Đảo Gozo, một khu vực hành chính của nước cộng hòa Malta; hòn đảo trên biển này được xem như là một đặc khu ma tộc có tuổi thọ xưa nhất thế giới.
Nói là xưa nhất thế giới cũng không phải là không có lý, bởi vì đặc khu ma tộc này đã được thành lập ngay từ khi giao ước Thánh Vực vừa được ký kết xong. Cho tới thời điểm hiện tại, việc ma tộc chung sống với nhân loại đã trở thành một việc hết sức là bình thường đối với đời sống của người dân ở đây.
Ngoài ra thì bởi vì có khí hậu của vùng Địa Trung Hải, cùng với cảnh quan xinh đẹp vốn có, đảo Gozo còn được xem như là một trong các thắng cảnh du lịch và nghỉ mát tốt nhất thế giới. Khác với chế độ có phần bế quan tỏa cảng của đảo Itogami, đặc khu ma tộc trên đảo Gozo có chế độ cởi mở hơn, vì thế độ hạn chế đối với các du khách muốn tới thăm hòn đảo nằm trên biển Địa Trung Hải này cũng ít hơn.
Đồng thời, đảo Gozo còn là nổi tiếng là một hòn đảo di tích với số lượng di tích khá là đông đảo. Khắp nơi trên đảo, đâu đâu cũng có những phần mộ được xây dưới đất, những vòm đá hình tròn được xây nên bởi các tảng đá cực lớn, cùng với những công trình bằng đá khổng lồ khác được xây dựng từ tận thời kỳ đồ đá mới.
Việc những người cổ đại làm sao để xây dựng được các công trình này, cùng với việc bọn họ xây dựng chúng vì mục đích gì, cho tới bây giờ cũng vẫn còn là những bí ẩn chưa có lời giải đáp chính xác.
Hiện tại, trong một khu vực đang được khai quật của một ngôi mộ ăn sâu xuống đất thuộc một di tích được liệt vào hàng di sản văn hóa thế giới, có một người đàn ông đang nằm trên một chiếc ghế gập, vẻ mặt có phần khá là uể oải. Lấy chai rượu xứ Malta mà ông mua được nhờ con đường đặc thù ra khỏi túi xách, người đàn ông nốc ừng ực và lười biếng mà nằm trên ghế để tắm nắng.
Mái tóc loạn xì ngầu, bộ râu cứ như là chưa được sửa chữa gần một tháng, người mặc một bộ áo khoác bằng da cũ kỹ, cùng với bộ mặt tự ngạo khiến người ta rất muốn đấm cho một cái; tất cả những điểm đó khiến cho người đàn ông này thực sự chẳng giống một điều tra viên chút nào, mà trái lại ông càng giống như một thám tử tư đang thất nghiệp.
“Chẳng lẽ ngài không thể có một chút cảm giác gấp gáp nào được hay sao vậy, tiến sĩ?”
Lời chất vấn lạnh như nước đá vang lên từ phía sau lưng của người đàn ông, người vừa lên tiếng là một cô gái da trắng trông khoảng độ 20 tuổi.
Thái độ nghiêm cẩn, khí chất cẩn thận và tỉ mỉ, tóc ngắn xõa ngang vai, dung mạo đoan chính, có thể nói rằng bất kể nhìn theo phương diện nào thì đây cũng là một cô gái đẹp, đồng thời cũng là một nhà nghiên cứu với đầy đủ các tố chất ưu tú nhất của một nhà nghiên cứu.
“A ~~~~ ! A! Ồ? Hóa ra là cô, Miss Caruana! Có muốn uống một tý với tôi không? Đương nhiên, nếu như cô chịu mặc bộ bikini này vào nữa thì sẽ tốt hơn. Mặt trời, bãi cát, mỹ nữ, chà… Đó quả thật là thiên đường!”
Giơ bộ bikini mà mình đang cầm lên, người đàn ông cười giỡn mà trêu đùa cô gái da trắng đang đứng sau lưng mình.
“Xin cho phép tôi từ chối, vì tôi không có hứng thú với điều đó. Tôi cũng không có nghĩa vụ phải tuân theo bất cứ mệnh lệnh nào của ngài, nếu chúng nằm ngoài phạm vi công tác.” Giọng vẫn lạnh như nước đá, cô gái được gọi là Caruana bước tới, sau đó vô cùng dứt khoát mà giật phăng lấy quyển tạp chí trong tay người đàn ông.
