Phương Trượng

chương 711: không gì cản nổi

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Dịch: Hạo Thiên

Đả tự: Sơn Lão Ma

Mắt thấy tình huống nguy cấp, Hoắc Nguyên Chân tăng nhanh bước chân, thậm chí khi đi ngang qua tỷ muội An gia cũng không có dừng lại.

Đúng lúc đang nhanh chóng bôn ba, hắn đột nhiên nhìn thấy một bọc quần áo ở nơi xa.

Đó là hành lý của mình mang tới, Hoắc Nguyên Chân còn nhớ rõ, bên trong còn có Thiên Ma Cầm của Đông Phương Tình.

Đúng rồi, lấy Thiên Ma Cầm giao cho Đông Phương Tình, sau đó liên thủ trừ đi con đại xà này.

Thân thể Hoắc Nguyên Chân vọt lên, đi thẳng tới phụ cận bọc quần áo, thậm chí cũng không có đến gần, thi triển ra Hấp Tinh Đại Pháp, Thiên Ma Cầm trực tiếp bay vào trong tay của hắn.

- Tình nhi tiếp cầm.

Tay của Hoắc Nguyên Chân vung lên, Thiên Ma Cầm rời tay bay thẳng về phía Đông Phương Tình.

Đông Phương Tình lăng không nhảy lên tiếp lấy cầm, nhất thời có cảm giác phấn khích không ít.

Chiến đấu vừa rồi đều là cao thủ đối quyết, dùng Thiên Ma Cầm ngược lại không sắc bén bằng Quỳ Hoa Bảo Điển, thế nhưng hôm nay những kim châm ngân châm này không cách nào sát thương đại xà rồi, vẫn là dùng Thiên Ma Cầm tốt hơn một chút.

Giao Thiên Ma Cầm cho Đông Phương Tình, Hoắc Nguyên Chân cũng theo đó vọt tới, nhanh chóng gia nhập chiến trường, đồng thời hét lớn với Lý Thanh Hoa:

- Thanh Hoa, chuẩn bị phi đao, bắn mù một con mắt khác của con súc sinh này, hôm nay chúng ta phải báo thù cho Đại Thánh và Ngưu Ma Vương.

Ba người sĩ khí lên cao, chuẩn bị tru diệt con đại xà tín ngưỡng của Thần Long giáo này.

Bọn họ bên này chiến đấu kịch liệt, không ai chú ý đến, An Mộ Phong từ sâu trong hồ đi ra, hiện tại đã đi tới bên bờ.

Bọt sóng của Thiên Thủy hồ giống như bị sức mạnh gì đó thúc đẩy, tự động rẽ sang hai bên, tạo thành một con đường lớn hơi nước tràn đầy trên mặt hồ.

An Mộ Phong hai tay chắp sau lưng, từ trên mặt hồ đạp sóng tới, hai chân cách mặt đất ba thước, cũng không dính một giọt nước.

Cũng không biết hiện tại rõ ràng An Mộ Phong có thể phá không mà đi, nhưng lại muốn mở ra một thông đạo ở trên mặt hồ có phải là đang giả bộ hay không, nhưng nếu như bị những người khác thấy, trừ kinh hãi ra, nhất định là cho rằng hắn đang giả bộ.

Song An Mộ Phong lại đắc ý vui vẻ từ mặt hồ đi ra, lúc đi thẳng tới bên bờ mới dừng bước lại, ánh mắt nhìn về phía ba người Hoắc Nguyên Chân đang vây đánh đại xà.

Đại xà dĩ nhiên thực lực mạnh mẽ, nhưng sau khi bị Đại Thánh cùng Ngưu Ma Vương đánh cho trọng thương cũng không đỡ được vây công của ba người Hoắc Nguyên Chân. Hơn nữa sau khi Bắc Minh Thần Công Hoắc Nguyên Chân đã đột phá đến Tiên Thiên viên mãn, thực lực khôi phục không ít, đại xà tính toán sai lầm, mắt thấy đã nguy hiểm trong sớm tối.

