Quân lâm Nhị Thứ Nguyên

chương 89 : truy tìm

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Tìm hết toàn bộ tầng ba, Minamiya Natsuki vẫn hoàn toàn không phát hiện ra được bất cứ manh mối nào về tung tích của Ye Jian, cứ như là cái tên baka kia chưa từng tới nơi này lần nào hết vậy. Thế nhưng, Natsuki hiểu rằng chuyện này là không thể nào.

Chính tay cô đã dẫn dụ cho cái tên baka đó vào được đây, mà cô đã dò tìm hết toàn bộ hai tầng dưới, cho dù chỉ là 1 cm vuông cô cũng không bỏ qua, nhưng vẫn không thể phát hiện được tung tích của cái tên đó, vậy thì nhất định là cái tên đó phải ở tầng ba này. Với tính cách của cái tên baka đó, khả năng hắn nấp trong tầng ba này là cao nhất, bởi vì nơi này giam giữ những tên tội phạm ma đạo có đẳng cấp cao nhất.

Về phần đặc khu ở trên cùng, theo Natsuki thì khả năng ngược lại tương đối nhỏ. Dù sao thì nơi này không có cầu thang dẫn lên tầng bốn, nếu như là người bình thường, có lẽ sẽ cho rằng nơi này là tầng cao nhất, lên cao hơn nữa cũng chẳng còn gì.

Bất quá, với cái tên baka kia thì khó nói. Theo sự hiểu biết của Natsuki về Ye Jian, khả năng cái tên baka đó chủ động bay lên cao hơn để tìm tòi thử cũng vẫn có. Và với bản lĩnh của hắn, bay xuyên qua nóc của tầng ba này quả thật chẳng phải là vấn đề gì.

Nhanh chóng dò xét hết tầng ba, dù chỉ là một viên gạch cũng không bỏ qua, thế nhưng kết quả là vẫn không tìm được chút dấu vết nào của Ye Jian. Tới lúc này, mối nghi ngờ về việc Ye Jian đã lên tầng bốn ở trong lòng Natsuki trở nên càng lớn hơn.

Hiện giờ, cô có thể đang phải đối mặt với hai trường hợp. Trường hợp đầu tiên là cái tên kia hoàn toàn có ý thức tự chủ và đang cố tình lẩn tránh cô, hắn có năng lực có thể lên xuống tự do giữa các tầng mà không cần tới cầu thang, đồng thời hắn còn có thể giấu giếm hơi thở và tung tích của mình, cho nên cô mới không thể tìm được tung tích của hắn. Và hiện thì hắn đang trốn ở hai tầng dưới.

Trường hợp thứ hai, cũng tương tự với trường hợp một, chỉ khác ở chỗ là, cái tên baka kia không phải đang nấp ở hai tầng dưới mà là đang nấp ở tầng trên cùng. Ở đó chỉ có giam giữ đúng một người. Có thể nói rằng, toàn bộ tầng bốn của ngục giam này chính là một vùng tịnh thổ riêng mà cô đã đặc biệt xây dựng lên để dành riêng cho người nào đó.

Tất nhiên cũng có thể có trường hợp ba là cái tên kia cũng ở tầng bốn, nhưng tất cả chỉ là do vô tình thôi.

Cả ba trường hợp trên, tất cả đều không phải là điều mà Natsuki hi vọng, nhất là trường hợp thứ hai và ba. Nếu được, cô thà tình nguyện tin rằng cái tên kia chỉ đang muốn đùa dai với cô như trường hợp một.

‘Hi vọng là cái tên kia chỉ đang đùa dai mà không phải là phát hiện ra tầng bốn. Nếu như cái tên đó mà phát hiện ra tầng bốn và gặp được cô ta, hai người đó mà tiếp xúc với nhau, hậu quả…’ Nghĩ như vậy, Natsuki lại một lần nữa hối hận vì hành vi bất cẩn của mình, đồng thời cảm giác lo lắng của cô cũng tăng cao thêm một phần.

‘Như vậy, việc quan trọng nhất hiện giờ là phải kiểm tra khu vực tầng bốn. Phải xác nhận được xem cái tên đó có mặt ở tầng bốn không rồi mới có thể tính tiếp!’ Nghĩ như vậy, Natsuki nhanh chóng bay xuyên qua tấm chắn giữa tầng ba và tầng bốn.

Cảnh tượng đập vào mắt là lối bày biện quen thuộc mang phong cách của người bị nhốt ở đây. Là người đã chính tay thiết kế nên phòng giam này, Natsuki cũng chẳng lạ gì với cảnh tượng trước mắt.

Phòng giam hoàn toàn trống rỗng, thế nhưng cũng không thể cho thấy rằng không có ai ở đây. Cho dù không cần cảm ứng thì Natsuki cũng có thể đoán được là chủ nhân của phòng giam này hiện đang ngâm mình trong phòng tắm. Bất quá, cũng chính vì đoán ra điều này nên Natsuki càng cảm thấy căng thẳng hơn nữa.

Trên thế giới này, cô dám khẳng định rằng không ai có thể hiểu được thói quen và tính cách của ‘tù nhân’ bị giam trong căn phòng này hơn cô. Tù nhân bị giam trong căn phòng này, có thể nói là một người sống vô cùng có quy luật.

Mỗi ngày, thời điểm nào bắt đầu tắm, thời điểm nào bắt đầu ngâm mình trong bồn, thời điểm nào chấm dứt, thời điểm nào xem sách, thời điểm nào minh tưởng, tất cả đều có một thứ tự nhất định chính xác đến từng giây từng phút.

Từ thời điểm bắt đầu bị cô nhốt vào đây, năm năm như một ngày, dưới cặp mắt giám thị của cô, người kia chưa bao giờ phá hỏng quy luật sinh hoạt hằng ngày dù chỉ là một giây đồng hồ. Có thể nói rằng, quy luật sinh hoạt của người kia hoàn toàn trái ngược với cô tựa như hai thái cực. Người kia vì bị nhốt ở đây nên sống một cuộc sống với quy luật chính xác đến từng phút giây, còn cô vì tính chất của công việc nên khái niệm ‘quy luật sinh hoạt’ hầu như không tồn tại.

Tất nhiên, đây chỉ nói về quy luật sinh hoạt, còn nếu nói về tính cách thì có lẽ trên đời này chẳng còn ai sống có quy tắc hơn Natsuki.

Trở lại vấn đề chính! Dựa theo quan sát của Natsuki nhiều năm qua về người bị nhốt trong căn phòng này, thì đáng lý ra vào giờ phút này, người bị nhốt trong phòng đã phải hoàn tất việc tắm rửa mà ngồi trên chiếc giường màu đen được tinh chế từ hương mộc kia để lặng yên thiển ngủ và minh tưởng mới đúng.

Thế nhưng hôm nay, quy luật sinh hoạt suốt năm năm qua đã bị đánh vỡ, nếu nói không có lý do, đánh chết cô cũng không tin.

Đồng thời, liếc nhìn những quyển sách được sắp xếp nhưng vẫn hơi có phần không gọn ghẽ lắm ở trên chiếc bàn trà, Natsuki càng cảm thấy khẳng định về việc Ye Jian đã tới đây.

Phong cách làm việc của người bị nhốt ở đây là như thế nào, Natsuki hiểu rất rõ. Đó là một người truy cầu sự hoàn mỹ, hơn nữa yêu thích sự sạch sẽ và gọn gàng; mỗi khi xem sách xong, người kia tuyệt đối sẽ không để sách vở lại một cách hơi có chút tùy tiện như thế này. Xem xong và hoàn toàn xếp gọn lại vào đúng vị trí cũ, đây mới là thói quen của người đó.

Cho nên, liếc nhìn qua căn phòng trống trải, đôi mắt của Natsuki bắn ra những tia sáng sắc bén, và cô quát lên: “Ra đi! Ta biết là ngươi đang trốn ở đây, Ye-baka!”

Sau đó, đáp lại Natsuki là sự yên tĩnh tới bất thường, kể cả căn phòng cô đang có mặt lẫn phòng tắm ở kế bên cũng đều không có hồi âm.

Không hồi âm, nhưng lại không có nghĩa là không có manh mối, bởi vì theo lý thường thì ngay từ khi cô có mặt trong căn phòng này, người kia đã phải phát hiện ra tung tích của cô và chủ động lên tiếng. Thế nhưng hiện giờ, cô thậm chí đã quát lên, thế nhưng người kia vẫn không hồi âm. Điều này rất bất thường.

Cho nên, Natsuki hiện đã có thể kết luận được rằng cái tên hạ lưu biến thái kia đã tới đây rồi, hơn nữa hiện giờ cái tên đó còn đang trốn trong nhà tắm, nói không chừng là đã cùng với ả ma nữ thích làm loạn kia thông đồng cùng nhau.

Không biết tại sao, thế nhưng sau khi rút ra được kết luận này, trong lòng của Natsuki chợt tuôn ra một luồng cảm xúc khó chịu và bực bội không nói nên lời.

Vì vậy, sau một thời gian ngắn khuyên bảo người kia nhưng không được, Natsuki đã hoàn toàn mất kiên nhẫn mà đạp cửa bước vào.

“Cho dù cùng là nữ tính với nhau, thế nhưng không được sự đồng ý của người khác mà đã tự tiện đạp cửa xông vào phòng tắm khi người khác đang tắm thì có phải là hơi quá đáng lắm không, Kūgeki no Majo?”

Nhìn thấy Natsuki không hề cố kỵ mà trực tiếp phá cửa bước vào, trong lòng của Aya hơi run lên một chút, thế nhưng trên mặt cô thì vẫn giữ nguyên vẻ cao ngạo xen lẫn một chút bất mãn.

“Đừng quên rằng nơi này là cung điện của ta, Tokoyogi Aya! Còn nữa, đừng gọi ta bằng cái tên đó!” Thuận miệng trả lời, Natsuki nhanh chóng dò xét lấy toàn bộ không gian của phòng tắm.

Mặc dù hiện giờ thì không gian của phòng tắm vẫn được bao phủ bởi một màn hơi nước khá nồng nặc, thế nhưng điều đó chẳng có ý nghĩa gì với một majo như Natsuki. Với một majo thì trừ khi hơi nước trong phòng tắm này là sương mù được tạo ra từ phép thuật, còn bằng không thì nó chẳng thể nào ngăn cản một majo thực hiện việc dò xét.

“Baka! Ngươi còn muốn trốn tới khi nào? Tới giờ mà ngươi vẫn còn chưa chịu thò đầu ra? Muốn ta tự tay lôi đầu ngươi ra đúng không?”

Giọng nói mang theo sự tức giận phi thường rõ ràng, không phải là bất mãn, mà là tức giận! Đối với việc Aya và Ye Jian quấn lại cùng một chỗ với nhau, Natsuki thật sự không thể nào tha thứ. Còn về nguyên nhân tại sao khiến cô cảm thấy đây là việc không thể tha thứ thì có lẽ là chính bản thân cô cũng nói không rõ ràng.

“Natsuki, nãy giờ nhữ làm gì, thiếp thân sẽ không hỏi. Thế nhưng nhữ cũng nên có chừng mực một chút đi chứ? Chẳng lẽ nhữ đang nghi ngờ rằng thiếp thân sẽ tắm chung với người khác, một phái nam?”

“Ta có nói cho cô biết rằng tên baka đó là nam sao?”

“Cách nói của nhữ từ nãy đến giờ chẳng phải đã thể hiện điều đó rồi sao? Nếu vậy, có phải là nhữ đang cho rằng thiếp thân đang tìm kiếm một phái nam và đưa vào căn phòng này để làm chuyện vô liêm sỉ?”

“Cô không thắc mắc rằng tại sao ta đột nhiên lại dẫn chủ đề về phía giới tính của tên đó sao, Aya?” Đôi mắt màu úy lam nhìn thẳng vào trong mắt của Aya với tia nhìn đầy sắc bén. Tia nhìn đó như muốn nói lên rằng: ‘Đừng giả bộ nữa, ta đã biết tỏng hết rồi.’.

“Thiếp thân tại sao phải thắc mắc? Nếu người đó là người mà nhữ muốn tìm, thiếp thân quả thật cảm thấy hứng thú. Thế nhưng so với điều đó thì thiếp thân càng quan tâm tới danh dự của thiếp thân. Nhữ…”

Bất chợt, lời nói vừa tới khóe miệng của Aya bỗng trở nên hơi ngừng một chút, nguyên nhân là bởi vì, Aya cảm giác được là bàn tay đang nâng lấy cặp mông của mình ở dưới nước kia đã bắt đầu giở trò táy máy.

Vừa thẹn lại vừa phẫn, vừa giận lại vừa sợ, Aya thật sự không thể tin được là thiếu niên kia lại to gan đến như vậy, ngay cả trong trường hợp này mà vẫn không chịu an phận.

Bất quá, chuyện đã tới nước này, nếu như cô đột nhiên trầm mặc và giữ im lặng thì chắc chắn sẽ khiến cho Natsuki sinh nghi.

Cho nên, Aya rất tự nhiên mà hơi điều chỉnh tư thế của cơ thể một chút, rồi sau đó dùng giọng nói bình thản trước sau như một của mình để nói với Natsuki: “… Thôi được rồi! Dù sao thì nói gì với nhữ cũng vô ích, nếu nhữ muốn, vậy hãy cứ tìm đi. Dù sao ở nơi trống trải này, nếu nhữ cảm thấy thiếp thân có thể giấu giếm một ai đó, hoặc là có ai đang trốn ở đây, nhữ hãy cứ tìm đi, Natsuki. Thiếp thân không ngại.”

“Hừ! Tên baka đó, nếu như không phải là đang trốn dưới nước thì chỉ có thể là đang tàng hình.”

Ngay lập tức, Natsuki nói với giọng dường như đã nhìn thấu hết thảy chân tướng.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio