Quân lâm Nhị Thứ Nguyên

chương 112 : linh cữu

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

“… có thể mời được Kūgeki no Majo tới đây, thật đúng là vinh hạnh của tôi.” Mái tóc tựa như hoàng kim, dung mạo tuấn mỹ đến bất phàm, khí chất tôn quý lại ưu nhã, người thanh niên mặc đồ tây màu trắng cười và nói như thế với Natsuki.

Người thanh niên này, nếu chỉ nhìn từ bên ngoài thì phải thừa nhận rằng đây là một người thanh niên rất bất phàm, thậm chí nếu nói rằng người thanh niên này là hoàng tử của một quốc gia nào đó, phỏng chừng cũng chẳng có người hoài nghi.

Thế nhưng, đối mặt với lời chào hỏi của một người thanh niên như thế, Natsuki lại có vẻ rất thiếu kiên nhẫn mà lườm đối phương: “Bớt nói nhảm đi, nghịch rắn! Lần này gọi tôi tới đây là vì việc gì? Nếu muốn thuê Minamiya Natsuki này, nếu như thù lao không đủ, hoặc nhiệm vụ khiến ta cảm thấy không có hứng thú, vậy thì đừng trách ta quay đầu bỏ đi.”

Lời uy hiếp nho nhỏ không làm cho người thanh niên tức giận, mà trái lại, anh lại lộ ra sự vui vẻ, như đang thấy được điều gì đó thú vị: “Đây đã chẳng phải là lần hợp tác đầu tiên của chúng ta. Về việc của Hắc Tử Hoàng, bên phía tôi, không, lão gia nhà tôi cảm thấy rất hài lòng. Cũng thật không hổ là Kūgeki no Majo khiến cho ma tộc sợ tới mất mật, hiệu suất làm việc thật xuất sắc.”

“Từ khi nào mà ngươi trở nên lắm miệng như vậy rồi?” Tiếng hừ đầy khó chịu và lạnh lùng, cho thấy Natsuki đã bắt đầu cảm thấy bất mãn, có lẽ là do người thanh niên nhắc tới danh hiệu mà cô chán ghét.

Thái độ của Natsuki đối với người thanh niên, nói theo nghĩa nào đó thì quả thực là rất không khách khí, hoàn toàn là một sự khiêu khích trắng trợn. Thân là công tước của Ikusaō Ryōiki, là huyết thống trực hệ của Primogenitor đệ nhất, người thanh niên phỏng chừng là chưa bao giờ phải đối mặt với một người dám vô lễ với mình tới mức này. Trong Ikusaō Ryōiki, nếu ai mà dám làm như vậy, vậy thì không cần chờ người thanh niên tự mình ra tay, thủ hạ của anh cũng đã nhào lên mà liều mạng với đối phương rồi.

Thế nhưng, người trước mặt, nói theo nghĩa nào đó lại hoàn toàn có tư cách để làm như vậy với người thanh niên.

Bỏ qua những câu nói châm chọc đầy vẻ khiêu khích của Natsuki, phần vì không quan tâm, phần vì biết rằng Natsuki có tư cách làm như vậy, người thanh niên vẫn chỉ cười với nụ cười mang theo chút ngạo nghễ khiến cho người ta khó chịu, anh bảo: “Nếu cô cho rằng nhiệm vụ lần này khiến cô cảm thấy không hứng thú nổi, vậy thì tại sao cô lại có mặt ở đây vậy, Minamiya Natsuki? Cô cảm thấy rằng nếu thông tin về một nhiệm vụ có liên quan tới Primogenitor đệ tứ bị lộ ra, vậy thì sẽ có bao nhiêu tổ chức tranh nhau nhào tới để vồ lấy nó?”

“Ngươi có thể thử.” Liếc cũng chẳng thèm liếc, Natsuki nói như thế, biểu lộ của cô không chút thay đổi.

Đã hợp tác với nhau mấy lần, cả Natsuki lẫn người thanh niên tóc vàng cũng đều đã hiểu rõ về đối phương, trong lòng đều có một phần nắm chắc. Cả hai đều là những thiên tài vượt xa những người đồng trang lứa cả về tâm trí, thực lực, kinh nghiệm, v… v… tất cả mọi mặt; vì thế cả hai đều biết rõ ràng kiểu thăm dò bình thường này hiển nhiên chẳng có ích gì, làm vậy cũng chỉ là vì thói quen mà thôi.

Ngồi ở bên cạnh Natsuki, Ye Jian một mực quan sát hành vi, cử chỉ, lời nói, và biểu hiện của người thanh niên; sau đó cậu cũng không thể không thầm than thở rằng cái tên này thật sự quá có tố chất, nếu như bỏ mặc cho hắn tiếp tục phát triển, một ngày nào đó hắn tuyệt đối sẽ trở thành vị vua kế nhiệm của Ikusaō Ryōiki, theo nhiều cách.

Đương nhiên, nói như vậy cũng không có nghĩa là Ye Jian khẳng định người thanh niên nhất định sẽ trở thành vua của Ikusaō Ryōiki, vì ai biết được là trong số các trực hệ của Primogenitor đệ nhất mà cậu chưa gặp, liệu có thanh niên tuấn kiệt nào xuất sắc hơn cái tên này hay không?

Với lại, người thống lĩnh hiện tại của Ikusaō Ryōiki vẫn là Primogenitor đệ nhất. Việc Primogenitor đệ nhất được thừa nhận là ma cà rồng mạnh nhất không phải là không có lý do của nó, muốn lật đổ một người như vậy tuyệt đối là không dễ. Bất quá, không dễ không phải là hoàn toàn không thể, tối thiểu thì vẫn có hi vọng, không phải sao?

Còn tại sao phải là lật đổ mà không phải là kế thừa thì… Nói nhảm! Ai không biết chân tổ là trường sinh bất lão, thậm chí là vĩnh hằng bất diệt? Muốn chờ một chân tổ già tới mức phải nhường chỗ, chỉ sợ chờ tới tận khi địa lão thiên hoang cũng chẳng chờ xong.

Trong lúc Ye Jian đang âm thầm quan sát người thanh niên, người thanh niên dường như cũng chú ý tới ánh mắt của cậu.

Dù sao thì có thể được Minamiya Natsuki đích thân mang tới đây để ngồi chung và tham gia vào buổi nói chuyện này, điều này cũng đã chứng minh sự bất phàm của Ye Jian.

“Đúng rồi, nãy giờ vẫn chưa hỏi thăm. Không biết cậu đây là ai, dường như tôi chưa gặp lần nào?”

“Đủ rồi! Muốn biết thì hỏi thẳng, đừng có nói lòng vòng, Snack Charmer! Cậu ta là Ye Jian, hậu bối của ta. Giờ, nói cho ta biết nội dung cụ thể mà ngươi muốn ủy thác lần này đi. Về phần thù lao, ta tin tưởng là một Ikusaō Ryōiki lớn như vậy, hẳn có thể trả được thù lao khiến cho ta cảm thấy hài lòng.”

Để phòng ngừa vạn nhất, Natsuki lập tức giành trước giới thiệu về Ye Jian cho người thanh niên, sau đó thừa cơ đổi chủ đề.

Cô không thể không làm như vậy, bởi vì cô không muốn vì một chút sơ sẩy mà gây thêm rắc rối. Nếu để cho Ye Jian mở miệng, vậy thì với tính cách của Ye Jian và người thanh niên, đừng nói là cãi nhau, cả việc đánh nhau ngay tại đây hai người này cũng dám làm.

Vì để phòng ngừa việc đó, Natsuki không thể không cả vú lấp miệng em.

Lần này, ý đồ đổi chủ đề của Natsuki rất thành công. Người thanh niên sau khi nghe được lời của Natsuki xong thì không truy vấn nữa, chỉ gật đầu với Ye Jian một cái để bày tỏ sự tôn trọng, sau đó lập tức quay lại với chủ đề chính của cuộc gặp mặt ngày hôm nay.

“Nội dung ủy thác lần này rất đơn giản, đó là tôi hi vọng cô có thể hỗ trợ trông chừng, thuận tiện trấn áp tố thể của Primogenitor đệ tứ.”

“Tố thể của Primogenitor đệ tứ? Ngươi nói là những vật chứa nhân tạo kia?” Dường như Natsuki đã sớm biết về thứ gọi là ‘tố thể của Primogenitor đệ tứ’, nên khi người thanh niên vừa dứt lời, cô lập tức kinh nghi mà hỏi ngược lại.

“Số tố thể mà Ikusaō Ryōiki bảo tồn có tổng cộng ba tố thể, theo thứ tự là số 3, số 4, cùng số 5. Mặc dù rằng cá nhân tôi rất có hứng thú với những tố thể đó, chỉ là tôi sợ nếu tiếp xúc lâu mình sẽ nhịn không được mà nuốt sạch. Dù sao ông lão nhà tôi đã cảnh cáo tôi không được ra tay với tố thể trước khi thịnh yến của Kaleid Blood hoàn tất. Về phần các trưởng bối đồng tộc khác…”

Nói đến đây, người thanh niên ngừng lại, cũng không phải là vì kiêng kị điều gì mà chỉ là vì chẳng muốn nói những chuyện không liên quan đến ủy thác. Huống hồ, coi như không nói tiếp, chỉ cần là người hơi thông minh và từng trải một chút thì đều có thể đoán được nội dung tiếp theo. Dù sao thì trong chốn cung đình, việc phân tranh nội bộ luôn là một đề tài muôn thuở không thể nào tránh khỏi.

Người thanh niên mặc dù chỉ là một công tước, hoàn toàn không phải là một vương tử hay một hoàng tử nào đó; thế nhưng thân phận – địa vị – thực lực của người thanh niên lại hoàn toàn không hề thua kém các hoàng tử bao nhiêu, nếu không muốn nói rằng anh trội hơn các hoàng tử, vương tử về mặt thực lực quá nhiều, mà người thanh niên lại còn quá trẻ.

Khi mà một công tước trẻ tuổi có được thực lực và thiên phú vượt trội hơn quá xa so với các vương tử và hoàng tử, thậm chí là tuyệt đại đa số các đồng lứa khác, vậy thì việc bị ‘nhớ thương’ cũng là chuyện đương nhiên.

“Là Primogenitor đệ nhất hạ mệnh lệnh bỏ niêm phong cho tố thể của Ikusaō Ryōiki?”

“…”

Đối với sự truy vấn của Natsuki, người thanh niên chỉ cười cười, không phủ nhận, cũng không thừa nhận.

Như vậy, ý tứ đã rất rõ ràng, vấn đề này đã liên quan với bí mật nội bộ, không thể cáo tri.

Có lẽ cũng hiểu được là người thanh niên sẽ không tiết lộ thêm thông tin về phương diện này, nên sau khi nói xong, Natsuki liền cúi đầu xuống và trầm ngâm, vẻ mặt của cô trở nên vô cùng nghiêm túc và chuyên chú.

“A, đúng! Nói tới tố thể mới nhớ, coi như là thù lao đặt cọc, bên tôi miễn phí cung cấp một thông tin cho cô. Về di tích Malta Gozo, không biết bên phía đảo Itogami các cô đã nắm được thông tin gì chưa?”

“?”

Đột nhiên nghe người thanh niên nhắc tới di tích Malta Gozo, Natsuki không khỏi nhíu mày, không hiểu là người thanh niên đang có ý gì.

“Xem ra cô chưa biết! Những lần thăm dò trước, tất cả đều thất bại, thế nhưng cách đây không lâu, đoàn điều tra thứ tư dường như đã có chút thành quả.”

Nói đến đây, khóe miệng của người thanh niên lại nhếch lên một nụ cười vui vẻ khiến cho người ta khó chịu. Bất quá lần này, Natsuki không nói lời nào; cô chỉ nhìn chằm chằm vào người thanh niên, chờ đợi câu giải thích tiếp theo sau đó.

“Linh cữu số 12.”

“Cái gì?!”

Chỉ đơn giản năm chữ, nhưng lại khiến cho Natsuki mở to mắt, vẻ mặt đầy chấn kinh.

Nhìn thấy biểu lộ kinh ngạc và giật mình tới tột độ của Natsuki, người thanh niên dường như rất hài lòng.

“Thông tin cụ thể vẫn còn chưa rõ ràng lắm. Bởi vì nơi đó là đặc khu ma tộc còn cổ xưa hơn cả đảo Itogami, hơn nữa còn nằm ngoài phạm vi lãnh thổ của Ikusaō Ryōiki, nên việc điều tra cũng không dễ dàng. Cô chắc cũng biết, nơi đó là khu vực tiền tuyến mang tính chiến lược của đế quốc Bắc Hải và Vương Triều Hủy Diệt.”

Gật gật đầu, lúc này thì biểu lộ của Natsuki đã khôi phục lại sự bình tĩnh.

“Thông tin tình báo này, ngươi nên gửi cho công xã quản lý đảo Itogamo mà không phải cá nhân ta. Được rồi, ủy thác lần này của Ikusaō Ryōiki, ta nhận. Ta cũng cảm thấy rất có hứng thú với tố thể của Primogenitor đệ tứ. Khi nào bắt đầu?”

“Năm ngày sau…”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio