“… Natsuki-chan, tố thể của Primogenitor đệ tứ, còn có linh cữu số 12 là gì vậy?” Chờ tới khi Duke of Ardeal của Ikusaō Ryōiki, Dimitrie • Valter, cũng tức là người thanh niên, đi khuất khỏi tầm mắt, Ye Jian mới bắt đầu mở miệng hỏi Natsuki về những thắc mắc của mình.
Dường như đã sớm biết là Ye Jian sẽ hỏi như vậy, Natsuki liếc mắt nhìn về phía cậu, sau đó dùng giọng cảnh cáo để nhắc nhở: “Nói cho cậu thì cũng được, nhưng nhớ là nghe xong, đừng có làm gì xằng bậy! Bằng không thì đừng trách tôi!”
“Híc! Bộ tôi không biết điều tới vậy sao?” Nghe Natsuki nói xong, Ye Jian buồn bực mà cmn nó một câu. Cậu thật sự có chút khó hiểu, tại sao hình tượng của mình ở trong lòng Natsuki lại kém tới vậy? Coi như không phải là hoàn mỹ thì cũng không đến nỗi như thế chứ?
Trong lòng thì nghĩ như thế, chỉ là Ye Jian lại không thèm nhớ, lúc bình thường, cậu trêu chọc Natsuki như thế nào? Còn không phải là do cậu tự làm tự chịu sao?
Nghe tiếng lầm bầm của Ye Jian, Natsuki tức giận mà ‘hừ’ một cái. Nói với giọng thiếu kiên nhẫn, cô bắt đầu giải thích cho Ye Jian về [ Tố Thể ] và [ Linh Cữu ]: “Đầu tiên, cậu hiểu được bao nhiêu về Primogenitor đệ tứ?”
“Đại khái cũng chỉ có một vài thông tin được đồn thổi, như là Primogenitor hư ảo mạnh nhất, chỉ tồn tại trong truyền thuyết, vân vân và vân vân. Chỉ có vậy!”
“Nếu vậy, tôi hỏi cậu, cậu có biết tại sao Primogenitor đệ tứ lại được thừa nhận là Primogenitor mạnh nhất không? Phải biết là cả ba primogenitor đang có mặt trên thế giới đều là những Primogenitor đã tồn tại từ rất lâu. Ba người đó đều là những ma cà rồng lâu đời nhất, cổ xưa nhất; mà trong khi đó, Primogenitor đệ tứ lại quá trẻ. Trong suốt chiều dài lịch sử, số lần Primogenitor đệ tứ gây loạn thế giới thậm chí còn không nhiều được bằng một phần mười số lần thế giới lâm vào hỗn loạn do ba Primogenitor khác tạo ra, mà chỉ số về thiệt hại thì lại càng kém xa lắc. Vậy mà Primogenitor đệ tứ vẫn được những người khác, kể cả ba Primogenitor khác, thừa nhận là Primogenitor mạnh nhất. Cậu không thấy việc này có chút gì đó quái lạ sao?”
Dường như là đang hướng dẫn cho Ye Jian tự mình tìm ra đáp án, Natsuki không nói thẳng mà cùng cách diễn tả quanh co lòng vòng để nói với Ye Jian.
“Công nhận là mạnh nhất sao?” Hơi trầm ngâm, Ye Jian khẽ dựa vào ghế, ngửa đầu lên trời và bắt đầu suy đoán: “Nói theo cách của cô, tức là chẳng có chút chứng cứ xác thực nào để chứng mình Primogenitor đệ tứ là mạnh nhất, thế nhưng điều đó lại vẫn được thừa nhận. Nếu cả ba Primogenitor khác đều không có ý kiến vậy thì phỏng chừng chỉ có hai tình huống: thứ nhất là bốn người bọn họ đã đánh nhau, và Primogenitor đệ tứ đem ba người còn lại đều đánh cho nằm xuống; thứ hai là bốn người bọn họ có quan hệ khá phức tạp, và vì nhiều nguyên nhân nên ba người còn lại mới không nhảy ra mà tranh giành cái danh hiệu ‘mạnh nhất’ được gắn trên mình của Primogenitor đệ tứ.”
“Coi như cậu thông minh! Ba người kia đúng là có quan hệ với Primogenitor đệ tứ. Kaleid Blood ( Dạ Hỏa Bá Tước / Diễm Quang Dạ Bá ), có nghe cái tên này bao giờ chưa?”
“Tôi nhớ hình như là dùng để gọi Primogenitor đệ tứ đúng không?”
Lắc đầu và nói với vẻ cụt hứng, Natsuki công bố đáp án: “Nói tới cũng buồn cười, Primogenitor đệ tứ, thứ được gọi là ma cà rồng mạnh nhất, thực ra lại chỉ là một sản phẩm nhân tạo. Nó là sự sống nhân tạo được ba Primogenitor khác tự tay tạo ra. Về danh xưng của Primogenitor đệ tứ, thực ra lúc đầu nó chỉ là cái tên của kế hoạch dùng để tạo ra nó thôi.”
“Hả? Primogenitor đệ tứ là sự sống nhân tạo do ba Primogenitor khác tạo ra?”
“Hoặc cũng có thể nói là binh khí, một thứ binh khí hình người. Đối tượng tham gia vào kế hoạch này thực ra không chỉ có tam đại chân tổ, mà còn có hậu duệ của á thần là Thiên Bộ nữa. Ma cà rồng mạnh nhất trong lịch sử mà mọi người đồn thổi, hóa ra lại là sản phẩm nhân tạo do ‘con người’ tạo ra, có phải là rất châm chọc không?”
Đây đã không phải là ‘châm chọc’ là có thể hình dung, quả thực là rung động và trào phúng đến trần trụi. Nếu có ai không biết được sự thật mà nghe được điều này, phỏng chừng sẽ bị dọa sốc tới đứng tim mà chết.
Ma cà rồng mạnh nhất thế giới, lại là một thứ được chế tạo ra, sự thật này quả thật là quá nặng ký và quá khó tin.
“Về cái [ Tố Thể ] mà cậu muốn biết, thực ra là Homunculus. Chúng đều là những vật chứa được chế tạo ra nhằm mục đích chứa đựng kenjuu của Primogenitor đệ tứ, tổng cộng 12 cái, có hình dạng như con người. Primogenitor đệ tứ nổi tiếng với việc sở hữu 12 Primogenitor mạnh nhất thế giới, mà số tố thể có 12 cái, đồng thời mỗi tố thể còn chứa đựng một kenjuu, nói vậy chắc cậu cũng hiểu vấn đề rồi đúng không?”
“…”
Sự sống nhân tạo được chế tạo ra dùng để lưu trữ kenjuu của Primogenitor đệ tứ, dùng từ ‘vật chứa’ để diễn tả cũng là một cách hình dung thỏa đáng.
“Còn về linh cữu, là để chỉ những hòm quan tài dùng để phong ấn tố thể. Mười hai kenjuu của Primogenitor đệ tứ có thể nói là lần lượt bị phong ấn ở khắp nơi trên thế giới, trong đó, ba đế quốc bóng tối có số kenjuu bị phong ấn nhiều nhất. Về phía Ikusaō Ryōiki, cậu cũng đã nghe Snack Charmer nói rồi, là tố thể số ba, số bốn và số năm. Chúng lần lượt đối ứng với kenjuu thứ ba, thứ tư và thứ năm của Primogenitor đệ tứ.”
Nói tới đây, sắc mặt của Natsuki thoạt nhìn thì trông rất bình tĩnh, thế nhưng sâu trong đôi mắt xanh thẳm của nữ phù thủy, vẻ trào phúng không thể nhầm lẫn hiện lên rất rõ ràng. Chỉ là không biết cô đang muốn trào phúng điều gì. Chắc hẳn một phần trong đó cũng là vì cảm thấy thương cảm và đồng mệnh tương liên khi so sánh Primogenitor đệ tứ với tấm thân ma nữ đã bị nguyền rủa đến chẳng còn thuộc về mình của bản thân đi?
“Ra là vậy! Tôi cũng hiểu được chút chút rồi. Theo lịch sử thì Primogenitor đệ tứ dù chỉ xuất hiện có mấy lần, thế nhưng mỗi một lần cũng đều mang tới tai nạn cho toàn thế giới, cho nên phỏng chừng cũng là vì thế nên mới có người muốn chia tách 12 kenjuu ra khỏi bản thể của Primogenitor đệ tứ. Về sau hẳn là để cho dễ bề phong ấn và quản lý, nên mới tạo ra thứ được gọi là [ Tố Thể ], nhằm mục đích chứa đựng 12 kenjuu bị tách ra. Hm… Cách giải thích này xem như cũng chấp nhận được…”
Trầm mặc một hồi, Ye Jian dùng âm thanh trầm thấp mà tự mình phân tích.
“Chỉ là vẫn còn có một vài điểm tôi không hiểu được. Dựa theo cách giải thích đó, nếu Primogenitor đệ tứ đã là một thứ mang tới tai nạn như thế, vậy thì tam đại chân tổ và Thiên Bộ còn sáng tạo ra nó làm gì? Mặc dù có thể là do trong quá trình sáng tạo có chút gì đó sai lầm, dẫn tới việc binh khí trở thành tà binh muốn cắn trả chủ nhân, vậy thì tại sao sau khi khống chế được nó, mấy người đó không hủy nó ngay, còn để lại làm chi cho mệt cái thân? Giờ, mấy người đó thậm chí còn muốn chủ động bỏ niêm phong cho tố thể, chẳng lẽ mấy người đó định phục sinh Primogenitor đệ tứ?”
Hoàn toàn không ngờ được là Ye Jian chỉ dựa vào một vài thông tin đơn giản mà lại có thể đoán được tới mức này, Natsuki không khỏi kinh ngạc mà ngẩng đầu lên.
Chỉ là bỗng nhiên, Natsuki chợt nhớ tới ‘thân phận thật’ của Ye Jian. Có lẽ từ trước đó nữa, cậu cũng đã biết một số thứ rồi.
Nghĩ như vậy, Natsuki cũng không che giấu nữa: “Cậu đoán đúng một nửa. Bọn họ quả thực là muốn phục sinh Primogenitor đệ tứ, thế nhưng không phải là Primogenitor đệ tứ chân chính.”
“Không phải ‘chân chính’? Ý cô là… Chờ chút! Ý cô là Ikusaō Ryōiki làm vậy là vì muốn sáng tạo, không, là ‘tuyển chọn’ ra một Primogenitor đệ tứ mới, nghe lời hơn? Hoặc thậm chí tốt nhất là một Primogenitor đệ tứ hoàn toàn thuộc về Ikusaō Ryōiki?”
Đối với câu hỏi của Ye Jian, Natsuki chỉ nở một nụ cười vui vẻ cao ngạo rồi nói: “Diễm Quang Dạ Bá, Primogenitor đệ tứ, 12 tố thể, tuyển ra một ma cà rồng mới có danh hiệu mạnh nhất. Cuộc ‘thi tuyển’ này, được gọi là Diễm Quang thịnh yến; và những người có tư cách tham gia cũng chỉ có những người sở hữu tố thể. Mười hai tố thể, chính là 12 tấm vé để được dự thi cuộc ‘thi tuyển’ này.”
“Vậy… sao? Lĩnh Vực Chiến Vương, Vương Triều Hủy Diệt, cùng với Hỗn Mang Giới Vực là những người tổ chức ra cuộc thi tuyển này, nên đương nhiên là có tư cách tham gia; nhưng còn những người khác thì sao? Dựa vào cơ may, hay là dựa vào bản lĩnh để tranh đoạt? Ví dụ như… tranh đoạt tố thể số 12 vừa được tìm thấy.”
Dường như phát giác được ý đồ trong lòng của Ye Jian, đôi mắt của Natsuki lập tức trừng lên, giọng đầy vẻ cảnh cáo: “Tốt nhất là đừng có dây vào việc này, thằng ngu. Nước của ‘bữa tiệc’ này sâu tới mức nào cậu biết không? Cậu muốn chết chìm trong đó?”
“Yên tâm! Tò mò nên hỏi tí thôi, chả có ý gì đâu.” Nhún nhún vai, Ye Jian cười cười nói với vẻ ‘chả có gì’, rồi đột nhiên, cậu nói: “Đúng rồi, một vấn đề cuối cùng.”
Đột nhiên nhìn thẳng vào mắt của Natsuki, Ye Jian khẽ nhếch miệng và hỏi với giọng ma quái: “Thứ vũ khí được gọi là ‘mạnh nhất’ đó, rốt cục là dùng để đối phó ai?”
Ngay lập tức, biểu lộ của Natsuki trở nên vô cùng nghiêm túc, một lúc sau, cô mở miệng: “Là…”