Dịch: Hạo Thiên
Đả tự: Sơn Lão Ma
Hàng loạt thanh âm như tiếng trời phát ra từ miệng Nhiễm Đông Dạ, nàng đã mê đắm trong vòng tay Hoắc Nguyên Chân trở thành tiểu thê tử của hắn bên trong chuông vàng úp ngược này.
Hơn một canh giờ vận động làm cho bọn họ đều mất đi thể lực, Nhiễm Đông Dạ giống như một mảnh bùn rúc vào lòng Hoắc Nguyên Chân, ngay cả đầu ngón tay cũng không muốn động.
- Này...
Hoắc Nguyên Chân không lý tới nàng.
Nhiễm Đông Dạ bất đắc dĩ giãy dụa một cái:
- Phu quân.
- Chuyện gì vậy ái thê?
Hoắc Nguyên Chân đổi lại làm mặt dày.
- Bây giờ là lúc nào rồi? Vì sao ta cảm thấy dường như chúng ta đã ở chỗ này rất lâu...
Khi đó nếu không có thứ gì tính thời gian như đồng hồ cát, không biết ngày hay đêm sẽ rất dễ dàng quên mất thời gian, bởi vì không có công cụ tính giờ nào chính xác.
Bất quá Hoắc Nguyên Chân có thứ tính toán thời gian, đó chính là Hệ Thống.
Lặng lẽ liếc mắt nhìn thời gian Hệ Thống, Hoắc Nguyên Chân lập tức giật mình:
- Trời ơi, hôm nay đã là Mười Tám tháng Giêng. Chúng ta ra ngoài vào mồng Một Tết, đã ở chỗ này suốt mười tám ngày!
Nhiễm Đông Dạ cũng sững sờ ngây dại, không ngờ rằng hai người đã ở chỗ này mười tám ngày trời.
Trên mặt rát như lửa bỏng, Nhiễm Đông Dạ véo mạnh Hoắc Nguyên Chân một cái:
- Cũng tại chàng cả, không ngờ rằng ở chỗ này hơn nửa tháng, người của Thiếu Lâm tự không tìm được chàng, nói không chừng đang vô cùng lo lắng.
Trong lòng Hoắc Nguyên Chân cũng có chút xấu hổ, khoảng thời gian này quả thật quá mức phóng túng.
Thời cổ có người nạp được ái cơ xinh đẹp, ba ngày đêm không chịu ra cửa, so với mình quả thật là như trời với vực.
Ở không gian thu hẹp như nơi này, ân ái triền miên mười tám ngày đêm, đây thật sự không phải là chuyện người bình thường có thể làm được.
Trong lòng xấu hổ, đồng thời Hoắc Nguyên Chân cũng khó tránh khỏi có chút kiêu ngạo, véo cái mũi nhỏ của Nhiễm Đông Dạ một cái:
- Đông Dạ, lần này phu quân của nàng đã lập nên một kỷ lục mới, nhiều hơn tám ngày so với chúng ta đã nói lúc trước.
Nhiễm Đông Dạ mặt đỏ như lửa:
- Không được, chúng ta cần nhanh chóng rời đi, nhất là chàng, Thiếu Lâm huấn luyện hắn đã xong xuôi. Chàng nên lập tức trở về, từ Thiếu Lâm đi Quan Ngoại đại khái cũng cần mười ngày, thời giờ của chàng vô cùng cấp bách.
Nhiễm Đông Dạ dứt lời bèn bấm tay tính toán cho hắn xem:
- Chàng xem, lúc chúng ta đi ra đúng là ngày có thiên tượng chấn động, như vậy chỉ còn một tháng. Chúng ta đã ở chỗ này mười tám ngày, vậy cũng chỉ còn lại mười hai ngày, chàng phải đi đường mất mười ngày, như vậy thời gian cho chàng chuẩn bị cũng chỉ còn có hai ngày, chàng lại không cảm thấy cấp bách hay sao?
Hoắc Nguyên Chân cũng gật đầu lia lịa:
- Quả thật không giả, chúng ta ở đây thời gian quá lâu, nhưng vì sao ta cảm giác tinh thần phấn chấn, không có chút mệt mỏi nào vậy?
Đôi mắt đẹp Nhiễm Đông Dạ nhìn chăm chú Hoắc Nguyên Chân:
- Nguyên Chân, chàng quá ham chơi rồi, chẳng lẽ chàng không có chú ý tới, chân khí trong cơ thể chàng đã có biến hóa rất lớn sao?
Nghe thấy lời của Nhiễm Đông Dạ, lực chú ý của Hoắc Nguyên Chân mới dời khỏi tấm thân hoàn mỹ của nàng, chuyển sang cơ thể của mình.
Vừa nhìn qua Hoắc Nguyên Chân nhất thời kinh hãi:
- Vì sao... Vì sao lại như vậy... Vì sao công lực của ta thay đổi như vậy...
Hai cánh tay Nhiễm Đông Dạ quấn quanh cổ hắn:
- Phu quân, bởi vì chàng là phu quân của ta, cho nên lần này tiện nghi chàng, sau này chàng cần phải hết lòng thương yêu người ta.
Nghe thấy lời của Nhiễm Đông Dạ, nhất thời Hoắc Nguyên Chân hiểu ra, thì ra đây là công lao của nàng.
Trong lòng dâng lên một trận trìu mến:
- Đông Dạ, đa tạ nàng, cứ như vậy, hành trình Thần Long giáo lần này, ta lại nắm chắc hơn vài phần.
Chia ra sắp tới, nhiệt tình Nhiễm Đông Dạ cũng bị thiêu cháy: - Phu quân, sắp phải rời đi, người ta còn muốn... Một lần cuối cùng!
- Hôm nay một lần cuối cùng, nhưng tuyệt đối không có nghĩa là sau này.
Hoắc Nguyên Chân cải chính lời của Nhiễm Đông Dạ, phóng người lên ngựa, hai người ân ái triền miên.
- -------------------------------------------------
Lúc Hoắc Nguyên Chân trở lại Thiếu Lâm tự, bên này vẫn còn đang tiến hành huấn luyện đầu vào đấy, bởi vì cũng không có ai biết thời gian lên đường cụ thể, đều đang đợi tin tức Hoắc Nguyên Chân.
Đông Phương Tình đã tới Thiếu Lâm tự năm ngày trước, hôm nay đang bên trong thiền viện, chỉ bất quá Lý Thanh Hoa còn đang bế quan, hai người cũng không có gặp mặt.
Sau khi Hoắc Nguyên Chân trở về, hòa thượng của Thiếu Lâm tự không nói gì, dù sao phương trượng đi ra ngoài cũng không phải chuyện gì hiếm thấy, đi thì đi vậy.
Ngược lại là bên trong thiền viện, Đông Phương Tình phát hiện Hoắc Nguyên Chân trở lại, chạy tới trước tiên.
Sau khi gặp nhau, hai người còn chưa có cơ hội kể lể nỗi khổ tương tự, Đông Phương Tình đã tỏ ra nghi hoặc nhìn Hoắc Nguyên Chân.
Hoắc Nguyên Chân trong lòng xấu hổ, ngoài mặt vẫn phải làm bộ như không có chuyện gì xảy ra:
- Tình nhi, sao hả? Vì sao lại nhìn ta như vậy?
- Người thay đổi rồi, mấy ngày nay người đã làm gì?
- À, thì ra là vì chuyện này, đương nhiên là không giống, bởi vì... Ta đã đột phá, thành Tiên Thiên viên mãn.
Đông Phương Tình ngẩn người một chút, cẩn thận xem thử, mới phát hiện quả nhiên là tinh khí thần Hoắc Nguyên Chân khác xa trước kia, thật sự đã đạt tới cảnh giới Tiên Thiên viên mãn.
- Ngươi sao rồi, vì sao lại đột phá?
- Chuyện này nói rất dài dòng, trong thời gian ngắn cũng không giải thích rõ được, bất quá nàng yên tâm đi, sau này chúng ta sẽ có thời gian nói chuyện này. Ta trở lại vội vàng như thế, ngay cả cảnh giới cũng không kịp củng cố, chính là muốn nói cho mọi người biết Đinh Bất Nhị sắp xuất thế, nhất định chúng ta phải lập tức động thân đi Tái Ngoại.
- Nhanh như vậy sao?
- Không sai, bây giờ nàng lập tức thông báo nhân sĩ võ lâm tập họp. Ta cũng triệu tập đệ tử Thiếu Lâm tập họp, lập tức thu xếp hành trang, trời vừa sáng chúng ta liền lên đường.
Đông Phương Tình cũng biết chuyện khẩn cấp, lập tức đi triệu tập nhân sĩ võ lâm.
Mà Hoắc Nguyên Chân lại là tự mình leo lên lầu chuông Thiếu Lâm tự, gõ vang chuông lớn bằng đồng xanh.
Tiếng chuông vang lên mấy tiếng là có thuyết pháp, mấy tiếng tụng kinh, mấy tiếng mở cửa vân vân đều không đồng nhất, tiếng chuông dồn dập này chính là tín hiệu tập họp.
Đệ tử Thiếu Lâm nghe thấy tiếng chuông, lập tức từ trong các đường viện tu luyện Thiếu Lâm tự ào ra ngoài, rối rít tập hợp ở diễn võ trường.
Còn có những nữ tử ở thiền viện cũng lập tức chạy tới tập hợp. Lý Thanh Hoa cũng từ trong bế quan đi ra, đi ở trước đội ngũ. Sau khi thấy Đông Phương Tình, Lý Thanh Hoa hơi gật đầu một cái, bất quá Đông Phương Tình lại nghiêng đầu sang bên.
So sánh với đệ tử Thiếu Lâm, tốc độ những nhân sĩ võ lâm tương đối chậm hơn một ít, bất quá cũng coi như hoàn thành tập hợp chỉnh tề.
Hoắc Nguyên Chân lấy thân phận phương trượng Thiếu Lâm cùng võ lâm Minh chủ chiếm trung tâm diễn võ trường, nhìn hơn ngàn người phía dưới.
Nơi này trừ hơn ba trăm đệ tử Thiếu Lâm tự ra, còn có hơn bảy trăm người đều là nhân sĩ võ lâm Đông Phương Tình tìm tới.
Bên trong diễn võ trường hiện tại, chỉ cần là người tập võ cũng không có cảnh giới Tiên Thiên trở xuống, trong đó Tiên Thiên sơ kỳ cùng trung kỳ là chiếm đa số, còn có một số Tiên Thiên hậu kỳ.
Ngoài ra số lượng chuẩn viên mãn cũng không ít, tám đệ tử Hoắc Nguyên Chân đều là cao thủ chuẩn viên mãn, ngoài ra trong đám nhân sĩ võ lâm cũng có sáu bảy chuẩn viên mãn.
Mà Tiên Thiên viên mãn nơi này cũng có không ít, bọn Vô Danh, Nhất Đăng, Lý Thanh Hoa, Đông Phương Tình, An Như Huyễn, An Như Sương đều là cao thủ Tiên Thiên viên mãn. Còn có Hoắc Nguyên Chân, coi như đã có bảy người.
Các đạo nhân mã tụ tập chỉnh tề, chờ đợi Hoắc Nguyên Chân lên tiếng nói.
Hoắc Nguyên Chân ho khan một tiếng, mới vừa chuẩn bị động viên trước trận chiến, bên ngoài đột nhiên xuất hiện một đạo nhân ảnh giống như lưu tinh bay tới:
- Đại ca! Chờ một chút, tiểu đệ tới rồi!
Mọi người đều sợ hãi than thở nhìn người tới, vì người này hoàn toàn là phá không mà tới, giống như lục địa phi hành, đây rõ ràng chính là cảnh giới mà cao thủ cảnh giới Ngự mới có thể đạt tới.
Người tới chính là Tang Cách, đáp xuống thật nhanh, trên trán còn có mồ hôi, có thể thấy được lên đường cũng là tương đối gấp. Sau khi rơi xuống đất lập tức chạy tới trước mặt đội ngũ hòa thượng Thiếu Lâm, nói với Hoắc Nguyên Chân:
- Đại ca, huynh không cần phải để ý đến đệ, hôm nay đệ theo các ngươi cùng nhau đi Tái Ngoại, tận một phần lực vì thiên hạ thương sinh!
