“Lạ thật! Tokoyogi Aya rốt cục bị nhốt ở đâu? Đã dò tìm tới ba lần, tại sao vẫn không tìm được tung tích của cô ta?”
Phòng giam ở tầng ba chỉ có rải rác chưa tới mười cái, Ye Jian chẳng cần mất bao nhiêu thời gian cũng đã có thể thăm dò xong hết. Thế nhưng, mãi cho tới cuối cùng, cậu vẫn không thể tìm được mục tiêu mình muốn là Tokoyogi Aya.
Cho là mình để sót, Ye Jian đã thăm dò kỹ hơn thêm hai lần nữa, thế nhưng kết quả là vẫn trắng tay.
‘Không có cầu thang để đi lên, vậy tức là tầng này đã là tầng cao nhất của Prison Barrier… Khoan! Ai nói nó nhất định là cao nhất?’ Vỗ đầu một cái, Ye Jian bừng tỉnh, ‘Chỉ là không có cầu thang đi lên thôi, ai nói nó nhất định phải là tầng cao nhất? Dù sao đây là ngục giam của phù thủy, xây lầu không xây cầu thang cũng có sao đâu? Hơn nữa dựa theo quan hệ giữa cô ta với Natsuki, việc được đối xử đặc biệt cũng chẳng phải là chuyện đáng kinh ngạc.’
Nghĩ tới đây, Ye Jian sờ cằm: “Nói như vậy thì, Tokoyogi Aya hẳn bị nhốt trong một nhà tù biệt lập riêng. Có thể là tầng bốn của nhà ngục này. Dù sao với quan hệ của Natsuki với Tokoyogi Aya thì việc nhốt cô ta ở một tầng đặc biệt cũng là chuyện chẳng có gì lạ.”
Đưa ra được kết luận như vậy, Ye Jian quyết định lập tức thử nghiệm xem suy đoán của mình đúng hay không. Điều khiển cho thể ý thức của mình nổi lên, Ye Jian dần bay về phía nóc của tầng ba.
Rất dễ dàng, thể ý thức của Ye Jian đã xuyên qua trần nhà bằng kim loại của tầng ba để đi tới tầng bốn, và rồi thứ đập vào trong mắt cậu là một cảnh tượng hoàn toàn khác biệt.
Cũng là gian phòng với vách tường được tạo ra từ phép thuật, thế nhưng căn phòng trước mắt này, thay vì nói là phòng giam thì chi bằng nói là hương khuê của một vị tiểu thư đài các sang trọng thời xưa nào đó thì đúng hơn.
Căn phòng với hai sắc điệu trắng đen được trang trí bằng những bức hoa văn đẹp mắt êm dịu. Hương thơm thoang thoảng lan tỏa khắp nơi trong phòng khiến người ta ngửi vào lập tức cảm thấy vui vẻ và thoải mái.
Cách bố trí của nơi này giản lượng mà chất phác, mang đậm chất cổ điển: một chiếc giường lớn được chế tạo vô cùng tinh tế bởi một loại hương mộc có màu đen được đặt sát tường, ở gần đó là một chiếc bàn trà chân ngắn được làm bằng gỗ quỳ bồ có màu trắng toát, trên bàn thì đặt một vài quyển sách cổ bìa dày có màu tối.
Mặc dù không sa xoa, thế nhưng cách cục đơn điệu và trống trải của nơi này lại cho người ta cảm giác nhẹ nhàng và thanh nhã.
Không tự chủ mà đi đi lại lại trong căn phòng để ngắm nghía khắp nơi, cuối cùng, Ye Jian dừng lại bên chiếc bàn trà và lật một quyển sách cổ có bìa đen ra.
“Đều là văn tự cổ đại?”
Nhìn những chữ viết vặn vẹo, méo mó, rậm rạp và chằng chịt được ghi trên quyển sách, Ye Jian cảm thấy có chút đau đầu. Mặc dù cậu không ghét đọc sách, thế nhưng những thứ ngoằn ngoèo, méo mó, chi chít và chẳng có chút thẩm mỹ nào như thế này thật sự không phải là sở thích của cậu.
Đưa tay định đặt quyển sách về lại chỗ cũ, Ye Jian hơi liếc nhìn sơ qua một chút, và rồi, một cánh cửa nhỏ nằm ở một góc khuất chợt hiện ra trước mắt cậu. Cánh cửa này, nếu không đứng ở góc độ của cậu hiện giờ thì thật đúng là khó lòng mà phát hiện được, bởi vì nó chẳng có lấy chút dấu hiệu nào của một cái cửa, và màu sắc của nó thì lại hoàn toàn hòa lẫn chung với vách tường.
Nếu không phải hiện giờ, cậu đang đứng ở phía đối diện của nó và vô tình phát hiện ra được một tia sáng cực kỳ mong manh phát ra từ khe cửa, phỏng chừng là cậu còn phải tìm kiếm kỹ thêm một lúc nữa thì mới có thể phát hiện ra cái cửa này.
Cánh cửa này dẫn đi đâu? Một căn phòng nhỏ?
Tò mò, Ye Jian lập tức đặt quyển sách đang cầm xuống và đi về phía cánh cửa.
Theo phong cách và cách bố trí của căn phòng này, phỏng chừng là cậu đã tới đúng chỗ rồi. Tokoyogi Aya nhất định là đang bị ‘nhốt’ ở đây. Chỉ là hiện giờ thì trong phòng hoàn toàn không có tung tích của Tokoyogi Aya, vậy cũng chỉ còn có cánh cửa này là đối tượng tình nghi.
Che giấu hơi thở của mình, Ye Jian nhẹ nhàng mà bước tới trước cửa. Thở một hơi thật dài, hồn lực nhanh chóng tỏa ra và bao trùm bên ngoài thể ý thức, sau đó, Ye Jian thò tay ra.
Cánh tay xuyên qua cánh cửa phòng, Ye Jian thử cảm nhận một chút, và cậu phát hiện ra là căn phòng sau cánh cửa này có nhiệt độ khá cao, đồng thời hơi nước cũng có chút nồng nặc.
‘Bất quá, cảm giác này…’
Dường như liên tưởng tới điều gì, đôi mắt của Ye Jian hơi lập lóe một chút, và rồi cậu lập tức giơ chân và bước xuyên qua cánh cửa để tiến vào trong.
“Quả nhiên! Chỉ là… thật không ngờ lại thật sự là phòng tắm?”
Hơi nước nồng nặc, lại thêm nhiệt độ khá cao, hơn nữa còn là ở trong phòng, nghĩ thế nào đi nữa thì cũng chỉ có thể liên tưởng tới phòng tắm.
Bất quá, thay vì nói nơi này là phòng tắm thì chẳng bằng nói nó là nhà tắm thì càng chính xác hơn. Thật quá lớn!
Căn phòng tắm, không, nhà tắm này có cấu tạo hoàn toàn làm bằng gỗ, tối thiểu thì cả sáu mặt của nó đều được bọc lại bằng gỗ với những tấm ván gỗ có hoa văn dễ chịu và hương thơm thấm người.
Phong cách trang trí của nơi này khá giống với phong cách phòng tắm của các ngôi miếu hoặc đền thờ của Nhật: thùng gỗ nhỏ; các ống tre, trúc dẫn nước mang đậm phong cách Nhật Bản; cùng với chiếc bồn tắm lớn làm bằng gỗ hình chữ nhật dính liền với tường có kích thước đủ cho năm sáu người cùng tắm.
Ngoài ra thì kích thước của ‘nhà tắm’ này cũng khá lớn, đủ cho mười người cùng tắm cũng chẳng thành vấn đề.
Tất cả những thứ này, Ye Jian chỉ cần một giây là đã quan sát xong. Sau đó, ánh mắt của cậu nhanh chóng bị một bóng hình lồi lõm nổi bật như ẩn như hiện sau màn sương thu hút.
Mái tóc dài màu đen óng ả không chút khuyết điểm trông tựa như màu đen thâm thúy của bầu trời đêm. Nấp dưới làn hơi sương, mái tóc đen óng mượt trở nên có phần ướt át và mơ hồ, thế nhưng chính tư thái như vậy lại càng khiến người ta cảm thấy thần bí và bị cuốn hút hơn nữa.
Gương mặt mỹ diễm tuyệt sắc tựa như yêu tinh, lông mi cong cong thật dài khẽ cong lên nơi cuối mắt, bóng mắt với màu đỏ tươi sáng lộ ra vài phần mị tính. Miệng nhỏ màu hoa anh đào khẽ mở như muốn mời chào, khiến cho người ta nhịn không được mà muốn ngậm lấy để phẩm nếm hương thơm trong đó.
Đôi tay ngọc mềm mại tựa như ngó sen tùy ý mà đặt ở hai bên, giai nhân ngâm mình trong bồn tắm và lộ ra vẻ hưởng thụ đầy thư thái, tùy ý để cho dòng nước ấm lướt trên tấm thân dụ hoặc có thể khiến thiên sứ cũng phải sa đọa của mình.
Diễm khuynh thiên hạ Shoki no majo, cách hình dung này có lẽ không quá chứ?
Mỹ nhân với sức mị hoặc đầy ma tính, đây chính là mục tiêu mà Ye Jian đang muốn tìm —— Tokoyogi Aya!
Tokoyogi Aya, một majo có thực lực mạnh mẽ và đẳng cấp ma đạo không thua gì Minamiya Natsuki. Và cũng giống như Natsuki được người đời trao cho danh hiệu Kūgeki no Majo, Tokoyogi Aya cũng được người đời biết đến với cái tên Shoki no Majo, tức là phù thủy bóng đêm.
Tất nhiên, thân phận của Tokoyogi Aya không thể chỉ đơn giản như vậy. Ngoại trừ danh hiệu Shoki no Majo ra thì Tokoyogi Aya còn là người thống lĩnh của tổ chức tội phạm phép thuật cấp thế giới LCO với chức vụ là đại thủ thư. Có thể nói rằng, cô chính là nữ nhân đứng trên đỉnh của giới ma đạo, người thống lĩnh hằng ngàn đến hàng chục ngàn các magus và majo có đẳng cực kỳ cao của giới phép thuật.
Ngoài ra thì, Tokoyogi Aya còn có mối quan hệ có phần bất minh với Minamiya Natsuki. Có lẽ cũng chính vì vậy mà trong Prison Barrier, cũng chỉ có cô là được hưởng thụ đãi ngộ như thế này. Không cần phải đối mặt với bốn vách tường lạnh như băng của nhà tù, cũng không cần phải đối mặt với không gian trống rỗng chỉ có một chiếc giường đơn của các tội phạm tầng dưới.
Hương khuê trống trải, sách phép thuật để nghiên cứu, nhà tắm thoải mái, ngoài ra có lẽ còn có những đãi ngộ cực tốt khác mà Ye Jian không biết.
Nếu như những tội phạm ở tầng dưới mà biết được là ở ngay trên đầu của họ, có một tội phạm cũng bị nhốt như họ nhưng lại được nhận đãi ngộ như thế này thì phỏng chừng là sẽ phát điên mà bạo động. Bất quá, dù có bạo động thì cũng vậy. Trong Prison Barrier, mọi sự nổi loạn đều là vô nghĩa.
“Nên nói là thật may mắn, hay là diễm phúc của mình thật sâu đây?”
Nhìn bóng hồng đang ngâm mình ở phía xa, đôi mắt màu hổ phách của Ye Jian bắn ra những tia sáng nóng rực. Ngay cả làn hơi nước nồng nặc cũng không thể cản được phần nóng rực này.
Có thể nhìn trộm cảnh tượng tắm rửa đầy mê hoặc của Shoki no majo, đây quả thực là diễm phúc mà vô số nam tính magus thèm muốn tới phát điên cũng chẳng được.
Bước chân không tự chủ được mà tiến tới, chỉ ngắm nhìn mỹ nhân từ sau lưng như vậy, hoàn toàn không đủ để thỏa mãn sự tham lam của Ye Jian.
Nếu như nữ thần may mắn đã cho cậu cơ hội tốt như vậy, nếu như không có thu hoạch gì đó thì có khác gì cậu đang bất kính với nữ thần đâu~? Trời cho không lấy, tất sẽ chịu hại. Ngộ lỡ như mà giờ không xem, về sau nữ thần bực mình không cho cậu xem nữa thì đó không phải là bi kịch sao?
Phi thường vô sỉ mà tìm cớ, Ye Jian dựa vào lý do hoang đường của mình mà lẽ thẳng khí hùng bước tới gần Tokoyogi Aya.
Theo bước chân dần tiến tới, nhịp tim của Ye Jian cũng dần tăng lên, cảnh tượng hương diễm trong bồn tắm dần hiện ra trước cặp mắt nóng rực của cậu.
Độ cong hơi có chút lồi ra đang từ từ mà lớn lên, khe sâu thâm thúy cũng dần trở nên càng thêm thần bí mà mê người.
Cuối cùng, khi hai vầng hồng tươi triệt để hiện ra trước mắt, Ye Jian khẽ dừng lại, yết hầu của cậu phát khô.
“Không hổ là ma nữ! Chỉ nhìn thôi mà thiếu chút nữa là mình đã nhịn không được rồi. Phần ma mị tự nhiên tới cực hạn này quả thực… Khụ! Chỉ là hơi đáng tiếc một chút. Nếu như mà lớn hơn tí nữa thì quả thực là không thể hoàn mỹ hơn.
Cố nén dục huyết đang sôi trào trong người, Ye Jian vừa bình phẩm và nói những lời thất lễ, vừa di chuyển ánh mắt của mình để lướt khắp cơ thể ma mị của shoki no majo.
Chỉ là, đúng lúc này, đôi lông mi thật dài chợt khẽ rung rung, và hai đồng tử như hai viên pha lê tím đầy yêu mị chợt từ từ mở ra.