Quân lâm Nhị Thứ Nguyên

chương 95 : cuộc đối thoại ở kōkami

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Ngày mùa hè đã lặng yên rời đi trong tiếng ve kêu nhạt nhòa, thế nhưng khí trời thì vẫn còn vương lại chút oi ả, dù rằng mùa thu đã tới.

Kōkami, khu đền thờ được bao bọc trong một cánh rừng già u tĩnh, bộ chỉ huy trung tâm của Hội Sư Vương, hiện đang chìm trong bầu không khí trang nghiêm và túc mục. Vốn dĩ nơi đây vẫn luôn là một nơi yên tĩnh, thế nhưng vì một sự kiện quan trọng vừa diễn ra cách đây không lâu, bầu không khí thanh tĩnh của nó đã bị phá hủy.

Cũng khó trách tại sao lại như vậy. Việc người lãnh đạo tối cao đồng thời cũng là người mạnh nhất của Hội Sư Vương – đệ tam thánh – qua đời, quả thật là một tin dữ đối với Hội Sư Vương và các thành viên của nó. Đây có thể nói là một sự kiện lớn có ảnh hưởng trực tiếp đến vận mạng của Hội Sư Vương.

Việc Tiền Đệ Tam Thánh qua đời để lại quá nhiều vấn đề cần xử lý cho những người còn sống. Không chỉ riêng việc duy trì các mối quan hệ bên ngoài mà còn cả việc chuyển giao tránh nhiệm và quyền lực của Tiền đệ tam thánh cho tân đệ tam thánh, tất cả những việc này đều là những việc ảnh hưởng trực tiếp đến sự tồn tại của Hội Sư Vương.

Chỉ là hiện giờ, hãy tạm thời gạt những việc đó qua một bên, vì lúc này, sự kiện đang xảy ra chẳng có liên quan gì nhiều tới hai điều vừa nhắc tới. Hiện tại thì người vừa nhậm chức tam thánh, thiếu nữ có tên là Amerika Hi, chỉ đang buồn rầu mà nhìn về phía người bạn thân cũng đang ngồi ở phía đối diện.

“… đi thật sao?” Lặng yên mà nhìn bạn của mình, thiếu nữ khẽ hỏi.

“Ừ! Vì nếu còn tiếp tục ở lại cái nơi chứa đầy sự bi thương này, mình sợ là mình sẽ nhịn không nổi mà phá hủy nó mất.”

Đáp lại câu hỏi của thiếu nữ là giọng nói có chút cứng rắn nhưng không giấu nổi sự uất nghẹn của ngự tỷ tóc tím. Mái tóc màu tím thì vẫn vậy, vẫn dài và óng ả tựa như là thác nước, rũ xuống sau lưng của ngự tỷ tóc tím, chỉ là trên gương mặt xinh đẹp vốn sáng sủa thì nay đã hiện rõ vẻ tiều tụy, đôi mắt trong sáng và xinh đẹp tựa như hai viên pha lê màu tím của giai nhân cũng hiện lên nét bi thương khiến cho người ta thương tiếc.

“Xin lỗi, Yukari, mình…”

“Nếu đã làm rồi thì đừng xin lỗi nữa! Việc tới nước này rồi thì xin lỗi cũng chẳng ích gì đâu. Việc lừa mình rời khỏi Kōkami hẳn là ý của sư phụ đúng không? Nếu sư phụ đã lựa chọn như vậy, vậy thì không thể trách cậu, Hi Amerika. Giờ sư phụ đã phó thác tất cả cho cậu, đừng làm ra việc để sư phụ phải thất vọng.”

Hi ( Phi )… Amerika (Gạo/Lúa) sao?

Trong lòng khổ sở mà than thầm, dù rằng Yukari đã nói như vậy, thế nhưng thiếu nữ làm sao có thể cảm thấy không có lỗi.

Nếu không phải là vì muốn giao truyền thừa lại cho mình, sư phụ hẳn sẽ không rời đi sớm như vậy. Mặc dù chính bản thân của thiếu nữ cũng là người bị lừa, cũng mơ mơ màng màng mà không được hay biết về sự thực cho tới khi chuyện xảy ra, thế nhưng hai chữ ‘không biết’ có thể làm cái cớ để khiến cho mình không cảm thấy có lỗi và áy náy sao?

Không! Hoàn toàn không thể! Dù rằng chính bản thân của thiếu nữ cũng là người bị lừa, dù rằng thiếu nữ biết rằng mình không làm gì sai, thế nhưng việc sư phụ bị chết là do mình cũng là một sự thật không thể chối bỏ. Nó sẽ vĩnh viễn là một cái gai trong lòng của thiếu nữ và bạn thân của thiếu nữ. Tình cảm vốn thân như chị em của hai người, có lẽ từ nay sẽ một đi không trở lại. Dù nó không hoàn toàn tan vỡ, nhưng vết nứt tình cảm giữa hai người có lẽ sẽ không bao giờ lành.

Dường như cũng cảm thấy sự đắng chát và khổ sở của thiếu nữ, Yukari hơi thò tay mà vỗ vỗ vai của thiếu nữ. Và rồi, nụ cười ấm áp tựa như gió hè lại một lần nữa hiện lên trên mặt của Yukari.

“Đã nói là không có gì rồi mà! Đừng như vậy nha, Hi-chan! Tốt rồi, việc đã qua thì cứ để nó qua đi! Mình chỉ đang cảm thấy bất mãn với mấy lão già cố chấp với quy củ kia thôi.”

Thật sự là như vậy sao, Yukari? Vậy tại sao nụ cười của cậu lúc này lại gượng gạo và miễn cưỡng tới như vậy?

Nỗ lực khiến cho tâm trạng của mình trở nên bình tĩnh lại, thiếu nữ nhẹ nhàng mà nắm lấy tay của Yukari. Đôi mắt màu u lam sâu như biển cả của thiếu nữ không úy kỵ gì mà nhìn thẳng vào mắt của ngự tỷ tóc tím.

“Mình sẽ không cản cậu, Yukari. Chỉ là trước khi cậu đi, mình chỉ muốn hỏi một câu: nơi này, vẫn còn là nhà của cậu sao?”

Hai vai rung mạnh. Bị hỏi trúng nỗi đau mà mình không muốn đối mặt nhất, lòng của Yukari tựa như bị bóp nghẹn lại, và nụ cười gượng gạo trên mặt cô cũng biến mất.

Kinh ngạc mà nhìn vào mắt của bạn mình, Yukari không nói một lời. Hai người cứ thế mà nhìn nhau, không nói tiếng nào, vì đã không cần phải nói nữa. Ánh mắt, có đôi khi có thể nói lên hết thảy. Từ nhỏ đã sống chung với nhau, cả hai đã có sự ăn ý còn hơn cả chị em ruột.

“Thật sao? Mình hiểu rồi. Vậy giờ, lấy lệnh của tân nhậm người đứng đầu tam thánh của Bộ Máy Vua Sư Tử, tuyên cáo: từ hôm nay trở đi, trừ khi là mệnh lệnh có liên quan đến sự sống còn của cơ quan, bằng không thánh cơ Endou Yukari có quyền từ chối mọi yêu cầu và mệnh lệnh của tổ chức.” Nhìn vào mắt của Yukari được một lúc, thiếu nữ đã hiểu quyết định của Yukari, và sau đó, cô hít nhẹ rồi trịnh trọng tuyên bố như vậy.

Chỉ là, thứ đáp lại cô lại là tiếng bật cười có chút trêu chọc của Yukari.

