Quân lâm Nhị Thứ Nguyên

chương 92 :  cưỡng hôn natsuki.

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

“—— Tôi thực sự không có làm gì hết nha! Nếu Natsuki-chan không chịu tin thì tôi phải làm sao để chứng minh bây giờ?”

“Tin ngươi mới là lạ!”

Hung hăng mà trừng mắt với Ye Jian một cái, sau đó, giống như chịu thua, Natsuki thở một hơi thật dài. Đôi mắt màu xanh nước biển lấp lóe, Nastuki hơi sắp xếp lại mạch suy nghĩ của mình, sau đó cô mở miệng: “Những chuyện khác tôi tạm thời không truy cứu, thế nhưng bây giờ, lập tức nói cho tôi biết thân phận thật sự của cậu. Đây là cơ hội cuối cùng!”

“Gì đó? Thân phận thật? Chẳng phải Natsuki-chan đã biết hết rồi sao? Tên: Ye Jian, hiện đang là attack mage tạm thời, không đúng, là attack mage cấp hai của công xã đảo Itogami. Ngoài ra còn là giáo viên thể dục của học viện Saikai cấp hai. Không phải vậy sao?”

Giả bộ kinh ngạc, Ye Jian dùng ánh mắt ngây thơ như cún để nói với Natsuki. Sau đó, không cho Natsuki có cơ hội để bão nổi, cậu trực tiếp giành trước mà chất vấn Natsuki: “Với lại giờ, người phải nói thật phải là cô mới đúng nha, Natsuki-chan. Cái chỗ này nếu tôi đoán không lầm thì nó hẳn phải là [ Kết Giới Ngục Giam ] giấu trong thành phố Itogami mà mọi người vẫn hay đồn, đúng không? Đồng thời cô còn là người cai quản nơi này, có quyền tự do xuất – nhập tuyệt đối. Vậy ra nguyên nhân khiến ý thức của tôi xuất hiện ở đây là do cô dụ tôi vào đây?”

Với vẻ mặt ‘tôi biết tỏng là cô rồi’, Ye Jian nhìn chằm chằm vào Natsuki.

Chỉ là, Natsuki hoàn toàn không chột dạ, bởi vì cô đã sớm đoán được tình huống này. Cô chỉ nói với vẻ bình tĩnh: “Nói cho tôi biết bí mật của cậu, làm trao đổi, tôi sẽ lựa chọn mà nói cho cậu biết bí mật của tôi.”

“Nè! Chơi như vậy là xấu lắm đó nha, Natsuki-chan. Như vậy không công bằng đâu! Tại sao tôi phải nói hết bí mật cho cô, trong khi cô chỉ cần lựa chọn một vài bí mật để nói cho tôi?”

“Nhiều lời vô ích! Nếu không muốn bị nhốt luôn ở đây, vậy thì nói đi!”

Nói với vẻ mặt ‘chẳng sao cả’, Natsuki cúi đầu xuống và cầm lấy tách trà đỏ ở trên bàn mà từ từ nhâm nhi thưởng thức.

Quên nói, nơi mà hiện giờ Natsuki và Ye Jian đang có mặt là một căn phòng mới tinh. Khác với những phòng giam tội phạm ở tầng dưới, cách bài trí của căn phòng này hoàn toàn là cách bài trí của các khu nhà cấp cao với phong cách quý tộc thời trung cổ. Phòng mang phong cách của phái nữ, và có đầy đủ tất cả các dụng cụ từ cổ xưa tới hiện đại. Thật không khó để đoán được rằng đây chính là phòng của Natsuki.

Nhưng mà thôi, tạm quên những chuyện không quan trọng đó đi, trước ứng phó với Natsuki mới là chuyện quan trọng.

“Ậy, như vậy là uy hiếp đó nha!”

“Biết là được rồi, đỡ tốn công tôi phải nói.”

Thừa nhận một cách thẳng thừng, thật không hổ là Natsuki-chan!

Chỉ là, bị đe dọa như vậy, Ye Jian không những không lo lắng mà còn cười một cách rất là ‘ti tiện’ với Natsuki: “Hà hà hà, Natsuki-chan ~~~, cô cảm thấy là cái chỗ này nhốt được tôi sao? Có cần tôi dẫn vài ba tên tội phạm bỏ trốn chung để chứng minh năng lực của mình không?”

Đôi mắt óng ánh và sắc bén của ma nữ lập tức nhìn chằm chằm vào Ye Jian, người đang cười hì hì một cách tí tửng. Một lúc lâu sau, Natsuki khẽ đặt tách trà của mình xuống và thở dài sâu kín.

“Quả nhiên, rốt cục thì cái tên baka như cậu từ đâu chui ra vậy? Được rồi, nói hay không tùy cậu. Nơi này đúng thật là Prison Barrier, hơn nữa tôi cũng là người quản lý và kiểm soát tối cao của nơi này. Tốt rồi, nói cũng nói xong, muốn về thì lập tức cút về đi. Đừng có ở lại đây làm chướng mắt tôi.”

“Hèm! Thôi nào, đùa tí thôi mà. Nếu Natsuki-chan muốn biết bí mật của tôi tới như vậy thì tôi nói là được rồi ~ .”

Thấy gương mặt nhỏ nhắn và tinh xảo của Natsuki hiện lên vẻ thất vọng, Ye Jian cười ngượng ngùng, sau đó, từ vị trí của mình, cậu chợt nhảy lên và ngồi xuống bên cạnh Natsuki.

“Ai cho phép cậu ngồi ở đây, baka!”

BA~!

Cây quạt xếp màu đen viền tơ của Natsuki đập về phía trán của Ye Jian, và lần này, cậu không trốn. Kết quả là sau khi đập trúng, Nastuki-chan cũng sững sờ.

“Quả nhiên là rất đau, xem ra lần sau không thể để cho Natsuki-chan đáng trúng rồi.” Xoa xoa trán, Ye Jian cười nói.

“Hừ! Muốn nói thì nói mau, không biết là bên ngoài trời đã sắp sáng rồi sao?”

Tức giận mà thu hồi chiếc quạt xếp, Natsuki lại một lần nữa cầm tách trà lên, chỉ là lần này, sự thất vọng trong mắt cô đã biến thành một cảm xúc khác có chút phức tạp. ‘Cái tên baka này…’

“Được rồi! Được rồi! Tôi nói là được chứ gì? Thực ra thì cũng chẳng có gì cần phải giấu. Tôi biết là từ đầu tới giờ, Natsuki-chan vẫn luôn canh cánh trong lòng về việc lai lịch thật của tôi, thậm chí còn phải mượn tay của Mimori-nee để thăm dò tôi. Nói thật lòng thì, tôi rất cao hứng đó. Thật không ngờ là Natsuki-chan lại để ý tôi tới như vậy.” Cười cười, Ye Jian nói với Natsuki.

“Bớt nói nhảm đi!” Lườm Ye Jian một cái, Natsuki đặt tách trà xuống.

“Không! Đây sao có thể xem là nói nhảm chứ? Có thể vô tình gặp được Natsuki-chan, thật đúng là vận may của tôi. Nếu không có sự chỉ dẫn của số phận, có lẽ tôi sẽ không gặp được cô như bây giờ.” Nói với sự chân thành, giọng của Ye Jian mang theo chút cảm kích, chỉ là không biết cảm kích ai, “ Về phần thân phận thật của tôi thì tôi không phải ma tộc, ừm… cũng không thể xem là nhân loại thuần túy. Nếu phải hình dung thì có lẽ…”

Nói tới đây, Ye Jian hơi nhích nhích ngón trỏ chỉ lên trên.

Nhìn thấy động tác này của Ye Jian, gương mặt nhỏ nhắn của Natsuki chợt hiện lên vẻ kinh nghi.

Trong lòng của cô dường như đã tìm ra được đáp án, thế nhưng đáp án đó cụ thể là gì và có đúng như những gì Ye Jian muốn ám chỉ không thì không thể biết được.

“Nếu vậy, mục đích của cậu khi tới đây là gì? Tại sao cậu lại tới đặc khu ma tộc?”

“Chả có mục đích gì đâu! Tất cả chỉ là trùng hợp. Tôi đã nói ngay từ lần đầu tiên chúng ta gặp nhau, chẳng qua cô không chịu tin thôi. Lúc đó tôi vừa trốn ra được khỏi sào huyệt của… Vẫn là đừng nói tên của cô ta. Lúc đó tôi vừa trốn ra khỏi cái chỗ đó, sau đó thì tôi bất tỉnh và khi mở mắt ra thì tôi đã nằm trên giường của cô. Về sau thì tôi vẫn ở chung với cô cho tới giờ.”

Lời giải thích này, Natsuki đã nghe rất nhiều lần, thế nhưng lần này, không hiểu tại sao cô lại chọn tin tưởng.

“Trốn khỏi chỗ đó? Tức là cậu đang bị nhốt? Còn có thể sẽ bị đuổi bắt? Thân phận của kẻ đó giống với cậu?”

“Ừm… Cách phân chia ở đó khá phức tạp, nhưng nếu xét theo tầng thứ thì cũng có thể xem là giống nhau. Chỉ là cô ta có đẳng cấp cao hơn tôi nhiều. Cô cũng thấy là lúc đó tôi chật vật tới mức nào rồi.”

Rất tùy ý mà dựa lưng vào ghế sô pha, Ye Jian gác chân lên và lộ ra vẻ thích ý.

“Nói như vậy tức là người kia có thể sẽ đuổi giết tới đảo Itogami?”

“Khả năng không cao! Nếu dựa theo xác suất thì hẳn là một phần ngàn tỉ cũng không tới, còn tại sao tôi xác nhận được thì sau này tôi sẽ nói cho cô. Về việc nếu cô ta đuổi tới… Thôi! Không nói! Với cô ta thì nói ra việc này chẳng khác gì là đang tự nguyền rủa mình. Chưa biết chừng còn chưa nói hết câu thì cả tôi và cô đều sẽ gặp nạn.”

Giống nhưng chạm phải cấm kị nào đó, trên mặt của Ye Jian hiện lên vẻ kiêng kị hiếm thấy.

Cũng không phải là cậu nhát, mà với đẳng cấp của Al-chan, nếu cậu thật sự nói hết câu thì phỏng chừng là giọng của Al-chan sẽ lập tức vang lên bên tai của cậu. Dù sao Al-chan cũng là Ác Ma Đầu Tiên, có trời mới biết được là sau khi cậu nói xong có xúc động gì tới linh cách này của Al-chan không. Không có thì không sao, nhưng nếu có thì cậu sẽ khóc chết.

Dù sao thì cậu và Al-chan đã có liên hệ khá ‘mật thiết’ với nhau, ai biết được là nói lung tung thì có xảy ra vấn đề gì hay không chứ?

‘Con loli ghê tởm đó…’ Ye Jian nghiến răng nghiến lợi mà nghĩ thầm.

“Nếu thật là như vậy, vậy tại sao cậu lại chịu ở lại đây? Còn bằng lòng để tôi giám thị? Chẳng lẽ cậu không có chuyện gì muốn làm sao?”

Giọng của Natsuki lúc này đã trở nên khá là hiền hòa, có lẽ là vì cô cũng cảm thấy có phần đồng tình với những chuyện mà Ye Jian gặp phải.

“Chuyện muốn làm? Đương nhiên là có, lúc đầu thì ít, nhưng giờ thì lại rất nhiều nha.”

Nói xong, Ye Jian bỗng nhiên nhìn chằm chằm vào Natsuki, hoặc nên nói là nhìn chằm chằm vào thân thể và gương mặt nhỏ nhắn tinh xảo tựa như là búp bê hình người của Nastuki. Từ trong ánh mắt của cậu, Natsuki thậm chí có thể thấy được ảnh ngược của mình.

Bị ánh mắt quái dị như vậy nhìn chằm chằm, không hiểu vì sao, Natsuki cũng cảm thấy có chút mất tự nhiên, thậm chí là có chút sợ hãi. Ánh mắt của Ye Jian lúc này cứ như là hai lỗ đen đang muốn nuốt chửng cô vậy.

“Vậy tại sao cậu lại cam nguyện làm việc dưới trướng của tôi, tùy ý để tôi sai đi làm việc lặt vặt? Dựa theo bản tính cao ngạo của mấy người thì hẳn phải cảm thấy vô cùng phản cảm đối với chuyện như vậy mới đúng.”

“Tại sao? Chẳng phải rất rõ ràng rồi sao?”

“Hả?”

Kinh ngạc nhìn về phía Ye Jian, Natsuki nhìn thấy cậu đã đứng dậy, và sau đó, cô cũng nhìn thấy nụ cười ác liệt tựa như là ma quỷ của cậu đã hiện lên trên mặt. Ngay lập tức, một luồng linh cảm không lành vô cùng mãnh liệt chợt trào lên trong lòng của Natsuki.

Dựa theo kinh nghiệm nhiều năm qua của cô, kết hợp với sự hiểu biết của cô về cái tên này, tiếp đó hắn tuyệt đối sẽ làm ra việc gì đó vô cùng ‘nguy hiểm’.

Thế nhưng, đợi tới lúc cô ý thức được điều này thì đã quá trễ rồi.

Trong ánh mắt nhìn trừng trừng của Natsuki, Ye Jian bước tới, và không chút dấu hiệu, cậu cúi đầu xuống và hôn lên đôi môi nhỏ của cô.

“————?”

Đờ đẫn, đầu óc triệt để trở nên trống rỗng.

Hô… Hôn? Cô, Minamiya Nastuki, bị hôn rồi? Nụ hôn đầu của cô, cứ thế mà bị cướp mất rồi? Cô bị đùa giỡn?

“Mục đích của ta từ đầu tới giờ, chẳng phải đã quá rõ ràng rồi sao? Đó chính là bản thân cô nha, Natsuki-chan! Ha ha ha!”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio