“… nếu vậy thì tốt, em thích là được rồi. Nhưng mà cái gì cũng phải chú ý vừa phải… ừ, đi đi. Anh cúp máy đây, bya ~~!”
Nằm trên sân thượng của học viện Saikai để tắm nắng, Ye Jian nhẹ nhàng khép điện thoại lại, kết thúc cuộc gọi với Yuuma nhỏ.
Học kỳ mới lại bắt đầu. Thời gian nghỉ hè gần hai tháng trời đã kết thúc trong một đống những việc lặt vặt, và hiện giờ, Ye Jian đã trở lại với công việc giáo viên thể dục của mình. Học kỳ này, cậu vừa là giáo viên thể dục của trường Saikai cấp hai, vừa là phó giáo viên chủ nhiệm của lớp 2-A.
Tại sao lại là phó mà không phải là giáo viên chủ nhiệm? Chuyện này còn phải hỏi nữa sao? Đương nhiên là vì vị loli nữ vương nào đó đã tự điều bản thân từ trường Saikai cấp 3 xuống cấp 2 mà giành mất ghế chủ nhiệm của cậu rồi.
Bất quá, đối với hành động này của Natsuki-chan, Ye Jian chẳng càm ràm, hoặc nên nói là cậu cảm thấy rất thích ý. Nguyên nhân là vì số lượng giáo vụ của giáo viên chủ nhiệm thật sự quá nhiều, trong khi đó phó chủ nhiệm thì lại khỏe re, cho nên việc bị Natsuki-chan giành mất ghế chủ nhiệm thành ra lại là một việc tốt với cậu.
“Ai ~~~ nhắc tới nhắc lui, cuối cùng cũng vậy. Hai cô nàng phù thủy này ( Natsuki và Aya ) thật đúng là khó đối phó.”
Nghĩ tới Yuuma nhỏ, Ye Jian lại không khỏi nhớ tới hai nữ phù thủy tựa như hai đóa tuyết lĩnh chi hoa kia. Cả hai đều là những đóa hoa kiêu ngạo, tôn quý, và có lòng tự ái quá đỗi to lớn. Natsuki-chan thì duy ngã độc tôn, còn Aya thì lại chỉ biết xem mình như trung tâm vũ trụ. Cả hai chỉ biết lấy ý kiến và chuẩn mực của mình để quan sát và phán xét thế nhân mà lại không cho phép bất cứ ai quan sát và phán xét mình. Từ trong lòng, cả hai người đó đều như nhau, đều tự xây lên một bức tường kiên cố để ngăn cách tất cả mọi thứ tác động hoặc dòm ngó con tim mình.
Muốn phá vỡ được bức tường ngăn cách đó, quả thực là một công trình rộng lớn và khó khăn tới khó tưởng tượng. Coi như có là Ye Jian, người đã tiếp cận được gần nhất với con tim của hai nữ phù thủy đi nữa, thì cho tới giờ, điều cậu làm được có lẽ vẫn mới chỉ là đục được một khe nứt trên bức tường mà hai nữ phù thủy đã dựng lên mà thôi.
Muốn triệt để tiếp xúc được nội tâm của hai người, vẫn còn cần phải đi thêm một chặng đường rất xa nữa.
Bất quá, Ye Jian cũng chẳng phiền lòng về thành tích ‘ít ỏi’ của mình, mà trái lại, cậu cảm thấy rất hài lòng vì thành tích hiện có. Dù sao thì ngay từ khi đến thế giới này và xác định rằng hai nữ phù thủy sẽ là mục tiêu của mình, Ye Jian cũng đã sớm đoán được rằng đây sẽ là một công việc dài dằng dặc, dự tính phải tốn đến hằng 3 – 4 năm, thậm chí 5 – 6 năm là ít.
So với đó, hiện tại thì thời gian chỉ mới qua có mấy tháng, mà cậu đã có thể khắc dấu vết của mình lên con tim của hai người này, đây đã là một thành tích đáng để hài lòng.
Đã bị Ye Jian khắc dấu vết lên người, tương lai của Natsuki và Aya đều đã được quyết định. Cho dù hai người có muốn hay không, chẳng sớm thì muộn cả hai cũng đều sẽ trở thành hậu phi của cậu.
“Xem ra, vẫn còn phải chờ cơ hội lần sau rồi. Năm năm… sao? Thôi, cứ từ từ vậy… Chỉ là trước đó, vẫn có vài chuyện quan trọng nhất định phải xử lý. Cũng không biết là thịnh yếu của Primogenitor đệ tứ bắt đầu lúc nào… Hả?”
Đang nằm nghĩ vẩn vơ và tự lẩm bẩm, Ye Jian dường như phát hiện ra thứ gì đó nên chợt nghiêng đầu nhìn về phía cầu thang dẫn lên sân thượng. Ở đó, cậu vừa cảm nhận thấy một nguồn ma lực khá hùng mạnh nhưng vô cùng bí ẩn đang dần tiếp cận. Với đẳng cấp của Ye Jian , cậu mà nói rằng thứ gì ‘khá hùng mạnh’ là có thể hiểu được đẳng cấp của nó cao tới mức nào. Có thể nói rằng đây là nguồn ma lực có đẳng cấp cao nhất mà cậu từng gặp được từ khi bước chân vào thế giới này đến giờ, nó thậm chí mạnh hơn cả Aya và Natsuki.
Đồng thời, nguồn ma lực này cũng có tính chất tĩnh lặng và bí ẩn vô cùng cao. Nếu như hiện giờ người nằm đây không phải là cậu mà là người khác, vậy thì phỏng chừng dù chủ nhân của nguồn sức mạnh này có đứng ở ngay trước mặt đi nữa thì cũng chẳng thể phát hiện được.
Là ai?
Bị nguồn sức mạnh đáng kinh ngạc này thu hút, Ye Jian mò tò mà nhìn về phía cánh cửa dẫn lên sân thượng.
Cửa, nhẹ nhàng được mở ra.
Hiện ra sau đó, là một thiếu nữ đoan trang với mái tóc màu đen được thắt bím.
Trên người mặc đồng phục của học sinh năm hai, thiếu nữ vừa xuất hiện là một nữ hài văn nhã, lịch sự và điềm tĩnh. Trong ngực ôm một quyển sách, thiếu nữ khiến người ta không kìm lòng được mà liên tưởng tới các thiếu nữ văn học hệ.
Và sự thực là đúng như vậy.
Mặc dù cách ăn mặc rất là bình thường, cách trang điểm cũng rất là quê mùa và giản dị, thế nhưng dưới cặp mắt kính bằng kim loại bình thường kia lại là một đôi mắt tràn đầy sự cơ trí.
Đó là một đôi mắt như thế nào? Tĩnh mịch, bao la, hiền hòa, nhưng thâm thúy tựa như biển cả. Một đôi mắt mà bất cứ ai nhìn vào, cũng đều sẽ bỏ qua tất cả mọi vẻ quê mùa trên người của thiếu nữ. Thiếu nữ không cần trang điểm, bởi vì mọi vật trang điểm đều là vô nghĩa dưới vẻ đẹp của đôi mắt này.
Nhìn đôi mắt của thiếu nữ vừa xuất hiện, Ye Jian không kìm lòng được mà chợt nhớ tới Athena. Đôi mắt của cả hai đều trong veo, đầy vẻ cơ trí, thâm thúy và tĩnh mịch như vậy.
Gương mặt xinh đẹp, tinh xảo, và đầy nhu hòa; khí chất điềm tĩnh, văn nhã, lại lịch sự; đôi mắt lại thâm thúy, tĩnh mịch và bao la. Đây là một cô bé có thể đầy đủ sức hấp dẫn để khiến cho các nam sinh cảm thấy nhịn không được mà muốn viết một bức thư tình, hoặc cố gắng tìm cách để có thể tỏ tình một cách lớn mật.
“Quả nhiên là thầy ở đây, Ye-sensei. Em là lớp phó văn-thể-mỹ của lớp 2-B, Shizuka Koyomi. Giờ kế tiếp là giờ thể dục của lớp B chúng em. Tất cả các bạn đều rất háo hức chờ mong giờ thể dục của thầy nên mọi người đều đã đến sân thể dục từ sớm, không biết thầy…”
Nói đến đây, thiếu nữ không nói hết mà chỉ điềm tĩnh đứng đó, dùng ánh mắt hỏi thăm để nhìn chăm chú vào Ye Jian, người vẫn đang nằm trên mặt đất của sân thượng.
Shizuka Koyomi? Lớp phó văn-thể-mỹ của lớp B?
Nghe thiếu nữ tự giới thiệu, trong lòng của Ye Jian nhịn không được mà thầm giật mình. Thân phận của thiếu nữ này có lẽ người khác còn không biết, thế cậu có thể không biết sao? Rõ ràng là suốt học kỳ trước, trường Saikai cấp hai căn bản là không có sự tồn tại của cô bé này. Sao giờ lại đột nhiên xuất hiện ở đây?
Có lẽ là vì đoán được sự kinh ngạc của Ye Jian, cho nên thiếu nữ lại một lần nữa chủ động lên tiếng, dùng giọng nói và ngữ điệu bình thản điềm đạm để giải thích cho Ye Jian: “Thật có lỗi, Ye-sensei! Em là học sinh vừa mới chuyển tới trường vào học kỳ này, có lẽ thầy không biết.”
“Hả? Hóa ra là vậy! Thảo nào mà tôi thấy em lạ mặt như thế. Chỉ là bình thường nếu muốn chuyển trường thì thường chuyển vào ngày đầu năm, chuyển trường ngang xương vào giữa năm như em thì hơi hiếm à? Mà thôi, học sinh luôn luôn có tình huống của mình.” Vừa nói, Ye Jian vừa ung dung bật người dậy.
Vỗ vỗ bụi đất trên người một chút, Ye Jian bước tới trước mặt của thiếu nữ đầy vẻ điềm đạm rồi nói: “Vậy giờ, Shizuka Koyomi bạn học, tôi có thể gọi em là Koyomi-chan được không?”
“Uh, nhưng mà em vẫn hi vọng Ye-sensei gọi em là Koyomi thôi.”
“Không sao! Koyomi-chan nghe rất tốt! Được rồi, nếu vậy thì lần đầu gặp mặt, Koyomi-chan, hi vọng về sau sẽ được em chỉ bảo nhiều hơn. Dù sao em cũng là lớp phó văn-thể-mỹ, nếu vậy thì sau này chúng ta sẽ phải làm việc với nhau nhiều rồi, ha ha!” Cười sang sảng và tự giới thiệu, sau đó Ye Jian vươn tay ra.
Thiếu nữ văn học Shizuka Koyomi thấy Ye Jian vươn tay ra thì hơi thoáng chần chờ một chút. Sau đó, một tay vẫn ôm lấy sách, thiếu nữ duỗi những ngón tay mềm mại thon nhỏ ra để bắt nhẹ lấy tay của Ye Jian.
“Ye-sensei thật gần gũi và thân thiện, giống như mọi người vẫn đồn. Về sau xin được chỉ bảo nhiều hơn!”
“Nghe đồn? Á à ~~ cái đám ranh con này, dám rải lời đồn về tôi? Rốt cục là ai đầu têu trong cái chuyện này vậy? Tôi không biết thì thôi, nếu biết… Hừ! Hừ! Koyomi-chan, có thể nói cho tôi biết một tí về chuyện này được không? Rốt cục thì cái đám ranh con đó đang đồn gì về tôi?”
Cách nói chuyện đầy nhảy nhót của Ye Jian khiến cho Shizuka Koyomi hơi kinh ngạc một chút, thế nhưng rất nhanh, cô bé lại cười với vẻ điềm tĩnh và lắc đầu nói: “Mọi người không có nói xấu Ye-sensei. Đều là những lời đồn rất tốt về thầy. Về phần người đầu têu trong chuyện này thì em không biết, chỉ biết là bất kể các bạn nam hay bạn nữ thì đều đang đồn rất nhiều về thầy, nói là thầy có thể làm được tất cả mọi việc. Nghe nói thầy còn hạ gục cả ma tộc bị mất khống chế, đây là sự thật sao?”
Khi hỏi lên vấn đề này, đôi mắt màu xanh lam sâu như biển cả của thiếu nữ lóe lên vẻ hiếu kỳ, chỉ là ở nơi càng sâu trong đôi mắt đó, những tia sáng bí ẩn khác cũng bắt đầu lóe lên. Ẩn ý trong đó, có lẽ cũng chỉ có chính thiếu nữ mới hiểu.
“Được rồi! Tôi đoán được là ai rồi. Lũ nhóc này…” Bắt tay ra sau ót, Ye Jian nói với vẻ bất đắc dĩ, “Thực ra cũng chẳng có gì! Chỉ là tại vì đang dẫn lũ nhóc đó đi chơi thì lại trùng hợp gặp phải sự kiện khủng bố nên tôi mới phải đành ra tay hạ gục tên tội phạm thôi. Nếu cái tên đó mà không nhào về phía tôi, tôi mới lười đi làm cái chuyện tốn công tốn sức đó.”
“Thầy đừng khiêm tốn. Nghe các bạn trong lớp nói là lần đó nếu như không có Ye-sensei ra tay hạ gục ma tộc bị mất khống chế, có lẽ các bạn đều sẽ gặp nạn. Cho nên các bạn học đều đang suy đoán xem liệu có phải Ye-sensei thực ra là một điệp viên gì đó đang lẩn vào trong trường học…”
“Ôi giời, bớt nghe cái lũ nhóc đó nói nhảm đi. Học sinh mấy đứa ở cái tuổi này lúc nào cũng dư thừa trí tưởng tượng, chẳng thế mà trên đời mới có cái bệnh gọi là chuunibyou ( trung hai bệnh ) đấy. Ở trường học tôi là giáo viên thể dục, cũng chỉ là giáo viên thể dục. Nếu không phải vì kiếm miếng cơm để ăn, tôi thề là mình chẳng muốn phải đi sớm về muộn mà nhốt mình ở trong cái ‘nhà tù’ này. Công tác quần quật suốt ngày, đã vậy tối ngày còn phải coi chừng cái đám baka quá thừa sức sống đó. Tôi còn đang muốn phàn nàn đây. Tại sao tuổi thanh xuân tốt đẹp của tôi lại phải lãng phí ở trên người cái đám baka đó chứ?”
Không đợi Koyomi nói hết câu, Ye Jian đã trực tiếp ngắt lời và bắt đầu phàn nàn.
“Vả lại, chuyện trong trường học có những người có thân phận đặc thù đang tiềm phục vào vì mục đích gì đó, em nói, thật sự có chuyện như thế sao, Koyomi-chan?” Đôi mắt màu hổ phách nhìn thẳng vào trong mắt của thiếu nữ, nhất thời, bầu không khí bỗng trở nên cứng ngắc.