Hoắc Nguyên Chân hài lòng gật đầu một cái, có cao thủ cảnh giới Ngự như Tang Cách gia nhập, không thể nghi ngờ là gia tăng thực lực rất lớn cho phe mình, trận chiến với Thần Long giáo lần này càng có nắm chắc hơn.
- Các vị đệ tử Thiếu Lâm, các vị võ lâm đồng đạo! Các vị nữ thí chủ.
Hoắc Nguyên Chân hắng giọng một cái:
- Hôm nay Thần Long giáo hoành hành ngang ngược, chúng ta đều biết Bạch Phát Huyết Ma Đinh Bất Nhị cũng chưa chết, y đang ở Tái Ngoại, hơn nữa một tay sáng lập Thần Long giáo, nuôi dưỡng mười tên cao thủ cấp bậc Tiên Thiên viên mãn, trong đó có ba tên cảnh giới Ngự, thực lực như vậy đã uy hiếp đến tồn vong võ lâm Trung Nguyên!
Mọi người không nói một lời lắng nghe Hoắc Nguyên Chân nói chuyện.
- Nếu như bọn Đinh Bất Nhị chịu an phận, tự nhiên chúng ta cũng không sẽ đi tìm bọn họ gây phiền phức, nhưng... Người của Thần Long giáo chịu ảnh hưởng Đinh Bất Nhị đã sâu, ma tính không thay đổi, chẳng những không hề có điều thu liễm, ngược lại càng hoành hành ngang ngược hơn.
- Bọn họ đã bất mãn với cuộc sống ở Tái Ngoại, muốn chủ động tấn công võ lâm Trung Nguyên ta, hơn nữa đã có nhiều môn phái võ lâm Trung Nguyên thất thủ, trở thành tay sai của Thần Long giáo!
Ánh mắt hắn quét qua một vòng, mọi người rối rít ưỡn thắng người lên. Đối mặt vị phương trượng uy nghiêm này, dần dần trong lòng mọi người đều cảm thấy kính sợ.
Cho dù là các nữ tử có liên hệ mật thiết với Hoắc Nguyên Chân như Lý Thanh Hoa, Đông Phương Tình, lúc này cũng cảm thấy ý trung nhân có vẻ uy nghiêm khác biệt.
- Võ lâm Trung Nguyên không thể trầm luân như vậy, chúng ta phải bảo vệ quê hương, cho nên hôm nay chúng ta tụ tập lại với nhau, cùng thương nghị đại kế đổi kháng Thần Long giáo.
Giọng hắn trở nên trầm trọng một chút:
- Đầu tiên phải nói cho mọi người một tin xấu, Đinh Bất Nhị xuất thế đã gấp như lửa cháy ngang mày, căn cứ tin tức bần tăng lấy được, đại khái mười hai hôm sau, Đinh Bất Nhị sẽ xuất hiện ở Tái Ngoại, Mà Thần Long giáo cũng đã chuẩn bị kỹ càng, một khi Đinh Bất Nhị xuất thế lập tức sẽ xuất động toàn bộ lực lượng, phát khởi công kích đối với võ lâm Trung Nguyên!
Đám người nhất thời trở nên sôi trào, mặc dù từ trước tới nay vẫn ở Thiếu Lâm huấn luyện là chuẩn bị đối kháng Bạch Phát Huyết Ma, nhưng bởi vì mấy tháng vô sự, trong lòng mọi người ít nhiều gì cũng có chút lười biếng, cho rằng còn rất lâu mới tới trận chiến cuối cùng. Hiện tại nghe thấy Hoắc Nguyên Chân nói như vậy, mọi người mới ý thức được thì ra chiến đấu cuối cùng đã gần ngay trước mắt!
Lần này phải đối mặt Bạch Phát Huyết Ma trăm năm trước uy danh hiển hách sao? Rất nhiều người đều không tự chủ có chút sợ hãi.
Hoắc Nguyên Chân nhìn mọi người bên dưới, nghe thấy bàn tán lung tung huyên náo có chút bất mãn, lập tức dùng tới Sư Tử Hống:
- Lo gì chứ!
Những người đang hốt hoảng kia nhất thời cả kinh, thân thể run lên một cái kinh ngạc nhìn Hoắc Nguyên Chân trên lôi đài.
- Ta chưa hề cho các ngươi biết Đinh Bất Nhị sắp xuất thế, nhưng chúng ta cũng không có lực lượng chống cự. Nói cho các ngươi biết, sai lầm rồi! Thực lực chúng ta hiện tại đã hoàn toàn không kém gì Thần Long giáo, thậm chí còn vượt qua một chút!
Vừa nói chuyện, Hoắc Nguyên Chân đưa tay chi Tang Cách:
- Thấy không, vị truyền nhân Mật tông Tang Cách này chính là một cao thủ cảnh giới Ngự, chúng ta còn có rất nhiều hậu thủ chưa có dùng tới, nhưng hôm nay Tiên Thiên viên mãn tại chỗ cũng đã có đến gần mười người. Hơn nữa Thiếu Lâm ta còn có thật nhiều trận pháp đủ để đối kháng cao thủ cảnh giới Ngự, cho dù Đinh Bất Nhị đích thân tới, tự nhiên cũng sẽ có người thu thập y!
Những lời này của Hoắc Nguyên Chân cho mọi người một chút lòng tin, nhưng cũng không phải là tất cả mọi người đều lạc quan như vậy.
Hoắc Nguyên Chân cũng hiểu điểm này, bèn nói tiếp:
- Dĩ nhiên chuyến đi này là khó tránh khỏi nguy hiểm, có lẽ có rất nhiều người không thể trở lại, nhưng các ngươi phải rõ ràng một điểm, nếu chúng ta không chủ động xuất kích, vậy sẽ phải đối mặt nguy cơ bị kích phá từng người một. Đến lúc đó sẽ không có bất kỳ lực lượng nào có thể ngăn cản Thần Long giáo thực lực hùng mạnh, đây là lựa chọn duy nhất của chúng ta, các ngươi hiếu không?
- Hiểu! Hiểu! Hiểu!
Đệ tử Thiếu Lâm la lên đều nhịp, nhiệt tình cùng chiến ý to lớn dẫn động nhân sĩ võ lâm chung quanh cũng hò hét theo.
Thậm chí những nữ tử kia được Lý Thanh Hoa cùng Đông Phương Tình dẫn động cũng bắt đầu gia nhập hàng ngũ la lên, trong lúc nhất thời tiếng kêu cực lớn chỉnh tề ầm ĩ vang tận mây xanh.
Hoắc Nguyên Chân hài lòng nhìn đám người phía dưới:
- Sinh ra là người giang hồ, vậy phải lo chuyện giang hồ, nếu đã ở trên con đường này, vậy chúng ta không có lựa chọn nào khác. Hiện tại ta lấy thân phận võ lâm Minh chủ tuyên bố với mọi người, bây giờ lập tức trở về thu thập hành trang, mang theo vũ khí của mình. Trai đường lập tức chuẩn bị khai cơm, cơm nước xong lập tức nghỉ ngơi, trời vừa sáng chúng ta lập tức lên đường! Mục tiêu, Thần Long giáo!
Một chuỗi mệnh lệnh liên tiếp từ miệng Hoắc Nguyên Chân ban ra.
Lần này tất cả nhân sĩ võ lâm xuất chiến, Thiếu Lâm tự Nhất Bách Linh Bát La Hán đại trận xuất chiến, tám đại đệ tử xuất chiến, Thập Bát Đồng Nhân xuất chiến, tất cả đệ tử hàng chữ Nhất, hàng chữ Tuệ đều xuất chiến.
Người của bên thiền viện tham chiến tương đối ít, bởi vì rất nhiều nữ tử thực lực không đủ, đi theo ngược lại sẽ vướng tay vướng chân.
Tất cả người của thiền viện đi tham chiến lần này chỉ có bốn người Lý Thanh Hoa, Đông Phương Tình, An gia tỷ muội.