Quân lâm Nhị Thứ Nguyên

chương 115 : lần đầu tiên gặp tố thể

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

“… Ở dưới này sao?” Nhìn di tích trước mặt, Ye Jian hơi dậm dậm nhẹ mặt đất dưới chân. Người lái xe được Valter cử tới không chở cậu và Natsuki tới một cao ốc hay một thôn xóm nào đó, mà lại trực tiếp chở hai người tới một di tích khá trống trải.

Đây là một ngôi đền thờ được xây bằng đá lớn, phỏng chừng là được xây từ tận thời đồ đá. Trên các viên đá khổng lồ được đặt khắp bốn phía, có thể lờ mờ nhìn được các dấu vết tựa như là điêu khắc. Ngôi đền mặc dù đã bị năm tháng ăn mòn tới mức trông khá tàn phá, thế nhưng điều đó vẫn không thể che lấp được vẻ uy nghiêm và trang trọng của nơi này.

“Ồ? Hai người tới rồi sao? Nhanh hơn dự tính của tôi rất nhiều. Tôi còn tưởng hai người sẽ dạo chơi thêm một lúc nữa chứ.”

Người thanh niên tóc vàng, Duke of Ardeal, Valter Dimitrie, dường như đã biết là Ye Jian và Natsuki sẽ tới vào lúc này nên đã đứng chờ sẵn trên một tảng đá lớn. Sau khi cất tiếng chào hỏi xong, Valter biến thành sương mù dày đặc, sau đó xuất hiện trước mặt Ye Jian và Natsuki.

“Ngươi cảm thấy là ta sẽ còn lòng dạ thanh thản để đi dạo vào lúc này?” Với giọng điệu rất không chào đón, Natsuki đáp lại lời chào hỏi của Valter bằng một câu nói đầy vẻ bất thiện.

“Nói cũng đúng! Nếu vậy tôi không lãng phí thời gian của hai người nữa. Đi theo tôi! Tố thể được phong ấn trong lâu đài đặt dưới lòng của di tích này.” Vừa nói, Valter vừa phất tay ra hiệu cho người lái xe rằng anh có thể lui, sau đó Valter ra dấu ‘mời vào’ rồi bắt đầu dẫn đường.

Theo sự chỉ dẫn của Valter, cả ba đi tới sau lưng của một tảng đá lớn, ở đây có một con đường hầm dẫn xuống lòng đất. Từ cửa hầm, có thể nhìn thấy được những bậc thang nối tiếp nhau dẫn xuống nơi sâu nào đó dưới lòng đất; ở hai bên đường hầm, những cây đuốc với ánh lửa có phần u ám dập dờn đang thiêu đốt, cung cấp ánh sáng cho toàn bộ đường hầm.

“Không khí nơi này có chút áp lực.”

Nghe được câu nói lầm bầm này của Ye Jian, đồng thời thấy cậu hơi cau mày, đôi mắt của Valter dường như sáng lên, anh hỏi lại: “Hả? Ye-kun cảm giác được sao?”

“Gọi tôi Ye là được rồi, công tước Dimitrie. Còn về không khí ở đây, tôi chỉ là cảm thấy không khí trong lâu đài được xây dưới mặt đất này hơi lạnh lẽo bất thường. Tố thể được phong ấn bằng cách đông lạnh sao?”

“Ha ha, cảm giác của cậu thật nhạy bén đó, Ye à. Tôi càng lúc càng có hứng với cậu. Nghe nói cậu từng giết chết một hầu tước thuộc thế hệ cũ của Vương Triều Hủy Diệt? Lúc nào rảnh chúng ta luận bàn một chút chứ?”

‘Hử? Chỉ mới mấy ngày mà đã điều tra được chừng đó rồi sao?’ Nghe Valter nói như vậy, Ye Jian nghĩ thầm.

Đối với việc Valter đã biết được ‘chiến tích’ của mình, Ye Jian cũng không bất ngờ gì nhiều, vì dù sao thì ngay từ đầu cậu cũng đã chẳng có ý định giấu giếm, bằng không thì lúc đó cậu hoàn toàn có thể đem toàn bộ tránh nhiệm đổ hết lên người của Bộ Máy Vua Sư Tử và Yukari. Với thù hận giữa Yukari và cái tên ma cà rồng kia, Yukari tuyệt đối sẽ rất cao hứng mà nhận lấy trách nhiệm này.