Phi đao trong tay Lý Thanh Hoa đã vận sức chờ phát động, chỉ cần phi đao của nàng xuất thủ, chọc mù một con mắt cuối cùng của đại xà, như vậy ngày cuối cùng của con rắn này đã đến.

An Mộ Phong khẽ cau mày, hắn không muốn nhìn thấy con rắn này bị ba người Hoắc Nguyên Chân giết chết, trực tiếp mở miệng lên tiếng nói:

- Ba tên tiểu bối các ngươi, con rắn này không phải là các ngươi có thể đụng, mau mau dừng tay cho lão phu!

Thanh âm khàn khàn khó nghe, giống như kim loại cọ xát, giống như yết hầu bị cưa đứt, mấy người chiến đấu xa xa nghe đều là tê rần toàn thân, đều nổi da gà lên.

Càng làm cho bọn họ kinh hãi là thanh âm này lại không cách nào ngăn cản, trực tiếp đâm vào màng nhĩ của bọn họ, hình như là vang lên trong đầu, khiến người ta không tự chủ muốn dừng tay.

Mấy người cảm giác được sắp xảy ra chuyện chẳng lành, lập tức ngưng vây công đại xà, mà là nhanh chóng tụ lại đến cùng nhau, quay đầu lại nhìn về phía người tới.

Khi vừa nhìn thấy An Mộ Phong, Hoắc Nguyên Chân liền ngẩn người.

An Mộ Phong không sai, thế nhưng vì sao cảm giác không giống.

Là ai vậy?

Đôi mắt hung tàn bạo ngược cho dù cách xa nhau mấy chục trượng vẫn có thể cảm nhận được sát khí mãnh liệt đó, làm cho người ta phát lạnh trong lòng.

Quả thực khó có thể tưởng tượng đó là đôi mắt của loài người.

Mặc dù con ngươi màu đỏ của Đông Phương Thiếu Bạch đã đủ dọa người rồi, thế nhưng con mắt của người này lại càng khác thường hơn Đông Phương Thiếu Bạch, hai màu đen đỏ tự do bất định, cho người ta cảm giác mất hồn mất vía.

Không riêng Hoắc Nguyên Chân có cảm giác này, ngay cả Lý Thanh Hoa bên cạnh hắn cũng nghi ngờ nói:

- Nguyên Chân, tại sao ta cảm giác người này không phải là An Mộ Phong vậy?

Hoắc Nguyên Chân không trả lời, hắn tin tưởng người này sẽ chủ động cho ra câu trả lời.

Không ngờ An Mộ Phong cũng không nhìn bọn họ mà là hướng về con đại xà kia vẫy vẫy tay:

- Bảo bối. Tới đây, tới đây đi, để ta xem xem những tên hèn hạ này làm gì được ngươi?

Đại xà dường như thật sự có thể nghe hiểu lời của An Mộ Phong, trong con mắt độc nhất lộ ra vẻ uất ức, giãy dụa thân thể to lớn bò tới phương hướng của An Mộ Phong.

Đi thẳng tới trước mặt của An Mộ Phong, đại xà cái cái đầu cực lớn xuống, phủ phục ở trước mặt của An Mộ Phong.

Cảnh này vô cùng tức cười, một người nho nhỏ ở trước mặt con đại xà không chút cân xứng, giống như một trưởng bối, đưa tay nhẹ nhàng vỗ vỗ đầu của đại xà.

Trên tay một trận hồng quang bắt đầu khởi động, mang theo một điểm hàn tinh, trong khoảnh khắc liền bao phủ toàn thân của đại xà

Ánh sáng rực rỡ này dường như có thể chữa thương, rất nhanh, vết thương của toàn thân đại xà đã lành lại hơn phân nửa. Nó đong đưa cái đuôi cực lớn, lại trở nên sinh khí dồi dào như trước.

- Tốt lắm, người trở xuống hồ tĩnh dưỡng nghỉ ngơi, sau này Thiên Thủy hồ này cũng không phải vĩnh viễn là nhà của ngươi, lão phu đáp ứng người, nhất định cho người hiểu biết đại dương một chút.

Đại xà gật cái đầu to lớn mấy cái, sau đó thân thể vặn một cái đã biến mất ở trong Thiên Thủy hồ.

Hoắc Nguyên Chân ở phía xa cau mày. Đại xà cứ như vậy chạy mất, chỉ sợ sau này muốn diệt trừ cũng rất phiền phức.

Nhưng như đã nói qua, bây giờ cũng không phải vấn đề có thể diệt trừ đại xà hay không, thực lực An Mộ Phong trước mắt đã sâu không lường được. Tính mạng của mấy người bọn họ có thể giữ được hay không cũng còn khó nói.

Quả nhiên, sau khi đại xà đi rồi An Mộ Phong mới đưa mắt nhìn về phía ba người Hoắc Nguyên Chân

Đầu tiên hắn nhìn Đông Phương Tình, lại phát ra một tiếng cười khó nghe:

- Ngươi là Đông Phương Tình, võ lâm Minh chủ tiền nhiệm, cũng là Nhị đệ tử của Nhiễm Đông Dạ.

Đông Phương Tình không trả lời lời của An Mộ Phong, nhìn người này nét mặt đề phòng.

An Mộ Phong cũng không thèm để ý, lại nhìn về phía Lý Thanh Hoa:

- Lý Thanh Hoa, giáo chủ của Lạc Hoa thần giáo, Đại đồ đệ của Nhiễm Đông Dạ.

Lý Thanh Hoa một tay nắm phi đao, nàng đã xác định người này không phải là An Mộ Phong. An Mộ Phong sẽ không nói chuyện với nàng như vậy, như vậy...

Người này là ai chứ?

Phi đao trong tay thậm chí xuất ra mồ hôi, lần đầu tiên Lý Thanh Hoa không có dũng khí xuất đao, thậm chí nàng cảm giác được, nếu một đạo này bay ra hoàn toàn sẽ không công mà về.

Bước chân An Mộ Phong di động nhẹ nhàng, rất nhanh đã tới cách ba người ước chừng mười trượng mới dừng lại, nhìn về Lý Thanh Hoa cùng Đông Phương Tình nói:

- Hai tên nha đầu các ngươi thật đúng là không biết điều, Nhiếm Đông Dạ là bằng hữu của lão phu, các ngươi cũng coi là hậu nhân của cổ nhân, vì sao không phân biệt đúng sai đến đánh Thần Long giáo của lão phu kiến lập như vậy? Làm như thế, nếu sư phụ các ngươi biết được, tất nhiên sẽ không bỏ qua các ngươi.

Rốt cục Lý Thanh Hoa không nhịn được tò mò trong lòng, mở miệng hỏi một câu:

- Ngươi không phải là An Mộ Phong, ngươi là ai?

An Mộ Phong nghe nói lại ngẩn người một chút, sau đó chợt phát ra một trận cười:

- Khặc khặc! Trăm năm không ra, lão phu cũng đã quên người giang hồ không nhận ra ta, hơn nữa đây là thân thể của An Mộ Phong. Thôi, nếu các ngươi gặp được ta, vậy cũng coi là hữu duyên, lão phu sẽ nói cho các ngươi biết, ta chính là Đinh Bất Nhị.

Sắc mặt của Lý Thanh Hoa có chút trắng bệch, nhưng vẫn kiên trì nói:

- Nói hươu nói vượn, nếu ngươi là Đinh Bất Nhị, vì sao là hình dạng của An Mộ Phong? Chẳng lẽ hai người các ngươi là cũng một người sao?

- Dáng vẻ của hắn! Khặc khặc! Ngươi cho rằng lão phu thích thân thể này sao? Chẳng qua là bởi vì bản thể của lão phu tạm thời vẫn không thể vọng động, cho nên mới thao túng thân thể bị ta không chế này ra xem nhân gian một chút. Một trăm năm, các ngươi cho là trăm năm này chịu đựng dễ như vậy sao? Mặc dù hôm nay cũng không thấy được mặt trời, mặt trăng, sao, thế nhưng cho dù mưa gió sấm sét này cũng là cảnh tượng khó gặp, lão phu rất vui vẻ!

An Mộ Phong vừa nói chuyện, hai tay đưa ra, mặc cho mưa gió rơi xuống, khiến cho quần áo trên người ướt sũng, dường như thật sự rất hưởng thụ cảm giác đắm chìm trong tự nhiên này.

Lúc này Hoắc Nguyên Chân cuối cùng mở miệng:

- Thì ra ngươi chính là Đinh Bất Nhị, như vậy ngươi có biết bần tăng là ai?

An Mộ Phong... Lúc này phải gọi là Đinh Bất Nhị dùng dư quang của khóe mắt, tỏ thái độ trên cao nhìn xuống nhìn Hoắc Nguyên Chân một cái:

- Lão phu biết ngươi, ngươi là người tổ chức sự kiện lần này, cũng là võ lâm Minh chủ đương nhiệm, xú hòa thượng Nhất Giới của Thiếu Lâm Tự, chính là ngươi đã phá hỏng việc của lão phu, lão phu ở phía dưới cũng có thể nhìn thấy rõ ràng.

- A Di Đà Phật!

Hoắc Nguyên Chân hắng giọng tuyên Phật hiệu một cái:

- Nếu Đinh thí chủ biết ý đồ đến của bần tăng, như vậy bần tăng cứ việc nói thẳng, người kiến lập Thần Long giáo cũng không sai lầm gì, nhưng người không nên mưu toan xâm lược võ lâm Trung Nguyên. Võ lâm thiên hạ này là của người thiên hạ, không phải là của một người. Nơi nào có chèn ép, nơi đó sẽ có phản kháng.

- Nhân sĩ võ lâm Trung Nguyên chúng ta không cam lòng bị người nô dịch, cho nên chúng ta lựa chọn phản kháng. Hôm nay chính tà đánh một trận, thắng bại đã phân, trưởng lão của Thần Long giáo các ngươi toàn quân chết hết, bây giờ chỉ còn lại một mình ngươi, ngươi lựa chọn chiến đấu hay là lựa chọn đầu hàng đây?

Đinh Bất Nhị nghe Hoắc Nguyên Chân nói xong, ngẩn ra một hồi, trong miệng đột nhiên phát ra một trận cười chướng tại:

- Xú hòa thượng, ngươi lại muốn cho ta đầu hàng các ngươi? Quả thật là tức cười, cho dù các ngươi hàng ta, ta cũng chưa chắc đã tiếp nhận.

- Đó chính là vấn đề của ngươi, lòng dạ hẹp hòi, nếu như Đinh thí chủ chịu quy hàng, bần tăng có thể làm chủ để cho ngươi một con đường sống.

- Nguyên Chân, người đang nói cái gì? Người này là Đinh Bất Nhị! Trong thiên hạ bất kể kẻ nào cũng có thể bỏ qua, nhưng duy chỉ có Đinh Bất Nhị không thể bỏ qua. Hắn chính là ngọn nguồn của tất cả tội ác!

Đông Phương Tình nhất thời cũng có chút nóng này, ở bên cạnh nhắc nhở Hoắc Nguyên Chân.

Hoắc Nguyên Chân lại khẽ lắc đầu:

- Không sao, ngã Phật từ bi, thế gian cũng không có ai không thể độ hóa, chỉ cần hắn bằng lòng quy hàng, bỏ đồ đao xuống, thành tâm quy ngã Phật, như vậy Thiếu Lâm ta cũng nên mở cửa phương tiện để cho hắn diện tích năm mươi năm ở trong Hình Đường, sau đó cũng có thể ra sơn môn làm một Tri Khách tăng.

- Làm Tri Khách tăng? Ngươi để Đinh Bất Nhị đi làm Tri Khách tăng cho Thiếu Lâm?

Lý Thanh Hoa cũng có chút không tin lỗ tai của mình, Hoắc Nguyên Chân đang nói bậy bạ gì đó?

- Không sai, Giác Viễn phản bội Thiếu Lâm, chính là nghiệp chướng của bọn hắn gây ra, tự nhiên nên do Đinh Bất Nhị hắn bồi hoàn, đây cũng là tự chuộc tội đối với hắn.

Lúc đầu Đinh Bất Nhị còn mỉm cười nghe Hoắc Nguyên Chân ở nơi đó ba hoa khoác lác, nhưng nghe một lúc cảm thấy khó chịu, cười lạnh một tiếng:

- Tiểu hòa thượng nói khoác mà không biết ngượng, lại cả gan lấy lão phu ra trêu đùa, bây giờ lão phu sẽ đập chết người, xem thử người phía sau người còn có thể kiên trì không lộ mặt hay không?

- Người phía sau ta?

Mấy người Hoắc Nguyên Chân đồng thời kêu lên, trừ Hoắc Nguyên Chân ra, Đông Phương Tình cùng Lý Thanh Hoa cũng đều quay đầu lại, muốn nhìn xem phía sau mình có người hay không.

Nhưng Hoắc Nguyên Chân không nhúc nhích, hắn vẫn nhìn chằm chằm Đinh Bất Nhị trước mặt, mặc dù hắn cũng rất muốn quay đầu lại xem một chút, thế nhưng bây giờ không phải là lúc phân thần.

Quả nhiên, sau khi Lý Thanh Hoa cùng Đông Phương Tình quay đầu lại, phía sau không có một người.

- Khặc khặc khặc khặc! Giỏi cho một hòa thượng cảnh giác rất tốt, biết lão phu đang lừa gạt các ngươi, cũng tốt, nếu ngươi không mắc bẫy, vậy lão phu khó tránh khỏi xuất chiêu này cần dùng khí lực lớn một chút. Ôi, thật là không cam lòng, lão phu còn phải giữ lại khí lực đối phó mấy lão già kia, lại lãng phí trên người các ngươi một chút, đáng tiếc, thật là đáng tiếc!

Đinh Bất Nhị vừa nói chuyện, ngón tay cong hai cái, sau đó đột nhiên duỗi ra.

Ngay trong lòng bàn tay của hắn, một luồng ánh sáng nổ bùng lên!

Khó có thể phân rõ hắn sử dụng là quyền pháp hay là chưởng pháp, hay là chỉ pháp, chỉ là nhìn thấy một tia sáng màu vàng từ lòng bàn tay của hắn phát ra, sau đó là giống như vô số ám khí như bài sơn đảo hải trào tới.

Hoắc Nguyên Chân vừa muốn phản kích, đột nhiên một tay còn lại của Đinh Bất Nhị vung ra một cái:

- Trói!

Một luồng năng lực hùng mạnh thình lình trói buộc hai tay của hắn, vòng sáng như ẩn như hiện giống như còng tay, trực tiếp cố định hắn và hai tay hai người Lý Thanh Hoa lại. Dựa vào sức lực của mấy người bọn họ hiện tại, quả thật khó có thể tránh thoát.

Tia sáng màu vàng kia xung kích tới, thân thể ba người bị ném bay lên rất cao, không có một chút lực phản kích nào cả.

Đinh Bất Nhị mượn thân thể của An Mộ Phong từ đáy Thiên Thủy hồ hiện thân, lấy một tư thế vô địch dễ dàng đánh bại ba người Hoắc Nguyên Chân.

Phương thức công kích đó nhìn qua bề ngoài giống như tia sáng, thật ra cũng là một hình thức phóng ra nội lực, loại nội lực đơn thuần này xung kích đã đủ để chấn động đến phế phủ. Hoắc Nguyên Chân cảm thấy khí huyết quay cuồng, thương càng thêm thương, cũng ngã xuống đất không dậy nổi.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio