Ở một nơi nằm sâu trong một cung điện u ám, một âm thanh uy nghiêm chợt cất lên, nghe vang rền tựa như tiếng chuông nơi mộ cổ: “Tới rồi sao?”
“Thật bất ngờ, khi ngài lại chịu kêu gọi tôi, bệ hạ! Điều này khiến cho dòng máu trong người tôi như muốn sôi trào!” Quỳ một chân trên đất, toàn thân đều run lên, một người thanh niên tóc vàng đáp lại, chỉ là giọng của người thanh niên lại ẩn chứa sự hưng phấn khó hiểu.
Không! Thực ra thì cũng không phải là khó hiểu lắm, bởi vì việc được chủ nhân của giọng nói uy nghiêm kia triệu kiến quả thực là một việc vô cùng đáng để hưng phấn đối với tất cả vampire.
Thân phận của người này thật sự rất đặc biệt, rất đặc biệt; bởi vì ông chính là một trong ba vị chúa tể thống trị một trong ba đế quốc bóng tối, người có quyền lực và năng lực để có thể ra lệnh cho tất cả các vampire có mặt trên thế giới này, chỉ trừ ba vị chân tổ có cùng cấp bậc khác.
Kẻ thống trị đế quốc bóng đêm của Đông Âu, chúa tể của Ikusaō Ryōiki, người được phong hào là Rosutoōrōdo ( Lãng Quên Chiến Vương ), người được gọi là Primogenitor đệ nhất, kẻ mạnh nhất trong tam đại chân tổ.
“Vẫn không có chút thay đổi nào! Valter, nghe nói là gần đây ngươi đã bắt đầu muốn ra tay với những trưởng lão thuộc ‘Thế Hệ Cũ’?”
Đối mặt với lời chất vấn dường như đã nhìn thấu hết thảy của vị vương giả, thanh niên được gọi là Valter cũng không sợ hãi, anh đáp: “Đúng! Vì chỉ có đối thủ mạnh hơn mới có thể khiến cho tôi cảm thấy hưng phấn!”
Thẳng thắn! Rất thẳng thắn! Đây không chỉ là vì tính cách của người thanh niên vốn như vậy, mà còn là vì anh không dám giấu giếm bất cứ điều gì khi đứng trước mặt người vừa là chúa tể lại vừa là tổ tiên của bản thân. Mặc dù vị vương giả trước mặt vẫn luôn dung túng, hoặc nên nói là làm lơ trước những hành động của anh, nhưng điều đó không có nghĩa là anh có quyền quên mất thân phận của mình.
“Chuyện của các ngươi, ta đã nói là mình sẽ không can thiệp. Thế nhưng nhớ kỹ, chớ mơ tưởng xa vời!”
“Vâng! Valter cẩn tuân dạy bảo.”
Vừa nói, người thanh niên vừa cung kính mà khẽ cúi người. Cũng chỉ khi đứng trước mặt của vị chúa tể này, người thanh niên mới cam tâm tình nguyện cúi cái đầu cao ngạo của mình xuống.
“Tự giải quyết cho tốt! Lần này, ta gọi người tới đây là vì một chuyện có liên quan tới thịnh yến của Kaleid Blood ( ‘Dạ Hỏa Bá Tước’, hay còn gọi là ‘Diễm Quang Dạ Bá’ ).”
“Diễm Quang thịnh yến? Là chỉ Primogenitor đệ tứ sao?”
Là một thuần huyết trực hệ, người thanh niên đương nhiên hiểu được ý nghĩa đại biểu của Diễm Quang thịnh yến.
“Đã tới lúc để cho tố thể của Ikusaō Ryōiki thức tỉnh. Việc này giao cho ngươi. Trong tương lai không xa, việc tham gia thịnh yến cũng giao cho ngươi. Đừng để ta thất vọng, Valter.”
Nghe được mệnh lệnh bất ngờ ngoài dự đoán, người thanh niên run lên, trong lòng không nhịn được mà trở nên hưng phấn. Chỉ là, anh vẫn tận lực đè nén dòng cảm xúc mãnh liệt đang trào lên trong lòng để gật đầu một cách bình tĩnh: “Nhất định sẽ không làm bẩn danh tiếng của ngài!”
“Nhớ kỹ! Khi thịnh yến chưa kết thúc, đừng ra tay với tố thể.”
Thanh âm đến đây liền ngừng hẳn, cho thấy cuộc đối thoại chấm dứt, chỉ là người thanh niên vẫn không thể nào lấy lại bình tĩnh ngay được. Anh kích động.
Ánh mắt hướng về phía đường chân trời xa xôi bên ngoài cửa sổ, gương mặt tuấn mỹ của người thanh niên hiện lên một nụ cười điên cuồng.
“Thịnh yến của Primogenitor đệ tứ sao…?”
… …
“Nè! Tôi nói, có phải là cô có nên báo cho tôi biết là chúng ta tới đây để làm gì không, Natsuki-chan? Bây giờ chúng ta đã ở trong nội địa của Ikusaō Ryōiki, vậy rốt cục nhiệm vụ lần này của chúng ta là gì? Đừng có nói với tôi là Primogenitor đệ tứ sẽ xuất hiện ở quanh đây đó nha?”
Đối mặt với gương mặt đang trở nên càng lúc càng gần, hầu như sắp sửa dán lên mặt mình của Ye Jian, Natsuki giơ chiếc quạt xếp màu đen của mình lên và chống ở trên trán của cậu.
“Không được! Nếu tôi nói trước với một tên đần như cậu, rất có thể sẽ phát sinh chuyện gì đó ngoài ý muốn. Nhiệm vụ lần này rất quan trọng, nếu xử lý không tốt thì có thể sẽ khiến cho Ikusaō Ryōiki bất mãn, tới lúc đó có muốn rời đi cũng là vấn đề.”
Trên mặt hiện lên vẻ không tín nhiệm, thiếu nữ tinh xảo tựa như con rối hình người nói như thế với Ye Jian. Hiển nhiên, Natsuki chỉ đang muốn trả thù, không cần phải nghi ngờ.
“Này! Cô đang cố tình trả thù tôi đúng không?”
Kiểu chất vấn như vậy, phỏng chừng sẽ khiến cho nữ phù thủy cảm thấy càng thêm thống khoái chứ?
Quả nhiên, hoàn toàn làm lơ tiếng kêu của Ye Jian, Natsuki vô cùng bình tĩnh mà cầm tách trà của mình lên và nhâm nhi thưởng thức.
“Cô xác định là không nói cho tôi sao?”
“Chờ tới nơi thì cậu tự động sẽ biết. Giờ thì câm miệng cho tôi, đừng làm phiền tôi uống trà.”
Có thể xả giận được như vậy, trong lòng của Natsuki cảm thấy không thể nào thoải mái hơn được nữa. Chỉ là, dường như cô đã quên một điều rất quan trọng, đó là cái tên ác ma trước mắt là ai.
“Được! Không nói thì thôi vậy!”
Thân thể đột nhiên trở nên thẳng tắp của thiếu niên, cùng với tiếng phàn nàn tựa như là hờn dỗi của cậu, khiến cho Natsuki cảm thấy càng thêm thoải mái.
“Không nói thì để tôi tự tìm!”
“————!?”
Còn đang nhâm nhi tách trà đỏ, Natsuki hoàn toàn không kịp phản ứng. Nước trà rơi vãi khắp nơi, và Ye Jian đã bổ nhào lên người cô và đè cô xuống mặt ghế.
Đôi mắt màu hổ phách phát ra ánh sáng yêu dị, gương mặt anh tuấn cũng hiện lên vẻ nóng nảy giống như bị ép tới cùng đường.
“Cậu muốn làm gì?”
“Muốn làm gì? Không phải đã nói rồi sao? Nếu Natsuki-chan đã không chịu nói cho tôi biết, vậy thì để tôi tự tìm. Dù sao thì tôi cũng có năng lực đặc thù có thể đọc được ký ức mà không cần gây tổn thương tới đối phương, bất quá bởi vì điều kiện tiên quyết là phải miệng đối miệng, cho nên ————”
“Câm miệng! Lập tức cút ra xa cho ta!”
Miệng đối miệng? Trong đầu của Natsuki lập tức nhịn không được mà liên tưởng tới cảnh tượng xảy ra trong Prison Barrier lúc trước, trong lòng không khỏi nổi lên chút gợn sóng; và rất nhanh, gương mặt nhỏ nhắn và tinh xảo của cô lập tức hiện lên vẻ phẫn nộ đi kèm sát khí. Biểu hiện này của cô cho thấy là, nếu như Ye Jian mà còn dám tiếp tục nữa, vậy thì đừng trách cô dùng sát chiêu.
“Vậy cô có chịu nói hay không?”
“Ngươi ————” Đôi tròng mắt màu xanh nước biển lập lóe một vài tia sáng, phép thuật điều khiển không gian của cô mất hiệu lực rồi.
Nhìn cái miệng của thiếu niên đã càng lúc càng tiếp cận với miệng của mình, cuối cùng, Natsuki vẫn không thể nào làm lơ được sự ‘uy hiếp’ của thiếu niên, cô giận dữ mà mắng lớn: “Còn không mau cút ra xa cho tôi, đồ hạ lưu khốn kiếp! Cút ra!”
Nếu không phải là vì phép thuật điều khiển không gian của cô mất hiệu lực, Natsuki thề là mình đã sớm ra tay để đập cho Ye Jian một trận rồi. Đáng tiếc là, phép thuật của cô lại mất hiệu lực, vì thế cô chỉ có thể để mặc cho cái tên này ngang ngược mà uy hiếp cô.