Chỉ là, Ye Jian lại không làm vậy. Biết điều thì biết điều, thế nhưng khi cần chứng minh nắm đấm thì cậu cũng không ngại. Dùng vũ lực để uy hiếp luôn là một cách tốt để đề phòng những rắc rối không cần thiết.

Nói chung, Ye Jian chỉ muốn khiến cho công việc mình đang làm trở nên thuận tiện hơn, biết điều cũng vậy mà không biết điều cũng vậy, chỉ cần thuận tiện là được. Cậu đã qua cái thời giả heo để ăn hổ rồi, bảo cậu giả rồng để ăn hổ thì nghe còn được.

“Hừ! Ngươi không có cơ hội đó đâu, lo mà dẫn đường đi, Chơi Rắn. Ta không có thời gian để lãng phí với ngươi đâu.”

Câu nói của Natsuki khiến Valter khẽ nhếch miệng cười, anh nhìn Ye Jian và cười một cách đầy ẩn ý: “Tôi nghĩ giữa tôi và cậu ta, nhất định sẽ có một cuộc chiến. Cô cản không được đâu, Minamiya Natsuki. Còn nữa, Ye, cậu có thể gọi tôi là Valter, không cần phải xưng hô chính thức như vậy.”

Nói xong, Valter quay người và bước đi nhanh hơn.

“Chớ có để ý cái tên cuồng chiến đấu đó!” Thấy Valter quay lưng lại và tăng tốc, Natsuki lườm Ye Jian một cái rồi cảnh cáo.

“Ờ.” Không để tâm tới lời đề nghị của Valter, cũng chẳng để tâm tới lời cảnh cáo của Natsuki, Ye Jian chỉ đáp với giọng bình thản, tiếp tục bước đi.

Nếu Valter thật sự muốn luận bàn, Ye Jian cũng chẳng ngại, thế nhưng ‘thù lao’… Nghe nói Kenjuu của tên này có thể đánh ngang tay được với Primogenitor, nếu có thể bắt vài con về để làm thức ăn cho Fenrir cũng là một chuyện không tồi.

Cầu thang khá dài, Ye Jian ước chừng ba người hẳn cũng đã đi hơn một cây số, nhưng vẫn chưa tới cuối. Thời gian chẳng biết đã qua bao lâu, nhiệt độ xung quanh trở nên càng lúc càng lạnh, tiếng bước chân giẫm trên mặt đất cũng càng lúc càng rõ ràng.

Cuối cùng, khi ánh sáng âm u màu lam lóe lên trong ánh lửa u ám, cả ba bước ra khỏi con đường hầm và một thành phố ngầm hiện ra trước mắt Ye Jian.

“Tố thể được phong ấn ở nơi sâu nhất bên trong. Hai người tốt nhất là nên dùng ma lực để tự bảo vệ mình đi. Ba tố thể kia mặc dù vẫn đang ngủ say, thế nhưng tầng phong ấn ngoài cùng đã được cởi bỏ, cho nên cảm nhận của cả ba không bị đóng kín hoàn toàn. Nếu như bị kích thích, phỏng chừng sẽ trở nên bạo động.”

Mặc dù ngoài miệng thì nhắc nhở như vậy, thế nhưng bản thân của Valter lại chẳng có chút biểu hiện cảnh giác nào, trái lại từ trong giọng nói của anh, Ye Jian có thể nghe được là cái tên này đang cảm thấy rất hưng phấn với tình huống mình vừa nói. Cái tên này đúng thật là một kẻ cuồng chiến đấu, với hắn, cảm giác kích thích khi tính mạng bị nguy hiểm cùng với cảm giác điên cuồng khi chiến đấu với kẻ thù mới là thứ hắn thèm khát nhất.

Về phần Natsuki, cô cũng không có biểu hiện thận trọng hay cảnh giác. Đối với Natsuki, trừ khi kẻ địch có năng lực giống như cái tên hồn đạm đang đi cùng với cô, còn bằng không thì cô không e dè bất cứ kẻ nào, cho dù có là tố thể của chân tổ thì cũng không ngoại lệ. Có ma thuật điều khiển không gian trong tay, nếu đánh không lại, cô có thể tùy ý rút lui bất cứ lúc nào cô muốn.

Vậy chỉ còn lại có Ye Jian.

Liếc về phía Ye Jian và thấy cậu cũng chẳng có biểu hiện gì, Valter cười. Không biểu hiện, tức là không quan tâm, mà trong trường hợp này thì không quan tâm cũng đồng nghĩa với không lo sợ. Không hề lo sợ việc phải đối mặt với tố thể của chân tổ, trừ ‘ngu ngốc’ với ‘kém hiểu biết’ ra thì cũng chỉ còn có ‘tự tin’ là có thể giải thích.

“Ye, cậu quả nhiên là không tầm thường. Tốt rồi, nếu đã không còn vấn đề, vậy thì theo tôi, việc kế tiếp giao cho hai người. Tôi đã nói là mình sẽ không ra tay nên hai người phải chuẩn bị tâm lý cho tốt. Hai người có thể sẽ phải đối mặt với ba tố thể kenjuu của Primogenitor đệ tứ cùng một lúc đấy.” Cười cười, Valter nói như vậy với Ye Jian và Natsuki.

“Không cần ngươi nhắc nhở đâu, Chơi Rắn.”

Natsuki nói với giọng hầm hừ, cô vẫn luôn không chào đón Valter; còn Ye Jian, cậu chỉ nhếch miệng cười.

Không ra tay? Nói thì nghe đàng hoàng như vậy, nhưng cậu phỏng chừng là thằng này chỉ đang muốn thăm dò thực lực của cậu mà thôi. Thậm chí chút nữa, nếu hắn có nhảy ra làm loạn và gài bẫy cậu với Natsuki, cậu cũng chẳng lấy làm lạ. Dù sao uy tín của cái tên này kém tới mức nào, toàn thế giới đều biết, vì thăm dò cậu mà làm như vậy cũng chả có gì là lạ.

Bộp! Bộp! Bộp!

Trong không gian yên tĩnh, tiếng bước chân của ba người vang lên rất rõ ràng. Trong thành phố dưới lòng đất, công chúa điện hạ đang ngủ say trong lâu đài của mình.

Mang theo sự mong đợi, Ye Jian bước theo Valter, cả ba dần dần tiếp cận chùm sáng màu u lam. Cuối cùng, khi hào quang màu u lam hoàn toàn hiện ra trước mắt, Ye Jian mới thấy được bộ mặt thật của nó: là một tấm màn sáng bọc quanh một căn phòng.

Đúng như Valter đã nói, căn phòng này có lẽ thực sự là nơi sâu nhất của thành phố ngầm, những con đường ngoằn ngoèo mà cậu và Natsuki đã đi từ nãy tới giờ chính là bằng chứng cho điều đó.

Đi vào trong căn phòng được bao bọc bởi màn sáng màu u lam, một luồng khí lạnh chợt phả tới, rồi sau đó điều mà Ye Jian cảm thấy là cảm giác tươi mát rộng mở trong sáng. Không gian đã không còn u ám mà trở nên vô cùng sáng sủa.

Dọc theo con đường bằng đá, cả ba đi tới trước một cầu thang. Đi tới cuối cầu thang, cả ba tới một nơi sâu có cấu trúc giống như một tế đàn. Ở đây, có ba chiếc quan tài hình chữ nhật bằng băng đang nằm lặng lẽ.

Trong quan tài bằng băng, có ba thiếu nữ xinh đẹp với ba phong cách khác nhau đang lẳng lặng mà ngủ say.

Quan tài băng nằm bên trái có khắc số ‘3’, bên trong nó là một thiếu nữ cột tóc song mã vĩ có vẻ ngoài đáng yêu, không, nên nói là tà mị thì đúng hơn.

Quan tài băng nằm ở giữa có khắc số ‘4’, bên trong nó là một thiếu nữ anh tuấn, có vẻ mặt trầm ổn bị che mất một bên, trên người mặc một bộ áo giáp trông khá nặng nề.

Quan tài bằng nằm bên phải khắc số ‘5’, bên trong là một thiếu nữ có mái tóc ngắn màu vàng, khí khái hào hùng, trên người mặc một bộ giáp kỵ sĩ màu bạch kim có khắc hoa văn hình tia chớp.

Cả ba thiếu nữ đều có gương mặt giống nhau với vẻ đẹp tuyệt mỹ; vóc người của cả ba cũng giống nhau, đều trông có phần nhỏ nhắn và yếu đuối; đồng thời khí chất của cả ba cũng đều có phần mộng ảo khiến cả ba trông như yêu tinh tới từ xứ thần tiên trong một câu chuyện cổ tích nào đó.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio