“Tôi nói, Natsuki-chan, chúng ta có thể xin về được không? Tôi chán lắm rồi. Nếu tìm được đối phương còn đỡ, nhưng suốt hai tháng trời rồi, chúng ta thậm chí còn không tìm được cái bóng của đối phương nữa, ở lại còn có ích gì sao? Tôi thấy hay vẫn là thôi đi, cái tên cán bộ Christoph gì đó giảo hoạt như vậy, căn bản không phải là cái tên Hath gì gì đó có thể so sánh. Hắn gây án ở khắp nơi như vậy, còn chẳng có mục đích gì cụ thể, chúng ta làm sao mà lần?”
Ngồi trong khoang xe quý tộc cùng với Natsuki, Ye Jian nhịn không được mà phun tào, giọng cậu đầy vẻ buồn bực.
Cũng không trách được là tại sao Ye Jian lại có phản ứng như vậy. Từ sau khi hoàn thành việc tiêu diệt đám dư nghiệt của phái Hắc Tử Hoàng ở khu vực biên cảnh phía đông của Ikusaō Ryōiki xong, cậu và Natsuki hầu như là ngựa không dừng vó mà chạy thẳng tới khu vực kế tiếp để tiếp tục hoàn thành việc tiễu trừ. Sau một thời gian điều tra, cậu và Natsuki-chan cuối cùng cũng điều tra được là kẻ chủ mưu của khu vực này là một thú nhân tên Christoph • Gardos, cũng là một cán bộ hạch tâm của phái Hắc Tử Hoàng.
Đã biết được mục tiêu, vậy việc kế tiếp là phải tìm cách tiễu trừ.
Vốn dĩ, Ye Jian còn tưởng là việc này không khó lắm, thế nhưng sau khi bắt tay vào việc thì cậu mới biết là con mẹ nó khó như vậy. Xin thứ cho cậu khi mắng như thế, thế nhưng cậu thực con mẹ nó chịu đủ lắm rồi. Cái thằng này so với cái tên Hath gì gì đó mà cậu gặp hai tháng trước hoàn toàn không phải là cùng đẳng cấp. Cụm từ ‘thỏ khôn có ba hang’ tuyệt đối là dùng để chỉ cái tên này.
Không biết có phải là vì đã mất đi đồng lõa hay không, hay là do bản tính hắn vốn vậy, tung tích của cái tên này quả thực là quỷ bí tới không thể tin được, cứ bên tây ám sát một cái, bên đông đánh lén đôi ba lần. Con mẹ nó, hắn không biết mệt sao?
Giống như là hắn đã đoán được rằng có người đang muốn truy giết hắn, nên cái tên này trung thành thực hiện chiến thuật du kích ‘đánh rồi chạy’. Cứ đánh một chút, rồi sau đó co giò chạy mất bất kể thành công hay không.
Điều này có thể nói là khiến Ye Jian với Natsuki bị giày vò tới hỏng mất. Tròn hai tháng liền, cậu và Natsuki-chan thậm chí còn chẳng thấy được cái bóng của đối phương nữa, chứ đừng nói là bắt.
Chạy đông chạy tây khắp nơi, không có một phút nghỉ ngơi, kết quả lại là chụp ếch liên tục. Trong tình huống đó, đừng có nói với cậu là tranh thủ cơ hội để đi du lịch. Không bị mệt tới nằm xuống cũng đã là trâu bò lắm rồi, lấy tâm trạng đâu mà du lịch?
“Đừng có phàn nàn nữa! Nếu cậu còn sức để càm ràm như thế thì ngồi mà nghĩ ra cách để tóm cổ cái tên kia sớm đi.”
Rất bình tĩnh mà thưởng thức tách trà đỏ trên tay, Natsuki dường như không có chút vội vàng hay xao động nào, cứ như là cô đã quá quen với tình huống này rồi vậy.
“Ầy ~ ! Tôi không có phiền việc phải đuổi tên kia khắp nơi. Thế nhưng tôi thật sự phiền việc cứ hễ có chút thông tin về hắn là cứ phải co giò lên mà chạy, để rồi tới nơi lại phải hít khói. Tôi mệt lắm rồi đấy! Đã biết là tìm không được mà cứ phải hấp ta hấp tấp mà đuổi, cứ như là một con lừa bị dắt mũi đi. Cô không thể thong thả một chút được sao? Theo ý tôi, thay vì cứ đuổi một cách vô ích thế này, còn chẳng bằng trực tiếp chạy tới những nơi đối phương chưa gây án. Coi như dùng cách đó để ăn may vẫn còn tốt hơn là như con ruồi không đầu giống giờ. Dù sao khu vực biên cảnh của Ikusaō Ryōiki cũng chỉ có chừng đó, đối phương lại không có lá gan chạy sâu vào bên trong, cô gấp cái gì không biết.”
“Hừ! Có cần tôi nhắc cho cậu nhớ rằng đây đã là lần thứ mười hai cậu nói những lời như thế rồi không? Nếu muốn giả công tể tư thì tìm cách nói nào hợp lý hơn đi!”
Tức giận mà nhíu mày, chiếc mũi đáng yêu của Natsuki phát ra tiếng ‘hừ’ giận dỗi, dường như cô đã nhìn thấu được ý đồ thực sự của Ye Jian khi nói những lời trên.
“Được rồi! Được rồi! Tôi thừa nhận, tôi chỉ muốn đi hưởng tuần trăng mật với Natsuki-chan thật vui vẻ. Hiếm khi được đi ra ngoài mà chỉ có hai người với nhau như vầy, còn được người khác bỏ tiền ra thay, cũng không thể lãng phí đi? Tối thiểu thì tới mỗi một nơi, cho dù không đi qua những danh lam thắng cảnh nổi tiếng thì cũng phải ăn một chút đặc sản gì của vùng miền chứ? Chứ cứ tất tả mà chạy khắp nơi tới mức tối ngày phải ăn đồ ăn nhanh như vầy…”
“Tuần trăng mật cái đầu của cậu! Rảnh hơi mà nghĩ tới những chuyện đó thì tập trung mà nghĩ cách để thộp cổ cái đám đang gây chuyện kia đi! Đừng có nói với tôi là cậu không có biện pháp! Muốn lãng phí thời gian thêm nữa là tùy cậu, nhưng tôi nói cho cậu biết là những ý đồ của cậu cứ dẹp qua một bên đi, không có cửa đâu!”
Đối mặt với lời bày tỏ thực tình của Ye Jian, nữ phù thủy trực tiếp nói lời từ chối một cách thẳng thừng và không thương tiếc.
Quả nhiên thật không hổ danh là ma tộc sát thủ Kūgeki no Majo nha, luôn kinh khủng và máu lạnh như vậy.
“Có phải là cậu vừa nghĩ chuyện gì đó thất lễ về tôi không?”
Vừa nói, đôi mắt màu xanh thẳm của nữ phù thủy vừa nhìn trừng trừng về phía Ye Jian. Để đáp lại, Ye Jian chỉ cười một cách bình thản và chuyển vị trí ngồi của mình tới bên cạnh của Natsuki.
“Cô nói gì thế? Làm gì có chuyện đó! Cho dù tôi có nghĩ về cô thì cũng là nghĩ tốt nha. Đúng rồi, Natsuki-chan, nhắc mới nhớ là rất lâu không có ‘massage’ cho cô rồi. Hôm nay có muốn tôi massage cho cô một chút không ~”
Vừa nghe Ye Jian nói như vậy, sắc mặt của Natsuki lập tức cứng đờ, sau đó, cô không chút do dự mà mở miệng răn dạy Ye Jian: “Đừng đề cập cái chuyện ngu xuẩn đó với tôi, baka! Còn nữa, ai cho phép cậu đột nhiên chuyển chỗ tới bên cạnh tôi, trở về chỗ của cậu mau!”
“Thôi mà, có gì đâu chứ? Hiếm khi có cơ hội như vậy!” Vừa nói, Ye Jian vừa tỳ tay xuống bàn và nhìn Natsuki.
Đối với những hành vi tự tiện của Ye Jian, Natsuki đã chẳng muốn nói gì nữa, vì cô biết có nói cũng vô ích.
Mặc dù không tiếp tục mở miệng đuổi Ye Jian về chỗ, Natsuki chỉ nhìn chằm chằm Ye Jian với vẻ cảnh giác rồi nói: “Tốt nhất là quên cái ý đồ ngu xuẩn đó của cậu đi! Nếu cậu mà còn dám nhắc tới chúng nữa thì…… Đừng có trách tôi đem toàn bộ lịch sử đen của cậu nói cho đám học sinh trong trường biết! Để bọn nhóc đó biết được là giáo viên anh hùng của chúng rốt cục là một kẻ biến thái như thế nào! Nữ trang phích, lolicon, nhân thê khống,…”
Mặc dù nói thì rất hùng hổ, thế nhưng từ cách nói của Natsuki, hoàn toàn có thể thấy được là cô đang ngoài mạnh trong yếu.
Cũng không thể trách tại sao Natsuki lại có biểu hiện như vậy. Nghĩ tới lần massage kia, dù đã qua rất lâu thế nhưng ký ức trong đầu của Natsuki vẫn còn rất mới mẻ, cứ như là nó chỉ mới vừa xảy ra vào ngày hôm qua vậy.
Loại massage kinh khủng đó, quả thực là biến thái tới cùng cực, sa đọa tới cùng cực, cũng là thứ độc được vô liêm sỉ và bá đạo tới cùng cực. Lần massage đó, nếu không phải là vì Natsuki kịp thời tỉnh lại ngay phút cuối cùng, cô phỏng chừng là mình đã hoàn toàn rơi vào trong ma trảo của cái tên biến thái này, từ đó chỉ có thể bỏ mặc cho hắn tùy ý loay hoay và ăn hiếp cô.
Từ đó về sau, chỉ cần Ye Jian nhắc tới từ ‘massage’ là Natsuki lại nhịn không được mà cảm thấy toàn thân khó chịu. Mặc dù cô cũng biết rằng đây chỉ là cảm giác tâm lý của cô, thế nhưng người đã tạo ra ảo giác tâm lý có ấn tượng mạnh tới như vậy trong lòng cô, chẳng phải chính là cái tên baka trứng thúi được gọi là Ye Jian này đó sao?
Biết rõ là cô khó chịu, vậy mà tới giờ cái tên này vẫn thỉnh thoảng nhắc tới chủ đề đó, đây là có chủ đích muốn trêu chọc cô đúng không.
“Nè ~, đừng có hở tý là lại mở miệng ra đe dọa như thế chứ! Chẳng phải lần massage đó chính miệng cô đồng ý cho tôi làm sao? Sau đó có lần nào mà tôi tự tiện làm khi cô không cho phép không? Với lại cô dám nói là trên đời này còn có thứ massage nào thoải mái hơn được lần đó nữa không, Natsuki-chan?”
“Thoải mái cái đầu cậu! Câm miệng lại cho tôi! Cậu còn dám nói nữa, đừng tránh tôi đạp cậu văng ra khỏi ghế!” Trừng lớn đôi mắt đẹp của mình, Natsuki giận không chỗ phát tiết mà mắng lớn.
“Cái này thì hơi khó à nha, dù sao thì ————”
Vù!
Nói là làm! Không chú do dự, Natsuki giơ chân mà đạp về phía Ye Jian không chút lưu tình. Chỉ là, một phù thủy như Natsuki mà lại muốn đi chơi cái trò giơ cẳng tay hạ cẳng chân với Ye Jian thì quả thật là có phần thiệt thòi, cho nên chẳng có gì bất ngờ, cú đá của cô đã bị Ye Jian né được một cách dễ dàng.
Bất quá lần này, Natsuki dường như định làm thật nên không có ý định dừng lại.
“Nè? Còn nữa? Vừa vừa phai phải thôi chứ?”
Thế nhưng, dường như Natsuki đang nổi nóng ( làm lẫy? ), cho nên cô hoàn toàn không có ý định dừng tay và tha thứ cho Ye Jian. Tiếp tục truy kích, tới cuối cùng, thậm chí cả Raging cũng bị cô lôi ra sử dụng.
“Chà mẹ nó! Chơi thật?”
Là chiếc xích trừng phạt được chính tay thần linh đúc thành, Raging không phải là thứ vũ khí bắt trói thông thường. Với sợi dây xích quỷ dị này, cho dù là Ye Jian thì cũng không thể không cẩn thận ứng đối.
“Chậc! Thôi được rồi! Nếu cô đã muốn chơi, vậy đừng trách tôi không khách khí. Hôm nay coi bộ tôi nhất định phải massage cho cô một lần rồi, Natsuki-chan của tôi.”
“Câm mồm! Baka! Baka!”
Natsuki hét lớn, vô số xiềng xích hiện ra từ trong hư không và điên cuồng phóng về phía Ye Jian.
“Tít! Tít! Tít! Tít ————!”
Thế nhưng, đúng vào lúc này, một tiếng kêu vô cùng gây mất hứng đột nhiên chợt vang lên khiến đợt tấn công của Natsuki buộc phải dừng lại.
Nhíu nhíu mày, Natsuki ngừng tay và lấy chiếc máy truyền âm đặc chế ra. Chiếc máy này chỉ được dùng để gọi cho cô trong trường hợp có tình báo cấp độ S.
Tình báo cấp độ S tới từ công xã quản lý đảo Itogami, cho dù là với Natsuki thì cũng là một tin tình báo mà cô không thể không đối xử một cách cẩn thận.
Bấm nút kết nối thông tin, sau đó Natsuki tập trung tinh thần mà lắng nghe tình báo được truyền tới.
“…!?”
Nửa phút sau, Natsuki thả máy xuống, và vẻ mặt của cô trở nên kinh nghi và nặng nề.
“Sao vậy?” Thấy Natsuki có biểu hiện như vậy chỉ vì một tin tình báo, Ye Jian mở miệng hỏi. Biểu lộ này của Natsuki-chan thật sự rất là hiếm gặp, điều này khiến cậu thật sự có chút cảm thấy tò mò về thông tin tình báo vừa được truyền tới.
“Buông tha cho việc tìm Christoph, chúng ta có nhiệm vụ mới!”
“Nhiệm vụ mới? Là gì?”
“Là nhiệm vụ có liên quan đến Primogenitor đệ tứ!”
Nghe đến đó, ngay cả Ye Jian cũng có chút động dung. Primogenitor đệ tứ? Đây chẳng phải là mục tiêu mà cậu đã chờ đợi từ rất lâu rồi sao?