“Cô xác định là chỉ cần như thế là được rồi? Nếu như Aya thực sự muốn, cho dù là cứu Aya ra khỏi đây cũng không phải là việc không thể với tôi. Cô xác định là mình chỉ cần như vậy sao, Aya?”
Theo như đổ ước lúc trước thì nếu Ye Jian thắng, Aya phải trở thành người hầu đưa trà rót nước cho cậu, bù lại, bất luận thắng thua, Ye Jian cũng đều phải giúp Aya làm một việc trong khả năng của bản thân.
Và sau một hồi nói chuyện, Aya cuối cùng cũng đã đưa ra yêu cầu của mình; chỉ là sau khi nghe xong yêu cầu của Aya thì Ye Jian cảm thấy có chút kinh ngạc, cũng vì thế mà có câu hỏi vừa rồi.
“Đúng! Thiếp thân không mong cầu gì khác hơn, chỉ hi vọng Ye-dono có thể tuân thủ lời hứa, làm được việc này.” Nhẹ nhàng gật đầu, shoki no majo dùng ngữ khí bình thản để xác nhận yêu cầu của mình.
“Vậy, được rồi! Mặc dù tôi rất muốn mang Aya ra ngoài, để cho Aya làm nữ bộc bưng trà rót nước cho tôi, chỉ là nếu như Aya đã yêu cầu muốn được ở lại đây, vậy thì tôi cũng không ép. Thế nhưng mà nói trước là bởi vì Aya không muốn ra ngoài, cho nên tôi sẽ thường xuyên tới đây để thăm Aya. Không có vấn đề gì chứ?” Cười cười, Ye Jian nói với nữ phù thủy như thế.
Chỉ là khi Ye Jian vừa nói xong, nữ phù thủy lập tức lắc đầu và nói với vẻ tuyệt tình: “Nếu có thể, thiếp thân vẫn mong về sau Ye-dono chớ có bất cứ dính dấp gì tới thiếp thân. Thiếp thân là majo, là hiện thân của điềm chẳng lành. Cho nên, chuyện trước đó xem như thiếp thân trả cho đại nhân vì giao dịch giữa chúng ta. Từ nay về sau, đại nhân vẫn là… Ôi chao~!?”
Aya còn chưa nói xong, thì Ye Jian đã như một con sói đói mà bổ nhào về phía cô và ép cô xuống mặt sàn.
Gương mặt tinh xảo hiện lên vẻ hốt hoảng. Bị hành động bất chợt của Ye Jian dọa cho hoảng sợ, Aya chỉ biết dùng đôi mắt tím đầy ma mị của mình mà nhìn không chớp mắt vào gương mặt điển trai gần trong gang tấc; trong nhất thời, cô cũng quên nói nên lời.
“Bản vương đã nói: chuyện mà Ye Jian này đã làm, bất luận đúng sai ta cũng đều sẽ chịu trách nhiệm cho nó. Vì thế, nghe cho kỹ, Aya, từ giờ trở đi, bất kể cô nghĩ như thế nào thì cô cũng là ma nữ của ta, của riêng một mình ta, mãi cho tới ngày thế gian tan biến.”
Đôi đồng tử màu hổ phách lóe lên những tia sáng yêu dị, Ye Jian dùng ngữ khí bá đạo không cho phép phủ nhận để tỏ tình với Shoki no majo.
Vòng xoáy thâm thúy tựa như dải ngân hà trong mắt của thiếu niên khiến cho Aya có chút thất thần. Thiếu niên này, chính là ác nhân đã khiến cô đánh mất sự thuần khiết.
Vốn tưởng rằng mình sẽ oán hận, sẽ căm thù, sẽ chán ghét; thế nhưng tới bây giờ, Aya phát hiện ra rằng trong lòng mình vẫn chẳng có lấy một chút mong muốn trả thù, ngay cả việc manh nha ý định đó cũng không có.
Không biết vì sao, lúc này, Aya chỉ đơn thuần mong muốn có thể trốn tránh và rời xa thiếu niên. Aya không hi vọng, thậm chí là sợ hãi việc tiếp cận, thậm chí là có dính dấp tới thiếu niên trước mắt.
“Vậy sao? Ngài muốn chiếm hữu thiếp thân đến vậy sao? Muốn biến thiếp thân thành của ngài, rồi sau đó lợi dụng tấm thân phù thủy này của thiếp thân để làm điều ngài muốn?”
Trái lương tâm mà thốt ra những lời trào phúng; là vì thiếu niên đã vô tình cạm vào nơi sâu nhất trong lòng cô, nơi mà cả cô cũng không dám tiếp cận sao?
“Cô thật sự nghĩ vậy sao, Aya?”