Trong lòng tràn đầy tức giận, Natsuki cảm thấy vô cùng tự trách. Tại sao? Tại sao mình lại có thể ngu như vậy? Vì đắc ý quá mức mà quên mất việc phải cảnh giác với cái tên xấu xa này, chuyện này có khác gì là đang tự tìm đường chết đâu? Đã bao nhiêu lần cô bị hắn chỉnh cho thất khiếu đều bốc khói theo cách này rồi, vậy mà tại sao cô lại vẫn phạm phải một sai lầm cấp thấp tới như vậy?
“Nha! Phát hiện rồi sao? Bởi vì phòng ngừa vạn nhất, cho nên chỉ có thể tạm thời oan ức Natsuki-chan vậy. Trong kết giới này, cả cô và tôi đều không thể sử dụng bất cứ loại phép thuật nào, nói đơn giản là trong phạm vi bao phủ của kết giới, khái niệm ‘phép thuật’ hoàn toàn bị từ chối, trừ một ngoại lệ duy nhất. Cho nên, Natsuki-chan, giờ cô có thể nói cho tôi biết về nhiệm vụ được không? Tôi chỉ muốn biết một chút về nhiệm vụ thôi mà.”
Nụ cười rất là ấm áp, tựa như ánh mặt trời; giọng nói thì lại rất là oan ức, tựa như một đứa trẻ đang muốn làm lẫy; chỉ là không hiểu tại sao, Natsuki lại cảm thấy thất khiếu của mình đều như muốn bốc khói. Cô thật sự rất muốn đè cái tên trước mặt xuống đất mà tẩn cho hắn một trận tê người, rồi sau đó dùng chân mà dẫm nát cái bộ mặt điển trai của hắn.
Quá xấu rồi! Thằng này…!
Tức tới chịu không nổi, Natsuki thật sự rất muốn đánh cho cái tên này một trận nhừ tử, thế nhưng cuối cùng, cô vẫn phải thừa nhận là, cô lại thua rồi. Lại một lần nữa, khi đứng trước mớ năng lực quỷ dị của cái tên khốn kiếp này, cô hoàn toàn bó tay toàn tập.
Chỉ tiện tay quăng ra một cái kết giới thôi, vậy mà hiệu quả tạo thành lại khủng bố như vậy. Bài trừ tất cả khái niệm về ‘phép thuật’, tính luôn cả phép thuật điều khiển không gian của cô? Rốt cục thì cái tên này còn bao nhiêu năng lực quỷ dị nữa mà cô không biết?
“Nếu như có thể, tôi thật sự ước là mình có thể trở lại cái ngày tôi bắt gặp cậu. Nếu trở lại lúc đó, tôi thề là tuyệt đối sẽ giáo huấn cậu tới mức cậu không dám ngóc đầu lên trước mặt tôi thì mới thôi.”
Hung tợn mà trừng mắt với Ye Jian một cái, sau đó Natsuki mới tâm không cam, tình chẳng nguyện mà nói rõ cho Ye Jian biết về nhiệm vụ lần này.
“Người thuê chúng ta làm nhiệm vụ lần này vẫn là hắn, Dimitrie • Valter. Danh hiệu của tên đó chắc cậu cũng biết rồi: Duke of Ardeal, công tước của Ikusaō Ryōiki. Lần này, hắn trực tiếp liên hệ với công xã quản lý đảo, gửi cho tôi một lời nhắn. Hắn hỏi tôi có bằng lòng tiếp nhận nhiệm vụ có liên quan tới Primogenitor đệ tứ không?”
“Valter? Tôi nhớ rồi. Hắn là công tước thuần huyết trực hệ của Ikusaō Ryōiki đúng không?” Nghe Natsuki nói như vậy, Ye Jian hồi tưởng lại thông tin về Valter, sau đó cậu hơi khó hiểu mà hỏi: “Chỉ là nếu vậy, tại sao hắn lại là người đề xuất nhiệm vụ lần này? Dựa theo cấp bậc của hắn, đáng ra hoàn toàn không có tư cách để xử lý những việc có liên quan tới Primogenitor đệ tứ mới đúng. Dù sao trong hàng ngũ của các vampire thuộc Ikusaō Ryōiki, hắn chỉ có thể xem như là một người thanh niên. Coi như Primogenitor đệ nhất không có hứng thú với nhiệm vụ lần này, vậy thì cũng không nên tới phiên hắn mới đúng. Đám trưởng lão thuộc thế hệ thứ hai, cùng với mấy tên hoàng tử trực hệ…”
“Muốn biết thì tới lúc đó tự mình hỏi hắn đi, baka!!! Còn không mau đứng lên? Còn nữa, lau sạch nước trà cho tôi!”
“Ể?” Nhìn chằm chằm vào vết trà màu đỏ chóe trên ngực của chiếc đầm gothic màu xanh nhạt, biểu lộ của Ye Jian có chút quái lạ, đột nhiên cậu cảm thấy không biết phải nói gì rồi.