“Tên?”
“Dê xồm!”
“Ồ? Hóa ra tên của cô là dê xồm? Chà, thật đúng là một cái tên đặc biệt! Được, vậy từ giờ trở đi, tôi sẽ gọi cô là dê xồm!”
“Ngài — Ngài —— !” Là một công chúa vô cùng quý phái và có giáo dưỡng, có lẽ trong cuộc đời của giai nhân, chưa bao giờ cô lại cảm thấy tức giận và muốn mắng chửi người khác như lúc này. Thái độ của Itsuka Ken lúc này thật sự quá đáng ghét, cô tới đây vốn là có ý tốt, vậy mà cô lại phải chịu sự đối xử quá mức là tệ bạc như vậy. Nhịn không nổi, giai nhân dùng giọng nói dù tức giận nhưng vẫn hết sức là dịu dàng của mình để mắng mỏ và chỉ trích Itsuka Ken: “Ác quỷ! La Sát! Tà… A… Ơ ~~~”
Đang mắng mỏ, công chúa giai nhân đột nhiên ngưng việc chỉ trích Itsuka Ken lại và phát ra một tiếng rên rỉ vô cùng có tính dụ hoặc khiến cho bất cứ ai nghe được cũng cảm thấy trong lòng như có mèo cào. Nếu nhìn kỹ thì có thể thấy được là lúc này, chiếc vòng cổ có màu trắng vàng quấn ở trên cổ của cô đã bắt đầu phát sáng, ắt hẳn nó mới chính là nguyên nhân khiến cho cô phát ra tiếng kêu có phần đáng thẹn như vừa rồi.
“Tên!” Itsuka Ken bình thản lặp lại câu hỏi trước đó, chỉ là lần này, tính chất mệnh lệnh của nó đã tăng cao.
“… Himiko! Đồ tà ma!” Nhận ra là mình không thể nào chống lại được Itsuka Ken, giai nhân cuối cùng cũng chịu thua mà báo ra tên của mình.
“Himiko? Chờ một chút! Tại sao ta đột nhiên cảm thấy là cái tên này lại quen tới như vậy?”
“Hừ ~~ !” Đối với câu hỏi của Itsuka Ken, tuyệt đại giai nhân tự xưng là Himiko chỉ yêu kiều mà ‘hừ’ lạnh một tiếng rồi quay đầu về hướng khác, gương mặt của cô tràn đầy sự tức giận, xấu hổ cùng thất vọng.
Không để ý tới thái độ lúc này của Himiko, Itsuka Ken chỉ hơi nhíu mày và suy nghĩ xem là mình đã từng nghe tới cái tên ‘Himiko’ mà cậu vừa nghe được này ở nơi nào. Suy đi nghĩ lại, đột nhiên, một tia chớp lóe qua trong đầu của Itsuka Ken, cậu thốt lên: “Đúng rồi! Himiko (Ti Di Hô), đây chẳng phải chính là tên của vị nữ hoàng nổi tiếng được ghi lại trong Tam Quốc Chí đó sao? Cô chính là Ti Di Hô?”
Nói tới đây, Itsuka Ken mới hoàn toàn nhớ ra được là mình đã từng nghe tới cái tên ‘Ti Di Hô’ này ở nơi nào, hóa ra là vị nữ hoàng nổi tiếng được ghi lại trong Tam Quốc Chí kia nha.
Theo như Tam Quốc Chí thì Ti Di Hô là nữ hoàng của Yamataikoku vào thế kỷ thứ III sau công nguyên, vị nữ hoàng này từng cử người đi sứ tới nước Ngụy và được vua Ngụy phong sắc phong là ‘Thân Ngụy Nụy vương’ kèm với một kim ấn và 100 chiếc gương đồng. Ngoài ra thì theo rất nhiều truyền thuyết, vị nữ hoàng này còn là một người am hiểu sử dụng thuật bùa phép và có thể nghe được lời của thần linh, cũng nhờ đó mà vị nữ hoàng này đã có thể trở thành người cai trị nước Yamtai khi chỉ mới 17 tuổi.
Cũng có truyền thuyết rằng vị nữ hoàng này là một người rất xinh đẹp. Đẹp tới mức nào thì không có dẫn chứng cụ thể, thế nhưng theo như truyền thuyết thì vị nữ hoàng này thậm chí có thể mê hoặc toàn bộ dân chúng trong đất nước mà mình cai trị chỉ với một nụ cười. Thế nhưng cũng chính vì nguyên nhân này mà sau khi lên ngôi, vị nữ hoàng này mới lựa chọn lối sống độc thân và chỉ chấp chính bằng cách để em trai của mình truyền lệnh, còn bản thân thì sống ẩn cư nơi thâm cung cùng với 1000 nữ hầu.
“Đó chỉ là một phần thần thoại của tôi.” Khẽ bĩu môi, thế nhưng Himiko vẫn trả lời câu hỏi của Itsuka Ken.
“Một phần? Vậy ý của cô là cô vẫn còn có thân phận khác chưa được nhắc đến? Ừm… Để ta đoán xem! Theo như những gì ta đã được biết thì Himiko có rất là nhiều truyền thuyết cũng như thần thoại, và cũng vì thế nên Himiko có rất nhiều thân phận được đồn đãi khác nhau, trong đó bao gồm các thân phận như: công chúa, nữ hoàng, nữ tù trưởng, v… v… Thậm chí, còn có lời đồn là Himiko thực ra là nữ thần Amaterasu chuyển thế. Ê, này! Cô không có ý định nói với tôi rằng cô chính là nữ thần mặt trời Amaterasu đấy chứ? Susanowo là em trai của cô? Đừng có đùa với tôi nha!”
Mặc dù lúc này, giai nhân vẫn đang cảm thấy rất là tức giận và thất vọng về những hành động trước đó Itsuka Ken, đồng thời cũng rất khó chịu vì cách ăn nói có phần lông bông và cợt nhã của cậu hiện tại; thế nhưng hiện giờ, việc mà cậu đang nhắc tới lại là vấn đề liên quan đến danh dự của cô, cô có muốn giữ im lặng cũng không thể được nữa, bằng không thì thật không biết được là cậu sẽ còn suy diễn thêm tới mức nào.
“Những điều ngài vừa nhắc tới đều chỉ là lời đồn của kẻ phàm tục. Thiếp mệnh là Himiko, vốn dĩ chỉ là một hime-miko thờ phụng nữ thần Amaterasu. Sau bởi vì công tích mà được nữ thần kêu gọi tới Takama-ga-hara và được thần tỷ xem như Ngự Muội mà đối đãi. Susanowo có thể xem như là anh kết nghĩa của thiếp thân.”
“…” Nghe giai nhân nói xong, Itsuka Ken cũng có chút bất ngờ. Bất quá, cậu cũng không cảm thấy là Himiko đang nói dối, bởi vì có vẻ như chẳng có gì cần phải nói dối trong chuyện này, mà mọi thứ lại cũng rất là hợp lý.
Theo như rất nhiều truyền thuyết được lưu lạc nhân gian, Himiko luôn là một cô gái có mối liên quan mật thiết với nữ thần mặt trời Amaterasu của Nhật. Trong vô số các danh xưng mà Himiko sở hữu, không có danh hiệu nào mà không chỉ tới địa vị của ‘một người phụ nữ tôn quý hơn tất cả mọi người’. Từ công chúa, nữ vương, nữ thần, rồi tới hime-miko; tất cả những danh hiệu này đều cho thấy rằng Himiko là một người có công tích vô cùng vĩ đại đối với đất nước Yamtai, cho nên nếu bảo Himiko là một nữ thần được Amaterasu kêu gọi dựa theo công tích thì cũng xem như là hợp lý.
Bất quá, khi suy nghĩ về những điều mà Himiko vừa nói, Itsuka Ken lưu ý tới một việc.
‘ ‘bởi vì công tích mà được nữ thần kêu gọi tới Takama-ga-hara’ sao? Thật là một cách nói quen thuộc! Bất quá, vẫn chưa thể khẳng định được điều mình muốn biết. Chà, càng lúc mình càng chờ mong tới thời điểm gặp được cô nàng loli đó rồi.’
Nở nụ cười thầm và nghĩ vẩn vơ một lúc trong đầu, thế nhưng sau đó, Itsuka Ken giũ bỏ những suy nghĩ đó ra khỏi đầu rất nhanh. Giờ không phải là lúc để suy nghĩ những chuyện như vậy, trước mắt thì cậu cần xử lý vấn đề liên quan tới cô nàng Himiko trước mặt này cái đã. Nhìn vào gương mặt có chút tức giận của Himiko, Itsuka Ken nở một nụ cười trêu cợt và nói: “Hóa ra thân phận thật của cô chính là nghĩa muội của nữ thần Amaterasu sao? Như vậy bây giờ, tôi nên gọi cô là gì đây? Là Hime-dono ( Công Chúa Điện Hạ ), là Joou-sama ( Nữ Hoàng Bệ Hạ ), hay là Megami-sama ( Nữ Thần Đại Nhân ) đây?”
“Những người khác thường hay gọi tôi là…”
Nghe Itsuka Ken hỏi như thế, Himiko lên tiếng trả lời, thế nhưng câu trả lời của cô chỉ mới nói được có một nửa thì đã bị Itsuka Ken trực tiếp ngắt ngang.
“Được rồi! Bất kể, cho dù gọi như thế nào thì cũng vậy thôi, bởi vì từ giờ trở đi, cô cũng chỉ có thể là người hầu của ta. Những các gọi như thế hoàn toàn không phù hợp. Cứ gọi cô ‘Himiko-chan’ là được rồi.”
“Ngài… Tới lúc này rồi mà ngài vẫn còn muốn hồ ngôn loạn ngữ như thế sao, La Sát Vương?”
Khuôn mặt mang theo vẻ giận dỗi, giai nhân lại một lần nữa chất vấn Itsuka Ken. Có thể khiến cho một công chúa điện hạ vốn vô cùng dịu dàng với đầy những nét đẹp hoàn mỹ nhất của một người con gái Yamato Nadeshiko phải tức giận tới như vậy, Itsuka Ken thật không hổ là đại ma vương xấu xa và ác liệt tới cùng cực. Coi như là một người xấu tới thực chất bên trong thì cũng không thể cư xử bất nhã tới như vậy đi?
“Hồ ngôn loạn ngữ? Ta thì lại cảm thấy đó là đúng người đúng tội. Bất kể là nhìn theo kiểu nào thì sự việc lần này, người vô lễ trước hẳn phải là cô mới đúng chứ? Nơi đây là dinh thự của ta, là địa bàn của ta, mà ta thì lại đang mệt lả cả người nên mới ngủ thẳng ngay trên sân thượng này. Vậy mà cô, không chỉ tự ý xâm nhập vào đây mà còn muốn làm phiền ta nghỉ ngơi. Cô nói xem việc lần này là ai vô lễ trước?”
“Chuyện này, đó là bởi…”
Bị Itsuka Ken nói như thế, Himiko thật sự hơi có chút khựng lại vì nghẹn lời. Mặc dù rằng cách nói này của cậu hơi có chút gượng ép, thế nhưng nếu hiểu theo cách đó thì đúng là cô thất lễ trước thật, cậu làm thế cũng chẳng có gì là lạ. Thế nhưng mà đối xử quá đáng với một cô gái như thế chỉ vì cái chuyện nhỏ nhặt này, hình như cũng hơi nhỏ nhen quá đi?
“Không nói được gì rồi đúng không? Tự ý xâm nhập vào nhà người ta lúc người ta đang ngủ, hơn nữa kẻ xâm nhập còn là một kẻ xa lạ, nếu là cô thì cô sẽ có phản ứng như thế nào? Nếu như không phải là vì lúc trước ta nhầm cô với miko dự khuyết của ta do đặc chất của hai người quá giống nhau, hơn nữa lúc tiếp cận với ta cô không hề thể hiện ra địch ý thì từ lúc nãy, cô đã bị ta bóp chết rồi. Giờ chỉ là bị bắt mà thôi, còn phàn nàn cái gì nữa?”
Thấy Itsuka Ken hùng hổ như vậy, Himiko chợt cảm thấy có chút oan ức, cô lên tiếng thanh minh: “Mặc dù… Mặc dù xác thực là thiếp thân đã vô lễ trước khi tùy ý xuất hiện ở đây, thế nhưng thiếp thân làm vậy cũng là vì muốn gặp để cứu vớt quân, chẳng lẽ sự vô lễ nhỏ nhặt này, độ lượng của quân không đủ để bao dung mà bỏ quá cho thần thiếp sao? Chẳng lẽ khí độ làm vua của quân nhỏ nhen tới như vậy?”
Đối với lời chê bai chỉ trích của giai nhân, Itsuka Ken chẳng thèm để ý, cậu chỉ cười gằn và nói: “Nhỏ nhen? Đúng, ta chính là một kẻ nhỏ nhen. Bởi vì đừng quên rằng ngoại trừ việc là vua thì ta còn là một ác ma, bằng không tại sao người đời lại gọi ta là ma vương chứ? Cô cảm thấy một kẻ bị gọi là ma vương như ta có thể xấu xa tới mức nào? Cô cho rằng ta sẽ rộng lượng tới mức bỏ qua cho một kẻ có sức mạnh dám tùy ý xâm nhập vào hành cung của ta sao? Không trực tiếp giết cô đã là ban ân rồi. Hừ! Bất quá cũng được, nếu cô đã nói rằng cô tại đây vì cứu vớt ta, vậy thì ta sẽ không chấp nhặt quá mức với cô. Nói đi, cô tới đây là vì việc gì? Là việc đang xảy ra trong U Thế sao?”
Nghe thấy Itsuka Ken bắt đầu đề cập tới chính sự, Himiko bèn đưa mắt nhìn về phía cậu và nói: “Trước khi nói chuyện, liệu La Sát Vương có thể giải trừ phong ấn cho thiếp được không?”
Với đôi mắt trong suốt và sáng long lanh tựa như hai viên ruby xanh biếc, công chúa Himiko nhìn Itsuka Ken với vẻ hi vọng xen lẫn khó chịu và buồn khổ. Rất hiển nhiên là với một người cao quý như Himiko, việc phải đeo một chiếc vòng trên cổ như thế này là một việc vô cùng khó chịu.
“Nói xong trước đi rồi ta sẽ tính đến việc tháo bỏ nó cho cô. Mặc dù cô rất xinh đẹp và cũng rất hợp với gu thẩm mỹ của ta, thế nhưng ta tuyệt đối sẽ không thả cô ra trước khi xác định được rằng cô tới đây với mục đích gì. Nếu như cô tới đây với mục đích xấu, ta mà thả cô ra, cô bỏ chạy thì ta biết làm sao bây giờ? Đừng có tức giận! Nếu như là cô, khi đang ngủ ở trong nhà, đột nhiên xuất hiện một kẻ lạ mặt tự tiện tìm tới và nói muốn cứu vớt cô trong khi lập trường giữa cô và hắn lại là kẻ thù, cô sẽ làm gì? Nếu như cô tới trước cửa chào hỏi và xin vào nhà một cách lễ phép thì mọi chuyện đã khác. Hơn nữa người xưa có câu: ‘không muốn làm việc xấu nhưng phải biết cách phòng kẻ xấu’. Ta cảm thấy mình làm vậy cũng chẳng có gì là sai.”
Đối với cái lý lẽ mà Itsuka Ken đưa ra, Himiko hoàn toàn không phản bác được. Mặc dù cậu nói như thế thì cũng đúng, thế nhưng Himiko cũng hoàn toàn đồng ý, thế nhưng trong trường hợp này, tại sao cô lại có cảm giác là cậu đang cố tình lái chủ đề sang một hướng khác ấy nhỉ? Bắt cô phải đeo vòng cổ cứ như là thú nuôi, vậy mà còn có thể nói chuyện một cách hống hách có lý chẳng sợ như thế…
“Được rồi, ta không có thời gian để lãng phí với cô. Nói nhanh lên, có phải cô tới đây là vì muốn nói cho ta biết ở trong U Thế, có người đang muốn đối phó với ta đúng không?”
“…!? La Sát chi Quân đã biết?” Thốt lên một cách kinh ngạc, Himiko nhìn Itsuka Ken với vẻ mặt kinh nghi xen lẫn khó hiểu.
“Đã biết, cô vừa khẳng định cho ta xong. Từ lúc mà lão già lôi thôi kia cảnh báo với ta là không nên tới U Thế thì ta cũng đã nghĩ tới điều này rồi, ta chỉ không biết được là ai đang muốn đối phó với ta mà thôi. Việc đó, cô hẳn phải biết rõ chứ, Himiko-chan của ta?” Dùng ánh mắt thẩm tra nhưng lại mang theo một tí trêu chợt, Itsuka Ken nói như thế với Himiko.
“Xin quân đừng dùng xưng hô như thế để gọi tôi! Ngoài ra thì vị điện hạ kia là người có ơn với Himiko, cho nên thật xin lỗi, tôi không thể nói cho ngài biết về thân phận thật của cô ấy. Dám mong quân thông cảm.” Từ chối trả lời câu hỏi của Itsuka Ken một cách dịu dàng, công chúa điện hạ biểu thị rằng mình nhất định sẽ không nói cho Itsuka Ken biết một tiếng nào về thân phận của kẻ chủ mưu.
Thế nhưng cô hoàn toàn không biết là, ngay khi cô nói lên câu từ chối thì cô cũng đã lọt vào bẫy của Itsuka Ken, và đồng thời với điều đó thì cậu cũng đã nhận được thứ mình muốn. Híp mắt lại và hơi ngẫm nghĩ một chút, Itsuka Ken nở một nụ cười quỷ dị ma quái tựa như loài ác ma và nói với Himiko: “Điện hạ, có ơn với cô, đồng thời là nữ đúng không? Cám ơn nha, Himiko-chan. Vốn dĩ ta chỉ có thể khẳng định được việc cô ta là chủ mưu chừng 60%, nhưng nhờ có cô chứng thực cho ta nên bây giờ ta đã có thể khẳng định được 100% là kẻ chủ mưu chính là con loli đó rồi. Hừ! Con bé đó, không chỉ lảng tránh ta, bây giờ còn muốn chơi âm mưu với ta đúng không? Thật không biết là chữ chết viết thế nào.”
“Ngài… Ngài đã đoán được rồi sao?”
Himiko lại một lần nữa bị Itsuka Ken làm cho giật mình, đồng thời cô cũng hối hận vì cái miệng không biết giữ bí mật của bản thân. Cứ từ chối thẳng là được rồi, nói nhiều làm gì để cho vị La Sát Vương tinh minh này bắt được bằng chứng, giờ thì mọi thứ đều lộ hết cả.
“Ừ! Về cơ bản thì những thứ cần biết, ta đều đã biết hết. Cô cũng chỉ xem như là góp phần giúp cho ta khẳng định thêm về suy đoán của mình mà thôi, cho nên về chuyện hôm nay, ta cảm ta cô trước vì đã tới đây để nhắc nhở. Bất quá, ta còn có một vấn đề muốn hỏi: tại sao cô lại muốn nhắc nhở ta? Nếu ta nhớ không lầm thì hình như hai chúng ta không có liên quan gì mới đúng, cô làm thế là có ý định gì?”
Nhẹ giọng thở dài, Himiko dịu dàng mà trả lời câu hỏi của Itsuka Ken, dường như cô đã nhận mệnh: “Bởi vì miko dự khuyết của La Sát Vương, Mariya Yuri là đời sau của tôi, tôi phải làm thế để trả ơn cho sự chăm sóc của ngài với đứa nhỏ này.”
“What??? Yuri là con cháu đời sau của cô? Cô kết hôn rồi?”
“Xem ra Yuri nói không sai, ngài quả thật là một kẻ nông nổi và bồng bột. Cho tới nay thì thân này của thiếp vẫn còn hoàn bích, sao có thể có hôn ước?”