Quân lâm Nhị Thứ Nguyên

chương 200 : naples.

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Naples, hay còn được biết đến với cái tên Napoli, là một thành phố có diện tích rộng lớn và giàu có nhất của Nam Italy. Nếu xét trên phạm vi toàn bộ quốc gia thì Naples là thành phố lớn thứ ba của Ý, chỉ đứng sau thủ đô Rome và thành phố Milan; còn nếu xét theo phạm vi đô thị thì nó chỉ kém có Milan.

Là một thành phố được người Hy Lạp thành lập từ thế kỷ thứ VII ~ VI thời kỳ TCN, sau lại từng bị người La Mã chiếm đóng với rất nhiều dân tộc thay nhau thống trị, trải qua nhiều tang thương và biến động, thành phố này có thể nói là một thành phố có bề dày văn hóa lịch sử vô cùng đa dạng và sâu sắc.

Thành phố cổ Naples giàu có về truyền thống lịch sử, nghệ thuật và văn hóa cũng như ẩm thực. Thế nhưng thứ nổi tiếng nhất của cố đô xinh đẹp và nên thơ này lại không phải là vô vàn những kiến trúc lịch sử đậm chất văn hóa, cũng không phải là những vịnh biển thương lam khiến cho người ta hướng tới, càng không phải là ngọn núi lửa Vesuvius hùng vĩ vẫn còn đang hoạt động ở gần bên, mà là cảnh sắc đèn đuốc sáng trưng của nó vào mỗi đêm.

Cảnh sắc vào ban đêm của Naples, nếu như bạn chưa từng một lần được nhìn thấy tận mắt, bạn sẽ không thể hình dung được là nó đẹp đến mức nào. Chẳng thế mà đã từng có người nói rằng chỉ cần thấy được Naples một lần vào ban đêm thì chết cũng mãn nguyện. Cách nói rất là khuếch đại, thế nhưng điều đó cũng phần nào thể hiện được vẻ đẹp của nó vào ban đêm. Là một trong ba thành phố có cảnh đêm đẹp và nổi tiếng nhất thế giới, Naples hoàn toàn có lý do để khiến cho rất nhiều du khách yêu thích và tìm đến.

Đứng ở nơi cao nhất của thành phố, một bóng người đang quan sát lấy toàn bộ cảnh đêm lộng lẫy của Naples.

“Chà ~ ! Khung cảnh này… Nếu không tới đây thì quả thật là không thể tưởng tượng ra nổi. Xem ra cảnh đêm ở đây rất đáng giá để chiêm ngưỡng!”

“Ô? Vậy sao? Sao em nhớ là mấy tiếng trước có vị đại nhân nào đã nói rằng: ‘Cảnh đêm? Không có mặt trời, bãi cát, sóng biển và đồ nướng thì cảnh đêm có ý nghĩa gì?’ ấy nhỉ?”

“Ầy… Khục! Khụ! E hèm! Chúng ta tới đây là để làm chính sự, không cần để ý chi tiết!” Bị Alice trêu chọc, Itsuka Ken ho nhẹ vài tiếng rồi tranh thủ kéo chủ đề sang hướng khác, coi như là lấp liếm qua: “Tốt rồi! Dòng chảy linh khí của địa mạch rõ ràng như vầy, xem ra Heraion đang ở ngay bên dưới!”

Thấy Itsuka Ken bắt đầu nói tới việc chính thì Alice cũng không trêu chọc nữa, cô và những người khác cũng đều nhìn xuống địa mạch bên dưới.

Đối với người bình thường, nếu như không tu luyện ra chú lực và trở thành ma pháp sư thì việc quan sát dòng chảy linh lực của địa mạch quả thật là một chuyện vô vọng. Người thường không thể nào nhìn thấy được những thứ phi thường, đây là quy tắc của thế giới campione.

Thế nhưng trong số những người đang có mặt ở đây, không có ai thuộc về tầng lớp tầm thường. Không phải nữ thần thì cũng là ma vương, không phải miko thì cũng là phù thủy, còn có cả hiệp sĩ nữa, cho nên việc quan sát được dòng chảy của địa mạch nằm sâu dưới lòng đất chẳng có gì là khó khăn, nhất là khi linh khí của địa mạch trở nên phi thường dồi dào và náo động như hiện giờ.

“Lần này ngài nhất định phải mang theo bọn em đó, vua của em! Quân vô hí ngôn nha ~~ ! Ngài nhất định sẽ không gạt bọn em đúng không?” Alice dùng ánh mắt mong đợi và hi vọng để nhìn Itsuka Ken, nhìn cô trông cứ như là một đứa trẻ đang chờ được phát kẹo vậy. Tinh nghịch và hiếu động tựa như một đứa trẻ, đây vẫn luôn là đặc điểm đáng yêu nhất của Alice.

“Đúng vậy! Cả trẫm nữa, cây kiếm của trẫm đã sắp không nhịn được nữa rồi. Cả ngày cứ đi shopping cùng chơi game và giải trí, trẫm cảm thấy cơ thể của mình đã sắp rỉ sét mất.” Nghe Alice nói xong thì Nero cũng vội vàng lên tiếng, gương mặt cô tràn đầy sự phấn khởi và kích động.

Erica và những người khác không nói gì, chỉ là Erica thì cứ dùng ánh mắt sáng ngời để nhìn Itsuka Ken không chớp mắt, còn Alter thì trực tiếp nhìn về phía nơi hội tụ của dòng chảy linh lực bên dưới mà trầm tư.

“Thiệt là, hết cách với các em…” Thấy các cô gái như vậy, Itsuka Ken phì cười và thở dài một hơi. Bởi vì lúc trước đã hứa với các cô nên cậu cũng không có ý định ngăn cấm các cô gái đi vào đó cùng với mình và Lily, chỉ là việc dặn dò thì không thể quên được: “Muốn đi vào đó cùng với ta cũng không sao, thế nhưng nhớ lời ta đã dặn hay không? Khi vào đó nhất định phải giữ trật tự ( nghe sao giống hướng dẫn viên du lịch thế nhỉ? ), ai mà tự ý làm việc gì đó lung tung mà không hỏi ý trước, đến khi xảy ra sai lầm thì cũng đừng trách ta trừng phạt quá nặng đó.”

Ánh mắt uy hiếp và cảnh cáo lướt nhẹ qua gương mặt của các cô gái. Quả nhiên, chỉ cần một chút cảnh cáo này thôi là đã khiến cho khí thế của các cô gái trở nên yếu đi không ít.

“Xin… Xin vua cứ yên tâm! Chúng em nhất định sẽ không làm loạn, đúng không, chị Nero?”

“Đương… Đương… Đương nhiên rồi! Từ trước đến nay, trẫm nói là làm!”

Thấy Erica và Nero lần lượt gật đầu rối rít, Itsuka Ken dời ánh mắt của mình về phía Alice.

“Em…? Em sao có thể gây chuyện chứ? Em ngoan nhất nha, vua ~ ~ ?”

Ngoan nhất? Ngoan nhất cái con khỉ! Itsuka Ken nhếch miệng cười, hừ hừ, con bé này, tinh nghịch và hiếu động thì cũng thôi, đã vậy còn gian xảo như một con hồ ly cái vậy. Muốn đùa dai với mình nhưng không dám, cho nên lúc nào cũng làm người giật dây xúi người khác đi làm chuyện mình muốn, còn bản thân thì trốn ở đằng sau. Ah ~ xem ra phải chọn lúc nào đó để trừng phạt con bé này rồi, bằng không nó còn làm tới đâu nữa.

Nhìn thấy khóe miệng của Itsuka Ken chợt kéo lên một chút, công chúa Alice nhịn không được mà rùng mình một cái, độ cong này thật sự quá nguy hiểm với cô. Nụ cười lấy lòng trên mặt hơi trở nên cứng ngắc, xem ra lần này phải an phận một chút rồi.

“Nếu phải đi thì đi nhanh lên! Đừng lãng phí thời gian!” Một giọng nói lạnh lùng và cao ngạo chợt vang lên ngắt ngang cuộc nói chuyện của Itsuka Ken với các cô gái.

Đứng cách đó không xa là hai vị nữ thần có dung mạo giống hệt nhau. Tựa như được đúc ra từ cùng một khuôn, cả hai vị nữ thần giống nhau cứ như là hai giọt nước, chỉ khác là một người mặc áo đen còn một người mặc áo trắng, hiện giờ thì cả hai đang sóng vai với nhau.

Người vừa mở miệng là nữ thần mặc áo trắng, thần thái của cô lúc này trong trẻo và lạnh lùng mang theo một chút cao ngạo.

“Bên kia, lời này của nhữ là có ý gì đó? Dám nói rằng việc nói chuyện của trẫm và tấu giả là lãng phí thời gian, nhữ đang khiêu khích trẫm đúng không?” Nữ hoàng áo đỏ trừng mắt với vị nữ thần vừa lên tiếng và nói với giọng bất mãn, dường như Nero vẫn luôn cảm thấy rất không ưa đối phương, Itsuka Ken cũng không hiểu tại sao.

“Hừ!” Có lẽ là vì chẳng muốn nói nhảm, nữ thần hừ lạnh một tiếng sau đó trực tiếp nhìn về phía người có quyền ra lệnh ở đây là Itsuka Ken.

“Vô liêm sỉ! Nhữ ‘Hừ!’ như thế là có ý gì? Coi thường trẫm đúng không? Dám không để trẫm vào trong mắt, hôm nay để trẫm cho nhữ biết là chọc giận một bạo chúa sẽ có hậu quả như thế nào. Trẫm…”

“Được rồi, Nero! Bây giờ không phải là lúc để cãi lộn!”

“Không được! Đối phương dám khiêu khích uy nghiêm của trẫm! Là vị vua vĩ đại nhất của La Mã, trẫm sao có thể tha thứ… A… ~~~~~!”

‘BỘP!’ một cái, Itsuka Ken đã vỗ vào đầu của nữ hoàng đế khiến cô im miệng. Đặt tay lên đầu của nữ hoàng đế để xoa xoa nhẹ, Itsuka Ken ghé vào sát bên tai của nữ vương trẻ đang chuẩn bị phàn nàn và nói một câu cảnh báo khiến cô im bặt: “Nếu em còn không nghe lời nữa thì lần sau sẽ không phải là đầu mà sẽ là mông của em đó, Nero-chan của ta ~~”

“A… ~~~ .”

Cúi đầu xuống và rên rỉ một cách xấu hổ, lửa giận đang cháy phừng phực và khí thế hung hăng càn quấy của Nero lập tức bị Itsuka Ken dập cho tắt ngúm. Đánh… Đánh chỗ đó? Nếu Itsuka Ken nói như thế thì luôn có nghĩa là đánh ngay trước mặt của mọi người. Là một nữ vương, nếu như bị làm như thế ngay trước mặt của mọi người thì về sau làm sao cô ngẩng đầu lên được nữa? Cho nên Nero chỉ có thể cúi đầu chịu thua.

“Nếu… Nếu tấu giả đã yêu cầu trẫm như vậy thì… Hừ! Cô ả bên kia, nghe rõ cho trẫm! Cho dù nhữ có là con gái của Metis đi chăng nữa, nếu lần sau còn dám bất kính với trẫm hoặc tấu giả, vậy thì chờ trẫm dùng đao để nói chuyện với nhữ đi, trẫm nhất định sẽ khiến nhữ phải nuốt hận.”

Đối với lời khiêu khích của Nero, nữ thần chẳng nói gì thêm, hoặc là nói cô chẳng hề để ý, cô chỉ nhìn chằm chằm về phía Itsuka Ken mà thôi. Ánh mắt của cô dường như đang muốn nói rằng: ‘Quản lý người phụ nữ của mình cho tốt đi, bằng không ta sẽ không khách khí.’.

Là nữ hoàng chí cao vô thượng thống lĩnh các vị thần, cô quả thật có tư cách để nói như thế. Sự uy nghiêm của chư thần nữ vương là không thể xúc phạm cũng không cho phép người khác khiêu khích.

“Ừm, thời gian dù sao cũng không còn nhiều, chúng ta cũng nên xuống dưới đó đi thôi. Chỉ là trước đó, cũng nên bố trí kết giới ở quanh đây một chút…” Sờ cằm, Itsuka Ken tự động làm lơ ánh mắt cảnh cáo của Athena mà nhìn về phía khu di tích ẩn sâu dưới nền đất bên dưới và lên tiếng.

Nói xong, ánh sáng màu ngọc lưu ly xanh biếc bắt đầu tỏa ra từ trên tay của Itsuka Ken, chỉ trong vài giây, hơn mười tầng ‘Ranh Giới Tịnh Niết’ vô cùng chắc chắn đã được cậu tạo ra. Phạm vi bao trùm của nó trải rộng suốt toàn bộ địa vực bên dưới.

Sau khi chuẩn bị xong tất cả mọi thứ mà bản thân cho là cần thiết, Itsuka Ken bắt đầu dẫn theo các cô gái bay về phía di tích.

Lúc này, di tích vẫn đang không ngừng phun ra rồi lại nuốt vào các dòng chảy linh khí của địa mạch, địa mạch khí ở đây nhiều tới mức hầu như muốn hóa thành sương mù. Heraion đột nhiên hội tụ một lượng linh khí lớn như thế này về cho mình, thật không biết là cây trụ đá có liên quan tới thần hậu đương thời của Hy Lạp này đang muốn làm gì, chỉ là có thể khẳng định được là mục đích của nó nhất định không phải là việc nhỏ.

Trên mặt đất không hề được che đậy, sau khi di chuyển một miếng lót sàn của di tích, nhóm của Itsuka Ken lập tức nhìn thấy một con đường với một loạt những bậc thềm đá dẫn xuống mặt đất phía dưới chợt hiện ra.

Tài cao gan lớn, nếu như đổi lại là người bình thường, khi nhìn thấy hiện tượng tưởng chừng như linh dị này, hơn nữa còn là đang ở giữa một di tích, mà con đường xuất hiện còn dẫn xuống lòng đất và tối om, cho dù là ai cũng sẽ cảm thấy sợ hãi và kinh nghi bất định. Chỉ là đối với nhóm của Itsuka Ken thì chuyện này thật quá bình thường, thế nên cả nhóm không nói gì hết mà chỉ bước lên những bậc thềm và đi thẳng xuống khu di tích bên dưới.

Con đường u ám của di tích một mực kéo dài xuống một nơi nào đó sâu dưới lòng đất.

Vốn dĩ, người phát hiện ra và quản lý nơi này phải là tổ chức Bronze-Black Cross của Milan, tức là liên minh pháp thuật hiện giờ của Liliana. Tổ chức Bronze-Black Cross vốn đã phát hiện nơi này từ sớm, chỉ là sau khi phát hiện thì tổ chức Bronze-Black Cross thật sự không cảm thấy vui vẻ gì, bởi vì những dấu hiệu bất thường của Heraion vẫn luôn nhắc nhở họ rằng nơi này sắp xảy ra chuyện gì đó, và nó chắc chắc có liên quan đến Dị Thần.

Dị Thần, đó là gì? Là thiên tai đối với tất cả mọi người, trừ những tồn tại siêu việt như campione ra thì không ai có thể chống lại, thế cho nên khi Liliana ra mặt nói rằng vua của cô muốn tới thăm nơi này, toàn bộ Bronze-Black Cross đều cảm thấy vui vẻ mà nhường ra hết tất cả mọi thứ. Dù sao Dị Thần không phải là thứ họ có thể chống lại, nếu đã có một vị vua ra mặt vậy thì mọi chuyện sẽ thoải mái hơn nhiều.

“Nơi này có nhiều bích họa quá nhỉ? Những thứ này…?” Trên những bức tường đá, dọc theo con đường dẫn xuống dưới khu di tích, có vô số những đường cong vặn vẹo và thô ráp được khắc lên. Những nét vẽ nguệch ngoạc, những bức vẽ nguyên thủy, chúng thô sơ tựa như được dùng que gậy để vẽ, nên thật không khó để tin khi ai đó nói rằng chúng là bức tranh của những người thời kỳ đồ đá.

Bò, chim, lợn, sư tử, và rắn; rất nhiều những con thú như thế được vẽ lên trên thạch bích, thế nhưng trong số những loài thú được vẽ thì loài rắn có tần suất xuất hiện cao nhất. Chúng được vẽ theo nhiều kiểu, một số có cơ thể dài uốn nắn, hoặc có nhiều đầu, và một số thậm chí có cả đôi cánh dơi.

“Đây hẳn là những hình vẽ dùng cho việc hiến tế, dù sao thì từ xưa, những vị thần đất mẹ vẫn luôn được biểu trưng bằng những con rắn vì tập tính, hình dạng và lối sống của chúng. Đúng không, Athena?”

Nữ thần cũng không trả lời, cô chỉ dùng tay và khẽ vuốt những bức bích họa được in trên tường của lối đi dẫn xuống di tích, vẻ hoài niệm chợt lóe lên trong đôi mắt sáng của cô.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio