Cảnh tượng không thể nào tin được đang diễn ra ngay trước mắt, điều này khiến người quân sư thú nhân hầu như chỉ còn biết thừ người. Chỉ là lúc này, có người không muốn để cho hắn tiếp tục thẫn thờ nữa.
Vô thanh vô tức, thiếu niên với mái tóc màu tím bạc lăng không xuất hiện ở ngay trước mặt của người quân sư thú nhân, và cậu nhếch miệng nói: “Được rồi! Giờ tới phiên ngươi! Đám ma cà rồng và kenjuu ở đằng kia cứ giao cho Fenrir đối phó, giờ nên tính đến chuyện của hai chúng ta rồi.”
Đột nhiên thấy Ye Jian hiện ra trước mặt, người quân sư bị dọa tới kêu lên, hắn hốt hoảng mà nhảy lùi lại mấy bước, toàn thân đều vào thế phòng ngự.
“Ngươi hiểu, nếu như ta muốn giết ngươi, vậy thì vừa rồi, ngươi đã là người chết. Nguyên nhân mà ta không giết ngươi, chỉ là vì ta muốn nhìn xem những thú nhân cấp cao như ngươi có thể làm được những gì, có năng lực đặc thù gì.” Nói với giọng thoải mái, Ye Jian dường như hoàn toàn không để người quân sư thú nhân vào trong mắt, “Cho nên, đừng khách khí! Có năng lực gì thì cứ dùng hết đi, dùng toàn lực! Bởi vì nếu ngươi không dùng toàn lực, ngươi sẽ chết. Nhắc trước như thế, đừng trách là ta không báo trước.”
Nghe được lời của Ye Jian, trong lòng của người quân sư trở nên căng thẳng. Toàn thân căng lên, phản ứng thần kinh của hắn đã được tăng lên tới mức cao nhất.
“Ngươi rốt cục là ai? Có thể dùng kenjuu, nhưng không phải ma cà rồng. Hơn nữa ———— Chờ chút…! Ngươi… Chẳng lẽ ngươi chính là quỷ hút máu ảo tưởng mạnh nhất trong truyền thuyết? Ngươi là primogenitor đệ tứ?!!!!!” Tự cho rằng mình đã tìm ra được đáp án phù hợp nhất để giải thích cho trường hợp này, người quân sư hầu như rống lên một cách sợ hãi.
“YAA.A.A..? Bị phát hiện rồi?”
“————!” Ngay lập tức, chân của người quân sư thú nhân có chút lảo đảo, gương mặt trắng tựa như là xác chết của hắn cũng hiện lên vẻ khó tin.
Chỉ là, ngay sau đó, hắn chợt nghe được một câu khác của Ye Jian, và lại một lần nữa, hắn trở nên có chút kinh nghi bất định.
“Ha ha, thật xin lỗi! Lừa người thôi! Ta không phải ma cà rồng, càng không phải là primogenitor. Như ngươi thấy, chỉ là một attack mage nhỏ đang làm việc trên cái đảo này. A, đúng rồi! Ta chính là hậu bối của người mà ngươi vừa gọi là Kūgeki no Majo lúc nãy!”
Như thật như giả, năng lực quỷ dị, tất cả mọi thứ về Ye Jian trở nên khó xác định trong lòng của người quân sư. Dù người quân sư thú nhân có trí tuệ siêu việt thì lúc này, hắn cũng đang cảm thấy không biết phải tin vào đâu, mọi phỏng đoán đều trở nên rắc rối.
Chỉ là lúc này, đã không còn thời gian để người quân sư có thể suy nghĩ thêm nữa, hoặc nên nói là có người chẳng muốn cho hắn thêm thời gian nữa. Giọng nói vô cùng thiếu kiên nhẫn vang lên bên tai của người quân sư: “Nè! Vẫn còn chưa xác định sao? Còn không ra tay nữa là ta ra tay trước đấy! Với cái thân còi cọc đó của ngươi mà để ta ra tay trước, đừng có nói với ta là ngươi đang muốn chết nhé!”
Trong lòng căng thẳng, người quân sư chợt cảm thấy đắng chát. Hắn biết, lúc này thì mình đã không còn đường để trốn rồi. Muốn bỏ chạy, cũng chỉ còn cách là phải cường công thôi.
Chỉ là, đối mặt với thiếu niên thần bí trước mắt, nếu muốn cường công thì hắn cũng chỉ còn một chiêu để chọn, đó là thủ đoạn cuối cùng mà hắn đang ẩn giấu.
Dù rằng, coi như có dùng thủ đoạn cuối cùng đi nữa thì hắn vẫn cảm thấy khả năng thành công bỏ trốn của mình thật xa vời, thế nhưng không thử một chút thì làm sao biết chứ? Dù sao nếu không làm gì thì cũng chỉ còn con đường chết, nếu đã vậy, ai chịu buông tha cho cơ hội sống chỉ bởi vì lý do là nó quá mỏng manh? Coi như chỉ là 1/1000 hoặc một 1/10.000 thì vẫn tốt hơn là chẳng có gì hết.
“Được! Ta, Tejarov, quân sư dưới trướng của Hắc Tử Hoàng, hôm nay gặp được ngươi là do thời vận không đủ. Thế nhưng, vinh quang của chí cao nhất tộc tuyệt đối không thể đánh mất. Hãy chống mắt lên mà chiêm ngưỡng sức mạnh tối cường được truyền thừa từ thời Thượng Cổ của tộc thú nhân bọn ta đi! [ Thần Thú Hóa ]!”
Sau tiếng quát chói tai nhưng đầy âm trầm của người quân sư thú nhân, bộ áo đen trên người hắn đột nhiên nổ tung, và rồi, thân thể vốn gầy yếu còi cọc của hắn bắt đầu nhanh chóng vặn vẹo.
Làn da bên ngoài bắt đầu nổi lên những miếng vảy đen với ánh sáng tựa như kim loại, gương mặt trắng bệch cũng bắt đầu trở nên dữ tợn, răng nọc mọc dài ra, mắt trợn lớn và dần lồi ra ngoài.
Từ biểu hiện nổi bật trên, Ye Jian đã xác nhận được là thứ mà tên người rắn trước mắt đang dùng không phải là thuật thú hóa thông thường. Đôi mắt lóe nên ánh tinh ngân, vòng xoáy ngân hà trong mắt cũng bắt đầu tăng tốc, Ye Jian quan sát thật kỹ.
Ngoại hình thay đổi, thích hợp hơn cho chiến đấu, cường độ thân thể tăng lên vài cấp bậc, lượng linh lực tăng nhiều hơn, cả chất lượng của linh lực của có sự tiến triển vô cùng rõ ràng.
‘Tăng trưởng nhiều tới như vậy?’ Nghĩ thầm trong đầu, Ye Jian nheo mắt lại.
[ Thần Thú Hóa ]!
Cụm từ mà người quân sư thú nhân vừa nói trước đó hiện lên trong đầu của Ye Jian. Nếu xét theo mặt chữ, kết hợp với những gì đang diễn ra trước mắt, thì đây có lẽ là một kỹ năng thuộc loại ‘chung cực’ của tộc thú nhân. Chỉ là một thú nhân cấp cao, sau khi ‘Thần Thú hóa’ lại có thể đạt đẳng cấp của một bá tước ma cà rồng, đó là tính luôn cả kenjuu của vị bá tước ma cà rồng đó. Chỉ một phép [ Thần Thú Hóa ], một thú nhân cấp cao trực tiếp đạt tới cấp bậc của một ma cà rồng thuộc thế hệ cũ.
“Thảo nào! Thảo nào ~ ! Thật đúng là khiến ta mở mang tầm mắt! Thì ra là vậy! Thảo nào mà các ngươi cứ luôn tự xưng bộ tộc của mình là chí cao vô thượng. Hóa ra là vì các người thừa kế huyết thống của thần thú thời thượng cổ. A ~~ không hiểu sao ta tự nhiên nhớ tới một tộc khác cũng giống các ngươi, đều ngạo mạn tới không có biên giới. Bất quá, các ngươi có tiền vốn để ngạo mạn hơn chúng nhiều. Thiên Bộ, Thiên Bộ, thật buồn cười! Chỉ là một chi nhánh á thần tộc, vậy mà ngạo mạn tới bó tay, còn dám tự xưng mình là bộ tộc của trời. Buồn cười! Haaa ~~ Nếu các ngươi thật sự là nòi giống của thần thú, vậy thì đúng là các ngươi có tiền vốn để ngạo mạn hơn chúng nhiều, tối thiểu là hơn một cấp bậc. Thần thú thật sự là sinh linh cao cấp có thể đứng ngang hàng với chư thần, không phân trên dưới. Chỉ là không biết tổ tiên của các ngươi đạt tới mức nào đây?”
Lời tán thưởng không chút keo kiệt và dối trá nào của Ye Jian khiến cho tên thú nhân vừa [ Thần Thú Hóa ] cảm thấy ngoài ý muốn.
“Ngươi là người đầu tiên thừa nhận sự vinh quang của tộc thú nhân chúng ta. Thế nhưng, ta biết, điều đó không đại biểu cho việc ngươi sẽ để cho ta sống mà rời khỏi đây. Ta đã chính mắt nhìn thấy bí mật của ngươi, vì vậy, để giữ bí mật, ngươi nhất định phải giết ta, cùng tới tất cả những người khác đang có mặt ở nơi này.”
“Đúng! Rất hiển nhiên! Tán thưởng là tán thưởng, chẳng có lý do gì để ta phủ nhận một sự thật chỉ vì ta muốn giết một người. Cứ coi như là ngươi không thấy bí mật của ta, thế nhưng nếu đã dám giết người, vậy phải chuẩn bị tinh thần để bị giết. Có lẽ, giết ngươi khi ngươi đang sống cùng vinh quang của tộc mình cũng là một kết cục tốt!”
“Ha ha! Tốt! Thế nhưng muốn giết ta lại không dễ như vậy đâu! Híz-khà-zzz ————!!!”
Sức mạnh bùng lên, người quân sư thú nhân quyết định ra tay trước. Lao lên và há miệng, một luồng chất lỏng không màu chợt phun ra từ trong miệng hắn.
Một đòn tấn công bất ngờ, chỉ là hoàn toàn không có ích gì Ye Jian. Cậu ung dung mà né được.
Chất lỏng đánh không trúng Ye Jian nên rớt xuống mặt đường. Ngay lập tức, mặt đường bị ăn mòn và thủng xuống một lỗ lớn
“Tấn công như thế là vô dụng!”
Âm thanh đột nhiên vang lên sau lưng của người quân sư thú nhân. Áp lực gió ập tới từ phía sau, cho biết rằng một đòn tấn công đang đánh tới.
Uốn người một cách quỷ dị, thân thể của người quân sư thú nhân chợt vặn thành một độ cong quỷ dị và né cú đá mà Ye Jian đang tung ra. Kế đó, đầu vặn ngược về sau, người quân sư thú nhân há miệng ra và phun nọc độc về phía Ye Jian.
Việc thân thể của người quân sư thú nhân có thể vặn vẹo tới mức quái lạ như những gì hắn đang thể hiện quả thật là có phần ngoài dự đoán của Ye Jian, chỉ là, né thì chung quy vẫn là né. Ye Jian vốn cũng đã dự tính đến tình huống đó, vì vậy nên khi tung cước, chân của cậu mới mang theo khí nén mãnh liệt như vậy. Giờ, là lúc nó phát huy hiệu quả.
Toàn thân đột nhiên dừng lại, chân của Ye Jian rung mạnh và phát ra sức mạnh khiến không khí dường như nổ tung. Tựa như chiêu thức của Râu Bạc trong One Piece, Ye Jian dùng [ Ki ] để tạo sự rung động cao tới mức khiến không gian cũng nổ tung.