“Ai dà, đừng nghiêm túc như vậy! Thỉnh thoảng thư giãn một chút thì có gì không tốt? Dù sao thì tiến độ khai quật cũng đạt tới mức cao nhất rồi, muốn tăng thêm nữa cũng không được, chi bằng cứ giao quách hết cho mấy người kia. Về phần cốt lõi thì cứ chờ con gái yêu bảo bối của tôi tới, tôi sẽ kêu con bé xuống phụ việc một chút. A ~~ Chắc là đứa con gái yêu của tôi có thể phụ được ít nhiều.” Thảnh thơi mà nằm trên ghế, người đàn ông vừa cười toe toét mà nói như vậy. Đồng thời khi nhắc tới đứa con gái bảo bối của mình, trên mặt của người đàn ông hiện rõ bản sắc biến thái của một ‘nữ nhi khống’ khiến cô gái tên Caruana không nhịn được mà phải cau mày.
Liana • Caruana, đây là tên hoàn chỉnh của cô gái. Cô là trưởng nữ của một bá tước ma cà rồng thuộc Ikusaō Ryōiki. Trong chuyến đi lần này, cô là người giữ chức cố vấn của đoàn điều tra.
Bỏ qua biểu hiện có phần ngu xuẩn của người đàn ông được gọi là tiến sĩ, Caruana chợt hỏi: “Nghe nói con gái của tiến sĩ là một miko có thiên phú Linh Môi ( Miko )?” Khi hỏi câu này, vẻ mặt của Caruana có vẻ khá tò mò, cô thật sự hơi có chút muốn tìm hiểu về cô con gái cứ luôn được vị tiến sĩ này nhắc đi nhắc lại.
“Đương nhiên, con gái bảo bối Nagisa-chan của tôi là một miko có thiên phú siêu phàm. Không chỉ vậy, con bé còn là một Hyper Adapter nữa. Sao? Thấy con gái của tôi giỏi không?”
Khoe khoang về con gái mình, người đàn ông trông cứ như một đứa bé đang lấy le với người khác về một thứ bảo bối gì đó vô cùng quý giá của bản thân. Từ điểm này có thể thấy được rằng, độ cưng chiều của người đàn ông với con gái mình quả thực là đã đạt tới một loại cảnh giới nào đó.
“Sao? Cô có muốn làm quen với con bé không? Nếu muốn thì tới lúc đó tôi có thể giới thiệu cho cô! Với điều kiện là nếu như Miss Caruana chịu bằng lòng với đề nghị vừa rồi của tôi.”
“…” Thấy người đàn ông lại trở về với cách ăn nói cứ như là muốn ăn đòn, Caruana bất đắc dĩ mà lắc đầu. Thuận tay vơ lấy chai rượu chỉ còn lại nửa bình trong tay người đàn ông, Caruana quay người rời đi.
“Chỉ cần ngài không gây phiền phức cho tôi thì tôi cũng đã cảm ơn trời đất rồi, thưa tiến sĩ Akatsuki.”
“Ê! Này! Chờ một chút, rượu của tôi… rượu…”
Hoàn toàn không thèm để ý tới lời gọi của vị tiến sĩ, Caruana vẫn tiếp tục bước đi và biến mất sau cánh cửa dẫn vào di tích ngầm đang được khai quật.
Thấy chai rượu yêu của mình đã ‘một đi không trở lại’, người đàn ông được gọi là tiến sĩ Akatsuki thở dài, sau đó ông lẳng lặng mà nằm vật xuống chiếc ghế gập. Yên lặng mà ngắm nhìn đường chân trời ở phía xa xa, ông lẩm bẩm: “Hẳn là đã bắt đầu rồi chứ…”
… …
Nơi này là Latvia, một khu vực nội địa của Ikusaō Ryōiki. Đây là một khu vực khá đặc biệt với tỷ lệ rừng rậm bao trùm cao hơn 50%, nó cũng chính là mục đích của Ye Jian và Natsuki lúc này.
Vật chứa dùng để phong ấn kenjuu của Primogenitor đệ tứ, sự sống nhân tạo được gọi là [ Tố Thể ], được đặt trong một lâu đài nằm trong một thành phố dưới mặt đất của khu vực này.
“Hoàn cảnh nơi này cũng không tệ lắm. Để cho nàng công chúa xinh đẹp đang ngủ say an nghỉ ở đây cũng không tệ.”
“Công chúa… ngủ say… sao?” Khẽ nỉ non, Natsuki dường như hơi có chút thất thần khi nghe được cách gọi này từ miệng của Ye Jian.
Tinh ý mà bắt được vẻ khác thường chợt lóe lên trên mặt của Natsuki, thế nhưng Ye Jian không nói gì mà chỉ âm thầm ghi ở trong lòng, sau đó cậu quay về phía người thanh niên tóc nâu đang lái xe mà hỏi: “Đúng rồi, cái tên kia không tự mình đến đây thật sự không có vấn đề gì chứ?”
Người thanh niên tóc nâu đang lái xe là một người thanh niên khoảng 27 – 28 tuổi, làn da hơi có phần tái nhợt, gương mặt trông khá trầm. Đây là thủ hạ được Dimitrie • Valter cử đến để dẫn đường cho Ye Jian và Natsuki.
Bởi vì không được cáo tri nên Ye Jian cũng không biết người này có tước vị là gì, chỉ biết rằng người này cũng là một quý tộc. Nếu phải dựa theo hơi thở của người này để phán đoán, Ye Jian đoán chừng người này phải là một bá tước.
Nghe câu hỏi của Ye Jina, người thanh niên đáp: “Không, thực ra đại nhân đã chờ sẵn ở bên đó. Chẳng qua vì muốn cho hai vị có cơ hội được tận hưởng khung cảnh dọc đường nên mới cử tôi tới đây để lái xe cho hai vị.”
“Vậy sao? Nếu vậy thì anh có thể lái hết tốc lực được rồi. Tôi thì không ý kiến, nhưng Natsuki-chan thì hẳn không thích ngắm cảnh lắm vào lúc này.”
“Chuyện này…”
“Làm theo lời cậu ta! Tôi sẽ giải thích chuyện này cho cái tên người rắn đó, giờ anh chỉ cần lái xa hết tốc lực là được rồi.”
Thấy Natsuki cũng nói như vậy, người lái xe cuối cùng cũng gật đầu, không ý kiến gì nữa.
Khách nhân đã không muốn đi dạo, chẳng lẽ anh còn có thể bắt khách nhân phải đi dạo sao?
Từ việc để cho một quý tộc cấp bá tước như anh phải hạ mình tới đây để đưa rước là có thể thấy được địa vị của hai người này cao tới mức nào rồi. Ngay cả vị đại nhân mà anh thuần phục cũng phải coi trọng hai người này, một thủ hạ như anh thì có tư cách gì để cãi lại yêu cầu của hai người này chứ? Huống hồ đó còn là yêu cầu hợp lý.
Hơn nữa, trước khi anh tới đón hai người này, vị đại nhân kia đã trực tiếp ra lệnh là anh phải chiêu đãi hai người này cho tốt. Nếu hai người này có bất cứ yêu cầu gì, vậy thì cứ tận lực mà thỏa mãn.
Cho nên chỉ là lái xe nhanh một chút thôi, hoàn toàn không phải là vấn đề.
“Chờ mong thật đấy. Ưm… Ừm ~~~ ! Không biết vị công chúa đang ngủ say kia trông như thế nào. Thường thì chỉ cần là Homunculus, dung mạo đều rất hoàn mỹ chứ?”
“Tới đó thì biết! Nhớ đừng có quên lời hứa của cậu!” Nhìn chằm chằm vào Ye Jian, Natsuki lại một lần nữa cảnh cáo.
“Được rồi! Không xằng bậy thì không xằng bậy! Khổ quá, nói mãi!”
Thiệt tình, không cho cậu xằng bậy, đây chẳng phải là đang ép cậu phải thật ‘nghiêm túc’ mà làm việc lén lút sao? Nếu cậu mà làm vậy thật thì tới lúc đó không biết ai mới là người chịu khổ à.