“Hathmanns đại nhân, nghe nói quân sư đại nhân đã gặp ngộ hại tại đảo Itogami, không biết đó có phải là sự thật không?”
“Vô liêm sỉ! Tất cả đều là lời đồn! Quân sư đại nhân là người thụ kính nể nhất phái ta, chỉ sau vua của chúng ta, làm sao có thể bị lũ attack mage thấp kém kia làm hại? Ta cũng đã tới chỗ của Hazārofu để xác nhận, quân sư đại nhân tuyệt đối không có gặp bất hạnh. Ai dám nói những lời xúc phạm tới quân sư đại nhân như thế nữa, ta giết hắn!”
“Quả nhiên! Tao đã nói rồi, quân sư đại nhân là nhân vật lớn, di truyền dòng máu thần thánh của Thú Thần, làm sao có thể thất bại, thậm chí gặp chuyện bất hạnh được?”
“Được rồi! Đừng nói nhảm! Tranh thủ thời gian chuẩn bị một chút đi! Đám ma cà rồng chết tiệt kia sẽ tới đây trong năm phút nữa, tới lúc đó tất cả các ngươi đều nghe hiệu lệnh của ta. Chờ thời cơ thích hợp thì lập tức kíp nổ đường hầm!”
“Vâng, thuộc hạ minh bạch.”
Nơi đây là một địa khu khá vắng vẻ của Đông Âu. Tại sao lại vắng vẻ? Bởi vì vùng lãnh thổ tự trị này nằm ngay tại vị trí giáp giới của hai đế quốc bóng đêm, nơi thường xuyên diễn ra các cuộc giao tranh ngầm giữa hai đế quốc. Ở bên ngoài, mặc dù bởi vì có giao ước Thánh Vực kềm chế, nên cả hai đại đế quốc đều đã không còn những cuộc xung đột vũ trang ở quy mô lớn, nhưng ở quy mô nhỏ, cả ba đế quốc bóng tối vẫn luôn giao tranh không ngừng, điều đó dẫn đến việc những vùng đất nằm ngay giữa khu vực giao tranh như khu vực lãnh thổ tự trị này vô tình trở thành khu vực chiến sự mà không ai muốn bén mảng đến.
Bất quá, cách nói ‘không ai muốn bén mảng đến’ cũng chỉ là một cách nói tương đối, bởi vì hiện giờ, đang có người muốn tụ tập tới khu vực này, đó là các thú nhân của phái Hắc Tử Hoàng. Chiến tranh, đồng nghĩa với rối loạn, mà rối loạn, đồng nghĩa với việc có thể đục nước béo cò, số người có ý nghĩ như vậy không hề ít, và rất hiển nhiên là các thú nhân của phái Hắc Tử Hoàng cũng có suy nghĩ đó.
Đó cũng là nguyên nhân mà chúng dám xuất hiện ngay tại khu vực biên giới của Ikusaō Ryōiki, thậm chí dám lập kế hoạch ám sát ma cà rồng cấp cao của Ikusaō Ryōiki một cách trắng trợn mà không chút lo sợ, giống như hiện giờ.
Từ nửa tháng trước trở lại đây, các thú nhân của phái Hắc Tử Hoàng đã thực hiện việc ám sát các ma cà rồng quý tộc không ít lần, và cho tới thời điểm hiện tại, vẫn chưa có lần nào thất thủ. Tối thiểu cũng đã có hơn mười ma cà rồng cấp thấp bị chết do sự ám sát của các thú nhân phái Hắc Tử Hoàng.
Đừng có thấy rằng đối tượng bị ám sát chỉ là các ma cà rồng cấp thấp mà lầm tưởng rằng chiến tích này là tầm thường, đây là một chiến tích không hề nhỏ. Các ma cà rồng bị ám sát mặc dù chỉ là các ma cà rồng cấp thấp, thế nhưng chỉ cần được trao danh hiệu quý tộc thì cũng đồng nghĩa với việc ma cà rồng đó phải có tối thiểu là một kenjuu, mà sức mạnh của kenjuu như thế nào thì quá rõ rồi.
Coi như những kẻ bị ám sát chỉ là ma cà rồng cấp thấp, kenjuu mà những kẻ này triệu hoán cũng là cấp thấp, sức mạnh của chúng vẫn rất là phi thường.
Dựa theo cách tính thông thường, một thú nhân cấp trung trở xuống tuyệt đối không thể đánh lại một kenjuu được triệu hoán bởi một vampire cấp thấp. Muốn đấu được với kenjuu cấp thấp của tộc vampire, thú nhân tối thiểu phải đạt tới cấp cao. Còn trong trường hợp kenjuu được gọi tới là một kenjuu cấp trung, vậy thì coi như thú nhân có đạt tới cấp cao thì việc chiến đấu cũng sẽ rất vất vả.
Đó là xét trong trường hợp đánh chính diện, còn nếu là đánh lén thì tình huống lại khác.
Khi đánh lén, số thủ đoạn có thể dùng sẽ nhiều hơn. Có quá nhiều cách để có thể thành công ám sát một vampire mà không nhìn cách biệt về thực lực của đôi bên như dùng súng bắn tỉa, hạ độc, đặt bom, v… v…
Tộc vampire rất mạnh, thế nhưng điều đó không có nghĩa rằng tộc vampire không có điểm yếu, mà chỉ cần có điểm yếu, vậy thì việc đánh lén là hoàn toàn có thể thành công. Mà lại, các thú nhân của phái Hắc Tử Hoàng đều là một đám phần tử cực đoan, vì vinh quang của thú tộc, chúng sẵn sàng làm bất cứ việc gì, kể cả việc cảm tử.
Kết hợp hai điều đó, việc các thú nhân của phái Hắc Tử Hoàng có thể thành công ám sát hơn 10 vampire mặc dù là rất đáng gờm, nhưng cũng không phải là việc quá khoa trương hoặc không có khả năng.
Lần này, các thú nhân của phái Hắc Tử Hoàng lại muốn thực hiện một đợt ám sát mới, và mục tiêu của chúng đã khác xa so với những lần trước đó, mục tiêu lần này của chúng là một ma cà rồng cấp cao đạt tới cấp bá tước.
Sở dĩ lần này, các thú nhân phái Hắc Tử Hoàng đặt mục tiêu lên người của một ma cà rồng cấp bậc bá tước là vì vị bá tước này đang có phần cuống cuồng chạy khắp nơi để thực hiện việc điều tra.
Lãnh địa của mình xảy ra nhiều vụ ám sát như vậy chỉ trong vòng nửa tháng, vị bá tước kia đã không thể nào ngồi yên được nữa mà phải chủ động rời khỏi hang ổ của mình để đi điều tra xem ai là thủ phạm, và phải tìm cho ra thủ phạm đó. Vị bá tước này làm vậy không phải là vì tinh thần trách nhiệm, mà chỉ đơn thuần là vì sợ tội thôi. Bởi nếu để xảy ra nhiều án mạng như vậy trong khu vực mình cai trị, nhưng lại không thể tìm được thủ phạm, vậy thì các cấp trên của hắn tuyệt đối sẽ không cho hắn quả ngon để ăn. Các đại công và hầu gia tuyệt đối sẽ không ngại việc lôi đầu hắn ra để làm dê thế tội rồi tranh nhau mà xé xác hắn.
Chỉ là, vì hắn gấp như vậy, cho nên đã vô tình tạo cơ hội cho các thú nhân phái Hắc Tử Hoàng. Nếu như có thể ám sát hắn, chắc chắn danh tiếng của ‘Hắc Tử Hoàng’ sẽ lại một lần nữa truyền khắp Ikusaō Ryōiki. Nói chung, đây là một loại hành vi khiêu khích và cũng là tuyên chiến, mà đối tượng bị khiêu khích và tuyên chiến lại chính là Primogenitor đệ nhất.
“Tình cảnh bên phía Hazārofu cũng không khác gì nhiều so với chúng ta. Cho nên, nếu như lần này chúng ta có thể thành công ám sát một bá tước, vậy thì chiến tích của chúng ta nhất định sẽ áp chế được hắn. Đến lúc đó, dù có phải tới trước mặt của đại nhân Christoph, chúng ta cũng có thể ưỡn ngực mà nói chuyện.”
Một thanh niên có vóc dáng gầy yếu dùng ngữ khí táo bạo để nói với cấp dưới của mình. Lần ám sát này rất quan trọng, hắn tuyệt đối không thể thất bại. Vì di chí của Hắc Tử Hoàng, vì vinh quang của Thú Thần.
“Vâng! Thuộc hạ minh bạch. Vì vinh quang của tộc chúng ta!”
Đứng thành hàng một cách chỉnh tề và chào theo nghi thức quân đội, hơn hai mươi thú nhân gọi lớn, sắc mặt nghiêm nghị.
Đúng lúc này, chiếc bộ đàm màu đen đeo trên túi của người thanh niên đột nhiên vang lên tiếng báo cáo khàn khàn nhưng dồn dập: “—— Hathmanns đại nhân, chiếc xe chở tên bá tước kia tới rồi…!”
Nghe được lời báo cáo như vậy, đôi mắt tựa như chim ưng của người thanh niên lập tức bùng lên hai tia sáng sắc lẻm.
“Được! Toàn thể chú ý!”
“Vâng!” * 20
Tất cả cấp dưới đều đứng nghiêm một cách thẳng tắp.
“Hành động theo kế hoạch! Giải tán!”
‘BA~!’ một tiếng, tiếng dậm chân một cách chỉnh tề vang lên, hơn hai mươi thú nhân cấp dưới đã dùng tốc độ nhanh nhất để chạy tới vị trí ẩn nấp của mình.
Chờ tới khi tất cả các thú nhân cấp dưới đều đã hoàn thành việc ẩn nấp ở hai bên của đường hầm, toàn bộ khung cảnh đều trở nên im phăng phắc như chẳng có gì vừa xảy ra trước đó.
Không bao lâu sau, từ trong đường hầm, một tia sáng màu trắng lóe lên, và một đoàn tàu tốc hành màu trắng xuất hiện. Nó gào thét và lao nhanh với tốc độ nhanh tới chóng mặt.
“Tất cả chuẩn bị ————!!”
Âm thanh của thú nhân thống lĩnh thông qua bộ đàm truyền vào trong nút tai của tất cả các thú nhân cấp dưới.
Nghe được hiệu lệnh, tất cả các thú nhân cấp dưới đều cầm chiếc nút bấm dùng để kíp nổ của mình lên.
“Đếm ngược bắt đầu! 5…4…3…2… 1… Nổ ——!!!”
Ngay khi phần đuôi của chiếc tàu tốc hành hoàn toàn chui vào trong đường hầm, người thanh niên lập tức hạ lệnh.
Hầu như chỉ trong một tích tắc, toàn bộ đường hầm bỗng vang lên tiếng nổ kịch liệt.
Toàn bộ bom được cài trong đường hầm đều bị kíp nổ, sức công phá của chúng khiến cho toàn bộ đường hầm đều sụp xuống. Nhìn thấy cảnh tượng này, người thanh niên và tất cả các cấp dưới của hắn đều lộ ra vẻ vui mừng. Kế hoạch thành công!
Thế nhưng, sự vui mừng của các thú nhân phái Hắc Tử Hoàng lại chẳng kéo dài được lâu, bởi vì chẳng bao lâu sau, một tiếng rít bỗng nhiên vang lên từ trong đường hầm, và rồi, đoàn tàu vốn nên bị nổ tới banh xác bỗng xuất hiện ở đầu cuối đường hầm. Nó vẫn lao nhanh vun vút với tốc độ chóng mặt, và toàn thân nó thậm chí không có lấy một vết xước.
Cảnh tượng quỷ dị tới cùng cực này khiến cho tất cả các thú nhân có mặt ở đây đều bất ngờ, tất cả đều trợn lồi cả mắt ra, mồm há to tới không thể khép lại được.
“ĐÁNG CHẾT!!!!!! Rốt cục chuyện này là sao!!!!!!!”
Tiếng gầm thét có chút điên loạn của người thanh niên tên Hathmanns vang lên. Sắc mặt tái xanh, hắn nhìn trừng trừng về phía đoàn tàu vẫn đang không ngừng lao nhanh ở phía xa mà không thể nào tin được vào những gì mình đang nhìn thấy.
Nhiều thuốc nổ như vậy cùng nổ tung trong một đoạn đường hầm dài chưa tới 200 mét, cộng với việc đường hầm hoàn toàn sụp đổ, vậy mà con tàu kia vẫn còn chạy được, và thậm chí không có lấy một vết xước, điều này nghĩa là sao?
Chuyện này có thể sao?
Trong lúc người thanh niên tên Hathmanns vẫn còn đang có chút hỗn loạn vì hiện tượng quỷ dị vừa xảy ra, thì đột nhiên, trong bộ đàm của hắn chợt truyền tới những tiếng kêu thảm thiết hỗn loạn mà ầm ĩ.
“—— AHH! Không! Ngươi là…”
“Ai? Đáng chết, đại nhân nhanh…”
“AHH! Không!!!”
“Vô liêm sỉ!!? Chuyện gì đang xảy ra? Mau nói rõ cho ta!!” Kế hoạch đột nhiên thất bại một cách quỷ dị, các thủ hạ lại đột nhiên xảy ra chuyện, rốt cục là chuyện gì xảy ra? Người thanh niên lúc này thật sự không thể nào giữ được tỉnh táo nữa.
“Muốn biết chuyện gì đang xảy ra? Có cần ta nói thay cho thuộc hạ của ngươi không, dư nghiệt của phái Hắc Tử Hoàng?”
Âm thanh đột nhiên vang lên từ trên trời khiến người thanh niên giật mình. Ngẩng đầu nhìn lên, và thứ hiện ra trong mắt hắn là một thiếu niên thoạt nhìn có chút không chân thực. Mái tóc màu tím bạc, khí chất cao quý và ưu nhã, đây là một thiếu niên nhìn không khác gì những hoàng tử trong các truyện manga.
Lúc này, thiếu niên đang bay trên trời và cúi đầu nhìn về phía hắn với vẻ nghiền ngẫm.
“Ngươi là ai? Tại sao lại biết rõ thân phận của bọn ta?”
“Ta sao? Là attack mage nhận ủy thác của vị bá tước đang ngồi trong đoàn tàu đằng kia, tới đây để làm thịt ngươi!”
“Attack Mage?” Đôi mắt tựa như chim ưng bắn ra hai luồng sáng ngoan lệ, trực giác của dã thú nói cho hắn biết rằng thiếu niên này rất nguy hiểm, “Hừ! Thì ra là vậy! Hóa ra là chó săn của lũ ma cà rồng. Chỉ là một attack mage, vậy mà dám đòi giết ta? Ngươi quá xem thường Hắc Tử Hoàng rồi! CRÉCCCC…!! ————!!!”
Tiếng kêu chói tai giống như của loài chim ưng vang lên ( cá nhân Ye Jian thì lại cảm thấy rằng khá giống với tiếng vịt bị cắt tiết ), và bộ quần áo trên mình người thanh niên lập tức nổ tung, để lộ ra cơ thể hoàn toàn thuộc về loài dã thú.
Thế nhưng, dù đã lộ ra chân thân dã thú thì cũng vậy, kết quả của người thanh niên đã là nhất định.