“Nên làm gì bây giờ, quân sư đại nhân? Những lộ quân khác của ta đều đã mất liên lạc, sợ là…”
Thú nhân có thân hình vạm vỡ vừa hỏi xong, một âm thanh khàn khàn thấm người chợt vang lên: “Không vội! Ta đã sớm tính tới tình huống này rồi, chỉ là không ngờ Kūgeki no Majo ra tay nhanh tới như vậy. Quả nhiên danh bất hư truyền.”
Người vừa lên tiếng là một người đàn ông khoác áo đen bao trùm toàn thân, thứ duy nhất để lộ ra là gương mặt trắng bệch như xác chết, không có chút sức sống nào. Đôi mắt màu vàng kim bắn ra những tia sáng lạnh lẽo âm tàn xanh ơn ởn của loài rắn độc, người đàn ông được gọi là quân sư hơi nhướng mày trầm tư.
“Vậy…”
“Chờ! Vẫn chưa đến lúc! Chờ tới khi bọn chúng thay ca thì bắt đầu để cho đám chốt thí này xông vào, sau đó chúng ta sẽ hành động theo kế hoạch. Sau khi vòng ra phía sau và cắt điện xong thì chúng ta mới chính thức xông vào giết sạch toàn bộ sảnh cảnh vệ.”
“Khà! Khà! Không hổ là quân sư đại nhân, loại mưu kế sâu xa như thế này, bọn thuộc hạ có nghĩ bể đầu cũng nghĩ không được. Nọc độc của quân sư đại nhân thật là tiện dụng, có thể khống chế cả đám dơi chết tiệt này. Không biết đại nhân… có thể cho thuộc hạ… một chút được không.” Người đàn ông vạm vỡ có vẻ ngoài thật thà cười và nhe cặp răng nanh dữ tợn của mình ra, để lộ ra bộ mặt thật của mình. Lúc này thì vẻ mặt của hắn có chút nịnh nọt.
“Muốn ta ban cho ngươi? Ngươi tưởng thứ chất độc này là hàng thông thường sao? Một giọt chất độc này trên chợ đen đủ để mua mười ngôi biệt thự, ngay cả ta cũng phải tích góp không biết bao nhiêu năm mới được một chút. Nếu không phải là vì nhiệm vụ lần này có liên quan trực tiếp tới vinh quang của tộc chúng ta, ngươi cho rằng ta cam tâm dùng nhiều như vậy sao? Ngươi tưởng lũ ma cà rồng này dễ khống chế như vậy?”
“Aha, hóa ra thứ này đắt tới như vậy. Quân sư đại nhân quả nhiên là rất lợi hại.” Nghe người đàn ông được gọi là quân sư nói như vậy, đại hán cười ngu đần mà tâng bốc.
Đối với cái tên ngu đần trước mặt, người đàn ông được gọi là quân sư cũng chỉ còn biết lắc đầu một cách bất đắc dĩ. Người thông minh sợ điều gì nhất? Một là kẻ địch không thèm nói lý, hai là đồng đội chỉ toàn cơ với thịt. Loại người trước khiến cho người thông minh không tìm được logic mà đối phó, còn người sau thì khiến người thông minh không hợp tác được, vì nói hắn cũng không hiểu.
Rất hiển nhiên, đại hán vạm vỡ thuộc loại thứ hai.
Khẽ lắc đầu, người đàn ông được gọi là quân sư quay lại nhìn về phía sở cảnh vệ.
Con hẻm nằm trong góc tối mà hai người đang ẩn nấp là một con hẻm không mấy bí ẩn, thế nhưng nó lại là một trong số các góc chết mà hệ thống giám sát của sảnh cảnh vệ không thể dòm ngó được. Chỉ cần nấp ở đây, hai người tuyệt đối sẽ không bị sở cảnh vệ phát hiện.
Dĩ nhiên, vị trí ẩn nấp của năm vampire bị điều khiển khác cũng thế.
Qua nhiều ngày điều tra, hắn đã xác định được thời điểm thay ca của sảnh cảnh vệ. Hiện giờ, việc hắn cần làm cũng chỉ có đợi. Đợi tới khi sảnh cảnh vệ thay ca, hệ thống phòng ngự của nó chắc chắn sẽ có chút thư giãn, lúc đó, chỉ cần lợi dụng đám vampire đã bị mình điều khiển, chắc chắn có thể khiến cho sảnh cảnh vệ phải náo loạn.
Sau khi sảnh cảnh vệ náo loạn, chỉ cần làm đúng theo kế hoạch đã sắp xếp, hắn hoàn toàn có thể diệt sạch đội quân cảnh vệ yếu ớt đang trú đóng ở bên trong.
Thời gian chậm rãi trôi qua, và cuối cùng thì sảnh cảnh vệ vốn yên lặng cũng đã bắt đầu có động tĩnh.
“Quân sư đại nhân!” Phát hiện được thời cơ mình chờ đợi đã tới, đại hán thật thà bắt đầu nhe răng và cười một cách dữ tợn, những luồng sát khí tựa như dã thú cũng bắt đầu tỏa ra từ trên người hắn.
“Ta biết! Dựa theo kế hoạch, chúng ta sẽ đi vòng ra sau. Ngươi bên trái, ta bên phải, còn lũ ma cà rồng này sẽ xông vào từ phía chính diện để thu hút hỏa lực. Hừ, nếu kế hoạch lần này thành công, đảo Itogami và Ikusaō Ryōiki nhất định sẽ sinh ra sự nghi kỵ và ngăn cách. Khi đó ————”
Đang nói được một nửa thì đột nhiên, người quân sư chợt im bặt. Đôi mắt tựa như rắn độc quay phắt về một hướng nào đó trên trời, ở đó, mặc dù không có bất kỳ bóng người nào, thế nhưng cảm giác nguy hiểm lại truyền tới như sóng thần khiến hắn kinh hồn bạt vía.
Bản tính cảnh giác kết hợp với kinh nghiệm lâu năm, người quân sư biết là mình không thể chờ được nữa, vì thế hắn hạ lệnh một cách quả quyết.
“Giết!”
Đại hán có vẻ ngoài thật thà còn chưa kịp hiểu là chuyện gì xảy ra, rằng vì sao tự nhiên đang giải thích thì quân sư đại nhân lại bất chợt hạ lệnh tấn công một cách đột ngột như vậy, thì những ma cà rồng nấp xung quanh sảnh cảnh vệ cũng đã bắt đầu hành động.
“Chà, chà! Thật không hổ là ‘thú’ nhân, cái mũi ‘thính’ thật đấy. Ngay cả ta mà cũng phát hiện được.” Một tiếng kêu trầm trồ khen ngợi mang theo sự bông đùa chợt vang lên, và thế tấn công của các ma cà rồng đang xông tới sảnh cảnh vệ bỗng nhiên bị hóa giải một cách nhẹ nhàng.
Tình huống diễn ra khiến người quân sư cảm thấy cảnh giác. Mặc dù giọng nói vừa vang lên có phần trẻ quá mức, chỉ như giọng nói của một thiếu niên, thế nhưng việc có thể vô thanh vô tức mà xuất hiện trên đầu của hắn, cùng với việc có thể hóa giải đợt tấn công của các ma cà rồng một cách nhẹ nhàng, tất cả đều cho thấy rằng đối phương rất không tầm thường.
“Ai!? Thò mặt ra đây!”
Chuyện tới nước này thì đại hán kia cuối cùng cũng đã hiểu là điều gì đang xảy ra, vì thế hắn gầm lên giận dữ. Chụp lấy một cái thùng rác bằng kim loại ở gần đó, hắn tức giận mà ném về phía nơi vừa phát ra âm thanh.
Thùng rác bằng kim loại bay lao nhanh, xung lực của nó tuyệt đối có thể nện chết mấy con bò. Nếu bị thứ này đập trúng, phỏng chừng cho dù có là attack mage đi nữa thì cũng phải bị trọng thương.
Chỉ là lần này, kết quả lại không như mong muốn của đại hán. Chiếc thùng rác bằng kim loại lao nhanh trên không trung, và rồi đột nhiên nó chạm phải một thứ gì đó. Sau đó, một vòng sáng trắng chợt nở ra và nuốt gọn chiếc thùng rác rồi co lại và biến mất cùng chiếc thùng.
Nhìn thấy cảnh tượng này, tròng mắt của người quân sư lập tức co rút lại. Ngay sau đó, trong cái nhìn chằm chằm đầy cảnh giác của hắn, một bóng người màu tím bạc chợt hiện ra trên không và dùng ánh mắt bông đùa mà nhìn xuống hai người.
“Thật không ngờ! Trong đám thú nhân chỉ biết đến cơ bắp kia lại sinh ra một kẻ có đầu óc giống như ngươi. Thảo nào mà người ta thường nói là chuyện gì cũng có ngoại lệ.” Lẳng lặng mà nhìn về phía hai thú nhân đang đứng dưới đất, cùng với năm ma cà rồng bị khống chế, Ye Jian nói với vẻ nghiền ngẫm.
Cuộc đối thoại vừa rồi giữa người quân sư và đại hán, Ye Jian đều đã nghe được. Việc bị phát hiện cũng là do cậu cố tình để lộ một tí hơi thở của mình ra, cốt là để thử xem bản lĩnh của hai người này tới đâu. Và kết quả đúng như Ye Jian dự đoán, người quân sư kia thật đúng là không tầm thường.
Còn về phần người đàn ông vạm vỡ đi cùng với người quân sư, lúc này thì hắn đang dùng ánh mắt kinh nghi để nhìn Ye Jian, sau đó hắn thốt lên: “Con người! Một thằng quỷ con loài người!”
“Chắc là attack mage của hòn đảo này. Mặc dù chưa từng nghe danh, nhưng bản lãnh của hắn nhất định không bình thường. Chớ khinh thường!”
Không biết là đang cảnh cáo người đàn ông vạm vỡ hay là đang đối thoại với Ye Jian, ngữ khí của người quân sư trở nên vô cùng nghiêm túc và thận trọng.
“À, đúng~ ! Ta chính là attack mage của đảo Itogami được cử đi làm nhiệm vụ lần này. Mục đích ta tới đây vào lúc này là để…”
“Bắt tụi tao? Chỉ bằng một thằng ranh con loài người miệng con hôi sữa như mi?” Hoàn toàn không nghe lọt tai lời cảnh cáo của người quân sư, đại hán nở một nụ cười nhạo đầy khinh thường với Ye Jian.
Đối với thái độ xem thường của đại hán, Ye Jian chẳng để ý. Cậu chẳng hề tức giận mà đung đưa ngón tay của mình, và nói ra một câu khiến đại hán cảm thấy kinh nghi: “Không! Không! Ta tới đây không phải là để bắt các ngươi!”
“Không phải để bắt tụi tao? Vậy mày tới đây để làm gì? Nhập bọn với tụi tao sao? Nếu là vậy thì mày vẫn cút về nhà mà bú sữa mẹ đi, ranh con. Tụi tao không nhận thứ yếu ớt như mày.”
“Thực ra thì, ta tới đây là để giết các ngươi!”
Nói với giọng bình thản cứ như là đang nói chuyện uống một cốc nước, Ye Jian nói như thế, và điều này khiến đại hán chợt ngẩn người. Sau đó, giống như nghe được điều gì đó vô cùng buồn cười, tiếng cười khó nghe của đại hán lập tức vọng khắp con hẻm.
“Ha ha ha ha ha ha? Giết tụi tao? Quân sư, ngài có nghe không? Thằng nhóc ranh này lại dám nói là muốn giết chúng ta? Ha ha ha… Cười chết rồi!”
Có lẽ là vì muốn mượn tay của đại hán để thăm dò Ye Jian, nên từ đầu tới đuôi, người quân sư vẫn giữ im lặng và để mặc cho đại hán tìm đường chết. Hắn chỉ dùng ánh mắt tựa như rắn độc của mình để nhìn chằm chằm vào Ye Jian, và quan sát thật kỹ phản ứng và hành vi của cậu.
“Thật sao? Mi không tin?”
“Tin? Ha ha ha ha! Thằng ranh con, ngươi không có bệnh chứ? Chỉ bằng ngươi mà cũng muốn…”
Đột nhiên vào lúc này, chỉ trong nháy mắt, vẻ mặt của người quân sư chợt đại biến, hắn hét lớn: “Mau nấp xuống!”
Không cần người quân sư nhắc nhở, bản năng tự vệ của đại hán cũng đã báo cho hắn biết là có nguy hiểm ập tới. Chỉ đáng tiếc là, hắn quá chậm, vì thế ngay sau đó, tiếng kêu đau đầy thê lương của hắn chợt vang khắp con hẻm thay cho tiếng cười trước đó.
Thuấn di và tung ra một cước, Ye Jian đạp vào ngực của đại hán khiến ngực của hắn lõm sâu xuống và tạo thành một cái hố dày 5 cm có hình đế giày của cậu. Sau đó, đại hán bị hất tung và bị ‘nạm’ vào một bức tường gần đó.
“Lên cho ta! Toàn bộ triệu hoán kenjuu, giết hắn!”
Cảm giác nguy hiểm khiến người quân sư lập tức hạ quyết định một cách nhanh nhất. Ngay lập tức, tất cả vampire bị hắn điều khiển đều triệu hoán tất cả kenjuu mà mình có ra.
Bảy con kenjuu đồng thời hiện lên. Mỗi một con đều có sức mạnh có thể hành hạ một tiểu đoàn xe bọc thép ( từ 15 – 30 chiếc ), cũng tức là bảy con có thể hủy diệt một lữ đoàn xe bọc thép của nhân loại ( từ 80 – 100 chiếc ). Hiện giờ, Ye Jian phải đối mặt với một đội quân kenjuu như thế.