Dịch: Hạo Thiên
Đả tự: Sơn Lão Ma
Đinh Bất Nhị lạnh lùng nhìn Lý Thanh Hoa, còn có Nhiễm Đông Dạ bên cạnh Hoắc Nguyên Chân, một đao kia không phải là do một người xuất, mà là hai ngọn phi đao đồng thời xuất thủ. May là y đã không giơ tay lên gạt, bằng không hiện tại thật sự đã bị đòn này sát thương.
Nhiễm Đông Dạ có thể xuất thủ đối với y, y cũng không quá kỳ quái, nếu đã đứng ở phía đối lập, sẽ phải biết được rõ ràng điểm này.
Nhưng Đinh Bất Nhị vẫn không nhịn được mở miệng giễu cợt:
- Giỏi cho một đôi thầy trò, giỏi cho một ngọn phi đao! Thầy trò các ngươi sử dụng tuyệt kỹ phi đao hết sức thần kỳ, không ngờ rằng hai người có thể xuất đao một lượt, xem ra là đã luyện tập đến cảnh giới tối cao.
- Bất quá rất đáng tiếc, phi đao được xưng lệ bất hư phát cũng bất quá chỉ có vậy mà thôi, vẫn không thể nào làm gì được Đinh mỗ, chiêu bài chữ vàng của các ngươi từ hôm nay trở đi coi như đã vỡ!
Nhiễm Đông Dạ bình thời không nói nhiều lắm lúc này cũng phản bác Đinh Bất Nhị:
- Đinh Bất Nhị, ngươi có thực lực không giả, nhưng ngươi cũng chỉ giỏi tự cho mình là đúng. Ai nói với người phi đao chúng ta hư phát, mục tiêu của chúng ta vốn không phải là vì giết ngươi.
- Ủa, vậy các ngươi là vì cái gì?
Lúc này Lý Thanh Hoa chỉ chỉ sau lưng Đinh Bất Nhị:
- Vì cái đó!
Đinh Bất Nhị đột nhiên cảm giác được không tốt, chợt quay đầu lại, vừa nhìn thấy nhất thời nổi giận.
Thì ra mục tiêu phi đao của Nhiễm Đông Dạ cùng Lý Thanh Hoa lại là tóc của y, y đã nghiêng người tránh thoát phi đao, nhưng tóc dài sau gáy lại bị chém đứt vài sợi, đang bay lả tả rơi xuống giữa không trung.
Đứt một ít tóc không phải là đại sự gì, nhưng khe hở đó đã được Thời Luân tôn giả kia lợi dụng, thoát thân ra khỏi vòng vây của Đinh Bất Nhị.
Hiện tại Thời Luân tôn giả đã đứng vào Bắc phương, hai tay tạo thành chữ thập:
- Ta ở Bắc phương Huyền Võ vị, Ngôn!
Bốn vị Thời Luân tôn giả đồng thời lên tiếng:
- Quang Minh Chân Ngôn! Đinh Bất Nhị, tiếp chiêu!
Bốn người đồng thời mở miệng, tiếng sóng cực lớn theo đó phát ra. Tương tự với Sư Tử Hống Hoắc Nguyên Chân, tiếng sóng tạo thành từng đạo sóng gợn lưu động, từ bốn phía Đông Tây Nam Bắc ập vào giữa, mà Đinh Bất Nhị đang đứng ở vị trí trung tâm.
Hào quang lóe lên trên không, Hoắc Nguyên Chân dưới đất vẫn có thể cảm nhận được áp lực khổng lồ của tiếng sóng kia. Nếu như mình bị tiếng sóng này xung kích, e rằng có thể sống sót hay không cũng là vấn đề không nhỏ.
Mấy phân thân Đinh Bất Nhị vặn vẹo mấy cái vào lúc tiếng sóng vừa phát ra, sau đó bị diệt giữa không trung. Bản lãnh này chẳng khác nào thần thông, hư ảnh khó có thể tồn tại.
Đinh Bất Nhị đứng mũi chịu sào, gánh chịu áp lực thật lớn đến từ bốn phương hướng Đông Tây Nam Bắc, lúc này đã không để ý tới Nhiễm Đông Dạ cùng Lý Thanh Hoa, mà là liều mạng chống cự công kích cuối cùng của Thời Luân tôn giả.
- Ôi chao, giỏi cho mấy lão bất tử này, còn có thể sử dụng trò chơi quỷ quái như vậy. Các ngươi cho rằng làm như vậy là có thể làm gì được ta sao?
Sau khi Di Lan tôn giả phát ra Quang Minh Chân Ngôn, dường như toàn thân trở nên già đi rất nhiều. Tiếng rống này ngưng tụ chân khí cả đời bọn họ, giờ phút này nội lực của bọn họ đã dùng gần như cạn sạch không còn.
Lúc này giọng nói của lão đã trở nên yếu ớt:
- Đinh Bất Nhị, có thể làm gì được ngươi hay không, rất nhanh ngươi sẽ biết, mấy người lão nạp muốn cho ngươi hiểu, hết thảy ngươi cho là đúng, bất quá không phải là như vậy. Thiên hạ này không phải là của ngươi, quá khứ không phải, hiện tại không phải, sau này cũng sẽ không phải.
Đinh Bất Nhị ở trung tâm tiếng sóng không chỗ nào né tránh, thất khiếu miệng mũi cũng bắt đầu ứa máu ra ngoài, lúc này cũng chỉ là miễn cưỡng chống đỡ, thân thể vặn vẹo uốn éo. Nếu là người bình thường, sợ rằng phải bị tiếng sóng xé rách.
Nhưng y còn đang kiên trì, chẳng qua là tiếng sóng kia tựa hồ phát ra liên miên bất tuyệt, hồi âm qua lại trong dãy núi, xung kích nối đuôi nhau từng đợt từng đợt, khiến cho thương thế của y càng ngày càng nặng.
Lúc này Đinh Bất Nhị cắn răng một cái, phun một ngụm máu tươi ra ngoài, tay của y thình lình nắm chặt, những máu tươi kia lập tức bay trở lại vào tay. Sau đó y lại vẫy ra bên ngoài, mấy đạo hồng quang lóe lên, lấy tốc độ sét đánh không kịp bằng tay bắn trúng vào trán mấy vị Thời Luân tôn giả.
Phập phập phập phập.
Nơi Mi Tâm bốn vị tôn giả xuất hiện một điểm đỏ, sau khi kêu lên một tiếng Quang Minh Chân Ngôn vốn vượt qua năng lực của bọn họ, nội lực của họ cũng đã tiêu hao không còn, căn bản không chống đỡ nổi Đinh Bất Nhị công kích, lập tức bị đánh trúng.
Ánh mắt bốn người đều trở nên mờ đi, thân thể Di Lan Đại sư run lên, miệng tuyên Phật hiệu:
- A Di Đà Phật! Phạm ngữ Ba La Mật, may lành tới bờ giác, qua Vong Xuyên hà chỉ có thể vượt qua tam đồ, không thể vượt qua sinh tử giới. Hôm nay bốn lão nạp đã công đức viên mãn, nguyện theo mây lành đi tới thế giới Cực Lạc, xin Phật tổ thu nhận!
- A Di Đà Phật, xin Phật tổ thu nhận!
Ba vị tôn giả còn lại cũng đồng thanh kêu lên một tiếng, sau đó bốn người cứ như vậy nhắm hai mắt lại, thân thể từ trời cao rơi xuống, trên mặt còn mang theo nụ cười. Dường như không phải là bọn họ đã tử vong, mà là thật sự đi tới thế giới Cực Lạc.
Thế gian này chỉ là nơi bọn họ tạm trú ngắn ngủi, chỉ có thế giới Cực Lạc không hề có phiền não u sầu, không buồn không vui mới là nơi trở về chân chính của bọn họ.
Thân thể bốn người rơi xuống Thiên Thủy hồ bên dưới, lúc này bốn người Hoắc Nguyên Chân cùng Nhiễm Đông Dạ, Lý Thanh Hoa, Đông Phương Tình vội vàng xông ra ngoài, tiếp lấy thân thể bốn vị Thời Luân tôn giả đang rơi xuống, không để cho bọn họ rơi xuống hồ.
Sau khi tiếp lấy, bọn họ mới phát hiện bốn vị tôn giả đã vì vậy khí tuyệt bỏ mình!
- A Di Đà Phật! Thiện tai thiện tai! Bốn vị tôn giả, cố gắng của các vị nhất định sẽ không uổng phí, chuyện kế tiếp giao cho chúng ta.
Hoắc Nguyên Chân cũng cảm khái trong lòng, vì đối phó Thần Long giáo này, vì đối phó Đinh Bất Nhị, bọn họ đã bỏ ra cái giá rất đắt. Trận chiến này nhất định không thể cho Đinh Bất Nhị có cơ hội trở mình.
Theo Thời Luân tôn giả rơi xuống, Quang Minh Chân Ngôn trên bầu trời cũng từ từ tiêu tán.
Mặc dù Thời Luân tôn giả chết đi, nhưng sau khi Đinh Bất Nhị bị Quang Minh Chân Ngôn xung kích, uy thế cả người đã không lớn bằng lúc trước.
Đòn này khiến cho thân thể y ứa máu nhiều chỗ, cặp mắt cũng nhắm lại, không biết là thương tổn hay vì lý do gì khác. Mái đầu đầy tóc che khuất cả bầu trời trở nên ảm đạm không ánh sáng, cũng trở nên ngắn lại, vô lực rủ xuống sau lưng.
Hoắc Nguyên Chân nhìn các nàng Nhiễm Đông Dạ xung quanh một lượt:
- Đông Dạ, nàng trải qua chiến đấu cùng Đinh Bất Nhị, công lực hao tốn rất lớn, nên nghỉ ngơi một chút, chiến đấu kế tiếp nhất định Đinh Bất Nhị sẽ xuống, đến lúc đó hãy giao cho ta.
Thấy mấy người mới vừa muốn phản bác, Hoắc Nguyên Chân vội vàng bổ sung một câu:
- Các nàng áp trận cho ta, nhớ phải tăng viện ta bất cứ lúc nào.
Sau khi nói xong, lúc này Đinh Bất Nhị trên bầu trời rốt cục mở mắt.
Vừa mở mắt ra, y cũng phun ra một ngụm máu tươi:
- Hừ, bốn lão quỷ này đáng chết từ sớm, lại còn sống đến bây giờ cho ta thêm phiền phức.
Khi y thấy thi thể bốn vị Thời Luân tôn giả đã được bọn Hoắc Nguyên Chân tiếp lấy đặt trên bờ, rốt cục nở một nụ cười âm trầm vui vẻ:
- Hắc hắc! Quả nhiên đã chết rồi, Các lão quỷ lên đường mạnh giỏi, nhớ chậm một chút mà, bởi vì trên đường đi xuống địa ngục còn có một số người muốn đuổi theo bước chân các ngươi!
Hoắc Nguyên Chân nhìn Đinh Bất Nhị trên bầu trời, rốt cục nổi giận gầm lên một tiếng:
- Đinh Bất Nhị, ngươi đã trọng thương vẫn còn ở nơi này ngông cuồng, bây giờ còn không xuống đây nhận lấy cái chết!
Mặc dù Đinh Bất Nhị còn trên không trung, nhưng Hoắc Nguyên Chân cũng có thể nhìn ra uy thế y không lớn bằng lúc trước. Quang Minh Chân Ngôn của Thời Luân tôn giả đã làm cho y bị thương nặng, hôm nay lúc này chính thời cơ tốt nhất là đánh bại Đinh Bất Nhị.
Mặc dù Đinh Bất Nhị đã bị thương nhưng cũng không chịu đựng được lời khiêu khích của Hoắc Nguyên Chân, y cũng không cho là thương thế bây giờ có thể làm cho Hoắc Nguyên Chân đánh bại mình.
Cho nên y cũng không thèm điều tức chữa thương, bất quá chỉ dùng đầu lưỡi liếm một cái, liếm sạch vết máu, sau đó toàn thân hóa thành lưu quang bay thẳng về phía Hoắc Nguyên Chân.
Giống như khí tức tới từ viễn cổ hồng hoang cuồng bạo đập vào mặt, đây là lần đầu tiên Hoắc Nguyên Chân mặt đối mặt chân chính với Đinh Bất Nhị.
Ban đầu y mượn thân thể An Mộ Phong, công lực cũng rất mạnh, hôm nay càng là hùng mạnh hơn nhiều. Mặc dù y đã bị thương nhưng Hoắc Nguyên Chân có thể cảm giác được, công lực của y vẫn còn vượt xa những người khác.
Thân thể Hoắc Nguyên Chân hơi hạ thấp một chút, khí thế Đinh Bất Nhị đang thịnh, nhất định phải đánh cho khí thế y suy giảm mới được.
Xuống tấn tọa mã, Hoắc Nguyên Chân bày sẵn tư thế, chuẩn bị sử dụng ra Như Lai Thần Chưởng thức sau cùng Như Lai Diệt Ma, cũng chỉ có một chiêu này có thể tạo ra công kích hữu hiệu cho Đinh Bất Nhị.
Chợt thấy trước mắt hoa lên, Hoắc Nguyên Chân như thấy có thứ gì chớp động rất nhanh. Cũng không có thời gian cho hắn phân biệt rõ ràng, Đinh Bất Nhị đã đến trước mặt, hắn đang muốn xuất chưởng, đột nhiên Nhiễm Đông Dạ ở phía sau kêu lên một tiếng:
- Nguyên Chân cẩn thận, đó là hư ảnh!
Hoắc Nguyên Chân vô cùng kinh hãi, chưa kịp quay đầu lại, đột nhiên sau lưng Đông Phương Tình truyền tới một tiếng hét thảm.
Tiếng hét thảm này khiến cho Hoắc Nguyên Chân như xé nát tâm can, lúc Đinh Bất Nhị tới gần mình thình lình thi triển hư ảnh, chân thân lại vòng ra phía sau, chẳng lẽ Đông Phương Tình đã bị độc thủ của Đinh Bất Nhị?
Hoắc Nguyên Chân chợt quay đầu lại, cảnh tượng trước mắt làm cho hắn sợ ngây người.
Chân thân Đinh Bất Nhị quả nhiên đến phía sau mình, một tay của y cắm thẳng vào bụng của Lý Thanh Hoa!
Mà lúc này Lý Thanh Hoa đang kiên nghị cắn môi, ngăn ở trước người của Đông Phương Tình. Chính là nàng dựa vào thân thể của mình chặn lại Đinh Bất Nhị đột nhiên xuất hiện đánh lén, cứu Đông Phương Tình một mạng.
Bất kể lúc trước Lý Thanh Hoa thiếu Đông Phương Tình bao nhiêu, lần này cũng đã trả xong.
Chân thân Đinh Bất Nhị xuất hiện, cho dù là dưới tình huống bị Thời Luân tôn giả đánh trọng thương, vẫn bạo phát ra sức chiến đấu vượt qua tất cả mọi người tưởng tượng.
Thân pháp Huyết Ảnh Phân Thân của y làm cho Hoắc Nguyên Chân có cảm giác hết sức bất lực.
Loại thân pháp phiêu hốt không chừng này giống như Hoắc Nguyên Chân thi triển Đại Na Di, vào thời khắc mấu chốt đột ngột biến mất, lúc này Hoắc Nguyên Chân cũng cảm nhận được nỗi đau của những người khác lúc chiến đấu với mình.
Hơn nữa người này cũng không giới hạn trong bất kỳ phương thức chiến đấu nào, không chịu liều mạng với mình, ngược lại là hạ thủ đối với Lý Thanh Hoa.
Hoặc nói chính xác là y hạ thủ với Đông Phương Tình, được Lý Thanh Hoa cứu, nhưng nếu bên mình mất đi Lý Thanh Hoa, sức chiến đấu cũng sẽ suy giảm.
Thấy một chưởng Đinh Bất Nhị cắm vào trong bụng Lý Thanh Hoa, Hoắc Nguyên Chân kinh hãi trong lòng, lấy tốc độ trước đó chưa từng có một chiêu Đại Na Di đi tới bên người Đinh Bất Nhị. Trước khi hắn na di đã xuất chưởng, lúc đến bên cạnh Đinh Bất Nhị đã đánh ra một chưởng này.
Lần này coi như là phát huy vượt qua tài nghệ, Đinh Bất Nhị bởi vì bị Lý Thanh Hoa ngăn trở ngoài dự liệu của y, trong khoảnh khắc vô cùng ngắn ngủi ngẩn người ra, lại không thể né tránh một chưởng này của Hoắc Nguyên Chân, bị đánh trúng vào vai.
Cho dù là Bạch Phát Huyết Ma, đối mặt một chưởng trong cơn giận dữ của Hoắc Nguyên Chân cũng không chịu nổi. Sau khi bị Thời Luân tôn giả đánh trọng thương, lần đầu tiên Đinh Bất Nhị bị người khác đả thương, rên lên một tiếng thân thể bay ra ngoài.
Thậm chí Hoắc Nguyên Chân chưa kịp đuổi bắt Đinh Bất Nhị, mà là vội vàng vịn thân thể như nhũn ra của Lý Thanh Hoa:
- Thanh Hoa! Nàng sao rồi?
Đông Phương Tình ôm chặt lấy sư tỷ của mình, một ít ngăn cách nho nhỏ trong lòng đã sớm bay biến không còn nữa. Nàng chỉ có một hy vọng, đó chính là sư tỷ có thể còn sống.
Lý Thanh Hoa sắc mặt tái nhợt tựa vào trong ngực Đông Phương Tình, khóe miệng không ngừng có máu tươi tuôn ra.
Hoắc Nguyên Chân nắm lấy tay nàng, Cửu Dương chân khí bộc phát, trực tiếp rót vào trong cơ thể Lý Thanh Hoa, phong bế vết thương nàng bị Đinh Bất Nhị gây ra.
Đồng thời trực tiếp đưa một viên Đại Hoàn Đan vào trong miệng nàng. Hoắc Nguyên Chân đã phát huy toàn bộ công lực, bất kể như thế nào, Lý Thanh Hoa nhất định phải sống.
Lý Thanh Hoa đã không có năng lực nói chuyện, hơi thở mong manh, ánh mắt chỉ có thể hé ra như đường tơ nhìn Hoắc Nguyên Chân trước mắt. Khóe miệng nàng khẽ nhếch cười yếu ớt, muốn trấn an hắn, nhưng ngay cả năng lực cười cũng không có.
Cửu Dương chân khí của Hoắc Nguyên Chân chính là công phu chữa thương thần kỳ, Đại Hoàn Đan càng là thánh được bảo vệ tánh mạng, hắn vẫn có một ít lòng tin cứu sống Lý Thanh Hoa, dù sao bây giờ nàng vẫn còn sống.
Chẳng qua là điều này cũng phải xem thời điểm, nếu như dưới tình huống yên tĩnh bình thường, Lý Thanh Hoa sẽ không chết, nhưng bây giờ lại khác.
Cường địch Đinh Bất Nhị vẫn còn ở bên người, có thể nào cho Hoắc Nguyên Chân cơ hội an tâm trị liệu.
Trước mắt Hoắc Nguyên Chân cũng không kịp nhớ rất nhiều. Hắn thử dò xét mạch Lý Thanh Hoa một cái, sau đó nói với đám người Nhiễm Đông Dạ:
- Ta cần thời gian ước chừng nửa nén hương, trong vòng nửa nén hương ta không thể chiến đấu, nếu không Thanh Hoa hắn phải chết không thể nghi ngờ, khoảng thời gian này các nàng có thể chống đỡ được chăng?
Nhiễm Đông Dạ không có một chút do dự, khe khẽ gật đầu:
- Chỉ cần ta còn có thể chiến đấu, vậy thì nhất định có thể chống đỡ được.
Lúc này Đông Phương Tình, cùng với An Như Huyễn cùng An Như Sương đều đứng dậy, đứng ở bên người Nhiễm Đông Dạ. Lúc này mọi người đều không có gì do dự, bất kể thế nào cũng phải giúp Hoắc Nguyên Chân chống đỡ một thời gian.