“Nói vớ vẩn gì thế, Hi-chan? Sư phụ đã dặn mình phải phụ tá cậu cho tốt, cho nên, dù mình đã quyết định rời khỏi Kōkami, nhưng mình không có nói là sẽ rời khỏi cơ quan. Mình chỉ đơn thuần không muốn thấy mặt của mấy lão già kia mà thôi, cũng không muốn cậu phải rơi vào tình thế khó xử. So với việc phải nhìn mặt của mấy lão già đó, chẳng thà đi dạy bảo hai đứa học trò ngốc kia còn thoải mái hơn. Ừm… Nếu thuận tiện thì mình sẽ giải quyết một vài nhiệm vụ quan trọng nào đó cho cậu, vậy được chưa?”

Nghe được giọng nói trêu chọc giống như mọi ngày của Yukari, lòng của thiếu nữ thầm thở phào một cách nhẹ nhõm.

Vốn định nói chút gì đó để cảm ơn, thế nhưng đột nhiên, thiếu nữ dường như giật mình nhớ ra điều gì đó, và cô cười nhẹ nhàng rồi nói: “Ngoài ra còn có thể tranh thủ gặp thiếu niên gọi Ye Jian gì đó nữa đúng không?”

“Ay!”

Nụ cười trêu chọc lập tức cứng ngắc, Yukari nghẹn lại, miệng của cô phát ra tiếng kêu vừa buồn cười vừa đáng yêu tựa như bị ai đó thọt lén.

Sau đó, giống như một con mèo bị dẫm phải đuôi, Yukari nhảy sổ lên và hét lớn, mặt của cô đỏ rực: “Cô… Cô-Cô-Cô-Cô-Cô-Cô đang nói vớ vẩn gì đó. Cái… Ye… gì! Ai-Ai tranh thủ đi gặp thằng quỷ ranh đó chứ?!!”

“Há? Thật sao? Là do mình nhầm hay sao ấy nhỉ? Rõ ràng có báo cáo cho biết là cách đây không lâu có ai đó tư dụng hệ thống tình báo của tổ chức để giúp thiếu niên đó, rồi sau đó còn theo thiếu niên đó chạy rông đi…”

Hơi nghiêng đầu một chút, thiếu nữ giả vờ ngốc manh mà nói như vậy để trêu chọc bạn mình, và kết quả là bạn của thiếu nữ, Yukari, vì quá quẫn bách nên hoàn toàn nổi đóa ( thẹn quá thành giận ), bối rối mà hét lớn: “Cô—Cô dám giám thị tôi? Cô —— Đồ ba không ác ma nữ, cô dám giám thị tôi!!!!”

Ba không ác ma nữ!?

Ngay khi nghe xong cách gọi này, sắc mặt của thiếu nữ lập tức trở nên vô cùng khó coi. Ác ma nữ thì thôi, nhưng ‘ba không’… Mình ‘ba không’ hồi nào?

Khó chịu! Vô cùng khó chịu! Đối với thiếu nữ, đây có thể nói là từ ngữ ‘phạm húy’ nhất.

Từ nhỏ đến lớn, thiếu nữ đã cãi nhau với Yukari vì cái danh hiệu này không biết bao nhiêu lần, tuyệt đối là 10 bàn tay cũng đếm không hết. Mỗi lần đều là một cuộc tranh chấp cãi nhau đến tóe lửa, thậm chí là tới mức ‘lưỡng bại câu thương’.

Lần này, cũng không ngoại lệ.

Vốn dĩ, thiếu nữ chỉ muốn làm cho bầu không khí của hai bên tốt lên một chút, nhưng sau khi bị bạn mình nói như vậy, thiếu nữ cũng đã chẳng còn quan tâm đến việc đó nữa.

“Hừ! Tư dụng hệ thống tình báo của tổ chức, còn là dùng để giúp đỡ cho đối thủ cạnh tranh của tổ chức là attack mage của quốc gia, sau đó còn chạy theo đối phương đi gây án, giờ còn dám chất vấn bản thánh vì điều đó. Xem ra bản thánh phải điều tra cho thật cẩn thận về mối quan hệ giữa cô và thiếu niên kia rồi.”

“Cái gì!? Cô muốn chơi thật đúng không? Vô diện nữ!” Trừng to đôi mắt đẹp, Yukari thở phì phò mà chỉ thẳng về phía thiếu nữ mà hỏi lớn. Xem ra, Yukari thật sự rất quan tâm việc này.

Bất quá, đấy chẳng phải càng tốt sao?

Sau ba không thì lại tiếp tục nói thứ càng thêm phạm húy. ‘Vô diện’ sao? A ~~ ha ha ha!

Nở một nụ cười khiến người ta rợn cả tóc gáy, sau lưng của thiếu nữ dường như đột nhiên hiện lên một gương mặt Yasha đen nhánh vô cùng khủng bố. Và ngược lại, ngồi ở đối diện, sau lưng của Yukari cũng xuất hiện một bóng hình Ashura màu tím đối đầu với gương mặt Yasha đen nhánh của thiếu nữ.

Nhìn chằm chằm vào bạn của mình, thiếu nữ nói với nụ cười rợn cả tóc gáy: “Chuyện này, bản thánh quản chắc rồi! Ngực lép!”

“Ngực… Ngực lép!?” Trợn tròn mắt, đôi mắt của Yukari dường như muốn phun ra lửa, cô nghiến răng nghiến lợi mà nói: “Đáng ghét! Rõ ràng cô cũng chỉ lớn hơn tôi có một chút, cô có tư cách gì để nói tôi? Còn nữa, chuyện của tôi không cần cô quan tâm. Cô đi mà quan tâm Hội Sư Vương của cô đi. Nếu tôi mà biết cô dám làm gì xằng bậy, đừng tránh tôi liều mạng với cô, âm hiểm bốn mắt nữ.”

Âm hiểm bốn mắt nữ?

Phu phu phu…!

Gương mặt Yasha sau lưng thiếu nữ nhếch miệng cười tà với điệu cười ‘nữ vương tam đoạn tiếu’ mang đầy sự ma quái và âm hiểm khiến người ta rợn cả tóc gáy. Đồng thời với đó, khí đen sau lưng của thiếu nữ cũng cuồn cuộn tuôn ra.

“A ~~ Liều mạng? Nhưng cô liều mạng được sao? Với sức mạnh hiện giờ của bản thánh, bản thánh chỉ cần một tay cũng có thể đem cô trấn áp. Cô lấy gì để liều mạng với bản thánh? Hơn nữa, đây là việc có tính chất ảnh hưởng vô cùng nghiêm trọng đối với tổ chức, cho nên bản thánh nhất định phải điều tra, hơn nữa còn phải tự mình điều tra cho thật cụ thể mới được.”

“Đừng có lấy tên tuổi của tam thánh ra để dọa tôi! Cô tưởng tôi sợ sao? Muốn tới thì tới đi! Nhưng tôi nói trước cho cô biết, Hi Amerika! Đừng có tưởng rằng mình ngon. Chờ tới khi cô cũng tự để mình rơi vào bẫy giống tôi, tôi tuyệt đối sẽ là người đầu tiên nhảy ra để cười vào mặt cô. Hừ, đừng có nói là tôi không báo trước, tự giải quyết đi!” Hăm he đe dọa, rồi đột nhiên, Yukari thay đổi thái độ. Cô nhe răng nhếch miệng mà nói với giọng cứ như là ‘tôi thách cô đấy, cô có ngon thì cũng tới đi, thử xem có bị giống tôi không.’.

Thấy khí thế của bạn mình đột nhiên thay đổi bất ngờ như vậy, trong lòng của thiếu nữ hơi có chút kinh ngạc, chỉ là vào lúc này, cô không thể để cho mình yếu thế. Vì thế…

“Ha ha, vậy sao? Nghe thật đáng để mong đợi! Trùng hợp là gần đây tôi cũng có việc phải tới đảo Itogami, để cho tôi nhìn xem rốt cục thì thiếu niên đó có bí mật gì, mà có thể khiến cho cô trở nên như vậy.”

Nghe thiếu nữ nói như thế, vẻ mặt của Yukari chợt trở nên có chút… quái quái.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio