“Bảy con? Có hai cái là song kenjuu? Coi bộ nếu không phải là vì bị thiết bị đăng ký hạn chế, phỏng chừng cũng đã có thể xem là ma cà rồng cấp cao rồi.” Nhìn các vampire bị khống chế triệu hồi kenjuu của mình, Ye Jian nhận xét với vẻ thích thú cùng tìm tòi.
Cáo phun lửa, hà mã tỏa hơi lạnh, thằn lằn với lửa quấn trên người… Còn có một con chó đất có màu trắng đen xen kẽ; tất cả đều tỏa ra hơi thở hung bạo và cuồng loạn.
Ye Jian cảm thấy có thể rút lại nhận xét trước đó của mình, mấy con kenjuu này phỏng chừng có thể tiêu diệt cả một đội quân xe bọc thép 200 chiếc cũng chẳng phải nói chơi. Nhìn chúng điên cuồng với liều mạng thế cơ mà.
“Thật quá vô mưu! Thằng nhóc, cho dù mi có bản lĩnh lớn hơn nữa, chẳng lẽ còn có thể đánh lại 7 con kenjuu kết hợp với chủ nhân của chúng sao? Ngay cả Kūgeki no Majo cũng không dám nói như vậy, chỉ bằng ngươi…”
“Bớt nói nhảm đi! Cái đám này ta thừa nhận là có thể gây rắc rối cho Natsuk-chan, nhưng tối đa cũng chỉ là rắc rối mà thôi. Mà ta với Natsuki-chan là chuyên trị các loại rắc rối. Chó, một khi đã đeo xích cổ, vậy thì có hung dữ cách mấy đi nữa thì cũng không thể bằng được chó hoang, càng không cần nói là sói. Bất quá nói thật thì, ta đúng là phải cảm ơn ngươi.”
“Cảm ơn?” Thăm dò thất bại, lại nhìn thấy vẻ mặt thoải mái, hoặc nên nói là thích thú của Ye Jian, kết hợp với câu nói cuối cùng có chút quái lạ của cậu, không hiểu vì sao người quân sư chợt cảm thấy bất an.
“Đúng! Gần đây ta thực sự rất muốn tìm ma cà rồng để kiếm chuyện, hoặc nên nói là tìm kenjuu của bọn chúng. Chỉ là vì vấn đề thân phận nên hơi bó tay bó chân một chút. Giờ cái đám này trúng độc của ngươi rồi, hẳn là hết cứu rồi chứ?”
“…”
Nhìn chòng chọc vào Ye Jian, người đang bị bảy con kenjuu và năm con ma cà rồng bao vây, lời nói của cậu thực sự khiến cho người quân sư càng lúc càng bất an, càng lúc càng cảnh giác.
Thiếu kenjuu, muốn kiếm chuyện với vampire? Cảm ơn vì đám dơi này đã hết thuốc chữa? Nói như vậy tức là hắn cảm thấy mình có thể giết sạch số kenjuu và vampire có mặt ở đây, chỉ là vì lo tới việc phải giải quyết hậu quả nên mới không dám làm, giờ mình làm thay nên cảm ơn?
Nếu như đám dơi này đã hết cứu, vậy có giết cũng không sao, dù sao thì phái Hắc Tử Hoàng của bọn hắn cũng sẽ phải gánh tội cho việc này. Ý của hắn là cảm ơn vì điều đó?
Chỉ là chuyện khoác lác như thế tin được sao? Chẳng qua chỉ là một thằng ranh con attack mage loài người, mà lại dám nói những lời như thế.
Ngay cả một majo đứng hàng tối cao như Minamiya Natsuki, một khi phải đối mặt với một đống kenjuu mà vampire như thế thì cũng phải tránh mũi nhọn, vậy mà thằng ranh này lại dám xem thường và chẳng để tâm một chút nào, một chút nghiêm túc cũng không có, thậm chí còn dám mở miệng nói những lời kiêu ngạo như thế.
Tình huống này, có hai khả năng: một là thằng nhóc này cực ngu, không có bộ não, hai là nó cực kỳ có bản lãnh, nên tự tin vào bản lãnh của mình.
Nhưng rất hiển nhiên, từ những gì mà thằng nhóc này thể hiện từ đầu tới giờ, không có điểm nào cho thấy rằng nó là đứa không có đầu óc. Kết hợp với năng lực quỷ bí mà nó đã thể hiện ra từ trước đó, người quân sư rút ra được một kết luận, một kết luận rất khó tin: thằng nhóc con miệng còn hôi sữa này, phỏng chừng còn đáng sợ hơn cả Kūgeki no Majo.
Nghĩ tới đây, người quân sư đã có chút muốn rút lui.
Muốn rút lui, đó không phải là vì người quân sư nhát gan, mà là do hắn rất tỉnh táo. Xét tới thực lực bí ẩn nhưng phỏng chừng là không yếu của Ye Jian, cùng với việc thời gian bị kéo dài sẽ dẫn tới việc hắn có thể bị chôn vùi ở đây do lực lượng tiếp viện đang kéo tới, việc rút lui là một quyết định sáng suốt. Tối thiểu thì nếu bản thân hắn chết ở đây, rất có thể sẽ dẫn tới việc kế hoạch không thể tiếp tục thực hành, và mục đích của bọn hắn có thể sẽ thất bại.
Nghĩ như thế, người quân sư hạ quyết định, hắn gào lớn: “Chớ nói nhảm! Giết hắn!”
Mệnh lệnh hạ xuống, và các vampire bị khống chế lập tức xông về phía Ye Jian.
Bởi vì đã hoàn toàn mất đi lý trí, những vampire vốn bị người quân sư xem là công cụ này hoàn toàn không biết khái niệm gọi là ‘nương tay’. Ngay khi vừa xông lên, chúng lập tức dùng toàn lực, chân chính toàn lực, không giữ lại chút gì, kể cả thứ quý giá nhất của tộc vampire là máu.
Đem toàn bộ máu của mình hiến cho kenjuu, để chúng có thể phát huy ra được sức mạnh lớn nhất mà chúng có, đây là thủ đoạn mà vampire chỉ dùng khi liều chết. Thế nhưng lúc này, khi chỉ mới bắt đầu, các vampire đã dùng chiêu này mà không chút chần chừ. Tất cả là bởi vì chúng đã mất lý trí và nhận được mệnh lệnh. Chúng phải giết được thiếu niên trước mắt bằng mọi giá.
“Có biết tại sao vừa rồi ta lại nói rằng ta muốn giết sạch các ngươi không?” Vận dụng Gift [ Không Gian ], Ye Jian né được đòn tấn công của các kenjuu một cách dễ dàng, và cậu hỏi với giọng bông đùa.
Tiếng nói đầy vẻ bông đùa của Ye Jian truyền tới tai của người quân sư, thế nhưng hắn hoàn toàn không quan tâm. Lúc này, hắn chỉ quan tâm một chuyện, đó là phải làm sao mới có thể chạy khỏi đây mà không bị đối phương đuổi theo.
“Không biết đúng không? Thực ra thì, ta có một bí mật nhỏ. Bí mật nhỏ này, cho tới hôm nay, ngươi là ‘người’ đầu tiên được chứng kiến, chỉ là ta vẫn còn muốn giữ cho bí mật này được bí mật thêm một quãng thời gian nữa, cho nên, để giữ bí mật, ta phải giết hết các ngươi để bịt đầu mối thôi.”
Dường như nghe được lời tuyên án cuối cùng của tử thần, linh cảm chẳng lành vô cùng mãnh liệt chợt dâng lên trong lòng của người quân sư.
Theo bản năng, hắn nhìn về phía thiên không, và sau đó, hắn chỉ thấy giữa tầng trời vốn u ám, chợt xuất hiện một vầng sáng màu bạc.
“Xuất hiện đi, Fenrir, chiến sủng của ta! Đây là cuộc chiến hiện thị uy danh của ngươi. Không cần phải khách khí với ta, bởi vì toàn bộ chúng đều là con mồi mà ngươi săn giết!”
“NGAAAOOOOOOOOOOO —————————————— !!!!!!!!!!!!!!”
Hưởng ứng lời kêu gọi của Ye Jien, ảo ảnh màu bạc giáng xuống từ trên trời nhanh chóng ngưng tụ lại thành thực thể.
Thân hình như mộng như ảo, sát ý bạo ngược và lạnh buốt, thứ đang lơ lửng trên trời và đã ngưng tự thành thực thể là một con sói khổng lồ dài hơn 10 m.
Bộ lông màu bạc tuyệt đẹp tựa như tác phẩm nghệ thuật, thân hình với những đường cong tựa như giọt nước thể hiện lên vẻ đẹp cân đối đầy uy vũ của loài chó sói.
Đôi mắt dựng thẳng màu vàng chói mắt, chúng bắn ra những tia sáng lạnh lẽo của loài chó sói sinh ra để săn giết chư thần.
“Cái ———— !? Chuyện này… Chuyện này, làm sao có thể!? Tại sao… Tại sao nhân loại lại có thể khống chế kenjuu!?” Thốt lên một cách kinh hãi, người quân sư không thể nào tin được vào những gì mình đang nhìn thấy.
Dù nhìn theo cách nào đi nữa, người quân sư cũng có thể chắc chắn là mình không nhìn sai: con sói bạc khổng lồ mà hắn đang thấy trước mặt chắc chắn là một con kenjuu, hơn nữa còn là một con kenjuu vô cùng hùng mạnh. Thế nhưng tại sao? Nếu nó là kenjuu thì tại sao nó lại bị thằng ranh con loài người kia khống chế? Hơn nữa còn khống chế vô cùng dễ dàng, vô cùng nhẹ nhõm.
Chẳng phải loài kenjuu là loại dị thú hùng mạnh mà chỉ có vampire mới khống chế được sao? Ngay cả chủng tộc chí cao như thú nhân cũng không thể khống chế được loài dị thú tới từ dị thế giới này, vậy tại sao một thằng ranh con loài người có thể làm được điều đó?
Lúc này, sự rung động trong lòng người quân sư đã dâng lên tới tột đỉnh. Phép thuật không gian, năng lực ẩn nấp cực kỳ mạnh mẽ, sức mạnh thần bí có tính chất của ánh sáng, giờ thì ngay cả kenjuu cũng có thể điều khiển.
Chuyện gì xảy ra? Thế giới này tại sao lại trở nên điên cuồng như vậy rồi? Bí mật nhỏ trong miệng của người thiếu niên này lại là chuyện này? Thân phận của nó là gì? Nó thật sự là con người sao?
Bởi vì quá khiếp sợ nên trong lúc nhất thời, người quân sư thú nhân hầu như quên mất kế hoạch rút lui của bản thân, chỉ ngơ ngác ở đó mà nhìn cảnh tượng quỷ dị đang diễn ra trên trời: sau khi con sói bạc hoa lệ xuất hiện, bảy con kenjuu vốn bạo ngược bỗng nhiên trở nên bất an mà nhao nhao lùi về phía sau.
Giống như gặp phải thiên địch, hoặc như gặp được vua của muôn thú, những con kenjuu được các ma cà rồng triệu hồi đều thể hiện rõ vẻ sợ hãi khi nhìn thấy sói bạc.
‘Chẳng lẽ con sói bạc này thực lực là kenjuu có đẳng cấp cao hơn những kenjuu khác có mặt ở đây sao? Bằng không làm sao nó có thể khiến cho các kenjuu khác sợ hãi tới mức lùi về sau chỉ bằng hơi thở như vậy? Rốt cục thì cấp bậc giữa hai bên kém tới bao nhiêu mới có thể khiến cho các kenjuu khác có phản ứng như thế?’ Trong đầu của người quân sư nảy lên suy nghĩ này.
“Đi đi, Fenrir! Đừng để cho bữa tiệc mở màn của ngươi phải chờ lâu. Chúng sốt ruột lắm rồi đấy!” Giống như đang nói giỡn, Ye Jian thuận miệng mà hạ lệnh.
“NGAOOOOOOOOOOOO ~~~~~~~~~~ HÚÚÚÚÚÚÚUUUUUUUUU ——————————!!!!!!!!!!”
Há miệng và hống lớn tựa như loài sói gọi trăng, một tiếng hú ngân vang đầy mạnh mẽ chợt vang lên và vọng khắp bốn phía. Bị âm thanh vọng vào trong tai, người quân sư chợt cảm thấy choáng váng.
Mặc dù choáng váng, thế nhưng người quân sư vẫn nhận biết được rằng đang có chuyện gì xảy ra xung quanh, vì thế, nửa giây sau, hắn kinh hãi khi nhìn thấy một cảnh tượng không thể nào tin được: bảy con kenjuu mà hắn cho rằng rất mạnh mẽ, trong khoảng thời gian chưa đầy một cái nháy mắt, đã có ba con bị cắn đứt cổ.
Tất cả những gì hắn nhìn thấy chỉ có một tia chớp màu bạc lóe lên, và rồi cả ba con kenjuu đều chết mất, và hậu quả sau đó là chúng bị con sói bạc kia nhai ngấu nghiến rồi nuốt chửng.
Bốn con kenjuu còn sót lại, có thể nói là bị dọa sợ tới mức lông bờm dựng đứng, thậm chí chúng còn toát ra biểu hiện là muốn rời khỏi chủ nhân của chúng, để bỏ chạy.