“… súng thì không có gì đặc biệt, chỉ là đạn ở bên trong lại là đạn đặc chế chuyên dùng để đối phó với ma cà rồng, chỉ cần trúng một viên thôi thì linh lực của viên đạn cũng sẽ tạo ra vết thương không thể tự chữa trị với cơ thể của quỷ hút máu.”
Đứng ở một bên mà loay hoay cây súng ngắn màu bạc mình vừa tịch thu được, Ye Jian liếc mắt nhìn về phía tên thú nhân bị mình đạp dưới chân, biểu lộ có chút nghiền ngẫm: “Coi bộ lần này phái Hắc Tử Hoàng chuẩn bị cũng khá đầy đủ à ~, nghe nói là thứ đạn linh năng này mỗi một viên đều có chi phí chế tạo không rẻ, quy trình phi thường rườm rà, lại chỉ có thể dùng một lần. Trên thị trường có muốn mua cũng không được, chỉ có ở chợ đen mới có bán đôi chút, nhưng giá mắc hơn tới những mười mấy lần. Chậc, cũng chịu bỏ vốn gớm!”
“Đối với mấy con chó điên này, ngoại trừ vinh quang thì chả có gì là chúng không nỡ. Chấp hành mệnh lệnh tầng trên ban xuống một cách tuyệt đối, đây cũng là điểm khó chơi của chúng.” Dường như hiểu rất rõ về thú nhân của phái Hắc Tử Hoàng, Natsuki nhận xét bằng thái độ lạnh lùng và cay nghiệt.
“Sự trung thành của loài chó sao? Nếu vậy thì xem ra tổ chức này cũng thật là khó chơi. Dù sao thì so với những kẻ ngoài nóng trong lạnh tâm tư thất thường, một lũ cực đoan với sự trung thành của loài chó quả thật là phiền phức hơn nhiều. Tối thiểu thì chúng không biết cái gọi là ‘phản bội’.”
“Hừ! Chính vì trên đời có một lũ mông muội như chúng, thế giới mới hỗn loạn như thế. Một lũ rác rưởi chỉ biết làm chuyện ngu xuẩn.” Natsuki hừ lạnh.
Nhún vai một cái, Ye Jian không nói gì thêm, cậu cũng hiểu được là tại sao Natsuki lại cảm thấy khó chịu như vậy. Nếu đổi lại là cậu, cậu cũng cảm thấy khó chịu.
Một tổ chức với một đám thuộc cấp tử trung chỉ biết chấp hành mà không biết suy nghĩ, cùng với đám cán bộ lãnh đạo có trí tuệ nhưng lại ngoan cố như cục đá trong hầm cầu, vừa thối lại vừa cứng.
Đã vậy, chúng còn suốt ngày chạy ra bên ngoài và làm loạn khắp nơi, thật đúng là… Nói một câu thô tục, lũ thú nhân này quả thực là miệng chó chẳng mọc ra ngà voi, chó không đổi được đớp cứt. Lũ người thú thuộc phái Hắc Tử Hoàng luôn là chủng tộc thấp kém nhất như vậy, một thứ rác rưởi không nên tồn tại trên đời.
“Được rồi, đừng lãng phí thời gian! Giải quyết mọi chuyện trước đi, trước khi nó trở nên rắc rối.”
Hơi có chút thiếu kiên nhẫn, Natsuki lên tiếng hối. Mặc dù cô cũng rất không chào đón ma cà rồng, thế nhưng nếu như số lượng ma cà rồng bị giết quá nhiều thì chuyện này sẽ trở nên vô cùng phiền phức.
Nếu đã tiếp nhận đơn ủy thác này, vậy thì Natsuki có trách nhiệm phải xử lý nó với kết quả hoàn hảo nhất có thể.
“Rồi! Rồi! Xong ngay!”
Bùm!
Tiếng nói vừa dứt thì Ye Jian cũng đã hành động: chân dậm xuống, và thú nhân bị cậu giẫm dưới chân lập tức nổ thành một đám sương máu.
Cảnh tượng này, có thể nói là khiến cho vampire tử tước đang căng thẳng mà đứng nhìn ở cách đó không xa sợ tới mức tưởng chừng như ba hồn bảy phách đều bay mất. Hạ gục thú nhân trung vị chỉ bằng nửa chiêu, giờ lại giẫm cho cơ thể của đối phương nổ thành sương máu, hài cốt không còn.
Primogenitor tại thượng, cái này cần sức mạnh với sức khống chế kinh khủng tới mức nào?
Trong lúc vị vampire tử tước đang bị dọa cho phát ngốc thì Ye Jian dường như đã làm xong công việc của mình. Cậu nhìn về phía Natsuki và nói: “Xong rồi! Nếu chỉ tính trong phạm vi đảo Itogami thì chúng chia làm năm luồng, ngoài ra còn hai luồng khác chạy tới biên cảnh của Ikusaō Ryōiki. Coi bộ trong nhóm thú nhân lần này, thật sự có một cán bộ cấp cao của phái Hắc Tử Hoàng.”
“Năm luồng trên đảo sao?” Khẽ lẩm bẩm, đôi mắt màu xanh thẳm của ma nữ lập tức lóe lên ánh tinh quang, “Nói cho tôi biết hai luồng trong số đó, tôi sẽ xử lý. Cậu giải quyết ba luồng còn lại. Tốc độ!”
“Được rồi, hai luồng trong số đó nhắm vào hai nơi cách chỗ này khoảng…” Biết giờ không phải là lúc để chần chừ, Ye Jian lập tức nói cho Natsuki biết về thông tin của hai mục tiêu đang bị nhắm tới.
Biết được nơi cần đến, Natsuki lập tức hành động, cô khởi động phép thuật điều khiển không gian của mình và biến mất.
Về phần Ye Jian, sau khi thấy Natsuki biến mất thì cậu quay lại và chỉ tay gọi vị tử tước ma cà rồng vẫn đang đứng cách đó không xa.
“Nè! Bên kia! Muốn tới đồn canh gác để đưa tin, hay là muốn giả vờ như không biết gì hết?”
“Ây… À?”
Giống như bị tiếng kêu của Ye Jian làm giật mình, tử tước ma cà rồng giật mình một cái, cả người run lên. Lấy lại tinh thần, Mansfield không dám chậm trễ mà lập tức chạy tới trước mặt của Ye Jian, bất chấp vết thương trên cơ thể mình.
“Đại… Đại nhân?”
“Thôi, được rồi! Trông ngươi như vầy thì cũng không cần tới sảnh canh gác nữa, bằng không thì chỉ tổ gây phiền phức. Về nhà đi, và xem như chưa có chuyện gì xảy ra.” Nhìn tình trạng của Mansfield, Ye Jian hơi chút bực mình mà nhíu mày nói. Sau đó, trong ánh mắt kinh nghi khó hiểu của đối phương, Ye Jian ra tay nhanh như chớp mà điểm vào mi tâm của đối phương.
Ngay lập tức, Mansfield như bị trúng tà mà ngơ người tại chỗ, đôi mắt trở nên ngu ngơ vô thần.
[ Ký ức xóa bỏ ]
Toàn bộ ký ức của Mansfield về chuyện tối hôm nay bị Ye Jian xóa bỏ. Sau khi tỉnh dậy, Mansfield sẽ xem chuyện mình gặp tối hôm nay như một giấc mơ và nhanh chóng quên nó. Vì để không sơ hở, Ye Jian cũng tiện tay chữa trị cho đối phương, rồi sau đó cậu cũng biến mất giống Natsuki, chỉ để lại một ma cà rồng đang lơ ngơ mà đi về nhà.
… …
“———— thật to gan! Ngay cả sảnh cảnh vệ của khu vực phía Tây mà cũng dám tấn công, nói tên kia không phải là cán bộ, đánh chết mình cũng không tin.”
Lẳng lặng mà lơ lửng trên không trung, đôi mắt màu hổ phách yêu dị phát ra những tia tinh quang mà nhìn xuống khối kiến trúc tựa như thành lũy bên dưới.
Trong thành phố Itogami, sở canh gác là một hệ thống quan trọng không thể thiếu. Tính từ khu vực trung tâm là ‘Cổng Nền Tảng’ ( Anchor Block ), toàn bộ đảo Itogami được bao trùm bởi một mạng lưới canh phòng dày đặc; và trong đó, sảnh cảnh vệ là hệ thống bảo an chiếm tỷ trọng lớn nhất.
Sảnh cảnh vệ là cơ cấu có nhiệm vụ canh phòng và xử lý các sự kiện phạm pháp được gây ra bởi các tội phạm phép thuật. Thành viên của sảnh cảnh vệ, nói theo nghĩa nào đó chính là công an trong thế giới phép thuật. Cũng chính vì nguyên nhân đó, các chốt điểm của nó trên đảo Itogami mới nhiều như vậy, cốt là để khi có chuyện, đội canh gác của đảo có thể phản ứng và xuất hiện kịp lúc để mà xử lý tình huống.
Đương nhiên, như đã nói, sảnh cảnh vệ chỉ là một phần của sở canh gác, cho nên thành viên của nó không bao gồm tất cả các nhân viên an ninh của đảo Itogami.
Thành viên của sảnh cảnh vệ đại đa số chỉ là attack mage cấp trung và thấp, hoặc thậm chí có người còn không phải là attack mage mà chỉ là các quân nhân bình thường sử dụng vũ khí chuyên dụng với ma tộc, họ là các ‘nhân viên an ninh’ cấp cơ sở. Một khi đụng phải các tội phạm phép thuật cấp cao, sảnh cảnh vệ cũng chỉ có thể đóng vai trò hỗ trợ, còn người chính thức phải đi xử lý công việc cũng chỉ có các nhân viên an ninh cấp cao như Sasasaki Misaki hoặc Natsuki.
Tất nhiên, nói như vậy không có nghĩa là hệ thống quân lực của sảnh cảnh vệ rất yếu, mà chỉ có thể nói là mỗi người có nhiệm vụ riêng. Phương thức hoạt động như thế, nói cho cùng cũng chỉ vì muốn hạn chế thiệt hại. Còn nếu thực sự phải chiến đấu, sức chiến đấu của sảnh cảnh vệ tuyệt đối không thua gì một đội quân chính thức.
Thử tưởng tượng một đội quân hơn chỉ có vài trăm người, nhưng lại được trang bị tận răng với những vũ khí chuyên dùng để đối phó với ma tộc, năng lực tác chiến sẽ tới mức nào? Một khi tuyên chiến, chỉ riêng việc giơ súng bắn một lượt, vài trăm ngàn viên đạn bay ra cũng có thể khiến cho một vài ma tộc cấp cao phải nuốt hận tại chỗ.
Dĩ nhiên, ở đây không tính tới tộc ma cà rồng, đó là ngoại lệ. Bởi vì một khi có được kenjuu, một ma cà rồng dù có đẳng cấp thấp đến đâu cũng có thể chơi tay đôi với một đội quân hoàn chỉnh, vì sức chiến đấu của kenjuu thật sự quá cao. Một kenjuu cấp thấp có thể đánh lăn tối thiểu mười lăm chiếc xe bọc thép chỉ trong vòng chưa đầy nửa phút.
Đây cũng chính là nguyên nhân mà thế giới thừa nhận rằng tộc vampire là bộ tộc mạnh nhất của ma tộc. Sức mạnh bình quân của tộc vampire thật sự quá cao.
Lạc đề rồi! Trở lại chuyện chính. Hiện giờ, Ye Jian đang bay lơ lửng trên không và dùng cảm giác của mình để giám thị những việc đang xảy ra bên dưới. Trong phạm vi cảm nhận của cậu, cậu phát hiện ra rằng có tổng cộng 7 thú nhân đang ẩn nấp xung quanh một sảnh cảnh vệ của khu vực phía Tây, bao gồm hai cấp cao, năm cấp trung, không tồn tại cấp thấp.
Nguồn sức mạnh này mặc dù không yếu, thế nhưng nếu chỉ với chừng đó mà muốn tấn công sảnh cảnh vệ thì quả thực là có chút mơ mộng hão huyền. Trước không nói tới nhân lực, chỉ riêng hệ thống an ninh nội bộ bên trong cũng đủ cho 7 người này có đi không về, coi như không chết thì cũng phải bị bắt gọn.
Nếu như bảy thú nhân này có chuẩn bị đầy đủ, từ trên xuống dưới được trang bị tận răng với một đống vũ khí hạng nặng như vũ khí bọc thép cỡ lớn, vậy thì việc tấn công sảnh cảnh vệ nghe còn có chút hợp lý. Thế nhưng đám thú nhân này, trừ súng ngắn ra thì cũng chỉ có súng máy, thậm chí cả áo chống đạn cũng không có, muốn thành công? Cứ nằm mơ đi thôi.
Cũng chính vì rút ra được kết luận này, Ye Jian mới rút ra được thêm một kết luận khác, đó là trong số các thú nhân bên dưới, hẳn phải có một thú nhân đạt cấp cán bộ của phái Hắc Tử Hoàng. Chỉ có như vậy thì chúng mới có tự tin để làm việc nhìn như thiểu năng như thế.
“Bất quá, chúng muốn xông vào sảnh cảnh vệ để làm gì? Mục đích của chúng…” Sờ sờ cằm, Ye Jian thầm suy tư.
Trong sảnh cảnh vệ không có ma cà rồng hoặc là bất cứ ma tộc nào, những thú nhân của phái Hắc Tử Hoàng tập kích nơi này làm gì? Mạo hiểm xông vào nơi có thể nói là khó nhằn như sảnh cảnh vệ, mấy tên này muốn gì? Chẳng lẽ chỉ đơn thuần là muốn chế tạo sự kiện khủng bố cỡ lớn để tuyên truyền với thế giới rằng phái Hắc Tử Hoàng vẫn chưa bị tiêu diệt thôi sao?
Không đúng! Hoặc nên nói là không đủ! Có lẽ đúng là chúng có ý đồ đó, nhưng đó không phải là duy nhất. Tên thú nhân nghĩ ra được kế liên hoàn lần này tuyệt đối là một kẻ cơ trí, hoặc tối thiểu cũng phải là một kẻ vô cùng gian xảo, hắn không thể nghĩ ra một kế hoạch tác chiến ngu xuẩn như vậy. Làm vậy thì thành quả thu được quá nhỏ, trong khi độ mạo hiểm lại quá lớn. Quá lỗ mãng!
Cũng có thể giả thuyết rằng chúng chỉ là đội cảm tử. Thế nhưng nếu muốn thực hiện hành vi cảm tử thì chẳng phải ‘Cánh Cổng Nền Tảng’ nằm ở khu vực trung tâm đóng vai trò nòng cốt của đảo Itogami càng thêm thích hợp để làm mục tiêu sao?
Tấn công một sảnh cảnh vệ nho nhỏ ở khu Tây, có thể tạo được ích lợi gì?
Nghĩ như vậy, Ye Jian càng thêm chú ý hành vi của 7 tên người thú ở bên dưới, lúc này, chúng đã bắt đầu chuẩn bị hành động.
“Hả?”
Ngay lập tức, Ye Jian phát hiện ra có chút bất thường trong hành động của vài tên thú nhân bên dưới, cụ thể là năm trên thú nhân cấp trung.
Hành động của chúng rất quái lạ, phải nói là động tác và cử chỉ của chúng rất quái lạ. Nên nói sao ấy nhỉ? Nếu phải hình dung thì… cách chúng bước đi có chút gì đó khó khăn, giống như người bị mắc chứng động kinh vậy, hoặc là giống như đang cố gắng kềm chế thứ gì đó trong người. Cảm giác này ————
“Chậc ———— !!!” Tặc mạnh lưỡi một tiếng, cuối cùng thì Ye Jian cũng hiểu được chân tướng của vấn đề, và cậu không thể không thầm cảm thán.
‘Thật đúng là một kẻ khó chơi.’ Ye Jian nghĩ thầm.
Tên thú nhân cấp cán bộ đã nghĩ ra kế hoạch này quả thật là một kẻ âm hiểm. Bảy tên bên dưới, ngoại trừ hai tên đầu đàn là hai thú nhân cấp cao ra thì năm kẻ còn lại hoàn toàn không phải là thú nhân, mà lại là ma cà rồng.
Thật âm hiểm! Hơi thở trên người là thú nhân, nhưng thực chất là ma cà rồng. Người nghĩ ra chiêu một ná bốn chim này thật là một kẻ xảo quyệt!