Sức mạnh bùng lên, đem người quân sư thú nhân cùng nọc độc của hắn đều hất tung.
Thu chân lại, Ye Jian nhìn về phía người thú nhân quân sư với ánh mắt tìm tòi. Chiêu vừa rồi của cậu, bởi vì có công hiệu tựa như trái Guro Guro no Mi của Râu Bạc, cho nên nó cũng có thể đánh tan được không khí như những gì Râu Bạc đã làm khi ông tạo ra Đại Hải Triều trong cuộc chiến ở Marineford.
Không khí bị đánh tan, thứ tạo ra sau đó sẽ là chân không, mà chân không thì lại có sức hút, cho nên đáng ra, thú nhân quân sư phải bị hút lại gần chân của cậu, sau đó bị luồng [ Ki ] phát ra từ chân của cậu kế đó đánh cho trọng thương mới đúng, chứ không phải là bị hất tung lên rồi lại có thể đứng dậy mà nhảy nhót tưng bừng như hiện giờ.
“Tính dẻo của người rắn sao? Nếu ngươi đã muốn dùng nhu để thắng cương, vậy được, để ta dùng sức mạnh chí cương làm thịt ngươi!”
Nở nụ cười, Ye Jian lại một lần nữa thuấn di, và thú nhân quân sư thì cũng nhanh chóng uốn éo và chuyển động một cách có quy luật ngay tại chỗ. Lúc này, hắn giống như một chiếc lưỡi rắn, đang đung đưa để cảm nhận nhiệt độ và mùi của con mồi.
Quả nhiên, ngay khi Ye Jian vừa xuất hiện, hắn lại một lần nữa cảm ứng được và phản ứng trước khi cậu ra đòn.
Thân thể vặn vẹo, hai tay trở nên dài ra, móng tay đâm về phía Ye Jian và bắn ra những luồng chất lỏng màu đen đặc.
Cũng giống như lần trước, lần này, Ye Jian vẫn không tránh. Xoay quyền, sau đó, xuất thủ.
“ẦM ————!!!” Sức mạnh bùng lên, đi kèm với đó là một tiếng nổ vang rền và vô số những luồng khí nén bắn về bốn phía. Trong tiếng kêu thảm thiết của người quân sư, sức mạnh chí cương chí cường phát ra từ nắm đấm của Ye Jian nghiền nát tất cả số chất lỏng mà hắn bắn ra, đè bẹp đôi tay của hắn vào cơ thể và tống vào trong cơ thể hắn.
Người quân sư thú nhân bay ra, nện vào một bức tường gần đó và rượt xuống.
Đòn tấn công có hiệu quả, thế nhưng vẻ mặt của Ye Jian lại rất là kinh ngạc. Một chiêu vừa rồi, mặc dù đúng là đã thành công gây thương tích cho đối phương, thế nhưng hiệu quả của nó lại chỉ phát ra có phân nửa, một nửa còn lại đã bị đối phương hóa giải mất.
Vừa rồi, khi quyền mang của cậu nện vào người của đối phương, cậu phát hiện ra là những chiếc vảy đen trên người của đối phương có rung lên. Giống như gặp phải một lớp bảo vệ có tính chất giảm xóc, quyền mang vốn được tung ra theo nguyên lý thốn kình của cậu bị làn da mọc đầy vảy đen của đối phương tước giảm hơn nửa uy lực.
“Loại hình phòng ngự sao?” Lắc đầu, Ye Jian nói với vẻ ‘chả vui gì cả’, cậu đã mất hứng thú chiến đấu vì điều này.
Thế nhưng đúng lúc này, một ‘ngọn núi’ cực lớn đột nhiên xuất hiện sau lưng của cậu và nhanh chóng đè xuống.
“Loại tấn công ở đây, thằng ranh! RỐNGGGGG ————!!!!!”
Cánh tay to như thùng nước nện thẳng xuống đầu của Ye Jian, thế nhưng sau đó, người bị đánh bay lại chính là kẻ vừa đánh lén.