Trong căn phòng giam có nội thất hoàn toàn không giống như phòng giam, Ye Jian và Aya ngồi đối diện nhau. Nhìn vào mắt của Aya, Ye Jian hơi ngượng ngùng mà nói.
“… Khục, ầy, tôi… là Ye Jian. Mặc dù tình huống vừa rồi thật sự rất xin lỗi, để xảy ra quan hệ như vậy với cô trong khi còn chưa giới thiệu tên với cô… Nhưng cô yên tâm, tôi nhất định sẽ…”
Hiện giờ, Aya đã trở lại với bộ quần áo quen thuộc của mình. Bộ kimono màu trắng đen mang phong cách cung đình che đây thân thể hương diễm và quyến rũ tuyệt lân; mái tóc dài nhu thuận tưa như đêm tối khoác trên vai và rũ xuống dọc thắt lưng của nữ phù thủy.
Từ lúc bắt đầu rời phòng tắm tới giờ, Shoki no majo, Tokoyogi Aya vẫn chưa hề mở miệng nói dù chỉ một tiếng. Cô chỉ lẳng lặng đứng lên, lẳng lặng thay đồ, rồi sau đó lẳng lặng mà ngồi ngay ngắn trên bồ đoàn của chiếc bàn trà, đôi mắt mị hoặc dùng ánh mắt sâu kín và u oán để nhìn chằm chằm vào Ye Jian. Gương mặt cô tràn đầy phức tạp.
Mãi tới khi Ye Jian lên tiếng, Aya mới dùng giọng nói bình thản nhưng đầy vẻ giễu cợt của mình để ngắt lời Ye Jian: “Ngài đang xem thiếp thân như một thiếu nữ không rành thế sự sao, Ye-dono?”
“Khục! Chuyện đó thì không có! Tôi chỉ đơn thuần xem Aya như là cô gái thôi.”
Nghe Aya nói như vậy, Ye Jian cũng cảm thấy mình nói chuyện có chút thiếu suy nghĩ, chỉ là, nếu muốn đánh vỡ sự im lặng thì câu nói này là cần thiết.
“Cô gái? Ha ha! Ye-dono, ngài thật là biết nói đùa. Những nữ phù thủy như chúng tôi, từ thời khắc bán linh hồn mình cho ác ma để trở thành majo thì đã không còn là người rồi. Chúng tôi chỉ là những thân xác bất tường chẳng lành bị nguyền rủa. Cơ thể này chỉ là trống rỗng, ngài không nghĩ như vậy sao?”
Mặc dù khi nói những lời này thì biểu lộ của Aya rất bình thản, giọng nói cũng rất là nhẹ nhàng, nhưng Ye Jian vẫn có thể cảm nhận được sự nặng nề ẩn giấu trong đó.
Thân thể bị nguyền rủa và bị xem là điềm chẳng lành, nỗi khổ đau này, có lẽ cũng chỉ có Natsuki, một người cùng là majo với Aya là có thể cảm nhận được và thấu hiểu.
Nhưng mấy năm trước, khi sự việc kia xảy ra, hai vị majo đã phân ly và chẳng thèm tiếp tục nhìn mặt nhau. Đây hẳn là điều mà mấy năm nay, Aya cảm thấy thương cảm và đau đớn nhất.
“Không, tôi không nghĩ vậy. Đó là suy nghĩ của người thường thôi, hoặc nói đúng hơn là suy nghĩ của những kẻ tầm thường, trong đó bao quát tất cả mọi sinh vật có trí tuệ trên thế giới, kể cả các attack mage, ma tộc, thậm chí là magus. Tất cả họ đều không có chút hảo cảm nào đối với các nữ phù thủy. Thái độ thường thấy nhất là căm ghét, vứt bỏ, xua đuổi, lợi dụng, v… v… Thế nhưng, tôi thì không như vậy.”
Nói tới chính sự, Ye Jian bắt đầu thu hồi vẻ tâm thái đùa giỡn của mình lại. Đôi mắt yêu dị màu hổ phách nhìn thẳng vào mắt của Aya, Ye Jian thốt ra một câu hỏi, và nó dường như vọng thẳng vào trong linh hồn của nữ phù thủy: “Bất quá, là một nữ phù thủy lâu năm, cô đã bao giờ nghĩ tới nguyên nhân hoặc là biết rõ tại sao mọi chuyện lại như thế không, Aya?”
“Xem ra, Ye-dono cũng có sự hiểu biết khá là thấu triệt về ma nữ chúng tôi. Nếu vậy, theo lý giải của ngài, nguyên nhân… là gì?” Dường như bị câu hỏi của Ye Jian gợi lên hứng thú, Aya thu hồi sự u oán của mình và hỏi ngược lại Ye Jian với vẻ thích thú.
“Nghe thì phức tạp, thế nhưng nguyên nhân thì thật ra rất đơn giản. Bất luận là thời đại nào, bất luận là địa vực nào, thậm chí là bất luận ở thứ nguyên nào, có một câu nói luôn luôn là chính xác.”
“Ah ~?” Đôi mắt yêu dị màu tím hồng hơi nổi lên chút gợn sóng.
“Không phải tộc ta, kỳ tâm tất dị!”
Ye Jian vừa nói xong, Aya lập tức giật mình. Lẩm bẩm thuật lại tám chữ này, biểu lộ của Aya có chút trầm ngâm.
“Cho dù ở bất cứ đâu, nhân loại cũng luôn không thích những chủng tộc có trí tuệ khác, cái tên ‘ma tộc’ cũng đã cho thấy điều này. Chỉ cần là dị loại, tất cả đều là ma tộc. Trong ma tộc cũng vậy, vampire cũng không ưa thú nhân, thú nhân cũng xem mình là chí thượng và xem thường các chủng tộc khác. Sự xung đột về chủng tộc, đây là căn nguyên của mọi việc.”
Không cần Ye Jian phải nêu ví dụ thì Aya cũng có thể hiểu được đạo lý trong đó. Thế nhưng, Ye Jian cũng chẳng bận tâm rằng Aya có hiểu được ý của mình hay không, cậu chỉ dùng ngữ khí đầy nghiêm túc để nói tiếp.
“Và nguyên nhân mà tất cả các chủng tộc khác chán ghét các majo, đó là bởi vì…”
“… majo ký khế ước cùng với ác ma nơi địa ngục, và là một dị loại khác, không phải ma tộc, cũng không phải nhân loại.”
Thẫn thờ mà nói tiếp câu nói của Ye Jian, Aya dường như lần đầu tiên nghe được cách giải thích này về số phận của majo. Dĩ vãng, thứ mà cô nhận được vẫn luôn là những đôi mắt đầy háo sắc của các giống đực xung quanh, hoặc không thì cũng là sự xem thường, khinh bỉ và trào phúng.
Thế nhưng hôm nay, cô nhận được một lời giải thích xem như là công bằng, nó khiến cô hiểu thêm một chút về sự tồn tại của cái gọi là ‘majo’.
Không phải tộc ta, lòng mang ý khác.
Giống như kenjuu tới từ thế giới khác, nếu muốn tồn tại ở thế giới này, vậy thì chúng chỉ có một lựa chọn duy nhất, đó là ký khế ước và trở thành nô bộc của một vampire nào đó.
Nếu như không chịu ký khế ước mà vẫn muốn xuất hiện ở thế giới này, điều chờ đợi kenjuu cũng chỉ có những cuộc thảo phạt vô cùng vô tận. Bất luận là attack mage hay ma tộc, tất cả đều sẽ ưu tiên hợp tác với nhau để đối phó con kenjuu ‘không chịu nghe lời’ này. Bất uận là vì sợ bị tập kích, hay lo lắng việc tranh giành địa bàn, hoặc là lo lắng việc thế giới này sẽ bị những vị khách không mời mà tới đó hủy diệt, mọi tồn tại trên địa cầu đều sẽ ưu tiên hủy diệt con kenjuu không nghe lời đó, cho tới khi nó biến mất hoặc ‘chịu nghe lời’ thì mới thôi.
Tóm lại, khi lợi ích chung bị đe dọa, vậy thì bất luận nội bộ có phân tranh đến mức nào, một cộng đồng cũng đều sẽ nhanh chóng đoàn kết lại để đối với ‘mối đe dọa tới từ bên ngoài’, cho tới khi ‘nguy cơ’ biến mất thì mới thôi.
Đây là bản chất của khái niệm ‘cộng đồng’, và ‘chủng tộc’ là một trong các ‘cộng đồng’ lớn nhất, ‘quốc gia’ cũng vậy. Đây là bản chất bất di bất dịch, cho dù hiện giờ thì nhân loại và ma tộc đã có thể sống hòa bình với nhau thông quan giao ước Thánh Vực thì bản chất này cũng vẫn luôn tồn tại, không thể nào thay đổi.
Không phải tộc ta, vậy thì tư tưởng, giá trị quan, đạo đức quan, nhân sinh quan, thậm chí là thế giới quan, tất cả đều sẽ có sự khác biệt nhất định. Và những sự khác biệt đó, chính là mầm căn của sự nghi kị và dè chừng lẫn nhau.
“Nếu như majo chỉ là một chủng tộc bình thường sinh ra một cách tự nhiên của thế giới này, vậy thì số phận của các majo có lẽ sẽ không thê thảm như thế. Chỉ đáng tiếc là: bản chất của các majo là những cô gái bán linh hồn mình cho ác ma để nhận lấy sức mạnh của ma quỷ, đây là một chủng tộc nhân tạo được sinh ra nhờ sức mạnh của ma quỷ. Nguồn căn của tất cả các sự nghi kỵ, dè chừng, ghét bỏ cũng đều tới từ đây.”
“Ma quỷ, hoặc là ác ma tới từ địa ngục, đây là hai khái niệm mà nhân loại ghét nhất, hoặc nên nói là khái niệm mà mọi chủng tộc đều chán ghét. Đây không phải chỉ là vấn đề về khái niệm xấu xa được mọi loài gán lên người của ma quỷ và ác ma, mà còn là vấn đề về sức mạnh và sự xâm phạm lãnh thổ. Một chủng tộc được sinh ra nhờ vào sức mạnh một chủng tộc khác, mà chủng tộc khác đó lại vừa có sức mạnh khủng khiếp, lại vừa tới từ thế giới khác. Tất cả những điều kiện đó tập hợp lại, tạo nên sự chán ghét của mọi sinh vật có trí khôn trên thế giới đối với các majo, một sự chán ghét có tính liên đới.”
“Bản thân cô có lẽ cũng có thể hiểu được. Nếu một ngày mà ác ma hoặc ma quỷ phá tan cách trở địa ngục và nhân thế để xuất hiện trên đời, vậy thì toàn bộ sinh vật có trên thế giới đều sẽ tập trung lại cùng nhau để chống đối với ‘kẻ xâm lấn’ tới từ bên ngoài đó. Majo, theo nghĩa nào đó thì được xem như là sứ giả của ác ma nơi trần thế, cô cảm thấy họ có thể không ghét các majo được hay không?”
Giọng nói bình thản của Ye Jian vang lên bên tai của Aya, thế nhưng từ đầu tới cuối, cô vẫn không hề lên tiếng. Cô chỉ hơi cúi đầu và trầm mặc, không biết là đang nghĩ về điều gì.
“Không thuộc về ma tộc, lại thoát ly nhân loại. Theo nghĩa nào đó, majo bị người đời xem là chủng tộc có trí tuệ ‘thứ ba’ tồn tại trên đời. Bị kẹp ở giữa hai chủng tộc khác, những majo như các cô đương nhiên phải chịu đau khổ. Hơn nữa, từ ngàn xưa, câu chuyện về các nữ phù thủy với hành vi độc ác và ý đồ đen tối lẫn luôn được truyền lưu. Bất kể đó có phải là thật hay không thì lời nói xói vàng, chúng tiêm nhiễm vào trong đầu của thế nhân về hình ảnh của những nữ phù thủy độc ác. Đây cũng là nguyên nhân mà các cô bị xem là điềm chẳng lành.”
“Vậy ý của Ye-dono là, nguyên nhân của tất cả những việc này, là do chính bản thân chúng tôi tự chuốc lấy sao?”
Đôi mắt của nữ phù thủy bắn ra những tia sáng mang đầy vẻ chất vấn, ngay cả ngữ khí cũng loáng thoáng mang theo chút uất nộ. Rất hiển nhiên, lời giải thích của Ye Jian đã được Aya lý giải, thế nhưng cô không thể chấp nhận; vì thế, cô cảm thấy vô cùng thất vọng về thiếu niên trước mắt. Đem tất cả những đau khổ mà các cô phải chịu hoàn toàn đổ lên trên người của các cô, những người đã phải sống một cuộc sống bi ai dù không muốn, điều này thật quá đáng.
“Hả? Cô rút đâu ra kết luận đó vậy? Ah! Coi bộ cách nói của tôi khiến cho cô hiểu lầm. Tôi không có ý đó!”
Nghe Aya đột nhiên hỏi như vậy, Ye Jian ngạc nhiên. Cậu thật sự không có ý đó. Thế nhưng giải thích vài câu mà thấy Aya vẫn không chịu tin tưởng, cậu cũng chỉ có thể thở dài, nhún vai và nói tiếp: “Aya, đây không phải là vấn đề ai đúng ai sai, mà chỉ đơn thuần là sự mâu thuẫn. Chẳng qua là vì majo các cô có số lượng quá ít so với tổng số ma tộc và nhân loại trên thế giới, nếu cô mới có ảo giác là lỗi là do majo thôi.”
“Nguyên nhân của sự xung đột này không thể nói ai đúng ai sai, nó chỉ đơn giản là sự mâu thuẫn tới từ mặt tối nằm trong bản sinh của sinh vật có trí tuệ. Cùng có sức mạnh tới từ sinh vật được triệu hồi từ dị thế giới, thế nhưng chưa ai dám chất vấn tộc vampire, nhưng họ lại dám chất vấn các majo. Một phần là khi ký khế ước, tộc vampire mang tiếng là chủ nhân của kenjuu, còn majo thì lại bị mang tiếng là bán linh hồn cho ma quỷ. Ngoài ra thì sức mạnh của cộng đồng majo thật quá yếu, tối thiểu là quá yếu so với vampire và thú nhân, cũng vì vậy mà majo bị xem là đối tượng dễ bắt nạt.”
“Sự yếu ớt trong lòng người, sự tham lam với sức mạnh, đây là nguyên nhân chính tạo ra sự sợ hãi, nghi kỵ, tham lam, chán ghét, ganh tị của chugnr tộc khác đối với các majo. Họ lo sợ sức mạnh của majo, sầu lo rằng các majo có thể gây bất lợi cho mình, muốn lợi dụng majo để hoàn thành mục đích, ghen tị sự bất lão bất tử của majo… Tất cả đều là nguyên nhân.”
“Và còn một điểm cốt lõi khác, là như tôi đã nói trước đó, chỉnh thể của các majo quá yếu. Nếu cộng đồng majo hùng mạnh như tộc vampire, khiến cho thế nhân đều cảm thấy rằng ‘mình không thể động vào majo’, vậy thì có lẽ kết quả sẽ khác. Họ vẫn sẽ có cảm xúc như trước, nhưng biểu hiện của họ sẽ không thể rõ ràng tới như vậy, trừ khi có kẻ nào muốn chết.”
“Những điểm này, thiếp thân đã hiểu từ lâu, như vậy, nhữ đang muốn biểu đạt điều gì với thiếp thân? Kéo một vòng lớn như thế, cuối cùng lại trở về nguyên điểm. Ye-dono, ngài đang muốn nói điều gì? Hơn nữa chuyện của majo chúng tôi, tại sao ngài lại để bụng như vậy.”
Giọng nói bình tĩnh khiến cho người nghe cảm thấy áp lực, rất hiển nhiên là những điều mà Ye Jian nói từ đầu tới giờ không khiến cho Aya cảm thấy thỏa mãn, trái lại càng cảm thấy thất vọng. Nói cả buổi, thế nhưng đều chỉ là vì khiển trách hoặc là tâng bốc ma nữ, loại người này có gì đáng để khiến cô phải chú ý?
“Vẫn chưa rõ ràng sao? Hay là cô đã quên lời tôi nói lúc đầu rồi? Nếu cô quên hoặc vẫn chưa nghiệm ra được, vậy để tôi nói thẳng đi. Ta không phải là người thường, nên quan điểm của người thường chẳng liên quan gì tới ta. Ye Jian này, từ xưa tới nay, làm việc bất luận là đúng hay sai thì cũng đều chịu trách nhiệm cho hành vi của mình, và cũng chỉ chịu trách nhiệm cho hành vi của mình. Ta chẳng quan tâm tới việc cô và Natsuki-chan có là vu bà hay phù thủy nay không, ta chỉ quan tâm tới chính bản thân hai cô mà thôi. Hai cô gái được gọi là 『 Minamiya Natsuki 』 và 『 Tokoyogi Aya 』 mới là điều ta quan tâm. Thái độ của ta như vậy, rõ ràng rồi chứ?”
“…”
Nghe được câu nói với thái độ hoàn toàn khác biệt so với trước đó của Ye Jian, lúc này, biểu lộ của Aya mới chợt thay đổi.
“Đúng rồi, về chuyện của cô, tôi cũng có biết một chút. Tokoyogi Aya, đại thủ thư của LCO, một tổ chức tội phạm phép thuật tầm cỡ thế giới. Năm năm trước vì sự kiện Ám Thệ Thư, cô bị Natsuki-chan nhốt vào trong Prison Barrier này, đúng không?”
“Nếu Ye-dono đã biết, vậy ngài tiếp cận với thiếp thân cũng là vì mục đích nào đó sao?”
“Không! Chả có mục đích gì, vì tôi là bị Natsuki-chan lôi vào đây. Cô cũng biết đây là mộng cảnh của Natsuki-chan, nếu Natsuki-chan không cho tôi vào, tôi không thể nào vào được, trừ khi là cường công. Mà cơ thể tôi hiện giờ là thể ý thức, chừng đó còn chưa đủ để chứng mình sao? Còn về thân phận của cô thì gặp cô xong tôi mới biết đấy chứ!” Nói tới đây, Ye Jian nhún vai một cái, rồi cậu chợt bật cười và chuyển giọng: “Bất quá, nếu đã vào đây một lần rồi, vậy thì sau này việc tôi có vào được hay không đã không còn phụ thuộc vào Natsuki-chan nữa. Cho nên hiện giờ, nói tôi có mục đích cũng không phải là không đúng. Tôi muốn cô trở thành người đàn bà của tôi, cái này có xem như là mục đích không?”