật ra thì Hoắc Nguyên Chân cũng không có kinh nghiệm cụ thể gì. Nhưng chưa từng ăn thịt heo vẫn đã thấy qua heo chạy, tối thiểu đời trước vẫn còn có chút kinh nghiệm, đối phó nữ nhân như giấy trắng như Nhiễm Đông Dạ này là không thành vấn đề.

Thời gian trôi qua, hết thảy mọi chuyện trở nên thuận buồm xuôi gió.

Trong khoảnh khắc thời khắc tối hậu sắp tới, rốt cục Nhiễm Đông Dạ không kềm chế được tâm trạng, hai tay quấn ở cổ của Hoắc Nguyên Chân:

- Nhất định ngươi phải hoàn tục, nhất định ngươi phải đáp ứng ta.

- Ta hứa với nàng sẽ cưới nàng về.

- Phu quân...! Ngươi là người xấu, nhè nhẹ một chút!

Gió rét gào thét, thiên địa mênh mông một mảnh.

- -----------------------------------------------------------------

Trên tảng đá lớn ven bờ Thiên Trì dường như nhô lên một khối đá màu vàng, ở bên ngoài bị tuyết trắng che phủ.

Chỉ bất quá hình dáng tảng đá này có vẻ kỳ lạ, giống như hình một chiếc chum úp ngược, hoặc hình một cái chuông, bên trên phủ một lớp tuyết trắng thật dày, không thấy rõ tình huống bên trong.

Chỉ có lúc đêm tối, xuyên qua lớp tuyết đọng thật dày kia mới có thể mơ hồ thấy bên trong tảng đá kia phát ra kim quang nhàn nhạt, chẳng qua là không rõ ràng.

Mặt trời lên, tỏa ra ánh sáng không mạnh lắm, sau đó lại bị mây che kín, lại là bão tuyết rơi.

Trăng sáng mọc lên, đáng tiếc vẫn không thể xuyên thấu tầng mây.

Khó lòng phân biệt đêm tối và ban ngày, chỉ có gió núi gào thét, cuốn lên từng đợt tuyết bay, mùa Đông Thiên Sơn là hoang vu như vậy.

Chỉ có khi đêm tối phủ xuống, tảng đá màu vàng bị tuyết trắng bao trùm kia mới phát ra ánh sáng lờ mờ, nếu cẩn thận lắng nghe, còn có thể nghe thấy tiếng người trò chuyện khe khẽ.

- Có thật không, thứ gì mà có uy lực lớn như vậy?

Nhiễm Đông Dạ nhẹ nhàng hỏi.

- Là bom nguyên tử.

- Theo như chàng nói, quả thật là quá sức tưởng tượng, sau đó thì sao, kháng chiến có thắng lợi không?

- Đúng vậy, kháng chiến thắng lợi, đánh suốt tám năm, rốt cục tộc nhân của chúng ta đuổi đi quân xâm lược, bất quá cũng trả giá rất đắt, ba chục triệu người... Ba chục triệu người chết trong tám năm này.

- Thật sự là quá thảm, sợ là Thịnh Đường chúng ta cũng không có tới ba chục triệu người như vậy, bất quá... Những chuyện này thật sự là chàng nằm mơ thấy sao?

- Đúng vậy, bất quá giấc mơ này của ta hết sức chân thật, giống như là thật vậy.

- Ta có thể cảm giác được, chàng kể đứt quãng lâu như vậy mất mười mấy lần mới kể xong, làm hại người ta muốn nghe lại không thể nghe xong một lần.

- Chuyện này cũng không thể trách vi phu được, chủ yếu là vì Đông Dạ của ta quá mê người, nàng lại mặc y phục ít như vậy, vi phu còn lòng dạ nào mà kể chuyện.

- Đây không phải là vì chàng không chịu để cho người ta mặc nhiều sao... Ôi chao, chàng làm gì vậy, buông ta ra, oan gia này...

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio