Mơ mơ màng màng chìm vào giấc ngủ, rồi bất chợt, Ye Jian chợt cảm thấy cả người trở nên nhẹ nhàng, và ngay sau đó, khi cậu mở hai mắt, thứ đập vào mắt cậu là một cảnh tượng âm u đầy lạ lẫm.
“… Hả? Đây là nơi nào?” Thấy mình đột nhiên xuất hiện ở cái nơi lạ hoắc này, trong khi trước đó mình còn đang ngủ trong phòng, Ye Jian hơi thắc mắc mà tự hỏi.
Không khí ẩm ướt, hành lang với sắc điệu tối tăm nhìn không thấy cuối, cùng với những bức tường cao ngất tràn ngập cảm giác kim loại.
Ngón tay chạm vào bức tường sắt màu đen, cảm giác lạnh buốt truyền tới. Cảm giác này, không giống cảm xúc truyền qua da, mà giống như trực tiếp đi vào trong lòng. Tâm cảm? Không đúng nha!
“Ồ? Hóa ra là vậy! Khó trách!”
Cảm nhận tình trạng của mình một chút, Ye Jian lập tức phát hiện ra chân tướng sự việc. Cơ thể này của cậu không phải là cơ thể thực, mà là thể ý thức.
Trước đó, vì muốn biết được ý đồ của Natsuki-chan, Ye Jian đã nhanh chóng cố ý để cho ý thức của mình rơi vào trạng thái ‘ngủ say’. Bất quá nói là ‘ngủ say’ chứ thực ra chỉ là một loại hôn mê giả, dù nó có đầy đủ mọi tính chất và dấu hiệu của việc ‘ngủ say’, thế nhưng ý thức của cậu lại hoàn toàn thanh tỉnh.
Làm vậy là để phòng khi Natsuki có ý đồ giở trò bất lương nào đó với cậu, cậu có thể tỉnh dậy ngay lập tức.
Chỉ là có vẻ như, Natsuki-chan vẫn thành công rồi. Giờ, cậu đã xuất hiện ở đây mà không hề biết trước. Rốt cục thì Natsuki-chan đã dùng cách nào để đưa cậu tới đây? Phép thuật sao? Nguyên lý của nó là gì?
Lúc này, Ye Jian thật sự cảm thấy có chút kinh ngạc. Phép thuật gì mà có thể khiến cho bản năng cơ thể cậu không sinh ra bất cứ phản ứng phòng bị nào?
Bộp! Bộp! Bộp!
Tiếng bước chân dẫm trên lớp gạch đá vang lên thanh thúy và truyền khắp hành lang. Mặc dù chỉ là thể ý thức, thế nhưng giác quan lại cảm nhận được rõ ràng tất cả mọi thứ như cơ thể thực. Từ cảm giác thăng bằng, cảm giác mặt đá cứng rắn dưới chân, cảm giác lạnh lẽo của những bức tường, cảm giác ẩm ướt của không khí, v… v… Tất cả đều vô cùng rõ ràng.
Bước trên hành lang, Ye Jian có cảm tưởng như là mình đang dần bước vào trong miệng của một con quái thú khổng lồ. Hành lang xanh đen và tối tăm ẩm ướt; những bức tường, trần và sàn nhà lạnh lẽo tỏa ra những luồng hơi thở chẳng lành.
Nơi này, nếu như phải hình dung thì có lẽ cũng chỉ có từ ‘ngục giam’ là chính xác nhất. Đây là một ‘ngục giam’ tuyệt vọng và cổ xưa.
Một ngục giam dùng để giam cầm ác ma và quái thú, hẳn có thể hình dung như vậy đi? Không, có lẽ phải còn hơn nữa.
Ngục giam sao?
Thể ý thức của mình đột nhiên xuất hiện ở đây, theo lý thường thì không thể nào. Bất quá, nếu là Natsuki-chan thì hẳn…
Nếu cậu nhớ không lầm thì đặc khu ma tộc có một truyền thuyết ngầm, truyền thuyết nói rằng thành phố này có tồn tại một ngục giam đặc thù vô cùng bí ẩn, tên của nó là Prison Barrier ( Kết Giới Ngục Tù ).
Nó là bí mật cao cấp nhất của đặc khu ma tộc, ngay cả những nhân viên chính trị cấp cao của công xã quản lý đảo cũng không thể biết được là nó ở nơi nào.
Cái nơi được gọi là Prison Barrier này, nghe nói là một nhà tù chuyên dùng để nhốt các tội phạm ma đạo cùng hung cực ác.
Nhà tù với những bức tường sắt lạnh lẽo tràn đầy hơi thở chẳng lành như thế này, dùng để nhốt đám tội phạm phép thuật hẳn cũng rất hợp lý.
“Chậc, chậc! Lại đưa tôi tới cái nơi quỷ quái như vầy ————”
Có chút chậc lưỡi, Ye Jian chợt nở nụ cười ma quỷ đầy vui vẻ. Đưa mình tới chỗ này, đây không phải là gãi đúng chỗ ngứa sao?
Tưởng rằng tôi là thể ý thức thì… Chờ chút! Thể ý thức?
Thì ra là vậy! Sau khi xác nhận được lai lịch của nơi này xong, cuối cùng thì Ye Jian cũng đoán ra được nguyên lý mà Natsuki dùng để mang cậu tới đây.
Thảo nào mà cơ thể cậu không có phản ứng, bởi vì hóa ra cậu bị chính mình lôi tới đây. Natsuki chỉ dùng phép thuật để kết nối giấc mơ của hai người lại với nhau, sau đó cô chỉ làm công việc dẫn đường, còn người đưa cậu tới đây lại là chính cậu.
Dở khóc dở cười, Ye Jian khẽ lắc đầu: “Thật đúng là nhọc lòng! Vì muốn dò la tôi mà cô phải nhọc lòng tới như vậy. Nếu vậy thì, tôi cũng không thể để sự khổ tâm của cô trở thành phí phạm chứ đúng không?”
Cảm nhận được sự lạnh lẽo truyền tới từ những bức tường sắt màu đen, Ye Jian cười rất vui vẻ: “Hà, quyết định ~ ! Trước khi bị Natsuki-chan phát hiện, mình sẽ đi dạo hết cái ‘ngục giam’ này.”
Bộp! Bộp! Bộp!
Tiếng bước chân lại một lần nữa gõ vang trên hành lang dài tăm tối. Đi về phía nơi tận cùng của u tối, Ye Jian không nhanh không chậm mà nện những bước chân đều đặn từ tốn.
Chẳng biết đã đi bao lâu. Rốt cục, Ye Jian cũng phát hiện ra những tia sáng. Nơi xa cuối hành lang, những chùm quang diễm màu đỏ sậm dần hiện lên trong mắt cậu. Những vầng sáng màu đỏ rực lắc lư và nhảy múa như những tinh linh của lửa.
Là ánh nến sao? Hay là đuốc? Hoặc thậm chí là đống lửa?
Ánh lửa chập chờn màu đỏ rực không ngừng nhảy lên, cho người ta cảm giác rằng mình đang đi trong một tòa thành thời trung cổ nào đó của quỷ hút máu.
“Ha ha! Cách ‘trang trí’ này thật đúng là…!”
Bước tới gần nguồn sáng, Ye Jian hơi nheo mắt lại nhìn kỹ, và cảnh tượng đập vào mắt cậu khiến cho cậu không khỏi tán thán.
Trước mặt cậu là một lối đi cực lớn được xây nên bởi vô số hắc diệu thạch. Trên hai bên tường của lối đi này, cứ cách một đoạn bằng nhau không xa thì lại có một ngọn lửa đang cháy bừng bừng.
Những ngọn lửa màu đỏ sậm như máu được nâng lên bởi những chiếc mâm tròn bằng bạc tinh xảo có điêu khắc hình ma quỷ, dưới ánh đỏ đang nhảy múa của ngọn lửa đỏ sậm, không khí của con đường trở nên yêu dị và đáng sợ vô cùng.
Ở giữa của mỗi hai ngọn lửa là không gian nhà tù. Ye Jian có thể nhìn thấy những chiếc song sắt của nhà tù với đường kình to bằng nắm ta nằm nối tiếp nhau. Toàn thân của mỗi song sắt đều được bao trùm bởi những răng gai sắc nhọn.
Không gian bên trong của mỗi một nhà tù đều là một màu đen tăm tối, âm trầm và tuyệt vọng. Từ bên trong của những căn phòng giam, những luồng hơi thở không lành toát ra vô cùng dày đặc.
Sát khí, lệ khí, oán khí, tử khí, tất cả những luồng khí bất minh này toát ra từ các căn phòng giam và lởn vởn khắp con đường. Nơi này, người nào yếu bóng vía mà dám có mặt ở đây, phỏng chừng là sẽ sợ tới vỡ tim vỡ mật mà chết.
Bao trùm trong những luồng khí chẳng lành, con đường dường như cũng đã biến thành một con hung thú đang nằm lổm ngổm ở trên đường và đang mở cái miệng lớn của mình ra chờ con mồi tự động nhảy vào trong đó.
Con đường u tối này, cứ như là muốn dẫn người ta xuống nơi luyện ngục vậy.
“Cái nơi này, nếu mà để cho người thường ở đây chừng nửa tháng thì coi như có là thần kinh thép đi nữa, cũng phải trở nên thất thường.”
Tường sắt tù túng lạnh như băng; hoàn cảnh âm u, tối tăm và ẩm ướt; bầu không khí sâm lãnh, nặng nề và tiêu cực tới mức gần như thực chất hóa.
Người thường, nếu bị giam giữ ở cái chỗ này, phỏng chừng chỉ cần nửa tháng thôi là sẽ hoàn toàn điên. Bị nhốt ở đây đáng sợ hơn việc bị nhốt trong phòng kín nhiều lắm. Sự hư không và dặt vặt về tinh thần tuyệt đối có thể bức điên bất cứ kẻ nào.
Tất nhiên, đây chỉ là với người thường, còn với những siêu việt giả như các ‘linh năng giả’ thì lại khác.
Đối với những linh năng giả mà nói, khái niệm hư không là không tồn tại, bởi vì các linh năng giả hoàn toàn có thể đốt thời gian bằng cách tu luyện. Trong đó, cách đốt thời gian hiệu quả nhất là minh tưởng và ngồi thiền.
Tất nhiên, điều đó không có nghĩa là việc giam giữ hoàn toàn không có ý nghĩa gì với cách linh năng giả. Nếu bị giam ở cái nơi như thế này chừng vài năm hoặc vài chục năm, phỏng chừng cho dù có là tội phạm phép thuật hung tàn nhất thì cũng sẽ bị mài sạch hết răng nanh cùng móng vuốt.
“Bất quá linh năng giả của tầng này hơi yếu quá thì phải?”
Nện bước đều đặn trên con đường lớn của hành lang, Ye Jian thỉnh thoảng lại thử cảm ứng xem những căn phòng giam xung quanh có tội phạm hay không. Khi thấy có thì cậu lại tùy tiện đem ý thức của mình quét sơ qua một cái.
Ở đây, có đủ các kiểu tội phạm. Có Magus, có majo, có esper, có lính đánh thuê, thậm chí còn có cả ma tộc nữa. Chỉ là những người này lại có phần hơi yếu.
Cũng không thể nói là thực lực của những người này là yếu gà, tội phạm bị nhốt ở đây, có ai không phải là cùng hung cực ác? Làm kẻ ác nếu không có chút thực lực thì đã sớm chết rồi, căn bản không chờ được tới khi bị nhốt vào đây.
Chỉ là Ye Jian thật sự quá mạnh, hoặc nên nói là quá mạnh so với những người này. Cho nên trong mắt cậu, những người này thật quá yếu và không có giá trị để điều tra.
“Coi bộ nơi này là khu vực nhốt tội phạm cấp thấp. Thôi, đi chỗ khác xem vậy!” Lắc đầu thất vọng, Ye Jian quyết định đi chỗ khác. Với đám tép riu ở đây, cậu thật sự chẳng có chút hứng thú nào.
Thật không hiểu là tại sao cả cái đám yếu gà như vầy mà Natsuki cũng phải nhốt vào trong này? Coi như là tội phạm phép thuật thì đẳng cấp của mấy người này cũng hơi thấp quá đi?
Một mực đi dọc theo hành lang, Ye Jian dần tới chỗ sâu hơn.
Cuối hành lang, dưới ánh sáng màu đỏ sậm của những ngọn đuốc, Ye Jian nhìn thấy một cầu thang dẫn tới tầng cao hơn.
Hóa ra là vậy! Coi bộ vừa rồi, cậu chỉ mới đi qua tầng thấp nhất của Prison Barrier. Mấy cái tên bị nhốt trước đó, hẳn chỉ là một đám trẻ đần độn, thảo nào mà yếu tới vậy. Xem ra tầng trên mới là nơi giam giữ những tội phạm có đẳng cấp cao.
Không chút do dự mà bước lên cầu thang và đi lên tầng hai.
Vừa bước lên tầng hai, Ye Jian lập tức phát hiện ra sự khác biệt. Ở tầng này, các lồng giam đã không còn vẻ tăm tối và bần tiện như cậu vừa thấy ở tầng một.
Song sắt với đầy những gai đâm của từng phòng giam đã biến thành các tấm kim loại có kích thước khá dày, chỉ chừa lại có mỗi một cửa sổ lớn bằng đầu người để có thể quan sát tình huống ở bên trong.
Chỉ bất quá, đám người bị giam ở đây vẫn còn quá yếu. Chỉ có một vài người là vào được mắt của Ye Jian, còn lại đều là yếu gà.
Bất quá, tầng này có giam vài con quỷ hút máu.
Có cần trực tiếp ra tay ‘hốt’ luôn không? Hay là chờ tới khi Fenrir tiến hóa xong thì lại trở về đây để tìm vài con kenjuu để làm điểm tâm cho nó?
‘Ừ! Giờ không tiện ra tay. Để sau đi vậy!’ nghĩ như vậy, Ye Jian lại một lần nữa rảo bước trên hành lang, và rất nhanh thì cầu thang dẫn tới tầng ba đã hiện ra trước mắt cậu.