“Ha ha, chẳng lẽ không đúng sao? Chỉ mới gặp mặt lần đầu, thiếp thân thậm chí còn không biết được tên của ngài, vậy mà ngài đã gấp không chờ nổi mà làm chuyện như thế với thiếp thân. Người như thế thì còn gì để nói? Ngài muốn biện bạch sao? Ngài muốn lợi dụng thiếp thân, như những gì công xã đảo Itogami đang làm với Natsuki, muốn vắt kiệt mọi giá trị. Đó là ý đồ của ngài? Muốn đùa chơi cơ thể của thiếp thân, muốn lợi dụng thiếp thân làm việc cho ngài, muốn thiếp thân thỏa mãn tư dục của ngài, đây chẳng phải là điều ngài đã nói sao?”
Ánh mắt u oán không chút sợ hãi mà nhìn thẳng vào mắt của Ye Jian, khinh thường mà hạ thấp cậu một cách trắng trợn và bộc trực.
Không thể phản kháng lại sự trêu đùa của vận mệnh, không thể phản kháng lại sự nguyền rủa của thời gian; majo, hiện thân của điềm chẳng lành, nhất định luôn là hóa thân của bi kịch. Hiện giờ, ngay cả cô, Tokoyogi Aya, nữ phù thủy đứng đầu của thế gian, cũng đã đến ngày phải luân lạc trở thành đồ chơi của người khác sao?
Sự oán khổ chất chứa trong tim bị thiếu niên khơi gợi, Aya đã mất đi sự tỉnh táo và lý trí hằng ngày. Nói ra những lời hoàn toàn không hợp với tính cách của mình như thế, là do thiếu niên đã bắt đầu công phá được nội tâm của cô sao?
“Cô đang cho rằng: ta muốn lợi dụng cô?”
Nghe cách lý giải của Aya, Ye Jian nhịn không được mà nhếch miệng cười, cười với sự tức giận đầy nguy hiểm. Cậu hiểu rằng Aya đã phải mang trên mình sự đau khổ như thế nào, cũng thừa hiểu rằng đó không phải là lời thật lòng của Aya. Không ai có thể nói dối trước mặt cậu. Aya chỉ đang phát tiết sự oán khổ chất chứa trong lòng của mình mà thôi.
Thế nhưng, hiểu thì hiểu, nhưng phẫn nộ thì vẫn phẫn nộ. Là ma vương, uy nghiêm thật sự của cậu là không thể xúc phạm. Vì phát tiết oán khổ mà cố tình kiếm chuyện và vu cáo một chân vương, đây là tội ác tày đình.
Chỉ là, với cô gái của mình, Ye Jian vẫn luôn có thừa sự kiên nhẫn và bao dung, vì thế vẫn giữ nụ cười đầy nguy hiểm, cậu nói với Aya.
“Nếu ta muốn lợi dụng cô, ta sẽ ngồi mà nói với cô những lời đó? Nếu ta muốn lợi dụng cô, ta sẽ khách khí với cô như vậu? Nếu ta muốn lợi dụng cô, ta sẽ cho cô sự tôn trọng? Đừng quên, Tokoyogi Aya, rằng hiện giờ cô đang trong tay ta. Nếu ta muốn ‘chơi’ cô, ta có thể làm điều đó ngay tại đây và ngay bây giờ? Ta cho cô sự tôn trọng, và giờ, cô nói những lời như thế với ta? A ~~~ Thật đúng là ngạo mạn.”
“Ha ha, đây chẳng phải là thủ đoạn trước sau như một của các ngươi sao? Nói cái gì sứ mạng? Nói cái gì chính nghĩa? Vì lường gạt chúng ta, các người đã nghĩ ra bao nhiêu hoa ngôn xảo ngữ âm mưu quỷ kế? Nhữ nói nhữ tôn trọng thiếp thân, thật là tôn trọng sao? Nhữ vì tôn trọng thiếp thân nên mới không muốn cưỡng gian thiếp thân dù thiếp thân đã rơi vào tay nhữ? Nhữ cho rằng thiếp thân không hiểu? Nhữ chỉ đang muốn từ từ đùa bỡn thân thể và tâm linh của thiếp thân. Nhữ muốn thiếp thân phải chủ động thuần phục, van xin nhữ đùa chơi mình, chỉ có như vậy mới thỏa mãn được tâm lý chinh phục và hành hạ của nhữ. Bởi vì với nhữ, chỉ cưỡng gian một nữ phù thủy đã không thể thỏa mãn ———— A… ~~?”
Tiếng cười giễu cợt của nữ phù thủy đã bị thiếu niên chặn lại, dùng phương thức miệng đối miệng mà chặn lại.
Lần này, nữ phù thủy đã không còn bối rối và hoảng loạn như lúc trước. Vẻ kinh ngạc chỉ chợt lóe lên, sau đó, nữ phù thủy đã từ bỏ việc chống trả mà thả lỏng toàn thân; cô chỉ dùng đôi mắt u oán của mình để nhìn chòng chọc vào Ye Jian, phảng phất như đang nói: ‘Thấy không, chỉ mới đó mà đã lộ bản tính rồi.’.
Nếu đổi lại là lúc trước, đối mặt với mẫu cô gái mình thích nhưng lại không nghe lời như vậy, Ye Jian hẳn đã sớm thực hành chế độ bá quyền để dạy cho cô nàng một bài học.
Chỉ là, với mẫu người có con tim đã mang đầy những vết rách và thương tật như Aya, Ye Jian lại không thể làm vậy. Đúng! Ở bên ngoài, Aya có biểu hiện rất mạnh mẽ, rất bình thản, cũng rất cố chấp. Thế nhưng cho dù cô có mạnh mẽ, bình thản và cố chấp đến mức nào đi chăng nữa thì cũng không thể che lấp được con tim yếu ớt đã sắp bị đè sập bởi gánh nặng tự mình chất lên của cô.
Nếu lúc này, cậu sử dụng chủ nghĩa bá quyền của mình, thì đây đã không thể gọi là sát muối lên vết thương nữa, mà phải gọi là đang xé nát vết thương lòng vẫn còn đang âm ỉ của Aya. Tokoyogi Aya, một phù thủy với biểu hiện bên ngoài hoàn toàn xứng đáng với ác danh về nữ phù thủy, thế nhưng nội tâm thì lại yếu ớt tới không ngờ. Vì quá yếu ớt, cho nên mới càng cố chấp, cố chấp để giữ vững trụ cột tinh thần duy nhất còn lại của mình, cố chấp tới mức mù quáng.
Đây là Tokoyogi Aya, một majo mà cả Ye Jian cũng phải đau đầu.
Nhẹ nhàng mà nhấm nháp cái miệng nhỏ của Aya một hồi, sau đó, Ye Jian rời môi. Nhìn chằm chằm vào gương mặt của Aya, Ye Jian khẽ cúi người xuống và dụi vào má của cô một cái rồi nhẹ giọng hỏi.
“… À ~~~ Cô gái của ta, cô có biết khuyết điểm lớn nhất của mình là gì không?”
“Hả? Ye-dono lại muốn nói điều gì?” Nói với vẻ thích thú, thế nhưng từ trong mắt của Aya, Ye Jian biết rằng cô chỉ đang muốn xem kịch mà thôi.
“Khuyết điểm lớn nhất của cô là quá mức xem thường thế giới này.”
“Xem thường? Ha ha, chỉ mới gặp nhau lần đầu, đại nhân dựa vào đâu mà hạ định nghĩa đó cho thiếp thân?”
“Ồ ~~ ? Cô hoàn toàn không phát hiện ra điều đó sao, Tokoyogi Aya? Cô không phát hiện rằng mình vẫn luôn là một kẻ có tầm mắt hạn hẹp và tự cho là đúng sao? Nếu không phải vì cô xem thường tất cả mọi người, xem thường toàn thế giới thì trên đời này sao lại có kẻ có thể cố chấp và tự cho là đúng như thế. Tự cho là đúng tới mức nghĩ rằng mình là trung tâm của vũ trụ và ‘chỉ có mình là đúng mà thôi, mọi người đều sai rồi.’.” Nói với vẻ cười cợt, Ye Jian khẽ vuốt tóc của Aya.
“Bởi vì xem thường thế giới này và tất cả mọi người, nên cô mới luôn cho mình là đúng. Bởi vì xem thường thế giới này và tất cả mọi người, nên cô mới bất cần quan tâm, bất cần lý giải suy nghĩ của những người xung quanh. Bởi vì xem thường thế giới này và tất cả mọi người, cô mới không dám nhìn thẳng vào nội tâm của mình. Bởi vì xem thường thế giới này và tất cả mọi người, Tokoyogi Aya mới lưu lạc đến hoàn cảnh như ngày hôm nay.”
Lời nói nhẹ nhàng nhưng dường như có thể xuyên thẳng vào trong nội tâm, khiến cho đôi mắt của Aya cũng nhịn không được mà chợt dao động. Thế nhưng, sự cao ngạo và lòng tự trọng của cô lại khiến cô không thể nào thừa nhận rằng mình là một người kém cỏi tới không thể chịu được như thế.
“Tầm mắt hạn hẹp? Bất cần quan tâm? Không dám nhìn thẳng vào nội tâm? Ha ha, Ye-dono, ngài thì biết cái gì? Thiếp thân…”
“Đừng cố tự lừa mình dối người nữa, Aya-chan, vì ví dụ tốt nhất chẳng phải đã vừa xuất hiện trước mắt cô cách đây không lâu đó sao? Minamiya Natsuki.”
Lời chất vấn tựa như cảnh tỉnh trực chỉ vào bản tâm của Aya. Minamiya Natsuki, người đã từng là minh hữu chí thân của cô. Đều là majo, Natsuki đáng ra phải là người thấu hiểu Aya nhất mới đúng, thế nhưng hiện giờ, đó lại là người phản đối mạnh nhất và là trở ngại lớn nhất cho ý đồ của cô.
Đây có thể nói là chuyện mà Aya không thể nào tiếp nhận được nhất từ trước tới nay. Tại sao? Tại sao Natsuki không thể hiểu cho sự dụng tâm lương khổ của cô? Tại sao? Tại sao Natsuki không thể hiểu được mục đích thật sự của cô là gì khi làm như vậy? Cô, Tokoyogi Aya làm vậy không phải là vì mình. Cô chỉ đơn thuần muốn cứu vớt các ma nữ vẫn luôn phải mang trên mình số phận bi thảm và bị thế nhân chán ghét, cô chỉ đơn thuần muốn uốn nắn lại cái thế giới không chân thật này.
Tại sao Minamiya Natsuki lại không thể lý giải?
“Một mực che giấu và lảng tránh bản tâm của mình, cô hẳn không thể nào tìm ra được đáp án cho điều đó đúng không? Tại sao Natsuki-chan lại trở thành kẻ địch của cô? Tại sao cô ấy không tiếc bất cứ giá nào cũng phải ngăn cản người đồng minh là cô? Tinh thần chính nghĩa tràn lan? Hay là bị những lời hoa ngôn xảo ngữ của những nhân loại bị cô xem là ngu xuẩn kia mê hoặc? Cô hẳn vẫn luôn nghĩ như vậy đi?”
Đúng vậy! Cô không thể nào hiểu được! Những khả năng đó, cô cũng đã nghĩ tới vô số lần.
“Cho nên ta mới bảo rằng cô rất ngu xuẩn, rất hạn hẹp, rất yếu đuối và quá coi thường thế giới này, coi thường những người xung quanh cô. Cô không hề chân chính thấu hiểu cho Natsuki-chan, không hiểu được dụng tâm lương khổ của Natsuki-chan khi phải đích thân giam người đồng minh như cô ở nơi này. Cô không dám và cố chấp tự cho mình là đúng, cô không dám chấp nhận khả năng là mình sẽ sai, cô chưa bao giờ tự truy hỏi mình mà chỉ luôn đi truy hỏi người khác. Kẻ không biết chút gì, từ xưa tới nay vẫn luôn chỉ có một mình cô mà thôi, Tokoyogi Aya à.”
Lời của Ye Jian khiến cho Aya trở nên hoảng loạn. Những thứ mà cô trốn tránh, những vấn đề mà cô không hiểu, dưới sự gợi nhớ của Ye Jian, chúng lại một lần nữa quanh quẩn ở trong đầu cô.
Dường như có vô số âm thanh đang vang lên trong đầu cô, chúng đang không ngừng chất vấn cô một lần rồi lại một lần.
“Ta cũng biết là chỉ như thế này thì còn lâu mới có thể khiến cho cô tỉnh táo lại. Con tim yếu ớt của cô đã tự xây nên một bức tường, một ngục giam vĩnh cố để tự bảo vệ bản thân, để tự che mờ đôi mắt. Cho nên, hãy cùng chờ mong vậy. Ta chờ mong kế hoạch của cô có thể thành công, để tới khi đó, ta sẽ dùng chính đôi mắt này để nhìn cùng với cô rằng niềm tin của cô là sai hay đúng. Ta sẽ nhìn cùng với cô, cho tới thời khắc sự thật phơi bày, cho tới thời khắc cô tự mình hiểu thấu.”
Không để ý tới Aya đang trong trạng thái thất thần, Ye Jian trực tiếp đứng dậy và quay đầu bước đi.
“Ngoài ra thuận tiện nói một câu, đó là đánh giá của cô về ta thật sự ngu xuẩn lắm. Ta không phải là nhân loại ngu muội và vô tri, cũng không phải là ma tộc xấu xí và bẩn thỉu. Trên thế gian này, không có ai có đủ tư cách để ta phải tìm cách lợi dụng đâu, cả cô cũng vậy! Nếu cô vẫn cố chấp cho rằng ta muốn lợi dụng cô, vậy hãy cứ nhìn đi, nhìn bằng chính mắt mình. Còn nữa, ta lặp lại rằng chuyện ta đã làm, ta sẽ chịu trách nhiệm. Nên tới một ngày nào đó, cô nhất định sẽ là majo độc nhất vô nhị của ta, Tokoyogi Aya!”
Nói xong, không gian chợt sinh ra một luồng rung động, và thân ảnh của Ye Jian đã biến mất khỏi phòng giam trống rỗng, để lại Shoki no majo vẫn đang lâm vào hỗn loạn và chìm trong những suy nghĩ của mình.